Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 3: Mụn vá quần áo


6 tháng

trướctiếp

Edit: Trúc Linh

Con trai là đứa phong lưu.

Lý do này làm cho ông cụ Tần cũng phải chịu phục.

“Nói yêu đương nhưng không phải là để lòi ra đứa con.” Ông cụ Tần nhắc nhở bà: “Bà đã quên cái tội lưu manh vào năm 1979 rồi à?”

Bà cụ Châu nói: “Tội lưu manh không áp dụng cho người ở nước ngoài.”

Ông cụ Tần nghẹn lời không thể nói được.


Dựa theo tuổi của tiểu hòa thượng, con mẹ nó chắc chắn là xảy ra ở nước ngoài.

Ông cụ Tần lại có thêm vấn đề mới: “Miểu Miểu là hòa thượng thật hay là hòa thượng giả vậy?”

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính hạt cơm, tròn xoe đôi mắt mờ mịt của mình.

— Hòa thượng thật với hòa thượng giả là có ý gì?

Bà cụ Châu lau miệng cho cậu bé: “Đừng quan tâm đến ông nội con, cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Nói xong, trừng mắt liếc ông bạn già một cái: “Đã về nhà rồi còn quan tâm thật giả làm cái gì? Quan trọng không?”

Không quan trọng!

Cho dù thật giả thế nào, cho dù tránh xa phàm trần thế tục thì đều phải hoàn tục cả!

Ông cụ Tần: “Vậy cũng không thể mặc quần áo như thế đúng chứ?”

 

Tiểu hòa thượng cuống quýt cầm chặt vạt áo.

— Ông nội hư muốn làm cái gì?!

Bà cụ Châu trừng mắt với ông: “Ông không thể bớt bớt cái mồm lại à? Ăn cơm của ông đi!” Sau đó chuyển qua Miểu Miểu, dịu dàng nở nụ cười: “Bà nội nói con đừng để ý đến ông nội. Lát nữa bà nội sẽ thay cho con quần áo mới, cái này con cởi ra để bà nội giặt sạch cho con được không?”

Giặt quần áo thì Miểu Miểu biết.

Vì thế dùng sức gật đầu một cái.

Bà cụ Châu không nhịn được mà sờ sờ đầu cậu nhóc.

Ngay lập tức, làn da trơn bóng khiến cho trong lòng bà cụ Châu thấy hụt hẫng, đứa cháu trai đáng thương của bà!

Là một đứa bé ngoan ngoãn bị biến thành tiểu hòa thượng.

Bà cụ Châu cố gắng nén khóc, không dám rơi nước mắt trước mặt đứa nhỏ, dùng sức chớp chớp vài cái làm nước mắt biến mất đi, bàn tay nắm tay Miểu Miểu: “Bà nội không biết Miểu Miểu trở về nên không làm nhiều món, tối nay bà nội sẽ nấu canh trứng cho con ăn nha?”

“Hòa thượng ăn chay.” Ông cụ không nhịn được cất tiếng.

Tần Phong và hai đứa con nuôi vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm để giảm bớt đi sự tồn tại của mình.

“Cơm cũng không chặn được cái miệng của ông à?” Bà cụ Châu quát lớn.

Ông cụ Tần rụt vai lại.

Bà cụ Châu nói với con trai: “Lát nữa đi chợ mua cho Miểu Miểu hai cân tôm, dùng dầu chiên tôm qua để khử mùi tanh đi.”

“Con bận lắm.”

Bà cụ Châu: “Vậy thì đưa tiền bảo bố con đi mua.”

Tần Phong lập tức đưa túi tiền cho bố của mình.

Bà cụ Châu cướp lấy, lấy ra năm đồng sau đó ném lại: “Cho ông ấy nhiều như vậy làm gì? Để tiếp tay đi đánh bài à?”

Tần Phong thành thành thật thật cầm tiền về, một chữ cũng không dám nói.

Cả người héo úa làm gì còn khí phách hăng hái của Tần kỹ sư, ngược lại giống như đứa con đang trông cậy vào bố mẹ đút cơm cho ăn.

Hai đứa con nuôi không nhịn được cùng đưa ánh mắt đồng tình nhìn về bố nuôi của mình.

Bà cụ Châu nhìn vẻ mặt của hai đứa nhóc thì nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau mau ăn cơm rồi làm bài tập đi.” Vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ đang và một miếng cơm to vào mồm: “Miểu Miểu, ăn từ từ thôi, chúng ta không cần đi học, không cần ăn nhanh.”

Hai người đàn ông và hai cậu thanh niên cùng nhau bĩu môi.

— Đúng là tiêu chuẩn kép.

Đứa nhóc ngẩng đầu lên: “Vì sao không cần đi học ạ?”

“Bởi vì con còn nhỏ, ngồi trên bàn nghe giảng sẽ không nhìn thấy được bảng đen.”

“Vậy con phải làm gì?”

Bà cụ Châu: “Bà nội sẽ chơi với con.”

Đứa bé mím môi im lặng hồi lâu.

“Không muốn chơi cùng bà nội à?”

Đứa bé thử nói: “Con muốn ở cùng với bố.”

Bà cụ Châu muốn nói uổng công thương yêu cháu theo thói quen.

Nhưng lời đến bên miệng đã rút lại, nghĩ tới đứa cháu trai vừa mới quay về là do con trai bà bế, cho nên gần gũi với bố của mình cũng là điều rất bình thường.

Đứa nhỏ này là con trai của con trai bà, sau này trưởng thành sẽ là chỗ dựa cho Tần Phong dưỡng lão, vì thế vẫn phải thân thiết hơn mới tốt.

“Vậy con cứ chơi với bố một lát đi, chiều bố con phải đi kiếm tiền nuôi Miểu Miểu, đến lúc đó con ở lại chơi với bà nội được không?”

 

Tần Phong không khỏi ngước mắt lên nhìn mẹ của mình.

Từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện với anh.

Cách nhau một tầng thế hệ đúng là không còn sự gai góc nữa rồi.

“Tần Phong, nói chuyện!” Bà cụ Châu kêu.

Tần Phong chỉ đành trợn tròn mắt lên: “Được, Miểu Miểu, con ăn no chưa?”

Đôi mắt của đứa trẻ chuyển qua màn thầu trong khung hỏi: “Bố ơi, cái này là cái gì ạ?”

Tần Phong nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn kia, hỏi với vẻ kỳ quái: “Màn thầu đó. Chẳng lẽ con chưa từng ăn màn thầu sao?”

 

“Màn thầu không phải có màu vàng sao?” Đứa bé cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trái tim bà cụ sụp đổ.

Còn ông lão nhìn màn thầu ở trong tay cũng thấy cực kỳ khó nuốt.

Hai đứa bé lớn cũng dừng đũa lại, hóa ra trên đời này còn có đứa nhỏ đáng thương hơn cả hai người.

Tần Phong cũng thấy rất rất khó chịu, nhìn gương mặt hồn nhiên của đứa bé, nhịn không được bế vào trong lồng ngực, bẻ một nửa màn thầu trắng ra, xé từng miếng nhỏ đút cho Miểu Miểu ăn.

“Nó có vị ngọt?” Miểu Miểu không dám tin mà hỏi.


Tần Phong: “Đúng vậy. Cái này là nhà chúng ta làm từ bột mì màu trắng. Cái mà con ăn trước kia được làm bằng bột mì có tạp chất nên không ngon bằng ở nhà.”

“Vì sao ạ?”

Tần Phong không đành lòng nói có thể là vì chùa nghèo nàn, cũng có khả năng là không ai chịu bán bột mì cho hòa thượng: “Bởi vì ông nội lợi hại có thể trồng trọt được, trồng ra giống lúa tốt.”

“Ông nội thật là lợi hại!” Đứa bé đưa đôi mắt sùng bái nhìn về phía ông cụ Tần.

Ông cụ hổ thẹn: “Miểu Miểu thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút. Lát nữa bảo bà nội làm thêm mấy cái màn thầu sau đó chiên qua dầu hạt cải cho con ăn.”

“Có ngon không ạ?” Đứa nhóc tò mò hỏi.

Bà cụ ngẫm nghĩ nên giải thích như thế nào cho cậu bé hiểu, nếu dầu hạt cải bỏ thêm mỡ heo thì ăn ngon nhưng chỉ có mỗi dầu hạt cải nguyên chất thì không thể ăn được.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.

Cố Nhị mở miệng trước: “Ăn rất ngon. Anh có thể ăn hết một nồi lớn luôn đó.” Liếc mắt nhìn bà cụ rồi nói: “Nhưng không hay làm cho lắm.”

 

“Con cũng không nghĩ là làm nó rất phiền toái à?” Bà cụ cất tiếng: “Mỗi lần làm nửa khung màn thầu cũng không đủ cho bốn người các con ăn.”

Cố Nhị nhìn qua bố nuôi.

Một nửa trong số đó là do người bố không đáng tin cậy này ăn.

Tần Phong dúi đầu cậu một cái, ấn trở về chỗ cũ: “Ăn cơm của con đi!” Sau đó chuyển hướng qua mẹ mình: “Lát làm cho con muối hạt mè với.”

Bà cụ biết ý của con trai.

Nhà bọn họ nấu đồ ăn sẽ dùng mỡ heo để xào. Nếu Miểu Miểu đã ăn chay từ khi còn nhỏ bỗng chốc ăn mỡ heo thường xuyên thì sẽ dễ dàng sinh ra thói quen nhổ ra. Dùng dầu hạt cải nguyên chất bọn họ cũng không quen. Mà đứa nhóc cũng không thể suốt ngày ăn màn thầu.

“Tí nữa mẹ sẽ làm cho các con một chén tương rồi dùng hành lá xào.”

Ông cụ: “Vậy tôi đi mua thêm hai miếng đậu hủ nhé?”

Bà cụ gật đầu, nói với con trai: “Có phải trên người Miểu Miểu chỉ có một bộ đồ này không?”

“Con có rất nhiều quần áo. Nhưng mà con chưa từng thấy chúng bao giờ.” Âm thanh non nớt của đứa trẻ vang lên.

Bà cụ Châu nhìn con trai.

— Con đã mua rồi à?

Tần Phong giải thích: “Là sư phụ của đứa bé mua. Đang cất ở nhà con. Ăn cơm xong con sẽ dẫn thằng bé về nhà thay quần áo.”

Bà cụ nghe xong nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định đi cùng con trai tới nhà của nó, nhìn xem cháu trai còn thiếu cái gì thì buổi chiều sẽ đi mua luôn.

Cả đoàn người chạy ra Ngũ Lý Đôn đi tới đường cái.

Công ty Bắc Tân Hải cùng với khu nhà sinh hoạt nằm ở phía tây bên đường, ở hướng đông so với thôn Ngũ Lý Đôn. Mặc dù nhà họ Tần ở giữa vùng thôn nhưng từ sau khi hai vợ chồng già chuyển về ngôn nhà nhỏ thì đây trở thành chỗ ở của Tần Phong, chỉ mất một dặm đi đường.

Khi về đến nhà cũng không cần nghỉ, bà mở toàn bộ đống đồ trên bàn ra.

Lấy quần áo ra xem, bà cụ không thể tin tưởng được, có đồ cho Miểu Miểu mặc năm nay còn có mấy bộ cho mấy năm sau. Thậm chí có những bộ đồ hai năm nữa Miểu Miểu mới có thể mặc được.

Ông cụ tần không nhịn được mà hỏi: “Chắc không sai cỡ đó chứ?”

Tần Phong: “Sư phụ thằng bé nói có thể mặc cho Miểu Miểu khi lên sáu tuổi.”

Bà cụ Châu nhịn không được hỏi: “Sư phụ thằng bé có ý gì? Sợ chúng ta không có tiền mua quần áo cho nó mặc sao?”

Đương nhiên là khi đứa nhóc lên sáu tuổi có thể đưa đi học lớp một được rồi.

Chuẩn bị quần áo đến năm sáu tuổi bởi vì trong lúc này ông ta vẫn cần cung cấp sự che chở cho thằng bé, đến lúc đó anh chỉ cần cho ăn cho ngủ là được.

Nuôi con đơn giản là thế, với lại đứa con này cực kỳ giống với Tần Phong thì anh còn có lý do gì để đẩy tiểu hòa thượng ra bên ngoài chứ?

Nhưng không thể nói ra lời này, nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới thân thế của Miểu Miểu.

Chỉ với việc đứa nhỏ quá giống anh thì chín mươi chín phần trăm bố mẹ anh sẽ không tin mấy lời đó, còn nghi ngờ anh đã làm ra chuyện gì có lỗi với người mẹ đã sinh ra thằng bé trong trí tưởng tượng của họ.

Tần Phong: “Có lẽ là nghĩ tới con không có vợ nên sẽ không biết mua quần áo cho Miểu Miểu mặc.”

“Con cũng biết bản thân là kẻ độc thân khó coi à?” Ngay lập tức ông cụ Tần đứng lên nói một câu.

Tần Phong muốn trợn mắt một cái, bố của anh đúng là hay quá nha, chuyện gì cũng lôi việc anh chưa lập gia đình ra mà nói.

“Đây đều là do hai người nói thế chứ không phải là con.”

Ông cụ nghẹn họng.

Bà cụ Châu nói: “Được rồi đừng làm loạn nữa.” Sau đó quay sang nói với ông bạn già: “Lấy quần áo ra, sắp xếp theo bốn mùa mặc đi.” Rồi nói với con trai: “Tối nay để thằng bé ngủ với bố mẹ hay với con?”

Đứa bé cuống quýt ôm chặt cổ Tần Phong.

Tần Phong bị cậu bé đột nhiên túm cổ nên không kịp đề phòng lảo đảo về phía trước.

May hai đứa nhóc thiếu niên đã nhanh chóng đỡ lấy anh.

Bà cụ nhanh nhảu đáp: “Miểu Miểu, con buông tay ra đi, bà nội hỏi bố con một chút chứ không phải bắt ép con ở với ông nội bà nội đâu.”

Vẻ mặt đứa bé đầy sự cảnh giác.

Bà cụ bất đắc dĩ nói: “Tối nay con ngủ với bố đi.”

Lúc này đứa nhỏ mới thả lỏng cánh tay ra một chút, quay đầu nhìn bố vẫn thấy không yên tâm.

Tần Phong: “Quần áo để trong tủ ở trong phòng con đó.”

Bà cụ đi tìm bộ quần áo có thể mặc được.

Nhưng mà Tân Hải ở phương Bắc, lại là vùng duyên hải thành thị, lúc này mới qua ngày xuân, đang vào giữa tháng hai âm lịch, ban ngày và ban đêm đều rất lạnh nhưng không phải cái lạnh rét cứng của ngày đông. Chủ yếu là bởi vì gió thổi quá lớn nên mới se lạnh lướt qua làn da. Mặc thêm áo bông mỏng hoặc áo lông là được. Tới giữa trưa cởi áo bông ra mặc áo lông mỏng cũng không sao. Thường xuyên đội mũ thì sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Lão hòa thượng chuẩn bị quần áo bông mỏng và áo bông cho tiểu hòa thượng, có điều mũ với áo lông thì không có.

Cửa hàng bách hóa lớn nhất Tân Hải không bán áo lông của trẻ con, vì không có bán cho nên nhiều đồng chí phụ nữ ở nhà sẽ tự tay dệt áo lông.

Bà cụ Châu khoa chân múa tay cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra cái áo bông màu hồng nhưng hình như nó hơi rộng: “Đưa kim chỉ cho mẹ, mẹ phải siết eo một chút, đỡ bị gió lạnh lùa vào.”

Tần Phong: “Áo hơi lớn ạ?”

Bà gật đầu: “Vừa nhìn đã biết quần áo này được mua trong tiệm. Nào có ai tự mình làm mà không vừa người chứ?”

Cố Nhị muốn nói lại thôi, nhìn tiểu hòa thượng, sau đó lại nhịn không được mà đưa mắt nhìn bà nội.

“Con muốn nói cái gì?” Bà hỏi.

Cố Nhị thử hỏi: “Hay là để con đi?”

“Con?” Bà cụ Chu nhìn cậu từ trên xuống dưới một cái.

Cố Nhị biết bà đã hiểu lầm: “Thử mặc quần áo khi còn nhỏ của bọn con.”

 Bà cụ Châu nhìn sang con trai.

Đứa nhỏ này đã chín tuổi vậy mà vẫn còn giữ đồ khi còn nhỏ à? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Phong gật đầu.

Một tháng trước khi Cố Công qua đời, Tần Phong sang phân loại quần áo để đem cất hoặc là đưa qua nhà, không riêng gì quần áo của hai đứa nhóc mà còn có cả đồ vật của bố mẹ hai đứa nữa.

Quần áo hồi còn nhỏ, thậm chí ngay cả đôi tất cũng không ném đi.

Còn mấy bộ quần áo đẹp đẽ của bố mẹ bọn họ đã bị Tần Phong đốt với quần áo Cố Công chẳng còn một mảnh nào.

“Hình như có.” Tần Phong hỏi: “Chú phơi dưới nắng một ngày hay hai ngày nhỉ?”

“Hai ngày. Chú còn nói như vậy sẽ không bị mốc meo.” Khi đó trường học chưa khai giảng, Cố Nhị có giúp phơi quần áo cho nên nhớ rất rõ ràng.

Bà cụ: “Mau đi lấy đi.”

Cố Nhị còn có băn khoăn, không nhịn được mà nhìn qua anh trai mình.

Trước đây cả hai sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, cho nên anh trai biết em trai mình đang nghĩ gì: “Có vài quần áo khi còn nhỏ của bọn con có mụn vá.”

“Có ý gì?” Bà cụ nhìn đứa cháu trai lớn hỏi: “Trên quần áo của con còn nhiều mụn vá hơn bộ này sao?”

Vậy thì không đến nỗi.

Cố Đại lắc đầu.

Cố Nhị lập tức lên tầng tìm kiếm.

Một lát sau đã ôm đống quần áo xuống dưới.

Ông cụ Tần cầm lấy: “Sao nhiều như vậy?”

Tần Phong: “Sư phụ biết mình không có nhiều thời gian nên mua một lần bốn năm bộ theo mùa, đỡ phải đi vào trong tỉnh. Một năm cũng có ít nhất mười bộ.”

Hai đứa bé gật đầu để chứng minh điều này.

Bà cụ không khỏi nói: “Đứa bé vẫn cần có một người mẹ.”

Sắc mặt hai đứa nhóc khẽ thay đổi, sợ tới mức cuống quýt nói: “Bọn con có chú Tần là đủ rồi.”

Bà cụ Châu nhìn bọn họ gấp gáp như thế thì vừa đau lòng vừa buồn cười nói: “Các con đang lo lắng có thêm mẹ kế hay là cha dượng vậy?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp