Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 30: Nói lời thật lòng


5 tháng

trướctiếp

Edit: Hiền

Tần Phong nhìn thẳng vào cô gái mà anh đi xem mắt: "Bố mẹ nuôi cô lớn, cô hiếu thuận với bố mẹ là điều nên làm. Anh trai, chị dâu cô liên quan gì tới cô? Sau này về nhà chồng mà chịu ức hiếp, anh ta có thể đứng ra bảo vệ cô không?"

Anh trai cô gái lớn tiếng nói: "Sao lại không thể? Đây là em gái ruột của tôi!"

Tần Phong cười nhạo một tiếng: "Các người chỉ biết tôi là tiến sĩ, ở nước ngoài sáu năm, có biết tính cách tôi như nào, có đánh vợ hay không không? Nếu mà tôi thích đánh vợ, đáp ứng điều kiện của các người, sau này em gái anh bị tôi đánh đập, mắng chửi muốn ly hôn, anh để cô ấy ly hôn với tôi không?"

Dáng vẻ kiêu ngạo của anh trai cô gái đều biến mất.

Cô gái nhìn anh trai mình, thấy anh mấp máy môi một lúc lâu nhưng vẫn không nói ra được một chữ, nhất thời không thể tin nổi.

Mẹ cô gái thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: "Đừng nghe cậu ta nói bừa. Cậu ta muốn lấy con nhưng lại không muốn kiếm việc hộ anh trai con."

Tần Phong cười đáp: "Tôi không thể lấy được vợ ngoài con cô sao?"

Mọi người trong nháy mắt đều nghĩ tới con trai của Tần Phong có thể rót được xì dầu rồi.

Tần Phong: "Tôi đồng ý xem mắt chỉ vì muốn tìm một người lương thiện, hiền lành không cần tôi phải bận tâm. Mới lần đầu gặp mặt mà đã muốn tôi phải tìm việc làm cho? Tôi không muốn nói nhà các người đúng là ghê gớm thật!"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Bố cô gái đứng bật dậy, chỉ vào Tần Phong: "Nói lại lần nữa xem!"

"Thẹn quá hóa giận à?" Tần Phong nhướng mày hỏi.

Bố cô gái định vượt qua người ở giữa đánh anh.

Người ở giữa lập tức đứng dậy ngăn lại: "Làm trò gì vậy? Có chuyện gì không từ từ nói được à?"

"Ông xem cậu ta nói thế có được không hả?" Bố cô gái lớn tiếng chất vấn.

Tần Phong nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn về phía bố nháy mắt ra hiệu.

Ông cụ Tần và bà cụ Châu ra ngoài bưng sáu phần điểm tâm vào.

Tần Phong như nhà sư ngồi thiền, bình tĩnh nhìn bố cô gái khua chân múa tay: "Vừa nãy nói các người không hiểu tôi, không phải là lừa các người. Người nước ngoài thích ức hiếp người Châu Á, tôi ở nước ngoài mấy năm không ít lần đã cãi nhau với người ta. Mặc dù không so được với cao tăng Thiếu Lâm Tự, nhưng một mình có thể đánh bố mẹ hai người một cách dễ dàng."

Anh trai cô gái lập tức đứng dậy, ra vẻ muốn dạy dỗ Tần Phong.

Tần Phong: "Ý của tôi là chỉ với một quyền của tôi có thể đánh em gái anh chảy máu mũi." Nói xong liền nhìn về phía cô gái mình xem mắt: "Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu cô muốn một đời yên ổn, cuộc sống hạnh phúc, thì phải tự mình làm chủ cuộc đời mình."

Cô gái nhất thời hiểu ra lời anh nói chính là đang nói cho mình nghe.

Nhưng cô không hiểu vì sao Tần Phong lại nói vậy.

Lẽ nào đúng như lời mẹ cô nói, Tần Phong chỉ muốn gây xích mích.

Tần Phong nhìn ánh mắt ngờ vực của cô gái, thản nhiên mỉm cười, quay sang người mai mối đang đứng chặn bố cô gái lại: "Bác à, vất vả cho bác rồi, cháu xin lỗi." Nói xong liền đưa cho ông ấy một bao thuốc.

Người mai mối theo bản năng đưa tay ra, thấy không phải một cây, vội vàng ngừng lại: "Cháu định làm gì đấy?"

Tần Phong đưa cho cậu mình.

Cậu Châu và người mai mối ngồi xuống, thấy vậy liền nhét điếu thuốc vào túi người mai mối: "Không chừng về sau vẫn phải làm phiền bác."

Người mai mối hiểu ra, nhìn gia đình nhà gái, lại nhìn Tần Phong: "Đây...?"

Tần Phong nói thẳng: "Bố mẹ cháu đều là người hiền lành lương thiện, vợ cháu đanh đá một chút cũng không sao, chủ yếu là nhà mẹ vợ thấu tình đạt lý. Nếu không vợ cháu không bớt phiền, nhà mẹ vợ ngày nào cũng tìm tới cửa. Cuộc sống của cháu ngày nào cũng tình cảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa còn đặc sắc hơn cả sân khấu kịch."

Mẹ cô gái không nhịn được hỏi: "Chỉ dựa vào ba đứa con trai nhà cậu, cậu còn muốn tìm một người như thế nào?"

Tần Phong: "Nhà tôi có tivi, tủ lạnh, máy giặt, còn có nồi cơm điện, bố mẹ tôi trung hậu hiền lành có thể giúp đỡ con cái, tôi không hút thuốc không uống rượu, không có sở thích xấu, hiểu được hoàn cảnh của gia đình tôi thì dù có là sinh viên tôi cũng tìm được."

"Sao cậu không tìm đi?"

Tần Phong cười đáp: "Con trai tôi bốn tuổi rồi."

Mặt mẹ cô gái đỏ lên.

Cô gái đi xem mắt cũng không nhịn được mà nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô gái cười: "Mặc dù tôi nhận nuôi hai người con, nhưng không phải người lương thiện. Có lẽ vốn dĩ cô rất tốt, bố mẹ và anh trai cô như vậy, dù tôi có làm lưu manh cả đời cũng không muốn kết hôn với cô."

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thất vọng trên gương mặt cô gái, khóe mắt ngập nước.

Thực ra Tần Phong không muốn nói trắng ra như vậy, nhưng anh không muốn mấy năm nữa nghe từ miệng cậu anh nói "Cô gái lần trước đi xem mắt với cháu bị nhà chồng đánh chết rồi."

Tần Phong nhìn bố mẹ mình: "Còn muốn nói chuyện nữa sao ạ?"

Bà cụ Châu liền đáp: "Con đã nói đến mức này rồi còn nói chuyện gì nữa."

Tần Phong nhìn cậu mình.

Cậu Châu không ngờ tính khí gia đình này còn nóng nảy hơn cả mình, bị Tần Phong nói trúng tim đen rồi thẹn quá hóa giận đòi đánh người: "Tiểu Phong, cậu xin lỗi cháu."

"Không sao đâu ạ." Tần Phong vỗ vai cậu: "Thực ra cháu không bất ngờ lắm."

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn anh.

Tần Phong nói thật: "Một cô gái mười chín tuổi xinh đẹp, có công việc ổn định, không khó để tìm được một nam sinh viên đại học mà bố mẹ đều là công nhân viên chức . Cô ấy không biết làm mẹ kế rất khó, bố mẹ cô ấy không biết sao?"

Cậu Châu hiểu ra: "Nhưng cháu là tiến sĩ."

Tần Phong: "Nhưng cháu có ba đứa con rồi. Trừ khi cô ấy giấu diếm chuyện gì đó, ví dụ như đã có người yêu, thanh danh không tốt." Quay sang cậu mình: "Nếu thật sự có tin đồn đó, cậu cũng không muốn để cháu biết."

Cậu Châu gật đầu.

Ông cụ Tần không nhịn được nói: "Vậy sao con không nói sớm?"

Tần Phong: "Không để mọi người đích thân tới đây gặp mặt, chỉ sợ là từ đầu năm tới cuối năm bị nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi."

Ông cụ Tần nghẹn lời.

Cậu Châu liền nói: "Bảo sao lúc trước cháu lại dứt khoát đồng ý như vậy."

Tần Phong cười đáp: "Chuyện hôn nhân đại sự sao lại dễ dàng như vậy được ạ."

Cậu Châu nghe vậy không khỏi nhớ tới hôm tìm cháu ngoại mình nói chuyện, dáng vẻ không dám tin của Tần Phong: "Do cậu không nghe ngóng cẩn thận." Nhìn về phía người mai mối.

Người mai mối đáp: "Vậy chúng ta ai về nhà đấy thôi."

Chị dâu cô gái buột miệng nói: "Bây giờ?"

Người mai mối bị câu hỏi kia làm cho hồ đồ luôn rồi.

Bà cụ Châu không muốn nghĩ tới con dâu nữa, mà coi nhà đối diện như tình địch, não cũng hoạt động tốt hơn: "Định ăn rồi mới đi hay gì?"

 Chị dâu cô gái rất muốn gật đầu, nhưng lại thấy không hợp lý lắm, liền nhìn bố mẹ chồng.

Lúc trước khi đi nhà này đã khoe khoang với hàng xóm đưa con gái đi xem mắt, đối phương là tiến sĩ từng du học nước ngoài, buổi trưa còn ăn cơm ở nhà hàng Tân Hải.

Láng giềng nghe vậy đều ghen tị với nhà bọn họ.

Nếu lúc này mà quay về, đúng giờ ăn cơm, làm sao mà giải thích được với hàng xóm đây.

Tần Phong thấy sắc mặt bọn họ thay đổi chóng mặt, cũng không nói gì, khoanh tay nhìn bọn họ cười, có thể nhìn được trong lòng họ nghĩ gì.

Cô gái xem mắt với Tần Phong không còn mặt mũi đứng dậy rời đi.

Mẹ cô cũng theo bản năng đuổi theo.

Bố, anh trai, chị dâu của cô gái nhìn cửa mở, lại nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhướng mày, còn định muốn nói tôi tiễn mấy người sao.

Anh trai cô gái chỉ anh rồi quay người bỏ đi.

Bố cô gái trừng mắt nhìn trưởng bối của Tần Phong rồi cũng đi theo.

Người mai mối thở dài một hơi, gật đầu với cậu Châu.

Cậu Châu đi theo tiễn ông.

Tần Phong nhìn bố mẹ: "Có cảm nghĩ gì không ạ?"

Bà cụ Châu không biết nói gì mới phải.

Ông cụ Tần: "Con gái tốt như vậy, sao bố mẹ con bé lại như thế chứ."

Tần Phong: "Cô ấy hiền lành mới theo bố mẹ tới đây xem mắt. Nếu không có tới đây cũng sẽ không nghe lời của mẹ, mà là bố mẹ phải nghe theo điều kiện của cô ấy."

Ông cụ Tần nói: "Chi bằng tìm người có chủ kiến lớn."

Châu Thị gật đầu: "Trước kia mẹ nghĩ con dâu ngoan hiền nghe lời, hiểu chuyện là tốt. Bây giờ lại thấy tìm một người ghê gớm một chút, ít nhất có thể quản được nhà mẹ đẻ mình."

Cậu Châu đi vào, đối diện với gia đình em rể, ngại ngùng gãi đầu.

Ông cụ Tần: “Không trách anh được. Loại người như vậy trong thôn không thiếu.”

Nhà họ Châu nghĩ tới người trong thôn, đúng là không thiếu.

Đầu năm có một nhà đã lấy con gái mình đổi lấy sính lễ. Bởi vì cậu Châu cũng đã nhiều lần nói chuyện với hàng xóm nên cũng đồng cảm cho cô gái đó.

“Nhưng bọn họ là người thành phố.” Cậu Châu không hiểu: “Nghe nói bố mẹ cô gái kia biết chữ, anh trai tốt nghiệp cấp hai. Kiểu gì cũng thấy giống người mù trong thôn mình.”

Tần Phong: “Người thành phố hay nông thôn thì cũng đều ăn lương thực mà lớn lên cả, có gì mà không giống. Cậu, phục vụ còn ở đó không?”

Phục vụ đang ở ngoài cửa, nghe vậy liền đi vào.

Tần Phong nhờ phục vụ gói đồ ăn lại, lại gọi thêm ba phần thịt kho tàu.

Ba người trưởng bối đều nhìn anh.

Tần Phong: “Mấy đứa nhỏ vẫn đang đợi ở nhà.”

Ông cụ Tần gật đầu: “May mà không dẫn bọn nhỏ đi. Nếu không không chúng sẽ nói gì nữa.”

Tần Phong nghe vậy cũng cảm thấy may mắn vì con trai lớn hiểu chuyện.

Nếu không mẹ cô gái kia mà không lựa lời nói chuyện, cậu mà nổi điên lên là chỉ có đánh nhau.

Nhưng ba phần thịt kho tàu cũng không ăn hết.

Một phần ở nhà hàng Tân Hải cũng phải được một bát tô, san ra được gần hai bát nhỏ.

Tần Phong gọi ba phần, trong đó một phần đưa cho cậu anh. Nhà anh có cặp lồng, có thể đựng cơm mang về cho bọn trẻ nếm thử. ( truyện trên app T Y T )

Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm, các đầu bếp đều rảnh rỗi, mới nửa tiếng mà Tần Phong đã ngửi được hương thơm đậm đà của thịt.

Ở thời đại này có thể đóng gói mang về nhưng không có túi đựng. Quản lý nhà hàng Tân Hải biết anh quen sư phụ Đỗ, vì vậy liền dùng hộp cơm để anh đựng thịt kho tàu.

Hôm nào vào nội thành anh đem tới trả là được.

Tần Phong để lại địa chỉ và số điện thoại, trả tiền, cùng bố mẹ và cậu ra về.

Trước cửa có trạm xe buýt, không cần qua đường nên Tần Phong cũng không che chắn cho bố mẹ nữa, đi phía trước dẫn đường.

“Này, cậu là Tiểu Phong à?”

Tần Phong dừng lại, nhìn theo tiếng gọi, ở trạm xe có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người khá cao, cao khoảng 1m67, khuôn mặt sáng sủa, nhìn rất quen mắt.

“Không nhớ tôi nữa à? Tôi là bạn cấp hai của chị cậu tên Vương Mỹ Quyên này.” Người phụ nữ nói xong liền chạy tới, nhìn thấy Châu Thị và ông cụ Tần: “Chú thím nhớ chứ ạ?”

Châu Thị gật đầu: “Nhớ, nhớ, lúc Tiểu Dĩnh kết hôn cháu cũng tới tham dự. Hình như lúc đó còn mang thai phải không nhỉ?”

Người phụ nữ gật đầu cười: “Vâng ạ.”

Bà cụ Châu thuận miệng hỏi: “Đứa trẻ không tới à?”

Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ vụt tắt, không đáp mà hỏi lại: “Mọi người đi đâu vậy ạ?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp