Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 31: Khó tin


5 tháng

trướctiếp

Edit: Hiền

Tần Phong thấy cô không muốn trả lời, liền thuận theo lời cô nói: “Cuối tuần đi dạo phố, tiện thể mua chút đồ.”

Vương Mỹ Quyên thấy hộp cơm liền hỏi: “Mua cơm hộp à?”

Tần Phong gật đầu, trả lời bừa: “Giữ lại đến nhà ăn dùng.” Thấy xe bus dừng lại: “Xe tới rồi.”

Vương Mỹ Quyên nhìn qua, đây không phải đường về nhà cô: “Đây là đường ra ngoại thành thành phố, nhà tôi ở phía Tây thành phố, mấy năm trước tôi nghe chị cậu nói cậu ở nước ngoài. Sao lại quay về rồi?”

“Tôi đi du học nước ngoài.”

Vương Mỹ Quyên gật đầu: “Tôi biết.”

“Tôi được nhà nước cử đi.”

Vương Mỹ Quyên lại gật đầu: “Tôi biết mà.”

Tần Phong nhất thời không muốn bắt chuyện với cô nữa.

Được nhà nước cử ra nước ngoài còn ở lại đó, anh là loại người gì chứ?

Đừng nói tới bố mẹ kiếp này của anh, bố mẹ kiếp trước của anh chỉ biết liều mạng kiếm tiền cũng muốn xuyên qua đánh chết anh.

"Dù nước ngoài có tốt tới đâu cũng không bằng quê hương mà." Tần Phong giải thích.

Vương Mỹ Quyên lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, cũng không muốn cùng anh tranh cãi tới cùng, không nhiều lời nữa: "Gần đây tôi tới tìm chị cậu, nhưng sao không có ai ở nhà thế?"

Tần Phong cau mày, sao chị anh vẫn qua lại với người này vậy.

Nhưng nghĩ đến lúc chị anh muốn ly hôn với Vương Căn Bảo, Tần Phong tình nguyện để chị anh qua lại với Vương Mỹ Quyên.

"Gần đây chị ấy đang bán bánh ngọt ở trên phố gần nhà."

Vương Mĩ Quyên: "Từ chức rồi sao?"

Tần Phong gật đầu: "Tìm chị ấy có việc gì sao?"

"Có chút chuyện." Vương Mĩ Quyên thấy xe của mình đã tới: "Tôi phải đi rồi. Chú thím, mấy nữa cháu có thời gian sẽ tới nhà chơi." Nói xong liền nhảy lên xe.

Ông cụ Tần kéo Tần Phong.

Tần Phong khó hiểu nhìn bố mình.

Bố lại làm sao vậy?

"Vừa nãy cô ấy nói sao con lại về có ý tứ gì hả?" Ông cụ Tần cau mày hỏi.

Tần Phong buồn cười: "Chính là ý mà bố nghĩ đấy."

"Ở lại nước ngoài? Vậy quốc gia không phải uổng công bồi dưỡng con hay sao?" Ông cụ Tần còn tưởng mình hồ đồ hiểu sai ý người ta: "Sao cô ấy lại như vậy?"

Tần Phong: "Có lẽ nghĩ là môi trường nước ngoài đều màu hồng."

Cậu Châu nhìn cháu trai.

... Lẽ nào không phải sao.

Tần Phong đau đầu.

Bà cụ Châu không khỏi trách anh trai: "Vừa nãy anh không nghe Tiểu Phong nói à, người nước ngoài ức hiếp chúng ta."

Ông cụ Tần còn bổ sung: "Tám nước mới liên minh mới trôi qua bao lâu anh quên rồi à?"

Cậu Châu nhớ ra, nhớ tới hồi nhỏ gặp bọn ngoại xâm.

Tần Phong thấy xe đã tới, bảo ba vị trưởng bối lên xe.

Tâm trạng ba người khác hoàn toàn với lúc tới đây.

Lúc đến khẩn trương, hưng phấn, lo lắng chờ đợi, lúc này lại bình tĩnh lạ thường.

Đường rất dài, ngồi trên xe rất nhàm chán, lúc ba người xuống xe đều mệt rã rời.

Tần Phong thấy thế rất vui, chứng tỏ mọi người không hề để chuyện gia đình kia trong lòng.

Nhưng nhờ phúc cậu anh hừng hực khí thế tới tìm anh, bảo vệ của khu nhà cũng biết sáng nay Tần Phong đến nhà hàng Tân Hải xem mắt.

Thấy giữa trưa Tần Phong đã quay về, bảo vệ vô cùng chắc chắn: "Cậu Tần, xem mắt không thành phải không?"

Tần Phong gật đầu: "Điều kiện nhà cô gái kia là muốn kết hôn thì phải sắp xếp công việc cho anh trai, chị dâu cô ấy."

Bảo vệ lập tức lắc đầu: "Người như vậy không được. Dính vào là giống như nước mũi vậy, bứt không xong còn khiến người khác ghê tởm." 

Tần Phong nhìn bố mẹ và cậu.

... Nghe thấy rồi chứ?

Cậu Châu xấu hổ nói: "Đều trách tôi vội vã quá, không nghe ngóng kĩ càng. Lần sau không thế nữa."

Bảo vệ liền hỏi: "Vẫn còn muốn xem mắt à? Với điều kiện của cậu Tần, chỉ cần cậu ấy đồng ý, phụ nữ trong nhà máy còn phải xếp hàng để cậu ấy chọn đó."

Cậu Châu cười, cười vì ông ấy khoa trương.

Bảo vệ thấy mình bị nghi ngờ trở nên không vui, lớn giọng nói: "Ông không tin à? Lúc trước chưa có Miểu Miểu, quản đốc nhà máy chúng tôi còn giới thiệu con gái cho cậu ấy đấy."

Lời vừa nói ra, ba người đều khiếp sợ, đầu óc choáng váng như đang nằm mơ.

Bảo vệ không khỏi nhìn về phía Tần Phong.

... Không biết sao?

Tần Phong nhún vai.

Bà cụ Châu lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Chuyện từ khi nào vậy?"

"Trước khi Miểu Miểu tới đây một ngày quản đốc đã nói với tôi. Vốn dĩ định cuối tuần đi gặp, có Miểu Miểu rồi làm gì còn tâm trạng nữa." Tần Phong không nói, anh cũng không có ý định đi, còn đang định nghĩ xem nên từ chối thế nào thì Miểu Miểu tới.

Cậu Châu cứng họng không dám tin.

Bảo vệ hồ đồ rồi, ông liền hỏi Tần Phong: "Cậu của cậu sao thế?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Cậu ấy nghĩ tôi có ba đứa con rồi, có người bằng lòng ở bên tôi là tốt lắm rồi."

Cậu Châu không nghĩ vậy, nhưng cũng lo Tần Phong lớn tuổi rồi không tìm được người như vậy nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vừa nói xong, bảo vệ cũng không biết nên nói gì mới phải.

Bà cụ hỏi: "Hôm nay bố mẹ đi cùng vì sợ con không đi, bố với mẹ sẽ càm ràm con à?"

 Tần Phong: "Nếu không đi con có nói lấy con gái giám đốc bố mẹ cũng không tin."

Ông cụ Tần liên tục lắc đầu: "Không được, nhà chúng ta không xứng với người ta."

Tần Phong chỉ cười mà không phản bác, bởi vì anh đã liệu được trước nếu mình nói chuyện này ra kiểu gì bố cũng sẽ nói như thế: "Cậu cũng đừng tự trách, cũng không cần lo lắng cho cháu." Thấy đường cái cách đó không xa: "Mặc dù bên này chỉ cách một con đường với Ngũ Lí Đôn, nhưng hoàn cảnh của cháu trái ngược hoàn toàn với mấy thanh niên trong thôn. Đàn ông trong thôn càng lớn tuổi càng khó tìm. Cháu càng già càng được ưa thích."

Cậu Châu không tin.

Bảo vệ rất có cảm tình với Tần Phong. Thứ nhất anh có thể ở lại nước ngoài, nhưng anh không làm thế. Thứ hai anh làm việc nghiêm túc, không dựa vào vẻ đẹp trai của mình để câu dẫn con gái nhà người ta. Với lại hai đứa cháu trai nhà họ Cố từ khi theo anh, ngày nào cũng vui vẻ, ăn mặc sạch sẽ, cuộc sống còn thú vị hơn đứa trẻ có cha có mẹ.

Bảo vệ rất sợ kĩ sư tốt như vậy bị cậu anh hủy hoại: "Cậu của Tần Phong này, tất cả những gì Tần Phong nói đều là sự thật. Đừng nói cậu Tần đẹp trai, cho dù ngoại hình bình thường, năm mươi tuổi cũng có thể tìm được một người hai ba mươi tuổi. Có khi người ta còn không tham tiền của cậu ấy, mà chỉ muốn con người cậu ấy thôi."

Cậu Châu nhìn Tần Phong một lượt từ trên xuống dưới, trông anh rất đẹp trai, rất giống với mấy đàn ông trong phim điện ảnh. Nhưng năm mươi tuổi liệu có tìm được người như bây giờ không, không phải đang nói phét à.

"Ham muốn nó lớn tuổi sao?"

Bảo vệ nghẹn lời trợn mắt.

Tần Phong cười đáp: "Ham muốn mị lực của cháu không được à?"

"Mị lực là gì?" Cậu Châu hỏi.

Nhất thời Tần Phong không muốn nói chuyện với cậu mình.

Bảo vệ bình tĩnh nói: "Nói thế nào nhỉ, mười năm nữa hai đứa con nhà họ Cố sẽ học đại học, Miểu Miểu học cấp ba sẽ ở trọ tại trường, tới lúc đó chẳng khác nào không có con, cậu Tần cũng chỉ mới ba sáu tuổi, lúc đó có thể tìm được một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học."

Yết hầu của ông cụ Tần khô khốc.

Trong thôn nhà ai mà có con trai độc thân ba sáu tuổi thì cả gia đình đó cũng không ngóc đầu lên nổi.

"Không lừa chúng tôi đấy chứ?" Ông cụ Tần thử thăm dò.

Bảo vệ: "Tôi lừa ông làm gì. Nếu mà ông không tin, đợi mấy năm nữa có khi giám đốc nhà máy còn giới thiệu cả con gái nhà thị trưởng cho cậu ấy cũng nên."

Ba người lại nhìn Tần Phong.

Tần Phong cười không đáp lại.

Ba người thấy vậy không thể không tin lời ông ấy.

Bà cụ Châu liền hỏi: "Lúc trước con nói đùa với bố mẹ là không cần vội, thật sự không cần vội sao?"

Tần Phong: "Mẹ là mẹ con đó."

Anh hà tất phải lừa bố mẹ làm gì không hả.

Bà cụ Châu nhìn về phía bạn già.

Ông cụ Tần đáp: "Vậy chuyện hôn sự của con về sau, về sau bố mẹ không quản nữa?" Nói xong liền nhìn cậu anh.

Cậu Châu không dám quản nữa rồi.

Cháu ngoại quá giỏi, không quản nổi.

Tần Phong: "Sau này bác cả, bác hai với cả cô của con nhắc tới chuyện này, mọi người định trả lời thế nào?"

Cậu Châu không thân thiết lắm với nhà họ Tần, cũng không muốn dính líu đến chuyện này nữa nên chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Tần Phong nhìn về phía bố mẹ mình.

Bà cụ Châu nghĩ một lát rồi trả lời: "Ai mà hỏi thì để người đó tìm cho con. Phải xinh đẹp, hiền lành, là sinh viên đại học."

"Nhỡ bọn họ nghĩ mẹ cố ý làm khó mấy bác ấy thì sao." Thực sự Tần Phong không quan tâm người khác nói gì về mình. Hôm nay cùng bố mẹ đi xem mắt, cũng không phải không dám từ chối hai người, mà là không muốn bố mẹ mình hết hy vọng, dù bọn họ không dám thúc giục anh tìm người yêu cũng sẽ không lén lút nghĩ ngợi, cả đêm không thể chợp mắt.

Chỉ đến khi bố mẹ thản nhiên đối mặt với sự chỉ trích của người thân, hàng xóm, Tần Phong mới thẳng thắn nói với bọn họ... tìm người yêu thì phải do duyên số, cứ sống tốt cuộc sống ở hiện tại đã.

Phụ nữ ấy mà, anh không quan tâm lắm.

Lời vừa nói ra, không ngoài dự liệu của Tần Phong, mẹ anh lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tần Phong nhìn bố mình.

Ông cụ Tần bỏ mũ xuống vò đầu... đúng là đau đầu mà!

Tần Phong hỏi: "Bố à, nếu bác cả muốn lấy cháu trai ra để đổi với con, bố có đổi không?"

"Đừng có mơ!" Ông cụ Tần không nghĩ ngợi liền đáp.

Tần Phong nở nụ cười: "Nếu đã như vậy, bố mẹ vẫn còn cháu trai, con có kết hôn hay không cũng đâu quan trọng đâu ạ?"

Bảo vệ lắc đầu.

Cậu Châu không nhịn được nói: "Không có vợ làm sao mà được."

Tần Phong ghét nhất phải nghe những lời này: "Mẹ, tìm một người giống bác gái con sao?"

Bà cụ Châu sợ tới mức run cầm cập.

Tần Phong vui vẻ.

Bà cụ thấy hơi ngại, không khỏi trừng mắt nhìn anh một cái.

 Tần Phong nhịn cười nói: "Thực ra con vẫn luôn muốn nói thẳng với mọi người, tinh thần và thể lực của con người có giới hạn. Không nói chăm sóc con cái, chỉ cần công việc thôi cũng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của con rồi. Con thật sự không vực nổi dậy tinh thần để tìm người yêu, càng đừng nói tới chuyện sinh thêm đứa nữa. Cả ngày chỉ khóc, con thấy phiền tới mức chỉ muốn ở lại phòng làm việc, có vợ hay không có vợ khác gì nhau đâu ạ?"

Bảo vệ vô cùng đồng ý, liếc mắt nhìn cậu Châu: "Chỉ có mọi người ở nhà rảnh rỗi mới thấy không có vợ là không chịu được thôi."

Cậu Châu hô hấp ngưng trệ, tức giận nói: "Ông không có vợ?"

Bảo vệ gật đầu.

Cậu Châu: "Vậy ông nói làm gì? Ông đúng là "người ăn no không biết cảm giác của người đói như thế nào"."

Bảo vệ nhìn Tần Phong: "Cậu đói không?"

Tần Phong biết ý ông là gì, cố ý nói: "Tôi không dám kêu đói, vẫn còn mấy đứa con phải nuôi."

Cậu Châu nghẹn họng không nói nên lời.

Bảo vệ đáp: "Cậu đấy, đúng là không biết hưởng thụ. Như chúng tôi đọc báo, uống trà, rảnh rỗi thì trồng rau, trồng hoa, chơi chim, hỏi thăm bạn bè, cuối tuần tụ tập bạn bè cũ thoải mái nhường nào. Ăn nó rồi mới lo đến chuyện con cháu."

Ông cụ Tần đồng tình: "Con cháu tự có phúc của con cháu."

Cậu Châu trừng mắt nhìn ông.

Vậy người bên cạnh ông là ai hả.

Chỉ có thể là người gác cửa thôi.

Không chỉ có ông cụ Tần, trước khi ông cụ Tần thuận miệng nói một câu  không có con dâu cũng tốt, cũng chính là lời trong nội tâm bà cụ Châu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp