Trước Giờ Cô Tìm Đường Chết Giỏi Lắm

Chương 4: Chị gái à, cho làm tròn luôn đi


6 tháng

trướctiếp

Bắt đầu từ kiếp trước, Từ Đồ Nhiên đã biết đầu óc của mình ít nhiều gì cũng hơi hơi bất thường.

Người ta thường mắng người khác đầu óc thiếu nơron, còn cô thì bị thiếu nơron thật. Dường như cô phản ứng rất chậm với những thứ như “nguy cơ”, “nguy hiểm”. Nói dễ hiểu một chút thì cô không biết sợ là gì hết.

Nói cách khác, người thường nhìn thấy lửa thì sẽ rời xa theo phản xạ, đây là một loại bản năng. Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không.

Cô cứ khăng khăng phải tự tay chạm vào, xác nhận thứ này sẽ mang lại đau đớn thì mới biết phải tránh xa nó… nhưng cũng chỉ là biết tránh xa, chứ không nảy sinh cảm giác bài xích hoặc sợ hãi nó. Chỉ cần cần thiết, lần sau cô vẫn dám đụng vào.

Điều này dẫn tới một kết quả, đó là khi đối mặt với chuyện nào đó, điểm chú ý của Từ Đồ Nhiên có lẽ sẽ khác hẳn người thường.

Ví dụ như bây giờ, trước mặt cô là một cái tủ sắt, tủ sắt đã mở một khe hở, trong khe hở có một bàn tay thò ra.

Những lúc thế này, chỉ cần là người đầu óc bình thường một chút thì tất nhiên sẽ ưu tiên giữ mạng sống, sau đó mới suy nghĩ kỹ hơn về lai lịch của ma nữ hoặc là nên phản kích như thế nào. Còn Từ Đồ Nhiên, cô bỏ qua hết những bước đó mà suy nghĩ luôn tới một vấn đề đi thẳng vào linh hồn…

Chắc phải một lúc nữa thì con ma nữ này mới hoàn toàn thoát khỏi chiếc tủ.

Trong khoảng thời gian có hạn này, liệu mình có cách nào để kiếm thêm điểm tìm chết không?

Từ Đồ Nhiên đứng trước tủ sắt, chìm vào dòng suy nghĩ.

Cùng lúc đó, ở bên kia.

“Các cậu có chắc làm vậy… có tác dụng thật không?”

Trong phòng ngủ trong cùng của tầng một, dưới gầm giường đôi lớn, lớp phó thể dục cố gắng hết sức để gom gọn cơ thể cao lớn của mình lại, nhỏ giọng hỏi.

Bên cạnh truyền tới tiếng trả lời rầu rĩ của Cố Thần Phong: “Không chắc nữa, hên xui.”

Lớp phó thể dục: “…”

Cậu ta gian nan quay đầu, nhìn về phía một vòng muối trắng được rắc quanh giường, bỗng chìm vào im lặng.

Bên ngoài vòng muối trắng còn rắc gạo nếp, bên ngoài gạo nếp còn bày các loại vật dụng bằng kim loại như nồi niêu xoong chảo. Mấy thứ này họ kiếm được trong nhà bếp và phòng chứa đồ trong thời gian hữu hạn, Cố Thần Phong nói rằng trong tiểu thuyết kinh dị mà trước kia cậu ta đọc đều dùng những thứ này để trừ tà.

Thời gian khẩn cấp, vòng “phòng hộ” của họ cũng được bố trí lung tung. Sau khi bố trí xong, họ lập tức cùng nhau chen chúc dưới gầm giường đôi, con gái bên trong, còn con trai ở bên ngoài, vừa run lẩy bẩy vừa lẳng lặng chờ đợi.

Sau khi Từ Đồ Nhiên rời đi, họ thật sự không chia nhóm hành động, dù sao mọi người đều là lần đầu gặp ma, không có kinh nghiệm gì, đương nhiên đông người thì mới yên tâm được.

Khóa cửa trên chiếc tủ trong phòng này cũng đã vỡ ra, từ chỗ Cố Thần Phong vừa lúc có thể thấy bàn tay thò ra từ cửa tủ. Bàn tay ấy còn đang không ngừng lắc lư trước cửa tủ, thỉnh thoảng sẽ cầm trúng lá bùa dán trên cửa tủ, phát ra tiếng thét chói tai. Tim Cố Thần Phong đập nhanh như trống trận, nhúc nhích người, cố gắng chặn tầm mắt của các bạn nữ đằng sau.

Lớp phó thể dục bỗng lên tiếng: “Tớ bảo này, chúng ta có thể dùng mấy lá bùa kia không?”

Cố Thần Phong: “… Hở?”

“Xé hết mấy lá bùa kia dán lên người chúng ta!” Lớp phó thể dục nói: “Nói không chừng có thể dọa con ma nữ kia bỏ chạy thì sao?”

“Xé hết bùa đi thì con ma nữ kia sẽ ra ngoài trước!” Lớp trưởng tức giận nói: “Cậu làm thế khác nào tìm chết!”

“Vốn dĩ cũng sắp ra rồi mà…” Lớp phó thể dục co người, giọng điệu nghe hơi ấm ức: “Đánh cũng không đánh được, chẳng lẽ thực sự ngồi chờ chết hay sao?”

Lúc trước con ma nữ trong tủ vừa thò bàn tay ra, cậu ta còn thật sự dùng dao chém thử. Nhưng cứ như chém vào không khí, hoàn toàn không thể chém trúng.

Lớp trưởng: …

Phải công nhận, lớp phó thể dục lớp họ đúng là ý tưởng dồi dào thật. Khi họ mới trốn vào phòng này, cậu ta còn nghiêm túc đề nghị hay là đẩy chiếc tủ ngã úp xuống mặt đất, cậu ta cảm thấy làm vậy thì con ma nữ chắc chắn sẽ không thể chạy ra.

Khi đó lớp trưởng rất muốn hỏi cậu ta, cái tủ lớn cỡ này, lỡ đang đẩy đến nửa chừng rồi con ma nữ lăn ra trước thì sao? Cậu cầm chổi quét nó về trong tủ hả?

“Được rồi, im miệng hết đi.” Cậu ta kìm nén nhắm mắt lại: “Còn ba mươi giây thôi… Giữ im lặng.”

Vừa dứt lời, một lá bùa từ trên tủ rơi xuống, cửa tủ mở rộng hơn, ghế dựa dùng để chặn cửa tủ hoàn toàn ngã ngửa, vật nặng đè trên ghế rơi khắp sàn nhà.

Sau lưng truyền tới tiếng hít thở sợ hãi của các bạn nữ, yết hầu Cố Thần Phong khẽ di chuyển, dùng khí âm chỉ có ba cậu bạn nghe được, nói: “Lát nữa nếu cần thiết, tớ sẽ xông ra ngoài.”

Lớp trưởng kinh ngạc: “Cậu định làm gì? Vật lộn với nó hả?”

“Không phải.” Cố Thần Phong nói: “Chẳng phải nó thiên vị người có thành tích kém nhất hay sao? Tớ thi đại học viết văn lạc đề, hai câu hỏi lớn trong bài thi toán không làm được…”

Lớp trưởng: …

Không, tôi cảm thấy thành tích kém nhất mà nó nói không phải là ý này đâu, thật đấy.

Cậu ta lại bắt đầu nhức đầu, đang định lên tiếng khuyên nhủ đừng tìm chết thì giọng của lớp phó thể dục lại nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh: “Các cậu thử đoán xem thành tích mà nó tính có thêm cả điểm năng khiếu thể dục không?”

Nếu không tính thì điểm của cậu ta chưa chắc đã cao hơn Cố Thần Phong.

Lớp trưởng: …

Cứu với.

Đúng lúc này, bỗng nghe một loạt tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt” vang lên… lại có mười mấy lá bùa liên tiếp rơi xuống từ trên cửa tủ!

Tốc độ tiến triển này rõ ràng khiến mấy cô cậu nấp dưới gầm giường hoảng sợ. Ba bạn nam lập tức câm miệng, cúi thấp người căng thẳng nhìn về phía chiếc tủ.

Lá bùa rách tan liên tục rơi xuống đất, sau đó là xích sắt vừa to vừa nặng, cuối cùng cửa tủ hoàn toàn được mở ra.

Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của nhóm Cố Thần Phong, hai cánh cửa tủ rỉ sắt đột nhiên mở rộng cứ như đôi cánh của thần chết…

Sau đó lại đóng sầm một phát.

Cửa đóng quá nhanh, bàn tay của ma nữ chưa kịp thu lại nên bị cửa tủ kẹp trúng.

… Không biết có phải họ nghe nhầm hay không, hình như trong ngăn tủ truyền đến một tiếng mắng.

Thế này… Thế này là sao? Hết rồi à?

Mấy người đần mặt ra. Ngay sau đó họ phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Chỉ mấy giây sau, cửa tủ lại mở ra lần nữa. Cánh tay của con ma đập mạnh xuống sàn nhà.

Đầu tiên là bàn tay, sau đó là khuỷu tay khô quắt, bờ vai… Có mấy lọn tóc rơi xuống, ướt nhẹp, tỏa ra mùi nước tanh dữ dội.

Cả người Cố Thần Phong căng chặt, bỗng cảm thấy họ vẫn quá ngây thơ. Trốn dưới gầm giường thật sự là ý kiến hay sao? Lỡ con ma nữ kia đột nhiên cúi đầu xuống thì sao?

Cậu ta chỉ tưởng tượng cảnh tượng đó thôi là đã cảm thấy sau lưng ướt rần mồ hôi.

Đúng vào lúc này.

Bàn tay ma đè trên sàn nhà bỗng bay lên.

… Không, không chỉ là bàn tay, mà cả cơ thể của ma nữ đều bay lên… Cô ta ngửa ra đằng sau với tư thế quỷ dị, phần cơ thê vất vả lắm mới bò ra khỏi tủ đều bay về trong tủ bằng tư thế cực kỳ lưu loát.

Cửa tủ đóng rầm một phát, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cố Thần Phong: …?

Bởi vì góc độ hạn chế nên cậu ta không thể nhìn thấy cảnh tượng hoàn chỉnh, không nhịn được mà kéo áo lớp trưởng: “Chuyện gì thế?”

Lớp trưởng ngơ ngác lắc đầu, lớp phó thể dục ngập ngừng nói: “Trông như… bị đánh thì phải?”

Cố Thần Phong: “… Hả?”

“Dù sao tớ thấy giống lắm, hơn nữa còn đá từ chỗ cằm… Kiểu như này này, đá đằng trước, biết không?”

Nói rồi, lớp phó thể dục còn rướn cổ nhìn ra ngoài. Lớp trưởng giật mình một phát, vội kéo cậu ta về: “Đừng nhìn, nó lại ra tiếp kìa!”

Cố Thần Phong chăm chú nhìn lại, phát hiện quả nhiên cửa tủ lại tiếp tục mở ra, bàn tay xám ngoét kia lại đặt lên sàn nhà.

Đầu tiên là bàn tay, sau đó là cánh tay, tóc…

Lần này con ma nữ còn chưa lộ vai ra thì đã ngửa ra sau, ngã về chỗ cũ.

Trong tủ truyền đến tiếng “rầm”, hai cánh cửa lại bị khép lại. Mấy cô cậu học sinh: “…”

“Chuyện gì vậy chuyện gì vậy?” Lớp phó học tập không kìm lòng được mà chen lên trước, lớp trưởng nhường chỗ cho cô ấy, lớp phó học tập vừa nằm xuống thì lập tức nhìn thấy bàn tay quỷ xám xanh rơi xuống.

Thân là người lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cô rất nể tình hít vào một hơi, ngay sau đó liền thấy bàn tay kia giơ lên…

Cả tay lẫn người lại văng về trong tủ.

Lớp phó học tập: “…”

Cô đang hít sâu thì bị nghẹn ngay trong khí quản, bỗng không biết ra nên thở ra hay nên hít vào.

“… Tình huống này là sao?”

Sau một thoáng im lặng, cô không nhịn được hỏi Cố Thần Phong.

Lớp trưởng lặp lại câu nói của lớp phó thể dục, giọng điệu khẳng định: “Nghe nói là đang bị đánh.”

Lớp phó học tập: “… Hả? Bị ai đánh?” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Lớp trưởng: “Không biết nữa, không nhìn thấy.”

Lớp phó học tập: “…”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Mễ ở đằng sau thấp thỏm lên tiếng. Cô và Cố Tiêu Nhã ở tận sâu trong cùng nên không nhìn thấy gì.

Lớp phó học tập ngẫm nghĩ rồi quay lại trả lời: “Con ma nữ kia bị không khí đánh cho một trận nhừ tử.”

Tiểu Mễ: “???”

“Hả? Gì?” Cố Tiêu Nhã kéo Tiểu Mễ. Động tĩnh bên ngoài quá lớn, giọng lớp phó học tập lại nhỏ nên cô ấy không nghe thấy.

Tiểu Mễ quay đầu, giọng điệu hoang mang: “Nói là… con ma nữ kia sắp bị không khí đánh chết?”

Cố Tiêu Nhã: “…”

Há?

Từ góc độ nào đó thì lời nói của họ cũng không sai.

Con ma nữ này thực sự bị đánh không nhẹ. Chẳng qua người đánh cô ta không phải là không khí, mà là Từ Đồ Nhiên trong một căn phòng khác.

Toàn bộ sự việc thực ra đều được xây dựng trên một sự hiểu lầm… “Ma nữ này”, hoặc phải nói là “đám ma nữ này” thực ra là một ý thức, nhiều thân thể, trong mỗi chiếc tủ đều có một con, hành động đồng bộ trăm phần trăm.

Nhưng Từ Đồ Nhiên không biết thiết lập này. Cô cũng như mấy cô cậu học sinh kia, đều cho rằng chỉ có một con ma nữ, khi thấy trong chiếc tủ trước mặt mình có bàn tay của ma nữ thò ra thì đương nhiên cho rằng đối phương đã theo dõi mình, bèn vào phòng luôn, bắt đầu yên tâm tìm chết.

Lại quay trở về vấn đề cũ, những lúc thế này thì hành vi nào mới được xem như tìm chết?

Cô nhớ lại bài học vỡ lòng của Cố Thần Phong, nhanh chóng có đáp án.

Sau đó cô bước ra phía trước, bắt đầu tốt bụng xé lá bùa giúp ma nữ.

… Từ Đồ Nhiên nghĩ thế này, bình thường trong phim kinh dị, nhân vật chính tìm chết đối mặt với một cái tủ cứ va đập ầm ầm thế này thì sẽ làm gì? Đương nhiên là thẳng tay mở nó ra chứ sao. Người ta yêu cầu bạn trốn, nhưng bạn chẳng những không trốn mà còn đưa hàng tới tận nơi, cơm dâng tận miệng, tư thế tìm chết này tiêu chuẩn cỡ nào.

Xé hết bùa, kéo dây xích ra xong, còn năm sáu giây nữa là đến thời gian trốn kết thúc, Từ Đồ Nhiên mở phăng cửa tủ ra.

Vừa mở ra, trong đầu lại vang lên tiếng thông báo điểm tìm chết tăng lên, Từ Đồ Nhiên hài lòng.

Sau đó trước khi con ma nữ trong tủ kịp hoàn hồn, cô đã nằm xuống, tiện tay đóng cửa tủ lại giúp cô ta.

Ma nữ trong tủ: ???

Từ Đồ Nhiên: … Không thì sao? Chẳng lẽ lại cho mày bò ra ngoài thật chắc?

Kết quả đóng cửa xong mới phát hiện kẹp trúng ngón tay người ta, cửa tủ không đóng kín được.

Bất đắc dĩ, Từ Đồ Nhiên đành phải nhặt một lá bùa nhét vào tay đối phương, tư thế thuần thục cứ như tổng tài bá đạo nhét tiền tip cho nữ chính là nhân viên phục vụ mà mình ưng mắt.

Ma nữ không dám nhận tiền tip này, kêu ré lên rồi nhanh chóng rụt tay lại, thế nên cửa tủ văng ra một chút, Từ Đồ Nhiên đang định đóng lại thì bỗng có tiếng thông báo vang lên trong ý thức của mình.

Từ Đồ Nhiên: “…?”

Cô nhìn cửa tủ, rồi lại nhìn ma nữ trong tủ, chợt bừng tỉnh.

Hóa ra điểm tìm chết khi mở cửa tủ có thể lặp đi lặp lại.

Từ Đồ Nhiên sướng rơn.

Mọi chuyện tiếp theo giống như những gì bên phía Cố Thần Phong nhìn thấy.

Từ Đồ Nhiên tìm thấy mã giải của nguồn tài phú nên trực tiếp chặn cửa tủ, lợi dụng bug mở rương mà điên cuồng cày điểm. Ma nữ bò ra một lần thì cô đá về trong tủ một lần, đá mỏi chân thì đổi sang dùng búa, vung búa lên cứ phải gọi là uy vũ như gió, bách phát bách trúng tựa như thần khí đập chuột.

Điều duy nhất khiến cô không hài lòng là điểm tìm chết sẽ giảm dần theo số lần hành động. Lần đầu tiên cô mở cửa tủ đạt được 5 điểm, lần thứ hai là 4 điểm, lần thứ ba dứt khoát giảm xuống còn 2 điểm…

Đến sau này là một chuỗi “+1 +1 +1 +1…”

Sau đấy lặp lại tầm mười lần “+1” thì bắt đầu cộng nửa điểm nửa điểm. Đến cuối cùng, mỗi lần chỉ được cộng 0.1 điểm.

Từ Đồ Nhiên thầm nghĩ có ít còn hơn không, định chờ đến khi điểm số giảm xuống 0 thì hẵng cho con ma nữ này ra khỏi thử, nói không chừng có thể cày điểm thêm một đợt… Nào ngờ nhất thời không lưu ý, đã ba phút trôi qua.

Bởi vì tính đồng bộ hành vi của dây chuyền ma nữ nên bên này ma nữ bị chặn sau cửa tủ, ma nữ trong những căn phòng khác cũng không thể bò ra ngoài, cứ thế bị chặn trong tủ cho đến khi ba phút kết thúc. Sâu bên trong chiếc tủ bỗng có vô số hai cánh tay vươn ra giữ chặt hai chân ma nữ, kéo cô ta vào bóng đêm vô tận.

Trên mặt ma nữ hiện lên vẻ không cam lòng, nửa cơ thể đã bị bóng tối nuốt chửng, nhưng hai tay vẫn chưa từ bỏ ý định bám lấy sàn nhà, để lại những vết cào sâu hoắm.

Ở bên kia, Từ Đồ Nhiên cũng hơi khó chịu.

Nguyên nhân rất đơn giản. Cô nhanh chóng tính toán điểm tìm chết hiện tại của mình, trong ba phút này cô thu hoạch được tổng cộng 28 điểm, cộng thâm 21 điểm trước đó thì vừa đúng 49 điểm.

Từ Đồ Nhiên nhìn kiểu gì cũng thấy bức bối khó chịu, bèn cúi xuống, chuẩn bị một lát rồi chân thành nói: “Chị gái à.”

Ma nữ: …? Mày là ai?

“Xin thương tình cho làm tròn luôn đi.” Từ Đồ Nhiên mặt dày nói: “Tôi từ xa đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì…”

Ma nữ: Mẹ mày nữa, chẳng lẽ trông tao dễ dàng lắm chắc?

Từ Đồ Nhiên: “Tôi biết chị là người tốt mà…”

Ma nữ: … Còn tao thì cảm thấy mày không phải người!

Mặc dù thực tế cô ta không hiểu Từ Đồ Nhiên đang nói gì, nhưng cơn giận vẫn ùa lên, ma nữ lại bắt đầu điên cuồng cào sàn nhà, kêu la ầm ĩ. Gần như cùng lúc đó, trong đầu Từ Đồ Nhiên lại có thanh âm vang lên…

[Chúc mừng bạn đã nhận được một điểm tìm chết.]

[Chúc mừng bạn đã nhận được tổng cộng năm mươi điểm tìm chết, mở khóa chức năng phần thưởng… Cộng điểm cho kỹ năng.]

Chuyện bên lề:

Từ Đồ Nhiên: Cảm ơn bà chị nha!

Ma nữ: Cút!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp