Trước Giờ Cô Tìm Đường Chết Giỏi Lắm

Chương 7: Trong nhà ma, nhiều người là thao tác cơ bản


6 tháng

trướctiếp

Theo thỏa thuận lúc trước, Cố Tiêu Nhã chỉ định Tư Đồ Nhiên là người nhận thử thách.

Cô ấy vẫn cảm thấy rất xấu hổ, đỏ mặt liên tục nói xin lỗi Tư Đồ Nhiên. Tư Đồ Nhiên đương nhiên không để bụng, đây vốn là cơ hội để cày điểm mà cô tự kiếm được. Cô cúi lưng xuống theo yêu cầu trên thẻ sự kiện, không lâu sau bóng đen quỷ dị kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt.

Nó đứng trên cầu thang gỗ cũ kỹ, bất kể là màu đen trên người hay khí lạnh tỏa ra hay cảm giác áp bách trên người nó đều mãnh liệt hơn lần trước. Tư Đồ Nhiên chú ý tới bậc thang mà nó đang đứng, không hề bất ngờ khi phát hiện so với lần trước, vị trí của nó lại xuống thấp hơn một chút.

Nói cách khác, nó lại cách phòng khách gần hơn một chút.

Tư Đồ Nhiên mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn nó, giơ ngón giữa như chấm công theo thông lệ. Khi nghe thấy tiếng thông báo vang lên trong đầu, cô mới hài lòng đứng dậy.

Lần thử thách thứ hai thành công, Tư Đồ Nhiên lập tức trở nên vô cùng đáng tin cậy trong mắt người khác, địa vị cũng tăng lên cao nhất. Mặc dù tất cả mọi người đều không bày tỏ thái độ, nhưng nhìn biểu cảm của họ, Tư Đồ Nhiên biết cơ hội cày điểm mấy lần sau của mình đã ổn định rồi.

Ngoại lệ duy nhất chính là Cố Thần Phong.

Không lâu sau khi Cố Tiêu Nhã rút trúng thẻ sự kiện, Cố Thần Phong cũng rút được thẻ sự kiện cùng series. Khác với chị gái, cuối cùng cậu ta quyết định đích thân ra mặt hoàn thành thử thách.

Tốt xấu gì cũng là cơ hội cày điểm, Tư Đồ Nhiên vẫn cố gắng tranh thủ. Nhưng nghe cô nói xong, Cố Thần Phong lại nghiêm túc nhìn cô, hít thở sâu cứ như thể hạ quyết tâm rất lớn:

“Tôi biết để cậu làm thì sẽ bảo đảm hơn, nhưng tôi không thể nhận ân tình của cậu được. Tôi thật sự không phải là người cậu đang tìm, cậu không cần thiết làm đến mức này vì tôi.”

Dứt lời, cũng không chờ phản ứng của Tư Đồ Nhiên, cậu ta trực tiếp bày ra tư thế rồi cúi lưng xuống.

Còn lại một mình Tư Đồ Nhiên đứng bên cạnh chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Không phải chứ? Ý gì vậy? Cái gì mà “Không phải người cậu đang tìm”? Tên của bạch nguyệt quang được viết trong sách rõ ràng mà, chẳng lẽ còn nhầm được chắc?

Tư Đồ Nhiên vắt óc suy nghĩ mà nghĩ mãi không hiểu, thế là dứt khoát không nghĩ nữa. Mà ở bên kia, Cố Thần Phong đang vất vả giữ nguyên tư thế bỗng trợn tròn đôi mắt, dần dần cả người run rẩy đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.

Tư Đồ Nhiên biết, chắc hẳn lúc này cậu ta đã thấy bóng đen kia.

Phải công nhận sức chịu đựng của Cố Thần Phong vẫn rất tốt, cậu ta thật sự chịu đựng qua mười giây này… Nhưng hiển nhiên mấy giây này vẫn quá lâu đối với cậu ta. Chờ đến khi người khác nhắc nhở nhiệm vụ của cậu ta đã xong, cả người cậu ta đã gần như cứng ngắc, chờ đến khi vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, còn suýt nữa nhất thời xúc động tự bạo.

“Nó… nó…” Cậu ta chỉ về phía cầu thang, bất kể là ngón tay hay giọng nói đều run cầm cập: “Lúc nãy các cậu cũng thấy…”

“Ê!” Thấy không ổn, Tư Đồ Nhiên vỗ tay thật mạnh: “Bình tĩnh! Im miệng!”

Lúc này Cố Thần Phong mới hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng ngậm chặt miệng. Mấy giây sau, cậu ta mới nói cảm ơn Tư Đồ Nhiên với sắc mặt tái nhợt.

... Trải qua chuyện này, trong đám học sinh không còn đứa nào cứng đầu nữa. Ngay cả Cố Thần Phong thích đề tài kinh dị nhất cũng hoảng sợ đến mức này, càng không cần phải nói tới họ.

Trên thực tế vẫn là lời cho Tư Đồ Nhiên, cày điểm cứ phải nói là cày thoải mái sung sướng.

Giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, đúng là bóng đen có cảm giác áp bách khiến người ta kiêng kỵ thật, nhưng thế thì đã sao?

Chỉ cần không trái với quy tắc thì nó không thể phát động công kích. Ngoài ra, chỉ cần mình chịu được, thì bất kể mình có làm gì, đối phương cũng chỉ có thể chịu đựng.

Mặt đối mặt, mười điểm tìm chết; giơ ngón giữa, ba điểm tìm chết. Tư Đồ Nhiên dũng cảm thử nghiệm trong lần thử thách kế tiếp, nhanh chóng nhận được kết quả nói “Rác rưởi” bằng khẩu hình cũng đổi được ba điểm tìm chết… Nhưng mà thao tác này hơi rườm rà nên cô vẫn chọn giơ ngón giữa.

Quan trọng số điểm nhận được còn tăng dần lên. Ba lần trước Tư Đồ Nhiên thực hiện thử thách, mỗi lần thấy bóng đen đều có thể lấy mười điểm tìm chết; đến lần thứ tư, điểm số tăng vọt lên mười hai; sau lần thứ sáu tăng một phát tới tận mười lăm…

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một khả năng: Cái bóng đen này, nó ghim thù.

Trong khoảng thời gian cô cày điểm tìm chết, chắc còn nhân tiện cày luôn cả điểm tức giận của đối phương.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bị giơ ngón giữa nhiều lần như thế mà mới tăng thêm năm điểm tìm chết, có phải tính nết của bóng đen này quá hiền lành không nhỉ?

Lại lần nữa khom lưng xuống, Tư Đồ Nhiên trầm tư nhìn bóng đen đã gần đến chỗ mình.

Mỗi lần cô nhìn, vị trí của bóng đen sẽ di chuyển xuống mấy bậc thang, lúc này nó đã sắp đi xuống cầu thang, chỉ còn thiếu hai bậc thì sẽ đi vào phòng khách. (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Nếu nó thật sự “đi” vào thì sẽ ra sao?

Tư Đồ Nhiên im lặng một lát rồi quyết đoán không suy nghĩ nữa, chậm rãi đứng thẳng dậy, lại tiến về phía bàn cờ.

Lúc nãy cô thay Tiểu Mễ hoàn thành nhiệm vụ thử thách. Mà sau Tiểu Mễ là đến lượt của cô.

Tư Đồ Nhiên thành thạo ném xúc xắc, khi thấy chữ viết chi chít trên thẻ sự kiện, cô thoáng kinh ngạc nhướng mày.

“Cái gì vậy?”

Bây giờ Tư Đồ Nhiên có thể xem như là tâm điểm của đội ngũ, vừa thấy biểu cảm của cô kỳ lạ, lập tức có người bất an hỏi.

“Chờ đã, tôi vẫn chưa đọc kỹ.” Nói rồi, Tư Đồ Nhiên cầm tấm thẻ đến chỗ có ánh sáng đầy đủ hơn, bắt đầu đọc từng chữ một dưới ánh đèn.

“Sự kiện: Homestay của các bạn xảy ra thời không trùng điệp, dẫn tới ác quỷ đến từ vực khác trà trộn vào chỗ các bạn. Cách duy nhất để thoát khỏi chúng là tất cả ngồi thang máy xuống tầng hầm. Nhưng hãy chú ý, ác quỷ rất có khả năng sẽ tấn công các bạn trong quá trình này.”

“Nhắc nhở thân thiện 1: Trong vòng mười phút sau khi thang máy xuất hiện, hành động của nhân loại và ác quỷ đều bị hạn chế. Nhân loại không thể tấn công người khác trong phòng khách, ác quỷ chỉ có thể giết người dưới tầng hầm. Hơn nữa khi số lượng nhân loại ít hơn số lượng ác quỷ trong một phòng thì ác quỷ mới ra tay. Mười phút sau, hai bên có thể bỏ qua tất cả quy tắc để giết người tự do.”

“Nhắc nhở thân thiện 2: Mỗi lần thang máy chỉ chở hai người, hơn nữa mỗi người chỉ được phép ra vào một lần, một khi rời khỏi thang máy thì không được vào lần nữa.”

“Nhắc nhở thân thiện 3: Quy tắc của thang máy áp dụng cho cả nhân loại và ác quỷ. Nếu nhân loại trái với quy tắc thì toàn bộ hạn chế đều sẽ bị bãi bỏ, ác quỷ có thể trực tiếp bắt đầu giết người tự do.”

“Nhắc nhở thân thiện 4: Khi toàn bộ người sống đã xuống tầng hầm, đồng thời tầng hầm không tồn tại ác quỷ, sự kiện này sẽ tự động kết thúc. Hãy ngồi thang máy trở về phòng khách kịp thời để tiếp tục trò chơi.”

“…”

Vừa dứt lời, phòng khách lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Lớp phó thể dục nghe mà xây xẩm mặt mày, chỉ bắt giữ được hai cụm từ khóa “thang máy” và “ác quỷ”. Cậu ta lẩm bẩm “thang máy ở đâu ra” theo bản năng, bỗng khóe mắt vô thức lướt qua bên cạnh, cả người nhất thời cứng đờ.

Chỉ thấy bên dưới cầu thang, nơi vốn chỉ có một bức tường, không biết khi nào xuất hiện một thang máy màu bạc.

Dường như nhận thấy tầm mắt của người khác, cửa thang máy tự động mở ra hai bên.

Lớp phó thể dục tinh mắt, lập tức thấy bóng người đung đưa trong thang máy, cơ bắp thoáng chốc căng cứng, đẩy Tiểu Mễ và Cố Tiêu Nhã ra theo phản xạ. Chờ đến khi thang máy hoàn toàn mở ra, cậu ta mới phát hiện trong đó không có người, mà là một mặt gương lớn.

Mặt gương đó được khảm trong thang máy, chiếm cứ nguyên một vách tường. Ngoại trừ Tiểu Mễ và Cố Tiêu Nhã đã bị đẩy ra, năm người còn lại đều phản chiếu trong gương, đưa mắt nhìn qua cứ như thể tự dưng xuất hiện thêm mấy người nữa.

“… Mẹ nó.” Lớp phó thể dục nhìn chằm chằm mặt gương thật lâu rồi mới dời mắt đi, chà xát cánh tay như trút được gánh nặng: “Đang yên đang lành mà bỏ cái gương vào đó làm gì? Vừa nhìn thấy còn tưởng trong phòng có thêm người, sợ gần chết.”

“Chứ còn gì nữa.” Ban nam đầu đinh đứng bên cạnh cậu ta gật đầu hùa theo, vẻ mặt cũng tràn đầy sợ hãi: “Mấy cái gương kiểu này vừa thấy là sợ hết hồn hết vía.”

Lớp phó thể dục rất đồng ý, vội vàng tránh khỏi thang máy. Số người phản chiếu trong gương nhất thời giảm bớt một người, biến thành tám người.

“Vậy thì bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Ngồi thang máy này đi xuống hả?” Tiểu Mễ do dự nói: “Còn ác quỷ gì đó là chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, chắc là bảo tụi mình tự phán đoán?” Một bạn nữ tóc ngắn đứng trước gương trả lời: “Ác quỷ trà trộn vào bên trong… Chẳng lẽ là trong mười một người chúng ta, có đứa không phải là con người?”

“Không thể nào.” Lớp phó học tập lập tức nói: “Lúc đến đây tớ đã thống kê rồi, vốn dĩ chỉ có mười người, tính cả Tư Đồ Nhiên lâm thời thêm vào vừa lúc là mười một người.”

“Lâm thời thêm vào?” Bạn nữ thắt bím tóc bên cạnh cô ấy khẽ nhíu mày: “Bảo sao lúc trước tớ không biết cậu ta sẽ đến… Nhưng mọi người không thấy hơi kỳ quặc à?”

Nói rồi, cô ta liếc nhìn Tư Đồ Nhiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trong mắt không giấu được sự nghi ngờ.

Thấy thế, Cố Tiêu Nhã che trước mặt Tư Đồ Nhiên, giọng điệu hiếm khi trở nên mạnh mẽ: “Ê, cậu… cậu có ý gì hả?”

“Tớ có bảo là cậu đâu, cậu cuống cái gì?” Bạn nữ tóc bím bất mãn liếc cô ấy, nhỏ giọng giải thích: “Tớ chỉ cảm thấy nếu đám ác quỷ kia muốn trà trộn vào đây thì chắc chắn sẽ diễn kịch từ đầu tới cuối. Nói không chừng ký ức của chúng ta đều bị ảnh hưởng nên mới không thể phân biệt…”

Cô ta vừa dứt lời, sống lưng mọi người lập tức cảm thấy lạnh buốt. Cố Tiêu Nhã bình tĩnh lại rồi suy nghĩ, phát hiện đúng là thế thật... mười một người ở đây, người nào cô cũng có ấn tượng, nhưng nhìn ly nước đã dùng trên bàn trà thì hoàn toàn không nhiều đến thế.

Thấy vẻ mặt Cố Tiêu Nhã thả lỏng, cô bạn tóc bím lại cuống quýt bổ sung: “Nhưng giả chính là giả, ký ức giả dối chắc chắn sẽ có chỗ khiến người ta khó hiểu. Nếu có thể tìm được những điểm ấy thì chẳng phải chúng ta đều có thể tìm được ác quỷ hay sao?”

“Không đáng tin.” Cô ta vừa dứt lời thì nghe thấy lớp phó học tập lạnh lùng nói: “Ký ức vốn là thứ không đáng tin cậy. Hơn nữa kỳ quặc hay không đều quyết định bởi phán đoán chủ quan của con người, càng không đáng tin cậy.”

Một cậu mập mặc áo jacket lập tức chen lại gần: “Thế thì chúng ta có thể bỏ phiếu! Sàng lọc những kẻ mà chúng ta thấy khả nghi ra trước đã, sau đó mọi người cùng nhau phán đoán…”

“Cậu đang nói bậy gì thế hả?” Cố Thần Phong không nhịn được nữa nói: “Bây giờ chúng ta đâu biết có mấy người mấy sói, lỡ bị người sói dẫn dắt tiết tấu thao túng bỏ phiếu thì sao?”

“Đúng đấy!” Cậu đầu đinh lập tức hùa theo: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác…”

“Đếm quân cờ thì sao? Dùng quân cờ trên bàn để đối chiếu từng người một rồi loại trừ không phải được à?”

“… Không được, lúc nãy tớ đã thử rồi. Số quân cờ ít hơn số người, thiếu bốn quân. Nhưng hoàn toàn không nhớ được ai cầm quân cờ nào, quên ghi chép lại.

“Thế thì đáng sợ quá, phải loại trừ kiểu gì đây?”

“Hay là vào thang máy trước đã…”

“Không được! Quá nguy hiểm! Trước khi bắt được đứa nào là ác quỷ, tớ sẽ không vào thang máy đâu!”

“Đcm thế là để người khác xuống trước chứ gì!”

“Cậu nói chuyện thì cứ nói chuyện, chửi người ta làm gì?”

“Tất cả đừng ồn nữa! Còn ồn nữa thì mười phút trôi qua hết bây giờ! Không được đổ thêm dầu vào lửa nữa!”

Vốn dĩ chỉ là nghi ngờ nho nhỏ, nhưng dưới tiếng nói nào đó cố ý thúc đẩy nhanh chóng mở rộng thành cãi cọ. Tư Đồ Nhiên bước sang một bên im lặng nhìn một lát, đột nhiên “ừm” một tiếng.

Phòng khách thoáng chốc yên tĩnh lại, cô bạn tóc bím khó chịu nhìn về phía cô: “Cậu làm gì thế hả? Tại cậu nên mọi người mới cãi nhau, còn cậu thì cứ như không có việc gì ấy.”

“Không có việc gì thì cũng là người.” Tư Đồ Nhiên nói: “Dù sao tôi cũng không phải là quỷ.”

“Ai bảo? Kẻ kỳ lạ nhất ở đây chính là cậu đấy!”

“Cậu sai rồi.” Giọng Tư Đồ Nhiên rất bình tĩnh, thuận tay giơ tấm thẻ bài lên: “Người không có khả năng là ác quỷ nhất ở đây, chính là tôi.”

“…” Vẻ mặt tóc bím khựng lại: “Ý cậu là sao?”

“Rất đơn giản, đây là sự kiện do người chơi rút trúng thẻ sự kiện gây ra… Nói cách khác, ác quỷ chỉ xuất hiện sau khi thẻ sự kiện bị kích hoạt.” Tư Đồ Nhiên nói: “Mà đây, chính là thẻ sự kiện lần này. Nếu tôi là ác quỷ, nó sẽ không bao giờ nằm trong tay tôi.”

“…”

Đúng thế thật.

Vừa rồi Tư Đồ Nhiên cũng không có cơ hội đi lấy thẻ sự kiện, vậy thì chỉ có thể là thẻ bài đã nằm trong tay cô ngay từ đầu. Nói cách khác, Tư Đồ Nhiên không có khả năng “xuất hiện” sau khi sự kiện xảy ra.

Đây chính là goldwater của cô. Bây giờ trong tất cả mọi người, người có thân phận cao nhất chính là cô.

Ngay cả cô bạn tóc bím vừa rồi còn nghi ngờ cô cũng câm nín.

Một lát sau mới nghe Tiểu Mễ chần chờ nói: “Thế thì… kế tiếp nên làm gì đây?”

Đúng là Tư Đồ Nhiên cầm goldwater*, nhưng cô không phải là nhà tiên tri. Cho dù có cô ở đây thì cũng không thể nào giúp mọi người bắt được ác quỷ đâu nhỉ?

(*: Là thuật ngữ trong trò chơi giết người hoặc trò “Ma Sói”, người có goldwater là người được tiên tri chỉ ra là người cùng phe dân làng.)

“Quy tắc nói phải cho tất cả nhân loại xuống tầng hầm.” Cậu đầu đinh bình tĩnh nói: “Thế thì hay là cậu xuống dưới trước? Bọn tôi ở trên đây tiến hành loại trừ từng người một…”

“Không được.” Lớp phó học tập lập tức phản bác: “Khi số lượng nhân loại tương đương với ác quỷ, ác quỷ có thể ra tay dưới tầng hầm. Lỡ chúng ta phán đoán nhầm thả một con ác quỷ xuống dưới thì chẳng phải Tư Đồ Nhiên sẽ gặp nguy hiểm…”

“Tôi sẽ đi xuống.”

Không chờ lớp phó học tập nói hết câu, Tư Đồ Nhiên bỗng xen miệng vào.

Đón lấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa không đồng ý của lớp phó học tập, cô mỉm cười trấn an, từ tốn nói hết nửa câu sau:

“Nhưng tôi có một yêu cầu... tôi sẽ dẫn một người khác vào thang máy. Hơn nữa, người này phải do tôi chỉ định.”

Chuyện bên lề:

Bóng đen: Hiền lành cái đcm nhà mày, nếu không phải đánh không tới thì bố mày đã đá chết mày rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp