60 Đoàn Sủng Không Gian: Tiểu Thư Tư Bản Về Quê Rồi

CHƯƠNG 5: BÀ KHÔNG THỂ


6 tháng


Bà cụ thấy vậy lập tức không được vui, bà ta lạnh giọng nói:

“Thế nào, cô tin chồng cô mà cô không tin tôi trông chừng được cháu của tôi hả? Đa Bảo là cục vàng của nhà họ Trương chúng tôi, nói một câu không dễ nghe thì, nếu như cháu tôi gặp phải nguy hiểm, tôi có thể lấy mạng tôi ra đổi, cô có thể không?”

Bà không thể.

Trong lòng Lâm Nam Phong phản bác lại lời của bà cụ.

Đời trước sau khi Đa Bảo chết thì bà ta vẫn về lại quê hương với cơ thể khỏe mạnh, nên bà không nỡ lấy mạng đổi mạng.

Lâm Nam Phong cúi đầu không nói chuyện, trong cái nhà này cũng không đến lượt cô lên tiếng.

Mộng Nương ở một bên bị bà cụ chất vấn mà tay chân nhất thời hoảng lên.

“Mẹ, ý con không phải như vậy, Đa Bảo còn nhỏ, con lại không ở bên cạnh thằng bé, khó tránh khỏi lo lắng, hơn nữa Đa Bảo quen ngủ chung với con, con sợ thằng bé không nhìn thấy con sẽ làm loạn lên với mọi người.”

Bà cụ không nghe bà ấy giải thích, mắt bà ta trợn lên.

Nói đi nói lại thì cô không đồng ý cho Đa Bảo đi cùng chúng tôi, nhưng cô không đồng ý thì có tác dụng gì? Trong nhà này không đến lượt cô lên tiếng.

Bà cụ mở miệng, lời chưa kịp nói ra thì Trương Sĩ Thành ở bên cạnh lại vô cùng trìu mến, lấy chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

“Mộng Nương, bên trong lày giấy sở hữu nhà của tổ tiên và giấy sở hữu căn nhà hiện tại của anh, anh giao nó cho em cất giữ, lấy tình mạng là một người chồng, anh thề với em, nhất định sẽ không để con trai chúng ta xảy ra chuyện gì.”

Bà cụ chắc chắn không đồng ý, đưa giấy sở hữu đất của tổ tiên cho người khác với bà ta mà nói là một chuyện lớn, hơn nữa muốn giao cho ai cũng không thể giao cho một người vẻ bé được.

Trương Sĩ Thành nói với giọng điệu khôi hài: “Mộng Nương, cái này thì chắc em yên tâm rồi đúng không, đợi sau nay chúng ta ra nước ngoài, trong tay anh có con trai, trong tay em có nhà tổ tiên, chúng ta một bên giao nhà ra, một bên giao con trai ra.”

Ngay lập tức, Lâm Nam Phong bật cười trước lời nói buồn nôn của ông ta.

Đừng nhìn ngôi nhà tàn này bây giờ đáng giá tiền, đợi khi bị tịch thu rồi thì không đáng một đồng, thậm chí còn không có ai muốn thế chân vào nữa kìa.

Một bên giao nhà một bên giao con? Ông đợi đến lúc đó không có con đâu nữa mà giao.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Em xem, nếu như em còn không cho nữa thì con gái anh lại cười nhạo người làm bố như anh này.”

Lâm Nam Phong bị mọi người nhìn liền bật cười, cô nghĩ trong lòng: Sao ông biết tôi không phải đang cười nhạo ông chứ, tôi kinh tởm.

Bà cụ lại nuốt lời vào trong, bà ta biết con trai muốn lấy lòng Mạnh Nương nên không phản đối nữa.

Dù sao giấy tờ đất đai sớm muộn cũng sẽ về tay con trai bà ta, bà ta tin chắc rằng Mộng Nương không thể không có con trai bà ta.

Thứ nhất: Đa Bảo nằm trong tay bọn họ, Mộng Nương không thể không cần con mình.

Thứ hai: Mộng Nương là một người phụ nữ yếu ớt, bình thường không dám ra khởi cửa, ai nói chuyện lớn tiếng thì bà ấy sẽ rụt người về phía sau, không níu theo chồng thì làm sống trên đời này được. ( truyện trên app T Y T )

Vì vậy bà cụ không sợ Mộng Nương dám làm phản, giấy tờ đất đai ở bên chỗ bà ấy thì ở bên chỗ bà ấy, có thách thì bà ấy cũng không dám làm gì.

Bà cụ để người dìu mình rời đi, không biết lúc này Mộng Nương đang nghĩ cái gì, nhưng giấy tờ đất đai nhà cửa mà Trương Sĩ Thành đưa thì bà ấy vẫn nhận.

Lâm Nam Phong thấy mẹ mình không nói gì nữa, cô cười trong veo hỏi: 

“Bố ơi, cả nhà ra nước ngoài rồi thì con và mẹ phải làm sao, bọn con ăn cái gì ạ? Sau này áo quần trong nhà ai mua, tiền học phí thì lấy đâu ra?”

Trương Sĩ Thành nhìn sắc mặt của Mộng Nương, lập tức lấy tiền ra, lấy lòng cười nói:

“Đứa con ngốc, bố là bố ruột của con, mẹ con là vợ của bố, làm sao bố có thể không lo cho hai người được chứ?”

Lâm Nam Phong nhận tiền, ngây ngốc hỏi tiếp: “Giáo viên trên trường nói phải học nghệ thuật, học hát, học nhảy, thư pháp, mỹ thuật, đồ gốm, hội họa Trung Quốc, chặm khắc gỗ, bố thấy nên học cái nào đây?”

Trương Sĩ Thành không lên tiếng, móc tiều ra, Lâm Nam Phong lại bổ sung thêm một câu:

“Hay là đừng học nữa, học phí đắt quá, trong lớp có mấy nhà bạn học không có tiền nên chỉ học một thứ thôi.”

Học một thứ? Nhà không có tiền? Trương Sĩ Thành thể hiện rõ đây là một chuyện không thể nào.

Vốn dĩ Trương Sĩ Thành đang cảm thấy hổ thẹn với họ, nếu trước đây chạy theo trào lưu thì chỉ học một cái hai cái là được, bây giờ nhìn thấy đôi mắt ướt át của con gái, ông ta ma xui quỷ khiến nói: 

“Con cứ học hết.”

Lâm Nam Phong lừa hết tiền riêng mà Trương Sĩ Thành giấu kỹ thì mới thôi.

Trương Sĩ Thành luyến tiếc con gái và Mộng Nương, tối nay bốn người một nhà ngủ chung với nhau, Lâm Nam Phong không muốn để mẹ mình bị người khác chiếm tiện nghi, nên cô chọn ngủ chung một phòng với họ.

Trong đêm khuya thanh vắng, có người gõ cửa nhà họ Trương, người hầu dẫn người đàn ông vào thẳng sân sau, người đàn ông đi khắp nơi, hoàn toàn xem nhà Trương như nhà của mình.

Mạnh Ngọc ở trong phòng mà tim như muốn bật ra khỏi cổ họng*, nửa đêm canh ba Mạnh Hiền không ở nhà, bà ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, lại không ngờ hai chị em vừa đụng mặt thì Mạnh Hiền đã lên tiếng đòi mượn tiền bà ta, một lần mượn đến một triệu tệ.

*Nguyên văn 心提到嗓子眼: Khi bạn rất lo lắng và sợ hãi, trái tim của bạn sẽ đập mạnh đến mức có cảm giác như nó sắp bật ra khỏi cổ họng,

“Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hơn nữa, em lấy nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, Mạnh Ngọc kinh ngạc đến mức lạnh cả sống lưng, lớn tiếng chất vấn cậu ta:

“Có phải em lại đi đánh bạc rồi không, đánh thua một triệu tệ hả?”

“Làm gì có.”

Mạnh Hiền lập tức phủ nhận, dù gì cũng không thể thừa nhận, thừa nhận rồi thì cậu ta còn có thể mượn được tiền chắc? Cậu ta cũng đâu có ngốc.

Xưa nay em trai ngang ngược hung dữ, Mạnh Ngọc cũng có chút sợ cậu ta, hơn nữa lời lẽ Mạnh Hiền hùng hồn chắc chắn như vậy nữa. Cậu ta không lấy tiền đi đánh bạc, năm phần thì bà ta cũng tin cậu ta bảy phần.

Nhưng không phải cậu ta cứ nói mượn bao nhiêu là Mạnh Ngọc có thể đưa cho cậu ta bấy nhiêu được, tiền trong tay bà ta bây giờ là tất cả tài sản của nhà họ Trương.

Số tiền này là cái vốn cho gia đình họ an cư lập nghiệp sau khi ra nước ngoài, vì vậy đương nhiên không thể cho Mạnh Hiền mượn như thế này được.

“Thật sự nhà họ Trương chẳng có bao nhiêu tiền, anh rể em...”

“Mượn năm ngày, cứ một ngày em trả cho chị mười nghìn tệ tiền lãi.” Mạnh Hiền cắt ngang lời của chị mình: “Đợi tới hôm lên thuyền, em trả một triệu tệ một thể cho chị luôn.”

Mạnh Ngọc không dám tin lời mình vừa nghe, bà ta bình tĩnh hỏi: 

“Em nói tiền này không phải để đánh bạc thì để làm gì? Tiền đâu ra mà cứ mỗi ngày em có thể trả cho chị mười nghìn tiên lãi hả?” Mạnh Hiền nghi ngờ hỏi.

Đương nhiên là lấy đi đánh bạc rồi, nhưng mà em có thể nói sự thật với chị chắc? Không thể.

“Ai yo, người chị tốt đẹp của em, em trai ruột của chị mà còn có thể đi lừa chị sao? Mấy người cứ bảo em phải có tiền đồ chút, giờ em muốn có chút tiền đồ thì mọi người lại không tin.”

Mạnh Hiền bực bội khó chịu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Mạnh Ngọc, nghĩ gì nói đó:

“Vậy sau này em cứ ăn chơi thỏa thích, không lo lắng chuyện gì cả, nhà họ Mạnh giao lại cho người con trai vợ bé Mạnh Trưởng là được rồi, các chị cũng đừng về nhà nữa, dù gì em không có ở nhà thì không có phần cho chị lên tiếng đâu.”

Nói đến cuối cùng, trong lời nói của Mạnh Hiền mang theo vài phần uy hiếp.

Em trai mình xưa nay luôn nói với giọng điệu này, Mạnh Ngọc cũng đã quen rồi, nhưng nghe cậu ta nhắc đến Mạnh Trưởng như thế này, không khỏi có chút hận không thể rèn sắt thành thép.

Nghe mẹ nói gần đây Mạnh Hiền cũng khá nghe lời, cậu ta cũng muốn giúp mẹ chăm lo làm ăn, chỉ là trước mặt còn có Mạnh Trưởng, vậy nên bố không nhìn tới cậu ta.

Khó có được Mạnh Hiền muốn làm chút chuyện như hiện tại, người làm chị như Mạnh Ngọc đây không thể đả kích em mình được.

“Tiền này em lấy đi làm gì?”

Mạnh Hiền lập tức lấy lại tinh thần, cậu ta đã chuẩn bị sẵn một cái cỡ, tiến sát lại bên tai Mạnh Ngọc, nói khẽ: “Có một thương nhân từ phía Nam đến đây, ông ta muốn nhập một ít hàng hóa địa phương của chúng ta, nên mới tìm tới em ra mặt giúp đỡ, trên người em không có tiền, còn không phải chỉ có thể tìm đến chị thôi sao.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play