Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 33: Đòi nhận nuôi


5 tháng

trướctiếp

Edit: ptd_

Bà cụ Châu tức giận đến mức cắn chặt răng, giơ bàn tay lên nhưng lại không nỡ đánh xuống, đành phải sờ lên đầu mình: “Con tự mình hỏi đi!” Sau đó tức giận quay đầu ra ngoài uống nước.

Ông cụ Tần bảo con gái ngồi xuống từ từ nói.

Tần Phong ghé vào bên tai con trai nhỏ nói một câu.

Cậu nhóc liền ngồi dậy, ngọt ngào nói: “Bà ơi, bà đừng tức giận, Miểu Miểu đánh bác cho bà nhé.”

Bà cụ Châu không nhịn được mà cười, đi đến bế cậu lên: “Thật đúng là cháu trai ngoan của bà.”

Đứa trẻ nghiêng đầu nhìn bà: “Bà không tức giận nữa sao?”

“Không giận nữa.” Bà cụ Châu đã nhận ra, con gái cũng không còn cách nào khác.

Nếu không phải có con trai hù dọa Vương Căn Bảo, thì chỉ cần quay đầu Vương Căn Bảo quả thật dám bán con bé đi.

Tần Phóng đứng dậy lấy băng ghế mà bố anh ngồi lúc trước để đối diện với mình, ý bảo mẹ anh ngồi xuống.

Miểu Miểu trượt xuống từ lòng ngực bà liền chui vào lòng của ba ba cậu, dựa vào vòm ngực to lớn ấm áp của ba ba, cánh tay nhỏ chống lên đùi anh, thoải mái giống như chơi đánh đu vậy.

Tần Phong cúi đầu nhìn đứa con nhỏ: “Chút nữa làm cho con cái xích đu được không?”

Trong mắt đứa trẻ tràn đầy sự hiếu kỳ và tò mò.

Cố Tiểu Nhị: “Em ấy còn nhỏ như vậy thì sao có thể ngồi được xích đu chứ.”

Tần Phong: “Không phải có các con sao?”

Cố Tiểu Nhị không rảnh lo lau giày nữa: “Thật sao ạ?”

“Nhưng tạm thời bây giờ bố không rảnh.” Vừa nãy chỉ là do Tần Phong thuận miệng nói.

Cố Tiểu Nhị cũng không thèm để ý, chuyện mà ba ba cậu đã đồng ý với bọn cậu, không sớm thì muộn bố cũng sẽ làm.

Cố Vô Ích hỏi: “Bà ơi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”

Châu thị không còn mặt mũi nói chuyện, vì bị con trai nói trúng.

Mất công bọn họ còn cảm thấy con trai mình suy nghĩ nhiều.

Tần Phong cười.

Chị gái anh không thiếu tiền, trên mặt cũng không thấy sự sốt ruột chắc chắn không phải là chuyện lớn liên quan đến mạng người. Hai cháu gái thì tuổi cũng còn nhỏ, chưa bàn đến chuyện cưới hỏi, lúc thi đại học. Hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trừ bỏ vài việc này, thì chỉ có chuyện kia, là không dám cho anh biết.

Bà cụ Châu thấy thần sắc chắc chắn của con trai, không nhịn được hỏi: “Con biết à?”

“Đứa trẻ, giới tính nam.” Tần Phong cười ngâm ngâm nhìn mẹ mình.

Châu thị hơi hơi há mồm.

Lạch cạch một tiếng, giày Cố Tiểu Nhị rơi vào trong nước.

Cố Vô Ích theo bản năng nhìn về phía căn phòng đang đóng kín, có thể nghe thấy tiếng động vang ra, nhưng không nghe rõ người trong đó nói cái gì: “Không thể nào? Bố, bố đã nói, chỉ cần bọn họ dám mua, thì bố sẽ đi đến Cục công an tố cáo bọn họ mà.”

Tần Phong: “Pháp luật chỉ áp dụng với lừa gạt mua bán, mà trong đó không bao gồm đưa nuôi.”

Bà cụ nhịn không được nói: “Con biết thật sao?”

Tần Phong không trả lời mà hỏi lại: “Tìm mẹ vay tiền à?”

“Sao có khả năng chứ. Con bé muốn mua lò nướng điện con cũng không cho mượn mà.”

Tần Phong: “Đó chính là tới thông báo với mẹ một tiếng sao?”

Bà lắc đầu, nhìn lại vào trong phòng: “Cũng không hẳn là vậy.”

Tần Phong vô cùng ngoài ý muốn: “Vương Căn Bảo sợ con không đồng ý?”

Bà cụ Châu: “Hình như là vậy.”

Cố Vô Ích không nhìn được hỏi: “Bị bố cháu đánh sợ rồi?”

Tần Phong nhìn phòng khách như đang suy nghĩ, nếu thật sự là như vậy, vậy thì sau này có thể thường xuyên dùng chiêu này. 

Dù sao chị anh có giận anh đến đâu cũng sẽ không đến Cục Công An tố cáo anh.

Vương Căn Bảo chỉ cần còn nghĩ đến chuyện kia thì phải chịu được thôi.

Hơn nữa, cho dù đến Cục Công An, thì em vợ đánh anh rể, lại không đánh người đến mức tàn phế, thì công an cũng chỉ ra đây khuyên giải là chính.

Cố Vô Ích cởi một ít quần áo của cậu ra.

Tần Phong thu hồi suy nghĩ: “Nếu con không đồng ý như sẽ thế nào?”

Bà cụ: “Chị con sẽ bảo bố mẹ chồng con bé đến đây nói chuyện với con.”

“Nói như vậy thì người bên phía Vương gia đều không phản đối sao?”

Bà cụ Châu gật đầu.

Tần Phong cười nhạo: “Một đám ngu xuẩn không có đầu óc!”

Hơi thở của bà khựng lại, muốn nói gì đó nhưng cũng không dám nói gì cả.

Tần Phong hỏi mẹ: “Con gái ruột thì không coi là người thân, nuôi con người ta để dưỡng già, chị ấy nghĩ cái gì thế?”

Sắc mặt bà cụ Châu thay đổi: “Nói nhỏ chút.” Liếc mắt về phía hai cháu trai lớn, vội vàng giải thích: “Bố cháu không phải đang nói các cháu đâu.”

Anh em Cố Vô Ích ôm vai bố bọn chúng: “Cháu biết mà. Hơn nữa, bố cháu lợi hại như vậy, thì lúc già cũng không cần phải trông cậy vào bọn cháu đâu. Nói không chừng bọn cháu còn phải trông cậy vào bố.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Phong gật đầu: “Nghề này của con thì tuổi nghề càng dài tiền lương lại càng cao, nói không chừng đến lúc đó tiền lương của hai đứa nó cũng không nhiều bằng con.”

Cố Vô Ích nghĩ đến thành tựu kiếp trước, suýt chút nữa thì đã bật cười — không biết gì thật tốt!

Tần Phong liếc cậu một cái: “Không tin à?”

“Tin chứ!” Cố Vô Ích vội vàng nói: “Bố con là thiên hạ đệ nhất.”

Tần Phong đẩy cánh tay nhỏ của cậu ra: “Giặt tất đi.” Hỏi mẹ anh: “Còn nói gì nữa không?”

Bà cụ không dám giấu giếm gì, sợ người con trai đánh lần này là con gái: “Con bé nói không cần phải đưa người ta tiền —”

“Mẹ tin sao?” Tần Phong lạnh lùng nói ra ba chữ.

Bà cụ Châu không tin, nhưng bọn họ lén lút giao dịch, cho dù là công an cũng không thể mang người về thẩm vấn, không tìm thấy chứng cứ thì không tin cũng phải tin: “Mẹ của đứa trẻ cũng không phải là người lạ.”

Tần Phong không hiểu ý của lời này.

Bà cụ Châu nói nhỏ: “Con đã từng gặp rồi.”

Tần Phong đột nhiên nhanh trí, hơi hơi hé miệng: “Người kia — là Vương Mỹ Quyên?!”

Bà cụ gật đầu.

Cô Vô Ích đang rửa tay, cũng không nhịn được dựng lỗ tai lên, nghe thấy Tần Phong hỏi: “Chắc chắn là con của chị ấy, không phải do chị ấy trộm hay bắt cóc đó chứ?”

Bà cụ lắc đầu: “Không phải. Con hẳn đã nghe nói, chồng của cô ấy là bạn học của chị con, sau khi tốt nghiệp sơ trung thì không đi học nữa. Sau này lúc khôi phục kỳ thi đại học, hình như ôn tập hai năm mới thi đậu.”

Tần Phong không khỏi nhớ tới những kẻ tồi tệ bỏ vợ bỏ con: “Thi đậu năm tám mươi ạ?”

“Đúng vậy, ba năm trước.”

“Một sinh viên đại học chuyên khoa mà cũng dám bỏ vợ bỏ con sao?”

Bà cụ Châu nghẹn họng trừng mắt: “Con con — sao con biết?”

“Người như vậy nhiều lắm. Ngược lại những người có thể thi đậu đại học vẫn ở bên người vợ tào khang* thì không nhiều lắm. Mẹ, mẹ nói tiếp đi.”

(Người vợ tào khang: Người vợ gắn bó từ lúc nghèo khó.)

“Con trai lớn của Vương Mỹ Quyên hơn tiểu nhị nhà mình một tuổi, con trai nhỏ lại lớn hơn Miểu Miểu hai tuổi, cũng chính là đứa được sinh vào năm chồng cô ấy thi đậu, nhưng mà sinh ở tháng giêng*. Lúc ấy hai vợ chồng bọn họ cũng không nghĩ có thể thi đậu.”

(Tháng giêng: Tháng một.)

Cố Tiểu Nhị không nhịn được thở nhẹ: “Thật trùng hợp.”

Cố Vô Ích vội vàng trừng cậu một cái.

Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy, quá trùng hợp. Nếu sau khi chồng cô ấy thi đậu đại học mới mang thai, thì chồng cô ấy đi rồi thì cũng sẽ không có ai chăm sóc con trẻ, cô ấy sẽ không dám sinh. Nếu chỉ có một đứa con, thì cô ấy có thể đi vào thành cùng với chồng, không chừng sau này chồng cô ấy cũng sẽ không bị các cô gái trong thành bắt có, bỏ lại cả hai đứa con cho cô ấy.”

Tần Phong muốn cười, mẹ nó cái tư tưởng này không biết đời nào mới có thể thay đổi được đây.

“Một cây làm chẳng nên non. Cô gái trong thành qua lại với đàn ông đã có vợ tất nhiên là sai, nhưng tên kia có thể giống như con —”

Bà cụ xua tay: “Không nói đến con. Mẹ còn tưởng khi con thấy phụ nữ sẽ bất động đấy.”

Tần Phóng gật gật đầu: “Được rồi, không nói nữa. Thế bây giờ mọi chuyện như thế nào.”

Bà cụ Châu: “Bố mẹ chồng trước kia của Vương Mỹ Quyên sợ con dâu hiện tại tức giận, nên đã không quan tâm đến cô ấy nữa. Nhà mẹ đẻ của cô ấy muốn tìm cho cô ấy một người có điều kiện ngang cô ấy để gả đi, thì cô ấy không muốn, nhà mẹ đẻ thấy cô ấy không nghe lời cũng không muốn quan tâm đến nữa. Cô ấy muốn đi vào trong thành tìm chồng cũ, không tiện mang theo con cái, nên muốn tặng đứa trẻ đi.”

Tần Phong nhíu mày, hình như anh đã nghe ở đâu chuyện như vậy rồi.

“Một đứa tám tuổi một đứa sáu tuổi, đều đã biết tên bố mẹ là gì, cũng biết nhà mình ở đâu, mà chị cũng dám nuôi?”

Bà cụ Châu thở dài: “Ai nói không được chứ.”

Tần Phong nghĩ một chút: “Vương Cản Bảo thông minh như vậy không sợ mình làm áo cưới cho người khác sao?”

Bà cụ Châu lắc đầu: “Mẹ cũng đã hỏi rồi. Chị con nói hai đứa trẻ kia hiểu chuyện, biết mẹ bọn chúng không dễ dàng, nên không muốn liên lụy đến Vương Mỹ Quyên, ở cùng với ai cũng được, chỉ có một yêu cầu, là không thể tách bọn chúng ra thôi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau sự khó tin.

— hai người bọn họ sẽ không, giống như chúng ta có ký ức của kiếp trước chứ.

Tần Phong nhíu mày: “Cho nên chị muốn nuôi cả hai à?”

Châu thị: “Hai đứa con bé không nuôi nổi. Không biết phải làm sao cho tốt, nên mới đến hỏi mẹ.”

Tần Phong phì cười, chị anh và Vương Căn Bảo đúng thật là không biết sợ ai mà.

“Nói cho chị ấy, không có cửa đâu!”

Bà cụ Châu bị bộ dạng lạnh lùng của anh dọa nhảy dựng lên.

Cố Vô Ích không nhịn được nói: “Bà ơi, bố ruột chúng là một tên Trần Thế Mỹ*, mẹ ruột lại không cần chúng nữa, bọn họ sợ mình sẽ biến thành ăn xin hoặc là phải vào cô nhi viện, cho nên mới nói ở với ai cũng được đó.”

(Trần Thế Mỹ: là nhân vật hư cấu gắn với giai thoại Bao Công xử án, tên này sau khi có công danh bỏ vợ con ở quê cưới công chúa làm phò mã. Khi vợ ở quê tìm đến thì hắn lập kế giết người nhưng bất thành, cuối cùng sự thật bị phanh phui bị Bao Công xử chém.)

Bà ngẫm lại, cũng thấy có lý.

Tần Phong nhìn về phía phòng bĩu môi.

Bà lập tức gọi con gái ra.

Âm lượng của Tần Phong và Cố Vô Ích không nhỏ, cho nên Tần Dĩnh nghe rất rõ những gì họ nói, vừa ra ngoài đã nói: “Không phải, hai đứa trẻ kia thích chị mà.”

“Thích chị chị liền giúp người khác nuôi con sao?” Tần Phong không khách khí hỏi.

Tần Dĩnh nghẹn lời.

Ông cụ Tần theo sau không nhịn được hỏi: “Con thấy như vậy sao?”

Tần Dĩnh nhanh chóng gật đầu: “Con đương nhiên đã thấy hai đứa trẻ đó, nên cũng biết chúng có hiểu chuyện hay không rồi.”

Tần Phong không khách khí hỏi: “Chị kiểm tra hàng sao?”

Tần Dĩnh lập tức héo, không nhịn được mà trốn sau lưng bố.

Bà cụ Châu nhìn về phía con gái: “Nuôi hai ba năm người ta trở về muốn tìm lại đứa trẻ thì sao?”

Tần Dĩnh lắc đầu: “Sẽ không đâu. Chồng cũ của Vương Mỹ Quyên và người phụ nữ kia đã sinh một đứa, người ta không thiếu con cái.”

 

Bà cụ Châu lại muốn đánh cô: “Mẹ đang nói chính là Vương Mỹ Quyên.”

“Vậy thì càng không thể. Chồng cũ không thích cô ấy sinh hai đứa con, sau này nếu chồng cũ của cô ấy muốn có con, thì cô ấy sinh một đứa là được.”

Tần Phong bật cười: “Chồng cũ đã không cần cô ấy nữa, lại còn sinh? Lừa gạt quỷ sao!”

Hơi thở Tần Dĩnh chững lại.

Bà cụ Châu không nhìn được thở dài: “Con sao — con càng ngày càng hồ đồ thế. Người khác nói gì còn đều tin sao, còn bọn ta nói con lại không tin cái gì.”

Tần Dĩnh không khỏi nhìn về phía Tần Phong.

Tần Phong mệt tâm: “Em đúng là mong chị có thể ly hôn với Vương Căn Bảo. Những sẽ không vì muốn hai người ly hôn mà ăn nói bậy bạ đâu.”

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nói: “Bố, cô đã có hai đứa con, người ta cũng sẽ để cô nhận nuôi sao?”

— không phù hợp với luật nhận nuôi.

Lúc trước vì việc nhận nuôi Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng mà Tần Phong, đã đi một chuyến đến Cục Công An — lúc này vẫn chưa có luật nhận nuôi. Sau này mới có luật nhận nuôi quy định người nhận nuôi phải ngoài ba mươi, không có con cái có cơ sở kinh tế, bây giờ cái gì cũng chưa có.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp