Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 35: Tự nhiên cắt ngang


5 tháng

trướctiếp

Edit: ptd_

Tần Phong theo bản năng hỏi: “Buổi chiều đi luôn sao?”

Ngô Chính gật đầu: “Tránh cho đêm dài lắm mộng. Nếu thật sự không được, thì cuối tuần này chúng tôi còn có thể đến cô nhi viện xem thử.”

Có đạo lý!

Vốn tưởng rằng hai người bọn họ không có con là bởi vì Ngô Chính không được, mỗi lần nhìn thấy anh, đều không nhịn được mà đồng tình với Tiết Tình, phải cùng anh chịu đựng những đồn đại vớ vẩn.

Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Tần Phong cũng mong cho hai vợ chồng họ được như ước nguyện, nếu không được thì cũng có thể đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé gái đáng thương: “Vậy thì ăn cơm xong gặp ở cổng lớn nhé?”

Ngô Chính nhìn sắc trời, mặt trời đã lên cao: “Cũng được.”

“Bố, bọn con thì sao?” Cô Vô Ích muốn nói thật, nhưng cậu lại sợ người thông minh như Tần Phong sẽ phát hiện ra bất thường.

Tần Phong: “Các con đừng đi cùng.”

 

Ánh mắt Cố Vô Ích trông mong nhìn anh, không nói đồng ý cũng không từ chối.

Tần Phong vui vẻ: “Học chiêu này của ai đây?”

Cố Tiểu Nhị nhấp miệng giả vờ đáng thương.

Bà cụ Châu mềm lòng trước: “Tiểu Phong, để bọn chúng đi cùng đi. Cũng không biết đi bao lâu mới về mà.”

Tần Phong không hy vọng sẽ làm bẩn tai con.

Cho dù kiếp trước hay kiếp này thì tuổi thơ của anh vẫn luôn hạnh phúc. Cho nên dù đi đến trời nam hay biển bắc, dù giàu có hay nghèo khổ, thì anh vẫn vô cùng tự tin, vô cùng có cảm giác an toàn.

Tần Phong không thể cho đám nhóc của anh cẩm y ngọc thực, nhưng có thể cho bọn chúng một tuổi thơ ấu vui vẻ có thể chữa khỏi cả đời.

“Không đi không được à?” Tần Phong hỏi.

Cố Tiểu Nhị ôm lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại: “Bố ơi, bố ơi, bố ơi…”

“Bố ơi, bố ơi, bố ơi…” Nhóc con thấy chơi vui, cũng niệm kinh theo.

Cố Vô Ích không bắt lấy quần áo người lớn làm nũng, mà chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào mắt anh nói: “Bố cho bọn con đi đi. Bố chính là người cha tốt nhất trên đời này rồi.”

“Chiêu này đều là chiêu bố các con dùng dư lại.”

Cố Vô Ích nghĩ một chút: “Không cho đi cũng được, cùng lắm thì con tự mình —”

“Con dám!?” Tần Phong không nhịn được mà trừng mắt.

Cố Vô Ích lập tức hỏi: “Vậy bố đồng ý đúng không?” Không đợi anh nói gì, đã lớn tiếng nói: “Cảm ơn bố!”

Tần Phong bất đắc dĩ mà liếc nhìn cậu một cái.

Ngô Chính cười: “Lúc trước thấy con người ta khi nhỏ khóc khóc nháo nháo, trưởng thành lại gà bay chó sủa, còn tưởng rằng đứa trẻ nào cũng như vậy. Không ngờ còn có thể vui như vậy.” Nói xong không nhịn được mà bế Tiểu Miểu Miểu lên.

Đứa nhỏ sợ tới mức không dám cử động.

Ngô Chính nhận ra bản thân đường đột, rốt cuộc cũng không thân thiết với đứa nhỏ, sợ dọa đứa nhỏ khóc, vội vàng đưa cho Tần Phong.

Tần Phong dùng một tay bế đứa nhỏ, một tay khác xoa xoa đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị: “Bọn chúng vốn cũng giống như những đứa trẻ khác thôi khóc khóc nháo nháo không kiêng nể gì, hôm nay đập kính nhà này, ngày mai lại đạp cửa nhà kia.”

Ý cười trên mặt Ngô Chính từ từ biến mất, thỏ dài — nếu đã không nuôi được, thì tội gì phải sinh bọn trẻ ra chứ.

Cố Vô Ích không nhịn được nhìn bố cậu, thì ra bọn họ đều không phải những đứa trẻ trời sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Phùng Mạch Miêu thấy không khí đột nhiên thay đổi, cảm thấy áp lực, cười nói: “Tần công, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng chuẩn bị nấu cơm thôi.”

Tần Phong miễn cưỡng cười: “Gặp lại sau.” Tiếp đó nháy mắt với Cố Vô Ích.

Cậu thiếu niên kiểm tra lại cửa sổ, xác nhận xong là không có vấn đề gì, liền đeo chìa khóa lên cổ đuổi theo các trưởng bối. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngô Chính nhìn một nhà sáu người càng ngày đi càng xa, Cố Tiểu Nhị nhảy nhót, nếu không ôm Miểu Miểu, thì lại ôm lấy cánh tay Tần Phong, tự tại như bố cậu bé, lập tức không nhịn được cảm thán: “Tần công đúng là không tệ.”

Phùng Mạch Miêu: “Ở nước ngoài sáu năm mà chưa bị viên đạn bọc đường ăn mòn, chắc chắn không tệ rồi.”

Tiết Tình gật đầu: “Nếu là em em cũng không chắc mình có thể chịu được sự dụ hoặc đó.”

Phùng Mạch Miêu lắc đầu: “Tôi cũng không chịu được. Cô nói xem cậu ấy với Tần Dĩnh là chị em ruột thật sao?”

Ngô Chính quay người lại, đi về hướng nhà mình vừa nói: “Một loại gạo có thể nuôi ra trăm loại người mà.”

“Vậy chỉ số thông minh cũng kém nhau nhiều quá rồi?” Phùng Mạch Miêu không hiểu.

Ngô Chính lắc đầu: “Không nhất định vấn đề là do chỉ số thông minh. Nghe người bán đồ ăn ở cổng chợ Ngũ Đôn nói rằng, do Tần Dĩnh lười, không muốn đi học, không phải vì kém mà không học được.”

Lý do thoái thác kiểu này là lần đầu tiên Phùng Mạch Miêu nghe được: “Tôi còn tưởng rằng hai vợ chồng già Tần gia trọng nam khinh nữ chứ.”

“Chuyện như vậy dù rất phổ biến trong thôn. Tần đại thúc cũng có khả năng trọng nam khinh nữ. Nhưng ông ấy thân làm thầy giáo nhân dân, biết rằng tri thức có thể thay đổi được cuộc sống, lại chỉ có một trai một gái, nếu con gái muốn, thì ông ấy không có khả năng không cho cô ấy đi học. Hơn nữa, cho dù hai vợ chồng già không đồng ý, thì Tần Phong cũng không có khả năng đồng ý. Nhân phẩm của Tần công mà mọi người còn không tin sao?”

“Vậy sao lại thế này?” Tiết TÌnh tò mò.

Ngô Chính: “Năm ấy cho dù hai vợ chồng công nhân chúng ta gia đình cũng không mấy giàu có. Lúc ấy trong thôn cuộc sống hẳn đều rất gian nan. Chắc Tần Dĩnh thấy nếu cô ấy không đi học thì cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn một chút, cả nhà sẽ cảm kích cô ấy.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Phùng Mạch Miêu: “Bị tự mình cảm động sao?”

Ngô Chính: “Hẳn tám chín phần trên mười là thế.”

Tiết Tình lắc đầu: “Đáng tiếc. Nếu không định thi đại học, thì có thể thi đậu trung chuyên cũng sẽ không nhiều chuyện xảy ra như vậy.”

Phùng Mạch Miêu không nhìn được nhìn cô ấy.

Tiết Tình thấy kì lạ: “Em nói sai gì sao?”

“Nếu đầu óc đã không tốt, thì có thi đậu đại học cũng vậy thôi.”

Ngô Chính gật đầu: “Vương Căn Bảo ở tầng dưới chót cũng chỉ đổi lại thành Vương Căn Bảo có học vấn thôi.” Im lặng một chút: “Giống như bây giờ vậy, ít nhất thì hôm nay Vương Căn Bảo không dám đến. Nếu đổi lại thành Vương Căn Bảo ngang sức với Tần công thì…”

Tiết Tình hiểu ra, lập tức không muốn nói đến Tần Dĩnh nữa: “Anh có định mang tiền đến không?”

Ngô Chính lắc đầu.

Phùng Mạch Miêu: “Hỏi thử Tần công đi.”

Ngô Chính không quen biết Vương Mỹ Quyên, nhưng Tần Phong đã từng gặp qua cô ấy, không nhiều thì cũng hiểu biết cô ấy hơn chút.

Buổi chiều gặp lại, Ngô Chính vừa thấy Tần Phong liền hỏi việc này — sợ chút nữa sẽ quên.

Tần Phong lắc đầu.

Ngô Chính: “Cô ấy sẽ không bán cho chị cậu chứ?”

Tần Phong lại lắc đầu lần nữa: “Hai đứa con thì chị tôi nuôi không nổi, bọn tôi lại không đồng ý giúp nên chị ấy không dám mua đâu. Hai đứa trẻ đó lại không muốn tách ra, nên người phải lo lắng không phải chúng ta đâu.”

Ngô Chính ngẫm lại, đúng là đạo lý này: “Trực tiếp đi đến nhà Vương Mỹ Quyên sao?”

“Đi đến nhà chị tôi xem thử đã. Dù sao cũng tiện đường.”

Bởi vì Tần Phong có năng lực xuất chúng lại đẹp trai, hơn nữa còn du học tiến sĩ, cho nên hàng xóm của Vương Căn Bảo có ấn tượng rất sâu với anh. Mấy người Tần Phong vừa xuất hiện ở đầu hiểm, thì hàng xóm láng giềng đã nhiệt tình chào hỏi anh.

Không đợi Tần Phong nói gì, thì đã nói cho Tần Phong biết chị anh ở nhà, mà nhà hình như có khách tới.

Tần Phong giả vờ tò mò hỏi: “Mấy người thế?”

“HÌnh như là một người lớn dẫn theo hai đứa trẻ. Nghe chị cậu nói, là bạn học gì đó đó của cô ấy. Người phụ nữ kia còn rất xinh đẹp.”

Cố Tiểu Nhị và Cố Vô Ích nhìn nhau, hẳn là bọn họ.

Cố Vô Ích kéo tay áo Tần Phong một cái.

Tần Phong cúi đầu.

Cậu thiếu niên nhỏ ghé vào bên tai anh nói: “Để con giúp bố lên trước nhé?”

Tần Phong vui vẻ: “Con còn biết điều binh khiển tướng ra trận giết định sao?”

“Để con đi thăm dò thật giả cho bố.” Cố Vô Ích nói.

Tần Phong không định làm lớn chuyện đến mức mọi người đều biết, nên ghé vào cổ cậu nói nhỏ: “Yên tâm đi, cho dù chị bố có nói như thế nào, thì nhà chúng ta cũng sẽ không giúp chị ấy nuôi con đâu.”

Cố Vô Ích nhận ra anh đã hiểu lầm, liền thẹn quá hóa giận đẩy tay anh ra: “AI lo lắng chứ!” Giả vờ ngại ngùng chạy vào ngõ nhỏ.

Chạy được vài bước thì quay đầu lại nhìn, thấy hàng xóm chỉ về phía trước, cậu liền tiếp tục chạy.

Hàng xóm gật đầu, Cố Vô Ích lập tức dừng lại, xoay người đẩy cửa ra.

Ngay sau đó Tần Phong liền nghe thấy chị anh nói: “Sao cháu lại đến đây?”

“Không chỉ có cháu, mà bố cháu cũng đến.” Cố Vô Ích vừa nói vừa đi vào.

Tần Dĩnh vội vàng quay đầu: “Mỹ Quyên, nhanh, nhanh trốn đi.”

“Cô cô, nhà cô chỉ có ba phòng chính với một phòng bếp, thì có thể trốn ở đâu chứ?” Cố Vô Ích lần này là sợ em ba em bốn của mình nhìn thấy cậu thì bất ngờ, sau đó bị đôi mắt như đuốc của bố cậu nhìn thấy, cho nên chân ngắn nhỏ trở nên rất nhanh nhẹn, vừa nói xong đã xuất hiện ở cửa nhà, cánh tay đang chỉ huy của Tần Dĩnh cứng đờ lại.

Cố Vô Ích sợ không kịp, vừa đi vào trong liền nhìn quanh bốn phía: “Ở đâu rồi?”

Phía sau Vương Mỹ Quyên và Vương Căn Bảo lộ ra hai cái đầu nhỏ, trên mặt không có thịt, nhưng đôi mắt rất lớn, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đến mức bong tróc, giống như mười ngày nửa tháng không rửa mặt.

Cố Vô Ích nhìn kỹ, giống như em ba và em bốn của cậu.

Có người giống người, Cố Vô Ích sợ mình nhận sai, hỏi: “Chính là hai đứa sao? Anh tên Cố Vô Ích, hai em tên gì thế?”

Con ngươi vốn ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt của hai đứa trẻ chất phát sáng ngời lên, không dám tin tưởng, biểu tình sinh động hơn rất nhiều, giống như sống dậy trong nháy mắt.

Cảm xúc trong lòng Cố Vô Ích bình ổn lại cảm xúc, những mặt con vẫn không kìm được mà vẫn có chút hớn hở, nhịn xuống xúc động muộn nhận người thân, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ: “Chào ~~~”

“Chào cái gì mà chào!” Vương Căn Bảo rất không vui, quát lớn.

Cố Vô Ích bị dọa nhảy dựng lên, xoay người nhìn thấy bố cậu đang đi vào, cất bước chạy ra bên ngoài: “Ông ơi bà ơi, dượng đánh cháu!”

Hai vợ chồng già vốn đi phía sau Tần Phong cuống quít đi lên, đồng thời duỗi tay ôm cậu: “Đánh vào chỗ nào?”

Hai vợ chồng già thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo cậu giấu ra phía sau.

Cố Tiểu Nhị véo một cái lên tay anh.

Cố Vô Ích khẽ gật đầu.

— là bọn họ!

Cố Tiểu Nhị lướt qua trưởng bối, đối diện với Vương Căn Bảo, vén tay áo lên: “Anh tôi sợ bác nhưng tôi không sợ bác đâu!”

Vương Căn Bản khinh bỉ nhìn cậu một cái, chuyển hướng về phía Tần Phong.

Tần Phong kéo con trai nhỏ đang định lao vào về: “Chị của tôi trở về đều nói cho anh nghe hết rồi đúng không?” Ở trên địa bàn nhà mình, lại còn có cha mẹ anh em ở gần, Vương Căn Bảo không sợ Tần Phong, vô cùng kiêu ngạo: “Việc nhà tôi không liên quan đến cậu.”

Tần Phong cũng không thấy ngoài ý muốn khi anh ta nói như vậy, lông con cũng không nhăn lại: “Thêm hai đứa con anh nuôi nổi không?”

Vương Căn Bảo chần chờ một lát liền dứt khoát gật đầu.

Tần Phong: “Khi hai con trai trưởng thành xây nhà cưới vợ cũng được sao?”

Vương Căn Bảo không chần chờ, khuôn mặt đã có chút tức giận.

Trên đường đến đây ngồi trong xe không có việc gì, Tần Phong đã phân tích qua tâm lý của Vương Căn Bảo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp