60 Đoàn Sủng Không Gian: Tiểu Thư Tư Bản Về Quê Rồi

CHƯƠNG 3: CHƯA TỪNG NGHĨ TỚI VIỆC RỜI XA NHÀ HỌ TRƯƠNG


6 tháng


“Mẹ nó còn chưa nói gì mà con đã đau lòng rồi hả.”

Bà cụ lại thuận thế mách tội: “Hôm nay con nhóc đó không đi học, con làm bố mà sao không quản vậy hả?”

“Không đi học?” Trương Sĩ Thành nhìn về phía bên trong một cái, căng thẳng nói: “Nam Phong không đi học, lẽ nào con bé bị ốm rồi sao?”

“Con sốt ruột cái gì, đang khỏe mạnh đó kìa.” Bà cụ kéo con trai mình ngồi xuống, nói: “Bây giờ mẹ có chuyện gấp muốn hỏi con, con thật sự quyết định đi ra nước ngoài với nhà vợ con hả?”

Nói đến chữ “Ra nước ngoài” này thì tim bà cụ lại đập loạn nhịp, bà ta muốn ra nước ngoài để ngắm nhìn thế giới, những bà ta lại sợ hãi.

Tò mò về thế giới bên ngoài, cũng cảm thấy rất mới lạ, đồng thời lại rất đồng tình với chuyện này.

Nếu như bà ta cũng ra nước ngoài, thì lúc sau khi về lại còn có cái để khoe.

Sẽ chẳng có ai cười nhạo bà ta là một người vợ dưới quê, cũng sẽ chẳng có ai dám nói bà ta chưa nhìn thấy được thế giới ngoài kia, không so được với người vợ sau của chồng mình nữa.

Nói đến đây, Trương Sĩ Thành tưởng rằng mẹ mình muốn làm loạn, nên không thể không thuyết phục một phen.

Phòng bên kia, Mộng Nương thương xót bôi thuốc cho con gái mình, mắt bà ấy ửng đỏ, cúi đầu khẽ thổi lên vết thương mấy lần.

“Cũng tại con không nhìn thấy bà nội, không thì chị cũng sẽ không bị đánh.” Đa Bảo cũng thổi thổi vài cái, tội lỗi nói.

Mộng Nương vuốt đầu con trai mình, nghĩ trong lòng: Bà già đó xuất quỷ nhập thần, sao có thể trách con không nhìn thấy bà ta được chứ.

Muốn trách thì phải trách bà ấy, nếu như lúc nãy bà ấy không rời đi khỏi đó thì hay rồi.

Lâm Nam Phong không nói chuyện, ánh mắt lại nhìn tới người em trai này.

Đời trước lúc Trương Sĩ Thành quay lại, nhưng chỉ có một nhà năm người bọn họ.

Lâm Nam Phong từng hỏi Trương Sĩ Thành, ông ta chỉ nói Đa Bảo không chịu được thời tiết trên biển, thằng bé chết vì bệnh ngay trên đường biển ra nước ngoài.

Lúc đó cô chỉ có một mình, trước lúc hấp hối mẹ cô còn vì Đa Bảo mà chết không nhắm mắt, dù cho có thế nào thì cô cũng không thèm đếm xỉa đến nữa.

Vì vậy cô trói Mạnh Ngọc lại, cuối cùng mới biết được sự thật cái chết của Đa Bảo từ trong miệng bà ta.

Đa Bảo bị chết ngạt.

Mạnh Ngọc nói: Trước khi lên thuyền, họ sợ Đa Bảo làm loạn nên đã làm cho thằng bé ngất đi, bỏ vào hành lý, sợ có người kiểm tra nên nhét đầy đồ vào trong hành lý.

Sau khi lên thuyền, người và hành lý bị tách ra, không ở chung một chỗ, Mạnh Ngọc còn tưởng rằng sau khi lên thuyền, việc đầu tiên bà cụ làm là đưa Đa Bảo ra.

Những lại không hề nghĩ tới bà cụ say thuyền, vừa lên thuyền đã khó chịu, uống viên thuốc bèn ngủ luôn.

Lúc đó Trương Sĩ Thành vẫn đang áy náy chuyện không thể đưa theo hai mẹ con Mộng Nương lên thuyền, nên đến ngày hôm sau mọi người gặp lại nhau mới biết, thì ra Đa Bảo vẫn còn đang ở trong hành lý. - ứ n g d ụ n g t-y-t

Sau đó khi đi xuống tìm người thì Đa Bảo đã chết cứng, đứa nhỏ cuộn tròn trong chiếc va ly chật hẹp.

Xung quanh cái hộp hành lý đó đều có vết cào của móng tay, móng tay trên tay thằng bé cũng bị gãy nát, trên ngón tay rớm máu, chắc là lúc thằng bé cố gắng cào xé lấy khi bên trong thiếu oxy.

Lâm Thanh Phong nghĩ đến khung cảnh đó, cô đau xót hít thở một hơi, đời trước Đa Bảo chỉ mới bốn tuổi, thằng bé còn nhỏ như thế mà.

Trước khi mất thằng bé gọi mẹ ơi cứu con, chị ơi cứu em, nhưng thằng bé không nhận lại được một câu trả lời nào cả, lúc đó chắc thằng bé phải tuyệt vọng biết mấy.

Trương Sĩ Thành đáng chết, bà cụ đáng chết, Mạnh Ngọc càng đáng chết, bọn họ đều đáng chết, vậy nên sau này Lâm Nam Phong sẽ tiễn bọn họ xuống dưới đền tội cho Đa Bảo.

“Chị ơi?” Đa Bảo ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn cô.

Mộng Nương cũng ngồi xuống quan tâm hỏi: “Có phải đau lắm không, em trai gọi con kìa, sao lại không lên tiếng?”

Con gái là do bà ấy sinh ra, bà ấy nuôi dưỡng mà lớn, mấy ngày nay Nam Phong luôn trầm mặc cúi đầu, không gọi cô, cô sẽ không để ý đến.

Đứa con gái u ám này thật sự không giống với đứa trẻ gặp người là cười của trước khi chút nào.

Mộng Nương lo lắng sờ mặt cô, miễn cưỡng cười an ủi: “Không phải bà nội không thích con đâu, chỉ là bà thấy em trai còn nhỏ, muốn con nhường nhịn em trai thôi.”

Một người trưởng thành như Lâm Nam Phong, cho dù là Lâm Nam Phong mười tuổi, cô của bây giờ, đã đi học không biết bao nhiêu năm nên sớm đã không dễ bị lừa như vậy nữa rồi.

Bà cụ nghĩ thế nào cô hiểu rất rõ, dù gì cái gậy cũng đánh vào tay cô rồi.

Tay cô không đau, chỉ la cô thương xót mẹ cô, thương xót bà ấy sống không hề dễ dàng gì.

Mộng Nương biết rõ, nếu như không lấy lòng bà cụ, vậy thì làm gì có chỗ đứng cho bà ấy trong gia đình này.

Càng không thể bảo vệ nổi cô.

May hơn là hôm nay chuyện bà cụ đánh tay cô, Trương Sĩ Thành thay cô ra mặt, chỉ cần mẹ không lên tiếng mà mặc cho Trương Sĩ Thành cãi nhau với mẹ già của ông ta, lấy lại công đạo cho cô.

Nhưng Mông Nương lại không làm vậy, ngược lại bà ấy còn lên tiếng trước bảo con gái mình ham ăn, bởi vì bà ấy biết chỉ cần trong lòng bà cụ dễ chịu, sau khi Trương Sĩ Thành rời đi thì họ mới được sống yên ổn.

Nếu như lúc đó vì đòi lại công đạo mà đứng về phía Trương Sĩ Thành, Trương Sĩ Thành vừa đi một cái là cô tiêu đời rồi.

Trong lòng bà cụ không dễ chịu, vậy thì bà ta sẽ tìm niềm vui cho mình.

Nhà sau cô đơn, Mộng Nương và Lâm Nam Phong là niềm vui của bà ta.

Đương nhiên bà cụ không dám công khai bắt nạt người phụ nữ Mạnh Ngọc này, vì vậy trong nhà họ Trương, bà ta chỉ có thể bắt nạt họ.

Tối đến mẹ con Trương Sĩ Thành dùng cơm bên này.

Bà cụ sai người hầm cho Mông Nương một bát canh mà không biết canh gì, tươi cười bảo Mộng Nương ăn đi, năm sau sinh thêm cho nhà họ Trương một đứa cháu trai nữa.

Trương Sĩ Thành cũng ngầm chấp nhận hành động này của mẹ mình, Mạnh Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi rồi, lần trước sinh đôi nên cơ thể không còn tốt nữa, bác sĩ nói sau này không thể sinh con được nữa.

Bây giờ muốn có thêm một đứa con trai, tất cả đều nhờ vào một mình Mộng Nương.

Mộng Nương ngoan ngoãn nhận lấy bát canh, một hơi uống cạn, hoàn toàn không để ý mẹ con Trương Sĩ Thành xem bà ấy như một công cụ nối dõi tông đường.

Trung Quốc bây giờ đã là chế độ một vợ một chồng rồi, mẹ con Trương Sĩ Thành lại không đồng ý thả mẹ cô đi, mà lấy cô ra dùng để uy hiếp mẹ, giam cầm mẹ trong ngôi nhà này, xem bà ấy như là một công cụ sinh đẻ, bọn họ đúng thật là đáng chết.

Buổi tối, Trương Sĩ Thành muốn ngủ lại bên này, trước khi đi ngủ thì Mạnh Ngọc nói có chuyện muốn bàn bạc với ông ta, kéo người về lại bên mình.

Mộng Nương thấy chuyện này cũng chẳng sao cả, không chủ động không từ chối, ôm lấy con trai mình tới phòng con gái.

Hai mẹ con đồng lòng, người làm mẹ như bà ấy đây thấy được gần đây con gái có nhiều tâm sự, trong lòng thấp thỏm, không yên tâm để cô ở một mình nên dứt khoát đi khuyên bảo cô.

“Mẹ, mẹ có từng nghĩ đến rời khỏi nhà họ Trương không, rời khỏi Khương Thành.”

Bàn tay đang vỗ lưng con trai của Mộng Nương bỗng dừng lại khi nghe con gái hỏi như vậy, nhưng sau đó lại lập tức không hiểu nói: “Sao con lại hỏi như vậy, mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà họ Trương.”

Sau đó, Mộng Nương nghĩ đến chuyện đi học của con gái, chắc chắn đã học thêm được kiến thức gì đó trong trường rồi.

“Bố con tốt hơn nhiều so với những người ngoài kia, con đừng nghe người khác nói bậy, con xem không phải chúng ta đều đang sống yên ổn đấy sao? Có áo quần mặc, có cơm ăn, con có học thức, tương lai của em trai cũng sẽ tốt thôi.”

Mộng Nương muốn nói đợi sau khi con trai trưởng thành thì mẹ con họ có được chỗ dựa là tốt rồi.

Trong góc tối nơi mà Mộng Nương không nhìn thấy được, nhưng khi bà ấy nói đến “bố” của con kia thì Lâm Thanh Phong lại cười châm biếm.

Đúng là Trương Sĩ Thành đối xử với cô cũng không tệ, nhưng phải nói đến đã vứt lại rồi thì chính là vứt lại rồi.

Cô chẳng qua chỉ là một món đồ của Trương Sĩ Thành, thích thì trêu chọc vài cái, không thích thì vứt đi, chỉ là một món đồ có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.

“Con đừng nghĩ lung tung.” Mộng Nương an ủi cô: “Ngủ sớm đi, không phải ngày mai còn phải đi học sao?”

Đi học là chuyện không thể nào rồi, mẹ không muốn rời khỏi nhà họ Trương, cũng không thuận theo cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play