Làm Ruộng, Sờ Mèo Và Chăm Con

Chương 17


6 tháng

trướctiếp

 

Sau khi làm mẫu cho Phương Nho xem xong, Bé Mập bất ngờ dịch chuyển đến trước mặt cậu, phàn nàn: “Ôi, mệt quá đi mất.” Cậu ấy mới khám phá ra khả năng mới, nên vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát nó, chỉ mới sử dụng được hai lần đã khiến cậu ấy mệt mỏi.

Lúc nãy không nhìn rõ, nhưng bây giờ Phương Nho đã thực sự hiểu ra mọi chuyện! Đúng vậy, đây chính là dịch chuyển tức thời!

Trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ: “Bé Mập nhất định là đã nhận được kịch bản của nam chính! Thật không ngờ cậu ấy còn được trang bị một ‘bàn tay vàng’ như vậy, trong khi mình còn đang tự mãn vì có được một không gian trống trãi bên trong vỏ ốc sên. Không ngờ Bé Mập lại lợi dụng lúc mình không để ý mà khám phá ra một kỹ năng mới!”

Không cần phải nói nhiều, ít nhất với khả năng dịch chuyển tức thời, thì việc trốn chạy không còn là vấn đề. Phương Nho nghĩ, ốc sên thật sự không phải là giống loài có thể tham gia chiến đấu, chúng sẽ luôn luôn chọn kích hoạt kỹ năng phòng thủ (vỏ ốc sên ngày càng cứng cáp hơn) hoặc kỹ năng chạy trốn (dịch chuyển tức thời: rất cần thiết cho việc bỏ chạy). 

Trong khi Phương Nho đang suy nghĩ lung tung, Bé Mập lại lao tới và vô cùng tò mò nhìn vào cánh tay mới mọc trên người cậu: “Trên người em có cái gì vậy? Trông nó xấu quá đi mất.”

Vì muốn cứu Bé Mập nên Phương Nho đã mọc ra thêm một cánh tay, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu chỉ thấy tất cả những nỗi buồn khổ đêm qua đều biến mất! Tại sao cậu lại có một người anh em như vậy chứ, cậu quyết liệt yêu cầu được đổi một người khác.

“Vì ai mà em trở thành như thế này hả?” Phương Nho trong lòng tức giận, thề rằng sau này sẽ không thèm lo lắng cho cái tên nhỏ bé vô lương tâm này nữa!

Trong chốc lát, không khí buồn bã ban đầu đã bay sạch, Phương Nho cảm thấy cậu thật là ngốc nghếch khi đã đau buồn suốt một ngày vì Bé Mập!

Bé Mập ngơ ngác hỏi: “Hả? Việc em mọc ra cái thứ kỳ quái này thì có liên quan gì đến anh?”

Phương Nho: “... “ Đúng vậy, cậu không còn gì để nói được nữa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Trọng tâm của câu chuyện được Phương Nho đưa lại chủ đề chính ở trên: “Nếu anh vẫn còn sống, tại sao sáng nay em không nhìn thấy anh?”

Bé Mập giải thích: “Hôm qua khi anh vừa mở mắt thì phát hiện ra mình đã ở cách nhà rất xa, phải mất rất nhiều sức lực mới bò trở về được. Ôi, may mà trước đó khi chúng ta đi tìm thức ăn có đi ngang đây, nếu không anh cũng không thể tìm được đường về.”

Sau khi kể xong quá trình trở về của mình, Bé Mập còn lấy ra một số loại cây cỏ đưa cho cậu: “Anh còn tiện thể đem về rất nhiều thức ăn đây này, em xem nè.”

Phương Nho trợn trừng mắt: “Nếu anh đã có khả năng dịch chuyển tức thời xa như vậy, sao lại không dịch chuyển thẳng về đây?”

Bé Mập rất vô tội: “Mệt, không còn sức lực để dịch chuyển nữa, anh đã phải nghỉ ngơi khá lâu mới có thể trở về đây được đấy.” Nguyên nhân ban đầu bị mất thời gian là do việc tiêu hao năng lượng đã khiến cậu ấy bị kiệt sức và đã phải nghỉ ngơi trong một thời gian dài. 

Thêm vào đó, việc hái thức ăn và bò trở về cũng mất một khoảng thời gian. Nói chung, cậu ấy đã tốn gần một ngày mới về được tới nhà. Chỉ là khi gần đến nơi rồi, Bé Mập mới phát hiện rằng mình có khả năng dịch chuyển một khoảng cách dài. Cậu ấy liền dịch chuyển hai lần mới trở về được khu vực sinh sống. ( truyện trên app T𝕪T )

Với cả lúc nãy làm mẫu cho Phương Nho xem, giờ đây cậu ấy đã không thể sử dụng kỹ năng này được nữa.

Trong lúc hai con ốc sên đang cảm nhận sự vui sướng sau khi gặp lại nhau, thì Chim Sẻ bay trở về sau một thời gian vắng bóng.

Những con chim sẻ trên cây kêu râm ran, sau đó Phương Nho nghe thấy một tiếng kêu có thể hiểu được ý nghĩ trong số chúng: “Tôi đã trở về!”

Chim Sẻ bay quanh đầu họ như muốn khoe khoang trước khi đậu xuống đất: “Lâu quá không gặp, các cậu đã to thêm một vòng rồi.”

Mặc dù chim sẻ đã được phân chia thành nhiều loài khác nhau, nhưng kích thước của chúng vẫn nhỏ bé và không có sự thay đổi quá lớn, đó cũng là một trong những đặc điểm của loài chim sẻ, thân hình nhẹ nhàng giúp chúng di chuyển linh hoạt.

Phương Nho buông bỏ ý định cãi nhau với Bé Mập và chào Chim Sẻ: “Đã lâu không gặp, cậu đã đi đâu thế?”

Chim sẻ đầy phấn khích nhảy nhót trên mặt đất: “Không phải tôi đi kiểm tra bộ tộc giúp các cậu hay sao? Sao hai cậu lại trở nên xấu xí thế này?”

Vỏ ốc của Bé Mập bị hủy hoại, Phương Nho mọc thêm một cánh tay, đúng, họ đã trở nên xấu xí hơn...

Hai con ốc sên đưa ánh mắt tức giận nhìn kẻ chủ mưu - cây hoa mặt cười.

Tình hình hiện tại của cây hoa mặt cười không mấy tốt đẹp. Không phải, hiện tại không còn được gọi là cây hoa mặt cười nữa, bởi vì nó đang mang khuôn mặt khóc than, Phương Nho còn có thể thấy được chút buồn bã, oan ức trên những khuôn mặt đó.

Cây hoa mặt cười thực sự rất oan uổng, ăn cái gì là bản năng của nó, nếu không ăn, thì sao có thể phát triển được? Nó chỉ là theo thói quen thông thường của mình để săn bắt con mồi, cho dù con mồi có mùi vị chẳng ra gì cũng không sao cả, nhưng lại bị Phương Nho làm tổn thương, từ khi có ý thức, nó chưa bao giờ bị tổn thương như vậy.

Khuôn mặt buồn bã này chắc sẽ phải duy trì trong một thời gian dài.

Phương Nho giải thích: “Hôm qua, cái cây hoa đó đã nuốt Bé Mập, dù đã thoát ra, nhưng lưng cũng bị cào trầy. Còn tay của tôi, trong tình huống khẩn cấp hôm qua cũng mọc ra luôn.”

Phương Nho quơ qua quơ lại cây xiên cá trong không trung: “Mặc dù cái tay này rất khó coi, nhưng nó cũng rất hữu ích.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nếu là trước đây, Phương Nho nhìn thấy trên cơ thể ốc sên mọc ra thêm một cái tay, cậu sẽ rất hoảng sợ, dĩ nhiên, sau khi kinh sợ xong, cậu sẽ bắt nó lại để nghiên cứu, sau đó đem nộp cho nhà nước!

Điểm tựa của cái tay này hơi kỳ quái vì ốc sên không có xương, nhưng cánh tay này lại có. Cậu thật sự không thể giải thích được vì sao cánh tay này có thể tạo ra lực, điều này đã vượt ra ngoài giới hạn của khoa học.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp