60 Đoàn Sủng Không Gian: Tiểu Thư Tư Bản Về Quê Rồi

CHƯƠNG 2: KHÔNG DÁM DÂY VÀO, SẼ MẤT MẠNG ĐẤY


6 tháng


“Nhà họ Mạnh có một người tên Mạnh Hiền anh biết không, hẹn tôi đánh cược, tiền mà anh ta thua tôi, tôi cũng chả cần nhiều, chỉ cần 50 – 50 là được.” Lâm Nam Phong đưa cái hộp trong tay tới trước mặt người đàn ông đầy sẹo.

Nhìn dáng vẻ chưa đến mười tuổi mà lúc nói chuyện còn chững chạc hơn một người kém văn hóa như anh ta.

Hơn nữa còn là một cô bé, xem ra vẫn còn là học sinh, nếu đổi lại là bình thường thì chắc chắn Đại Mãng đã bảo cô ra nghịch bùn rồi.

Nhưng bây giờ lại khác.

Mà chưa nói đến cái khác, đồ vật ở trong tay cô bé đó rất có thể khiến cho anh ta phát tài.

Không hề nói ngoa, anh ta ở trong sòng bạc đã hơn mười năm nay rồi, mà đây mới là lần đầu tiên anh ta thấy một loại thiết bị làm cho người ta muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua như thế này.

Nếu như có thứ đồ chơi này trong tay, một đêm là có thể phất lên, cưới được vợ, giống như trong mơ vậy.

“Nhà học Mạnh, tiệm vải Khương Thành, nhà họ Mạnh dựa vào việc bán áo quần mà giàu có?”

Đại Mãng vươn tay lấy cái hộp từ trong tay cô sang, không đợi cô gật đầu mà cười nói: 

“Mấy cậu chủ nhà có tiền đó chúng tôi không dám dây vào, sẽ mất mạng mất.”

Dám mở sòng bạc thì chắc phải có người chống lưng, sợ gì một con ma đánh bạc chứ?

Nếu như Mạnh Hiền đánh bạc thua dám gây chuyện, bị đánh là chuyện nhẹ, Lâm Nam Phong không tin lời anh ta, nhưng lại nói: “Chín ngày sau nhà họ Mạnh ra nước ngoài, trong một thời gian ngắn e là sẽ không về lại, có thể kiếm được bao nhiêu là dựa vào bản lĩnh của mấy người, Trung Quốc rộng lớn như vậy, sau khi làm xong chuyến này thì rời khỏi Khương Thành, còn có ai nhận ra anh cơ chứ.”

Mặc dù là nói như vậy nhưng đối phương chỉ là một đứa con nít, độ đáng tin của mấy lời này được bao nhiêu? Điều này khiến cho Đại Mãng do dự chần chừ không thôi.

Dù gì nhà họ Mạnh cũng có tiếng có miếng ở Khương Thành, đắc tội với nhà họ Mạnh thì mấy anh em thuộc hạ của anh ta còn có mạng để sống không đây?

Người đời thường nói trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, hành động này của họ là ăn gian.

Ăn gian là điều cấm kỵ ở đây, nếu như bị người bắt ngay tại chỗ, đánh chết cũng là đáng đời, sẽ không có ai đồng cảm với bạn.

Lâm Nam Phong nhíu chặt lông mày thể hiện lòng kiên nhẫn của cô sắp hết rồi.

Nếu như có một mình anh ta, thích làm thì làm thôi.

Nhưng trên anh ta có người già, dưới có trẻ nhỏ, mạo hiểm như vậy thì anh ta phải nghĩ cho kỹ trước đã.

Tình thế bây giờ mỗi ngày mỗi khác, nắng đó rồi mưa đó, thay đổi còn nhanh hơn sắc mặt của cô nhóc này.

Bây giờ sòng bạc chuyển từ kinh doanh công khai sang kinh doanh ngầm, việc đóng cửa cũng chỉ còn là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Anh ta làm việc trong sòng bạc, ai biết được ngày nào phải giao sòng bạc ra, sau này anh ta biết đi đâu về đâu? Trên có người già dưới có trẻ nhỏ, hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có vợ nữa!

“Tôi làm.” Đại Mãng nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Thật sự chín ngày sau nhà họ Mạnh sẽ rời đi hả? Sao nhóc biết được.”

Lâm Nam Phong không trả lời anh ta, chỉ nói: “Cho anh ta nếm thử vị ngọt hai lần trước, tìm một vài người giữ chân anh ta lại, chơi vừa rồi đến chơi lớn, kích thích anh ta một chút, về phần phía sau thì anh cứ việc chơi như thế nào thì tùy thích.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đại Mãng nhìn một đứa trẻ còn hiểu nhiều thứ hơn cả anh ta, nên nói thẳng: “Nhóc tự tin rằng sau khi xong chuyện tôi sẽ chia tiền cho nhóc hả?”

Đại Mãng đã làm ở sòng bạc hơn mười năm nay rồi, nói là lương thiện thì đúng là nhảm nhí.

Thứ trong tay anh ta bây giờ đây có thể khiến cho nửa đời sau của anh ta không phải lo nghĩ gì nữa, đạo đức quan trọng hơn việc lấp đầy dạ dày chắc?

Ánh mắt Lâm Nam Phong lạnh lùng nhìn anh ta, một lát sau cô lại cười nhạo một tiếng: “Nói với ông chủ các anh, hôm chia tiền tôi giới thiệu cho ông ta một thầy thuốc, bảo đảm thuốc của thầy thuốc này chữa hết bệnh của ông ta.”

Lâm Nam Phong nói xong, không đợi Đại Mãng phản ứng lại mà đã rời đi.

Người có bệnh không phải ông chủ sòng bạc, mà lạ vợ ông ta, mắc bệnh lao.

Ở đời trước sau khi Trương Sĩ Thành rời đi không bao lâu thì cô và mẹ gặp họa, nhà bị tịch thu.

Sau đó, một nửa trong tất cả nhà vệ sinh ở Khương Thành đều do họ dọn rửa.

Không lâu sau hai vợ chồng chủ sòng bạc cũng rơi vào kết cục như cô và mẹ.

Đều cùng nỗi khổ như nhau, ngày nào cô cũng phải đi lui đi tới các nhà vệ sinh trong cả thành, nhà nào có chuyện gì cô còn không biết rõ chắc?

Lâm Nam Phong đeo cặp sách lên lưng, mặt mày không cảm xúc đi về nhà.

Cô trở về lại rồi! Cô từ địa ngục leo lên về lại đây, muốn ra nước ngoài? Mặt trăng bên đó tròn hơn ở đây có đúng không nào!

Sau khi Lâm Nam Phong nghĩ đến việc cải cách mở rộng, Trương Sĩ Thành đưa vợ cùng con gái mình quay về đầy hớn hở vẻ vang.

Còn nói cái gì mà về nước ủng hộ xây dựng phát triển đất nước, giờ về lại không có nền tảng kinh tế, tôi xem các người lang thang ở bên ngoài như thế nào.

Bà cụ luôn nói phải có một đứa cháu trai nối dõi dòng họ, tương lai kế thừa nhà họ Trương, duy trì hương hỏa nhà họ Trương thật tốt.

Vậy thì thứ thuộc về Đa Bảo này, người chị như cô sẽ nhận thay thằng bé.

Ngay sau lưng không thể nhìn thấy được của Lâm Nam Phong luôn có một người đàn ông đi theo cô, cho đến cô vào nhà mình thì mới rời đi.

Ngày hôm sau.

Lâm Nam Phong không đi học, cũng không định đi nữa, dù gì một khi nhà họ Trương rời đi thì họ cũng phải rời khỏi Khương Thành.

Trung Quốc đất trời rộng lớn, rời khỏi nhà họ Trương thì họ đi đâu cũng được, hơn nữa nơi này không thích hợp để họ ở lại nữa.

Cô không muốn lại phải trải qua chuyện của đời trước một lần nữa, quá cực khổ.

Suy nghĩ đến mất hồn, Đa Bảo cười đưa một miếng điểm tâm cho cô, Lâm Nam Phong không nghĩ nhiều mà nhận lấy.

Vừa muốn cho vào miệng, mu bàn tay bị đánh mạnh một cái, tay bị đánh đau nên cầm không chắc miếng điểm tâm, thế là bị rơi xuống, vương vãi trên đất.

“Cái này là để cho mày ăn à? Tổng cộng chỉ có hai miếng, tao còn bảo Dì Trần đến Minh Ký xếp hàng một buổi sáng mới mua được, là cho cháu trai tao ăn, nếu đã bị rớt rồi thì đừng lãng phí, nhặt lên ăn đi.”

Lúc Lâm Nam Phong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt u ám.

Trong mắt bà ta mang theo sự ghét bỏ khinh thường, đôi môi dày nhếch lên, khóe mắt rủ xuống khiến cho đôi mắt ấy càng nhỏ lại.

Mặt của bà ta, rất to, rất to, chanh chua cay nghiệt.

Người này là mẹ của Trương Sĩ Thành, là bà cố tổ của nhà họ Trương – Mạch Miêu.

Nghe người khác nói bà cụ này là vợ nuôi từ bé của ông nội ở quê khi chưa giàu có.

Sau này sau khi ông nội giàu lên thì không cần bà ta nữa, ra ngoài lấy thêm một người vợ lẽ, chỉ là người vợ lẽ kia không sinh được con trai nên ông nội mới miễn cưỡng quay lại nhận lỗi trước bà ta.

Trương Sĩ Thành rất được nể mặt và có chỗ đứng trong nhà họ Trương, nên bà cụ rất coi trọng chuyện nối dõi.

Mạnh Ngọc gả cho Trương Sĩ Thành mười mấy năm nhưng mới chỉ sinh được một đứa con gái.

Giữa lúc đó bà cụ đã tìm cho con trai mình một người vợ lẽ, bởi vì nhà mẹ Mạnh Ngọc có chút quyền thế, nên bà ta luôn nhịn lại, vì vậy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cuối cùng vẫn như nước với lửa.

May mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người này không tốt, không thì làm sao mẹ cô mới ăn yên ngủ yên trong căn nhà này được.

Bắt đầu từ lúc Lâm Nam Phong hiểu chuyện thì chưa bao giờ cô thấy mẹ mình được ngủ ngon giấc, khi Trương Sĩ Thành không có ở đây, bà cụ này giày vò, ngược đãi cô không ít lần.

Bà cụ cô đơn bấy lâu nay, cách tra tấn người khác cũng rất thâm độc quái dị.

Sau này những ngày mẹ cô sinh Đa Bảo thì mới tốt lên một chút.

“Mẹ, một miếng bánh ngọt mà thôi, nhà chúng ta cũng không phải đển nỗi ăn không được.”

Trương Sĩ Thành trở về với khuôn mặt gió bụi dặm trường, kết quả lúc về nhà còn gặp phải cảnh mẹ mình làm khó con gái mình, đi lại gần thì thấy tay Nam Phong sưng đỏ lên thì lập tức đau lòng không thôi.

Ông ta vươn tay ra muốn cầm lấy tay con gái lên nhìn kỹ, lại không nghĩ đến Lâm Phong Nam còn chưa kịp tránh đi thì tay đã bị người khác kéo đi mất.

“Từ nhỏ Nam Phong đã là đứa trẻ ham ăn, con đưa con bé đi xem thử, hai người ngồi đi, con bảo Thẩm Mao bâng trà lên cho hai người.”

Một câu nói của Lâm Mộng Nương làm cho hai mẹ con họ bình tĩnh lại, cũng hạ bớt hỏa.

Bà cụ rất rất hài lòng với cách xử lý của bà ấy, bà ta quay đầu lại nhìn con trai mình không nghe theo mình bèn gõ cây gậy xuống đất, ý bảo con trai nhìn bà ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play