Làm Cha Vai Ác Khi Tuổi Còn Trẻ

Chương 10: Giấy khai sinh


6 tháng

trướctiếp

Edit: Trúc Linh

Tần Phong ra vẻ thần bí lắc đầu: “Cũng đâu có phải đâu.”

 

“Chẳng lẽ tôi nói sai cho cậu à?”

Tần Phong gật đầu.

Xưởng trưởng tức giận đến mức muốn đánh cho anh một trận nhừ tử.

Tần Phong nói một cách gợi đòn: “Người nước ngoài ai cũng chơi mà.”

“Cậu mang quốc tịch nước ngoài à?” Xưởng trưởng tức giận hỏi.

Tần Phong: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”

Xưởng trưởng nghẹn họng.

Cố Vô Ích vội vàng kéo tay của người bố mới một cái.

— Ý bảo đừng cố gắng gợi đòn vào lúc này.

Xưởng trưởng cũng chú ý tới động tác nhỏ của cậu, cảm thấy ngoài ý muốn, đứa nhỏ này không chỉ lo lắng cho Tần Phong mà còn cầm tay anh, điều này chứng tỏ cả hai rất thân thiết với nhau, cậu ở nhà họ Tần cũng không quá tệ.

Tần Phong không ngại mà nuôi con của người khác tất nhiên không có khả năng từ bỏ quyền nuôi con ruột của mình. Cho nên đúng thật là do người mẹ của tiểu hòa thượng tính kế, sau khi về nước lại đổi ý không nhận?

Xưởng trưởng: “Trước kia cậu thật sự không biết?”

Tần Phong nghĩ một chút: “Đứa bé sẽ không nói dối, Miểu Miểu, nói cho ông già này nghe—”

“Cậu mới là ông già đó!”

Tần Phong: “Ông lớn hơn bố của tôi tận hai tuổi đấy.”

Xưởng trưởng không còn gì để nói.

“Miểu Miểu, trước kia bố có biết đến sự tồn tại của con hay không?”

Đứa bé lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Sư phụ nói không biết vì thế Miểu Miểu không thể trách bố.”

Xưởng trưởng nghe giọng nói non nớt ấy rồi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa bé, nói với vẻ không dám tin: “Đứa bé ngoan này có đúng là con của cậu không?”

Tần Phong chưa nói lời nào đứa bé đã dùng sức gật cái đầu nhỏ.

Cái đầu trọc lóc như cây kim đâm sâu vào trong mắt xưởng trưởng— Từ một đứa bé hiểu chuyện biến thành tiểu hòa thượng, sao mẹ của cậu bé có thể bỏ được chứ?

Nên khen cô ta có can đảm dám có con với Tần Phong trước khi kết hôn à?

Xưởng trưởng nghĩ đến đó thì phát hiện ra điều không đúng: “Nếu cậu có thể quản được thân dưới thì ai có thể tính kế được cậu hả?”

 

Tần Phong nở nụ cười vui vẻ.

Xưởng trưởng cảm thấy khó hiểu: “Buồn cười lắm sao?”

“Nếu lời này để phụ nữ nói thì không buồn cười bởi vì mấy người họ không hiểu đàn ông. Xưởng trưởng à, lãnh đạo cũng là đàn ông, chẳng lẽ ngài không biết sắc/ dụ là thứ mà đàn ông không thể chống cự nổi ư?”

 

Xưởng trưởng muốn đánh chết anh.

Giờ khắc này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tần lão sư - một người có tính tình tốt như thế mà mỗi lần gặp anh lại nổi điên lên, giống như mắc chứng cuồng loạn vậy.

Tần Phong tiếp tục nói: “Càng đừng nói tới việc tôi không có đối tượng, không cần chịu trách nhiệm đạo đức lương tâm. Hơn hết, đối phương còn là một mỹ nhân hiếm có.”- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.

“Nước ngoài tiên tiến như vậy, tôi không tin là không có đồ tránh thai.”

Tần Phong buông câu nói đậm chất tra nam ra: “Cũng có cần tôi sinh con đâu.”

Xưởng trưởng nghe xong như nghẹn một cục tức trước ngực, không thể nhận nhịn được nữa bèn túm lấy cái ghế đặt cạnh chiếc bàn lên.

Chỉ là chưa chờ ông ấy giơ lên cao, đôi tay đã bị hai thiếu niên ôm lấy.

Xưởng trưởng nhìn trái nhìn phải, đôi mắt nào cũng ẩn chứa sự lo lắng, lại nghĩ đến Cố lão kỹ sư, không khỏi mềm lòng: “Các con không hề giống đôi vợ chồng vô lương tâm kia mà cực kỳ giống Cố lão.”

Cố Vô Ích điên cuồng gật đầu: “Xem như nể mặt ông nội ông đừng so đo với chú ấy được không?”

“Ông nội con có quan hệ gì với anh ta chứ?” Xưởng trưởng cố ý hỏi.

Cố Vô Ích nghĩ một chút: “Chú ấy xem như là học trò của ông nội, là bố của bọn con.”

Tiếng ‘bố’ được thốt ra làm cho xưởng trưởng vô cùng ngạc nhiên, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Tần Phong.

— Tình huống này là như thế nào?

Hai đứa bé thấy thế, trái tim liền nhảy lên cổ họng, cũng không biết vì sao lại căng thẳng đến thế.

Tần Phong: “Đó là con trai của tôi, cùng ở dưới một mái hiên, cũng đâu thể để Miểu Miểu gọi bố mà hai đứa nó gọi chú được đúng không? Nếu bị người không biết chân tướng nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào? Vì thế tôi bảo hai đứa nó sửa miệng, gọi bố giống như Miểu Miểu.”

Bùm một tiếng, trái tim hai cậu nhóc rơi xuống đúng vị trí, đồng thời cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Xưởng trưởng lại nghĩ lầm hai cậu không ngờ Tần Phong sẽ nói thật với mình nên hỏi: “Hai đứa tự nguyện gọi à?”

Tần Phong cười cười.

Xưởng trưởng liếc anh một cái: “Cậu đứng đắn lại cho tôi. Vô Ích, con nói thật cho ông biết, ông sẽ làm chủ cho các con.”

Cố Vô Ích nói: “Bọn con vẫn luôn muốn gọi chú ấy là bố. Đừng thấy chú Tần— Đừng thấy bố của con không được đàng hoàng, là đàn ông lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình.” Nói đến đây cậu lén nhìn Tần Phong một chút.

Tần Phong nhướng mày.

— Tên nhóc này, chờ đó cho bố!

Cố Vô Ích thấy thế biết rằng anh không tức giận mới yên tâm nói tiếp: “Nhưng so với rất nhiều người bố khác thì bố của bọn con càng giống với một người bố hơn.”

Xưởng trưởng đánh giá Tần Phong từ trên xuống dưới, thật không ngờ đấy!

Tần Phong: “Tôi là tiến sĩ đó!”

Xưởng trưởng vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười: “Lát nữa tôi sẽ kê khai giấy cho cậu. Sau này—”

“Chỉ một lần này thôi.” Tần Phong đảm bảo.

Xưởng trưởng: “Cậu chắc chắn?”

“Tôi còn có thể té vào một cái hố tận hai lần chắc?”

Xưởng trưởng gật đầu: “Tạm thời tin cậu. Vậy buổi xem mặt cuối tuần…?”

“Đương nhiên là hủy rồi. Người ta là tiểu thư lớn lên xinh đẹp sáng sủa, ngài nghĩ cô ấy sẽ đồng ý làm mẹ kế lăn lộn mỗi ngày sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Xưởng trưởng gật đầu, sau đó nói: “Cậu cứ chờ đó cho tôi! Đợi khi nào kết thúc thực nghiệm xe mới tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”

“Đi thong thả không tiễn!”

Xưởng trưởng càng bước nhanh xuống lầu.

Cố Tiểu Nhị nhìn anh với vẻ lo lắng: “Có phải xưởng trưởng đang tức giận không ạ?”

Tần Phong lắc đầu: “Ông ấy mắc tiểu đấy.”

“Hả?”

Hai đứa lớn sợ tới mức ngây người.

Tần Phong: “Bố gọi ông ấy từ nhà vệ sinh.” Nói xong bỏ con trai vào ổ chăn: “Miểu Miểu, để anh trai mặc quần áo cho con nhé, bố xuống dưới xem nồi cháo đã được chưa.”

Cố Vô Ích xua tay ý bảo anh mau đi đi.

Nắp nồi được đóng kín mít, cháo tràn ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ khiến màn thầu mềm nhũn không có cách nào ăn được mà thôi.

Xuống dưới tầng, Tần Phong nhanh chóng rửa tay rồi đi vào phòng bếp.

Nồi thép bốc khói nghi ngút, cũng may anh xuống kịp, cháo vẫn chưa tràn, cho nên lập tức mở nắp ra để thoát hơi. Sau đó đốt tờ giấy mà lão hòa thượng viết cho anh không còn một mảnh.


Công việc của Tần Phong bận rộn, không có khả năng tự làm lấy tất cả mọi chuyện, chờ khi ba cậu con trai đi xuống, thì để cho cả ba tự rửa mặt cho nhau.

Miểu Miểu còn quá nhỏ nên hai anh trai thay nhau người rửa mặt người rửa tay cho cậu bé.

Tần Phong ôm cánh tay đứng một bên nhìn khung cảnh này cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bà cụ Châu bưng bát cây tương đậu cùng với hạt mè muối đi vào đã thấy người bố dựa vào khung cửa gật đầu liên hồi, nhìn hai đứa con nuôi hầu hạ con trai ruột của mình.

“Đại tiểu tử, nhị tiểu tử, sao các con lại lau mặt cho Miểu Miểu?”

Cố Vô Ích ngẩng đầu lên: “Bà nội, buổi sáng tốt lành.”

“Bà chẳng tốt chút nào cả!” Bà trừng mắt liếc Tần Phong một cái.

Tần Phong: “Mấy đứa nó không ở cùng mẹ mà ở với con, nếu không cho hai đứa học cách chăm sóc em trai lỡ như ngày nào đó con tăng ca về muộn chẳng lẽ để Miểu Miểu mang cái mặt đầy ghèn ăn cơm?”

Hai đứa nhóc cảm thấy ngoài ý muốn, hóa ra để bọn họ tự làm mọi chuyện của bản thân là vì suy xét đến điểm này.

Bà ngẫm lại thấy cũng có lý: “Vậy ít ra con cũng phải giúp một tay chứ.”

Tần Phong: “Tạm thời không cần, sau này có chuyện nào khó quá con sẽ giúp.”

Bà lại trừng anh một cái: “Dù sao mẹ cũng không nói lại con. Này, cho con đấy!”

 

Tần Phong nhận lấy.

Bà cụ Châu đi tới chỗ mấy đứa nhóc.

Cố Vô Ích: “Bà nội, Miểu Miểu rửa xong rồi ạ.” Khóe mắt liếc tới đồ ở trên cửa sổ, lập tức lấy ra mở cho đứa bé ngửi: “Miểu Miểu, em biết đây là gì không?”

“Thơm quá!” Hai mắt của đứa bé mở to ra: “Anh cả, cái này ăn ngon không?”

Cố Vô Ích cười, cũng thấy yên tâm, ít nhất đứa bé này còn biết hỏi trước khi ăn.

“Cái này không thể ăn, mà để lau mặt.” Chọc chọc mấy cái rồi thoa lên mặt cậu nhóc: “Nó dùng để bảo vệ da mặt của Miểu Miểu.”

Đứa bé cũng học theo cậu chọc chọc sau đó thoa lên một bên mặt Cố Vô Ích.

Cố Tiểu Nhị vội vàng giữ chặt tay Miểu Miểu: “Anh cả chưa rửa mặt.”

Đứa bé trợn tròn mắt lên, vậy giờ phải làm sao?

Cố Vô Ích thấy Miểu Miểu như vậy ngược lại càng thêm yên lòng, chỉ có đứa trẻ hồn nhiên mới bối rối chỉ vì việc nhỏ nhặt này.

Bà cụ Châu nói: “Miểu Miểu, con thoa phần còn lại lên tay để bảo vệ da tay luôn đi.”

 

Đứa bé dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nhưng vẫn không được đều.


Cố Vô Ích nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, lăn qua lộn lại ở móng tay, xoa đều một chút, ngay lập tức cả bàn tay trắng nõn hồng hồng đều tỏa ra mùi thơm phức.

Đứa bé không nhịn được mà ngửi một chút.

Cố Vô Ích thấy cậu bé ngây thơ đến vậy thì càng cười chân thành hơn: “Đi với bà nội đến chỗ bố đi.”

Đứa bé nhanh chóng bò xuống, chạy qua người bà nội đi vào trong phòng bếp: “Bố ơi, con thơm này.”

Tần Phong nhanh chóng đặt nồi thép xuống, ngồi xổm đỡ lấy cậu bé: “Bố ngửi xem nào.” Nói xong cầm lấy tay nhỏ: “Đúng là rất thơm. Khuôn mặt nhỏ của Miểu Miểu cũng rất thơm, Miểu Miểu là đứa bé thơm tho nha.”

Đứa bé căn bản không nghe rõ gì chỉ biết bố thích thì vội vàng gật đầu không ngừng.

Tần Phong: “Giờ con ngồi xuống để bố lấy cơm ra nhé?”

Đứa bé ngồi vào chiếc ghế nhỏ trên bàn ăn.

Tần Phong gọi với ra ngoài: “Cố Tiểu Nhị, đánh răng, rửa mặt thật sạch sẽ, ngay cả tay cũng phải rửa thật sạch cho bố đó.”

Cố Tiểu Nhị đang tính lấy khăn lông để lau đi gương mặt ướt nhẹp của mình bỗng nghe thấy lời này nhịn không được nói thầm: “Sao bố lại biết chứ? Đường đường là một người đàn ông mà lải nhải nhiều thế không biết?”

Cố Vô Ích liếc em trai một cái: “Trước kia còn muốn có người lải nhải để nghe nhưng làm gì có ai nhỡ rõ em đã đánh răng rửa mặt hay chưa đâu?”

Vừa nhắc tới chuyện cũ, Cố Tiểu Nhị như bông hoa héo đi, ngoan ngoãn rửa mặt lại lần nữa, ngoan ngoãn rửa sạch tay, trước khi rửa còn không quên cho thêm xà phòng vào.

Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, khi còn bé Tần Phong rất lười đánh răng rửa mặt, thường xuyên không rửa đã chạy đến trường học.

Chờ hai anh em đi vào, Tần Phong nhìn cả hai chằm chằm, thấy thái dương còn ướt, mu bàn tay còn thoắt ẩn thoắt hiện vết dầu trơn, như là kem dưỡng da tay mới nói: “Sau này đều phải như này biết chưa?”

 

Cố Tiểu Nhị ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể ăn cơm chưa ạ?”

Bà cụ nói: “Ăn cơm được ròi. Tần Phong, có chuyện gì chờ hai đứa ăn cơm xong rồi lại nói.”

“Không có việc gì cả.” Tần Phong bóc hai quả hột vịt muối, hai đứa lớn mỗi đứa một quả, còn anh và Miểu Miểu ăn một quả. Có điều Miểu Miểu ăn lòng đỏ còn lòng trắng thì bỏ vào bát cháo của mình.

Đứa bé giơ đôi mắt tò mò nhìn anh.

Tần Phong xắn một miếng lòng trắng nhỏ bỏ vào bên miệng Miểu Miểu, ngay lập tức gương mặt đứa nhỏ nhăn thành bánh bao, còn run cầm cập.

Bà cụ vội vã bỏ một miếng màn thầu vào trong miệng cậu bé: “Mau ăn đi con.” Xong xuôi, liếc xéo Tần Phong: “Có người bố nào như con không?”

“Không cho thằng bé ăn thì thằng bé sẽ luôn thấy tò mò.” Tần Phong nhìn qua Miểu Miểu: “Còn muốn ăn nữa không?”

Đứa bé sợ tới mức lắc đầu lia lịa.

Tần Phong nở nụ cười vui vẻ.

Hai anh lớn cũng không nhịn được mà cười.

— Đứa nhỏ này thật đáng yêu!

 

Bà cụ Châu vừa đau lòng vừa buồn cười, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc: “Miểu Miểu, ăn cây đậu tương của bà đi, bà nội bỏ rất nhiều dầu mè vào.” Xắn một miếng màn thầu rồi dạy cho cậu bé cách xé chấm để ăn.

Tần Phong nhìn hai đứa lớn: “Các con cũng ăn đi. Thứ này chỉ để nhiều nhất được ba ngày.”

Bà cụ nhịn không được mà nhìn con trai nói: “Con đúng là đồ ham ăn thành tinh!”

 

Tần Phong làm như không nghe thấy, bẻ màn thầu ra làm hai nửa, một nửa kẹp với cây đậu tương ăn xong, nửa kia kẹp với hạt mè muối. Sau đó bẻ một cái kẹp với hột mịt muối.

Hai đứa lớn thấy tư thế ăn của anh như thể hận không ăn hết cây đậu tương và hạt mè muối, cũng không rối rắm ăn nhiều hay ít, thậm chí còn không nghĩ tới việc cho nên để lại cho Miểu Miểu hay không.

Ba người cũng không ngăn lại kết quả đồ ăn mà bà cụ Châu đưa tới đã bị ăn hết hơn một nửa.

Tần Phong hài lòng: “Sáng mai lại ăn thêm một bữa như vậy thì tốt.”

Bà cụ vừa dọn dẹp giúp anh vừa nói: “May tiền lương của con cao. Nếu không chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của mẹ và bố con e là cũng không chịu nổi cái tai họa như con!”

Tần Phong xem như đây là lời khích lệ: “Cách thời gian đi học còn sớm, cho bọn trẻ đọc sách nửa giờ rồi mới đi đến trường.” Cầm khăn quàng cổ chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Mẹ, đừng giặt quần áo, đợi cuối tuần lại tẩy luôn. Có vài bộ bỏ vào máy giặt thì phí điện lắm.”

Bà cụ không dám tin, đứa con trai tán gia bại sản giờ đã biết tốn điện? Hôm nay mặt trời và ánh trăng cùng nhau mọc lên à?

Còn Tần Phong thì chạy lấy người.

Cố Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: “Bà nội, bố sợ bà nội giặt tay đấy.”

Bà lắc đầu: “Bà không cần dùng tay giặt. Mỗi ngày bố của con ngày nào cũng lo cái máy này giặt không tốt cho nên bà phải tận dùng tối đa, coi như thu hồi vốn đỡ đến ngày nào đó nó trộm bán đi đổi cái mới.” Nói xong, mới nhận ra có điều không đúng: “Nhị tiểu tử, vừa rồi con gọi thằng bé là gì?”

Đột nhiên nói sang chuyện khác, Cố Tiểu Nhị bị ngốc theo.

Cố Vô Ích nghĩ đến trước đó Tần Phong và xưởng trưởng nói chuyện với nhau, có lẽ anh cũng sẽ nói với hai vợ chồng già như vậy cho nên mới lặp lại những lời nói của bố và xưởng trưởng một lần nữa.

Bà cụ Châu vội vàng hỏi: “Không phải nó bắt ép các con đấy chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp