Trước Giờ Cô Tìm Đường Chết Giỏi Lắm

Chương 9: Triệu chứng này dân gian gọi là gặp ma


6 tháng

trướctiếp

Qua một lát sau.

Thang máy trở lại tầng hầm ngầm, cánh cửa kim loại mở ra, hai chân của Cố Tiêu Nhã mềm nhũn bước ra thang máy.

Tư Đồ Nhiên vẫn đứng trong thang máy, vẫy tay với Cố Tiêu Nhã rồi nói một câu: “Xin lỗi nhé, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi”, xong việc lập tức ấn nút đóng cửa, lại đi theo thang máy lên trên.

… Cứ như một nhân viên phục vụ thang máy cực kỳ mẫn cán.

Cố Thần Phong tiến lên đỡ Cố Tiêu Nhã, giúp cô ấy ngồi vào sofa nghỉ ngơi, nhân tiện tò mò hỏi thăm phương thức phán đoán của Tư Đồ Nhiên. Cố Tiêu Nhã không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em có còn nhớ tấm thẻ sự kiện đầu tiên mà cậu ấy rút trúng sau khi ‘hồi sinh’ không?”

“… Gì?” Cố Thần Phong không hiểu gì: “Cái quần què gì vậy?”

Cậu ta chẳng có chút ấn tượng nào.

Nét mặt của Cố Tiêu Nhã cũng ngây thơ giống hệt. Cô ấy đưa mắt nhìn quanh phòng, không nhìn thấy tóc bím thì càng thấy khó hiểu, đang định đặt câu hỏi, ánh mắt của cô chợt liếc qua chiếc rìu đặt bên sofa, vẻ mặt khựng lại.

“Nói chứ, lúc trước cậu ấy khảo nghiệm em bằng cách nào vậy?” Im lặng mấy giây, cô ấy hỏi Cố Thần Phong.

“Cậu ta không khảo nghiệm gì hết, chỉ nói cậu ta tin tưởng em.” Cố Thần Phong không hề băn khoăn mà ăn ngay nói thật... Nhưng vừa nói xong, cậu ta lập tức hối hận.

Ngay sau đó cậu ta liền thấy Cố Tiêu Nhã nhíu chặt mày đứng dậy, im lặng kéo xa khoảng cách với cậu ta, còn nhân tiện đá chiếc rìu kia sang một bên.

Thiếu điều khắc dòng chữ “Chú mày rất khả nghi, đừng lại gần chị” lên mặt mình nữa thôi.

Cố Thần Phong: “…”

Mặc dù cậu ta rất không muốn đưa ra nghi ngờ đối với kết quả phán đoán của Tư Đồ Nhiên, nhưng giờ khắc này, trong lòng cậu ta vẫn dâng lên nghi vấn sâu sắc.

Đứa con gái này là chị gái ruột của mình hả? Có chắc là chị gái ruột của mình không???

Lại qua một lát nữa.

Thang máy xuống dưới một lần nữa.

Lần này người bước ra thang máy là Tiểu Mễ.

Đến sau này, theo thứ tự là lớp phó học tập, lớp phó thể dục. Lần thứ hai đếm ngược từ dưới lên, không một ai bước ra thang máy, bên trong thang máy chỉ có mình Tư Đồ Nhiên, cùng với một đống bột phấn màu xám.

Lại chờ thêm một lần mới thấy lớp trưởng vô cùng chật vật thoát ra khỏi thang máy.

Trông trạng thái của cậu ta rất tệ, quần áo xộc xệch, trên cánh tay còn bị trầy xước. Lớp phó học tập lại gần quan sát, nhíu mày: “Cậu sao vậy?”

“Cậu ấy bị hai đứa còn lại trên lầu chặn đường.” Tư Đồ Nhiên bước ra thang máy, nói bằng giọng xa xăm: “Chúng sốt ruột nên muốn giành cơ hội cuối cùng tiến vào thang máy với cậu ấy.”

Thực ra lúc trước còn bị chúng cướp được một lần, chỉ tiếc rằng con ác quỷ may mắn xông vào thang máy kia còn chưa kịp xuống tầng hầm thì đã bị Tư Đồ Nhiên đâm cho một nhát dao.

Cô vừa đặt chân vào tầng hầm ngầm thì bên tai mọi người chợt vang lên một tiếng rung mạnh, đầu óc vốn đang bị che phủ thoáng chốc khôi phục tỉnh táo.

Ký ức bị vặn vẹo bóp méo cũng theo đó mà khôi phục lại như ban đầu... Họ quan sát lẫn nhau, đều thấy được vẻ mặt vui mừng trên nét mặt những người khác.

“Cho nên… đến đây là kết thúc à?” Tiểu Mễ khó có thể tin: “Chúng ta đều đã thuận lợi xuống dưới, trời ạ…”

“Tôi cũng rất kinh ngạc đây.” Tư Đồ Nhiên ngồi xuống sofa, ngả lưng ra sau: “Bắt đầu từ Cố Tiêu Nhã, tỷ lệ chính xác cao đến đáng kinh ngạc… Sao các cậu làm được thế?”

“Hầy, còn sao nữa... Bà học bá ở đó chấm bài tập, chấm xong rồi xác định người được chọn, chỉ vào ai thì người đó vào. Lớp trưởng với tớ phụ trách quản lý trật tự, ai không nghe lời thì đè nó xuống, cứ thế thôi.”

Lớp phó thể dục nói với vẻ khó kìm nén được sự phấn khởi, hiển nhiên là rất đắc chí vì phương pháp của họ lại rất hữu hiệu.

“Chấm bài tập?” Tư Đồ Nhiên tò mò đứng dậy: “Bài tập gì?”

“Đừng nghe cậu ta nói bậy, không phải là bài tập gì đâu.” Lớp phó học tập đẩy gọng kính: “Chỉ là đề thi thôi.”

Tư Đồ Nhiên: “…?”

“Tôi cho mọi người đề thi toán khác nhau… À, còn cả lịch sử, hóa học với vật lý nữa. Tiến hành phán đoán thông qua tình trạng làm đề.” Lớp phó học tập nghiêm túc nói: “Chấm điểm dựa theo ý tưởng và thứ tự giải đề. Ai không viết chữ ‘giải’ hoặc nhớ sai công thức thì đều được coi là người sói.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Tư Đồ Nhiên: “…”

Không phải chứ? Nếu cô nhớ không nhầm thì từ khi kích hoạt sự kiện đến bây giờ vẫn chưa đầy mười phút mà nhỉ? Học sinh lớp 12 các cậu đều out trình cỡ này luôn hả?

“Còn có thể làm vậy nữa hả?” Cô không nén nổi nỗi khiếp sợ: “Lỡ quên mất thì sao?”

“Không thể nào.” Giọng lớp phó học tập rất kiên định: “Có những thứ, đã được khắc sâu vào DNA rồi.”

Tư Đồ Nhiên: “…”

Thế thì DNA của các cậu thật đúng là đủ bác học.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà khi đó mình có một tấm thẻ sự kiện có thể coi là goldwater, không thì dựa theo phương thức loại trừ đỉnh cao này, cô cũng sẽ bị coi là người sói.

“Nhưng ngoại trừ hai chúng tôi, người đầu tiên xuống dưới là ác quỷ, không sai chứ?” Cố Thần Phong suy nghĩ thật kỹ, vẻ mặt kinh ngạc: “Con ác quỷ ấy học giỏi cỡ đó hả?”

Theo phương thức phán đoán của lớp phó học tập thì chắc chắn khi đó cô ta là người giải đề hoàn hảo nhất, thậm chí hoàn hảo đến mức PK hết một đống học sinh lớp 12.

“… Không phải! Lúc cô ta xuống dưới tớ vẫn chưa thực hành phương pháp này!” Sắc mặt lớp phó học tập hơi đỏ: “Khi đó cô ta ba hoa chích chòe, bọn tớ đều tin nên mới cho cô ta vào thang máy…”

Nói nghiêm khắc thì khi đó cô ấy còn đang chuẩn bị đề bài, đối phương thừa dịp này mới lừa gạt mọi người, vào thang máy trước tiên.

Bây giờ nhớ lại, lẽ ra khi đó nên cho cô ta đọc thuộc lòng mấy từ vựng trước đã. Chung quy ai cũng có thể phản bội bạn, nhưng kiến thức bạn đã học thì không.

“May mà con ác quỷ đó không có ở đây, không thì lại phải tốn chút công sức…” Lớp phó học tập nghĩ mà sợ, bỗng nhiên nhận thấy có gì đó sai sai.

“Khoan đã… Thế tóm lại cô ta đâu rồi???”

Cố Thần Phong khụ một tiếng, đầy mặt vô tội chỉ vào Tư Đồ Nhiên: “Bị cậu ta xử lý rồi.”

…?

??!

Tất cả ánh mắt tức khắc đổ dồn về phía Tư Đồ Nhiên, làm cô không nhịn được mà ngại ngùng đỏ mặt.

“Chuyện là thế này, tôi không biết trước đó các cậu đã sàng lọc rồi nên sau khi mọi người vào thang máy, tôi lại đích thân sàng lọc thêm một lần nữa.” Tư Đồ Nhiên nhún vai: “Cô ta không vượt qua được nên đã bị tôi tiên hạ thủ vi cường.”

“…”

Ngoại trừ Cố Thần Phong đã biết từ trước, trên mặt của những người còn lại toàn là biểu cảm “Cái đậu xanh rau má”.

Ngay sau đó, vô số nghi vấn che trời lấp đất đổ ập về phía Tư Đồ Nhiên.

Cũng là đến lúc này, Cố Thần Phong mới biết cái gọi là “phương pháp phân biệt” của Tư Đồ Nhiên rốt cuộc là cái gì.

Hỏi người khác có nhớ nội dung trên thẻ sự kiện hay không chỉ là bước đầu tiên... Trên thực tế, thực ra câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả, bởi vì dựa theo kinh nghiệm của cô, bất kể là ác quỷ hay là người sống đều sẽ trả lời không biết.

Nhưng bất kể người bị hỏi rốt cuộc có nhớ hay không, thực ra đều không ảnh hưởng mấy.

… Bởi vì kế tiếp, cô sẽ thuật lại nội dung của thẻ sự kiện cho đối phương nghe, sau đó nói một câu “À, thế cậu có muốn biết rốt cuộc tôi đã thấy cái gì không? Tôi kể cho mình cậu nghe thôi nhé…”

Cố Thần Phong: “…”

Cậu ta nhớ lại câu hỏi không đầu không đuôi mà khi đó Tư Đồ Nhiên hỏi mình, cuối cùng đã rõ “thử nghiệm” mà khi đó cô nói là gì.

“Rồi sao nữa?” Cậu ta khiếp sợ nhìn Tư Đồ Nhiên: “Cậu thật sự kể cho họ nghe hả?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tư Đồ Nhiên đúng lý hợp tình: “Tôi chỉ hù dọa chút thôi.”

Đối mặt với một kích xả thân cứ như thể đang nhảy nhót bên bờ vực cái chết này, người sống bình thường sẽ sợ hãi một cách thật lòng thật dạ.

Nhất là khi Tư Đồ Nhiên còn giữ trước vị trí gần cửa… Thế này thì sẽ cho người ta áp lực lớn cỡ nào? Mấy đứa nhỏ đều sợ đến mức bật khóc.

“Cho nên… chỉ phản đoán dựa vào biểu hiện và phản ứng thôi hả?” Cố Tiêu Nhã cảm thấy rất khó tin: “Tớ còn tưởng đám ác quỷ kia giỏi diễn kịch lắm chứ.”

Không ngờ Tư Đồ Nhiên rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, rất giỏi diễn kịch, diễn còn rất giống.”

Cố Thần Phong: “?”

“Nhưng có thứ, không diễn xuất được.” Tư Đồ Nhiên nói tiếp: “Điểm ấy chỉ có mình tôi cảm nhận được thôi. Khi tôi nói chuyện này với người sống, gáy của tôi sẽ lạnh buốt, cứ như thể có người đang thổi hơi ở đó, bờ vai sẽ nặng trĩu như thể có thứ gì đó đè lên… Nè, chính là chỗ này.”

Cô vỗ lên vai mình, chỉ cho người khác thấy: “Có thể cảm nhận được dị vật rất rõ rệt, rất gần. Mắt tôi còn có thể thấy bóng đen lờ mờ… Nhưng nếu tôi nói với ác quỷ thì hoàn toàn không có cảm giác đó.”

Mọi người: “…”

Nếu họ nhớ không nhầm, thì loại triệu chứng này, dân gian gọi là gặp ma.

“Chỉ cần nắm chắc mức độ, đừng thật sự tiết lộ đáp án thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Cuối cùng Tư Đồ Nhiên rút ra kết luận: “Cách này lần nào cũng linh nghiệm, rất có tác dụng!”

Mọi người: “…”

Vấn đề ở đây không phải là dùng có tốt hay không mà nhỉ? Cậu không cảm thấy phương pháp này quá hoang dại hả?

“Hoang dại á? Tàm tạm thôi.” Tư Đồ Nhiên thật sự không cảm thấy có vấn đề gì: “Xem đi, chẳng phải cuối cùng không có vấn đề gì hay sao?”

“Mặc dù nói là vậy… Nhưng kiểu này, không phải sẽ càng chọc giận cái thứ… Ừm, cái thứ đó hả?”

Cố Tiêu Nhã suy tư một lát rồi chần chờ nói. Năng lực cộng cảm của cô ấy rất mạnh, cho nên suy nghĩ cũng nhiều. Bởi vì không biết rốt cuộc Tư Đồ Nhiên đã thấy cái gì nên cô ấy đành phải đành phải thay thế bằng “cái thứ đó”.

Đặt mình vào góc nhìn của đối phương, thì phát triển của chuyện này chính là: cho rằng cuối cùng cũng có người sắp trái với quy tắc rồi! Đến giờ ăn cơm rồi, sướng quá... Thế là kích động xuất hiện, còn bày ra sân khấu cho mình lên sàn... Ai ngờ đối phương chỉ nói cho sướng miệng, sướng xong rồi ngừng.

Vui sướng mà đến, buồn bã mà về. Quan trọng là chuyện này xảy ra không chỉ một lần, mình cứ như con lừa chạy theo cà rốt cả buổi, kết quả không ăn được miếng nào…

Mọi người cùng nhau đặt mình vào suy nghĩ. Đm, tức thật chứ.

Tư Đồ Nhiên: “…”

À, thì ra là thế.

Hèn chi mỗi lần mình kiểm tra thân phận của người khác thì trong đầu tự nhiên lại xuất hiện mấy điểm tìm chết, còn tăng lên nữa chứ… Hóa ra là nhất thời lỡ tay cày điểm phẫn nộ của người ta.

Cùng lúc đó, bên ngoài homestay.

Trong chiếc xe hơi màu đen, thiếu nữ áo đỏ buông ống nhòm dùng để quan sát, khó hiểu “ừm” một tiếng.

Tài xế tò mò quay sang: “Sao vậy?”

“Bức tường sương mù vây quanh ‘Vực’ có gì đó là lạ.” Trên gương mặt nho nhỏ của thiếu nữ áo đỏ tràn ngập hoang mang. Cô cúi đầu nhìn cuốn sách ghi chép đặt trên đầu gối của mình: “Từ mười phút trước nó vẫn trong trạng thái không quá ổn định, cứ lúc ẩn lúc hiện…” Hơn nữa càng ngày càng lắc lư mạnh hơn.

“Còn có loại tình huống này à?” Tài xế cũng mới lần đầu nghe nói “Vực” đã hình thành mà vẫn không ổn định, cũng cầm ống nhòm lên xem: “Đúng là thế thật. Thế này là thế nào?”

“Không rõ nữa. Có lẽ là chịu… kích thích nào đó?” Thiếu nữ phỏng đoán không chắc chắn, lại lần nữa giơ ống nhòm nhìn về phía homestay.

Chỉ thấy lớp sương mù như tường vây kia càng lắc lư dữ dội hơn.

Chuyện bên lề:

Vực: Giận run người.jpg


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp