Trước Giờ Cô Tìm Đường Chết Giỏi Lắm

Chương 14: Ta nhìn thấy ngươi


6 tháng

trướctiếp

Sau cảm giác choáng váng mãnh liệt là bóng tối ngắn ngủi.

Chờ đến khi Tư Đồ Nhiên mở mắt ra, cô lại đứng trong phòng khách homestay.

Bên tai là tiếng hoan hô và lời thăm hỏi ân cần của người khác, trước mắt là ánh sáng chói lóa chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Cửa chính của homestay mở rộng, lớp phó thể dục đang phấn khởi chạy ra chạy vào. Sau cửa là ánh nắng tươi đẹp bao phủ, hoa đỏ cỏ xanh, màu sắc rực rỡ cứ như thể đã mấy kiếp trôi qua.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, lúc nãy cậu cứ không nhúc nhích, làm tớ sợ chết khiếp.” Giọng nói dong dài của Cố Tiêu Nhã truyền tới từ bên cạnh: “Chắc là chúng ta đã được xem như không sao rồi nhỉ? Cảm giác mọi thứ đều bình thường. Thật là... đáng sợ... Nhóm lớp trưởng nói họ sẽ tranh thủ thời gian rời đi... Ấy, tay cậu bị sao vậy? Đỏ rực kìa... Chân cũng có một chút. Đau không? Tớ đỡ cậu ra ngoài nhé? Tư Đồ Nhiên? Tư Đồ Nhiên?”

Cố Tiêu Nhã lo lắng vây quanh Tư Đồ Nhiên đi tới đi lui, không hề biết rằng lúc này từng cơn gió thu đang lướt qua trong lòng cô.

Chuyện là thế này... Lúc nãy sau khi xác nhận hoàn cảnh an toàn, cô lập tức phân tâm kiểm tra điểm tìm chết lúc này của mình.

Cô phát hiện điểm tìm chết của mình đứng lại ở một trăm điểm.

Nếu xét theo tình huống tổng thể thì cô đến đây một chuyến, từ không lên tới một trăm, chắc chắn là kiếm lời; nhưng vấn đề là Tư Đồ Nhiên nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô sử dụng chức năng cộng điểm cho kỹ năng, điểm số của cô là một trăm bốn mươi, cô rút ra bốn mươi điểm làm điểm cộng, cố ý để lại một trăm điểm tròn.

Mà sau này, mỗi lần cô kiểm tra người trong thang máy đều sẽ thu hoạch được từ năm điểm trở lên, sau đó tập kích Chung Tư Gia theo kiểu tự bạo thậm chí còn được cộng thêm một trăm điểm... Thế thì điểm số cộng thêm ở đoạn sau đâu? Sao bây giờ chỉ còn lại một trăm?

Tư Đồ Nhiên nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.

Khi đó cô dùng “đặt lại điểm”.

“Đặt lại điểm” là kỹ năng đi kèm với kỹ năng cộng điểm, mỗi lần sử dụng sẽ trừ mất một lượng điểm chết ngẫu nhiên trong tổng số điểm tìm chết đang có...

Khi đó cô vội vàng chạy trốn nên không rảnh bận tâm, bây giờ nghĩ kỹ lại, số điểm còn lại chắc đều bị “ngẫu nhiên” trừ mất trong trận chiến chạy đua với cái chết kia.

Thế này thì ác quá đấy... Tư Đồ Nhiên hiếm khi buồn nản. Cô biết mình xưa nay xui xẻo nên khi đó mới liệt “đặt lại điểm” vào phương án dự bị, nào ngờ cơ chế này lại thật sự không khách khí đến thế, một nhát dao ngẫu nhiên chém xuống, nửa trận đều uổng công hết luôn.

Tư Đồ Nhiên hơi buồn bực. Nói thật, đối với cô thì việc tích lũy điểm tìm chết tương đương với làm công, đối với chức năng phần thưởng gì đó, cô cũng chỉ ôm thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng thứ đến tay lại bay mất, cho dù là cô thì ít nhiều gì cũng sẽ không vui.

Điều duy nhất đáng mừng là trong lúc vô tình, cô lại có thêm một chức năng phần thưởng. Chức năng này được mở khóa lúc đạt tới hai trăm điểm, khi đó cô đang bận chạy trốn nên không rảnh để nghe kỹ.

Chức năng này tên là “Tiên đoán nguy hiểm”, là một kỹ năng bị động. Tên đúng như nghĩa, chính là tăng cường năng lực cảm nhận nguy hiểm của cô. Đối với Tư Đồ Nhiên, có ít còn hơn không.

Cô âm thầm thở dài, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Tư Đồ Nhiên, cô lịch sự nở nụ cười: “Tôi không sao, không cần lo cho tôi, chẳng qua để lại dấu vết thôi, không đau.”

Nhưng thực ra, cổ tay vẫn hơi đau... Cổ tay của cô sưng lên cả một vòng, mặc dù không tổn thương đến xương cốt nhưng vẫn có cảm giác đau nhói. Còn mắt cá chân thì không đau thật, chẳng qua trông hơi hãi thôi.

Giọng nói của mấy người khác truyền tới từ bên ngoài, hình như đang thảo luận có nên báo cảnh sát hay không. Cố Thần Phong chạy vào nhà thúc giục, Cố Tiêu Nhã đáp một tiếng rồi muốn kéo Tư Đồ Nhiên ra ngoài, Tư Đồ Nhiên lại nói mình muốn ở lại đây thêm một lát.

“Tôi đi loanh quanh nhìn thử xem.” Cô gật đầu bịa chuyện: “Cậu cũng biết rồi đấy, để phòng ngừa bất trắc.”

Cố Tiêu Nhã: ... Không, tớ không hiểu.

Mặc dù Cố Tiêu Nhã không hiểu nhưng lại cảm thấy có vẻ rất lợi hại, cuối cùng vẫn nghe lời ra ngoài. Thế là bỗng chốc trong homestay chỉ còn lại một mình Tư Đồ Nhiên. Cố Thần Phong tò mò đứng ở cửa rướn cổ nhìn vào, trông như thể muốn nói gì đó với Tư Đồ Nhiên, nhưng thấy mọi người đang ở bên ngoài thảo luận, cậu ta lại im lặng nuốt lời nói vào bụng.

Tư Đồ Nhiên cũng chẳng bận tâm, thản nhiên đi quanh chiếc bàn. Hiện giờ bộ board game vẫn còn đang bày trên bàn, những người khác vẫn chưa hết sợ hãi nên lúc này hoàn toàn không dám lại gần nó, thế nên đương nhiên vẫn chưa dọn dẹp.

Thẻ bài chồng chất trên mặt bàn, vẫn chỉ có chín quân cờ như ban đầu. Vị trí của chúng cũng giống như trong nhà ma, Tư Đồ Nhiên tò mò lật xem thẻ bài, ánh mắt nhìn lướt qua bàn một lượt, bỗng nhiên dừng lại chỗ góc bàn.

Chỉ thấy nơi đó đang đặt một chiếc đèn pin nhỏ.

Đèn pin...

Đèn pin, ánh sáng.

Tư Đồ Nhiên hơi nheo mắt, chợt nhớ lời nói của Chung Tư Gia, cùng với ánh sáng quỷ dị gần như nhồi đầy toàn bộ không gian trong nhà ma lúc trước.

Mà rất trùng hợp là lúc trước họ chơi trò board game này, mỗi lần đọc thẻ sự kiện đều phải ỷ lại vào đèn pin. Mà sau khi tiến vào nhà ma, thứ này lại không biết tung tích.

Trong lòng cô dường như có thứ gì đó dần dần lan tràn. Trước khi Tư Đồ Nhiên tỉnh táo lại thì cô đã cầm đèn pin lên.

“Tạch” một tiếng, chốt mở bị đẩy ra, đèn pin phát ra ánh sáng.

Ánh sáng chiếu lên mặt bàn, trải ra một vùng sáng ngời. Bên ngoài vang lên tiếng thắc mắc của Cố Thần Phong, Tư Đồ Nhiên trả lời qua loa, vẫn nhìn chằm chằm vào vùng sáng một lát mà vẫn không thể phát hiện cái gì.

Đúng vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi của Cố Tiêu Nhã, Tư Đồ Nhiên đáp lại, đang định tắt đèn pin thì bỗng nảy sinh ý nghĩa.

Cô lập tức xoay đèn pin về phía mình, một con mắt thử nhìn vào trong đèn pin.

Ánh sáng sáng ngời bắn thẳng vào mắt khiến mắt của Tư Đồ Nhiên hơi đau. Cô nhắm mắt lại theo phản xạ, thích nghi một lát rồi lại thử hé mở một khe nhỏ nhìn thẳng vào chính giữa đèn pin.

Sau đó cô nhìn thấy...

Bên trong đèn pin, chính giữa ánh sáng, có người đang nhảy múa.

... Không, nói chính xác hơn, đó không phải là “người”.

Đó chỉ là một cái bóng, một cái bóng hình người. Thân thể dài gầy, tứ chi biến dạng, đang quơ tay quơ chân giữa ánh sáng tựa như một con vượn đang nổi điên.

Gần như cùng lúc đó, bên tai cô bỗng vang lên những âm thanh kỳ lạ.

Âm thanh rất nhỏ, cứ như giọng điệu mơ hồ, múa may bên tai cô như một bầy ong mật, ra sức chui vào đầu cô.

… Ngươi nhìn thấy ta.

… Ngươi. Nhìn thấy. Ta.

… Ngươi. Ngươi nhìn thấy. Thấy. Nhìn thấy. Ta. Nhìn thấy. Ngươi. Ta. Nhìn thấy. Thấy ngươi...

… Ta. Nhìn thấy. Ngươi...

Giọng điệu mơ hồ ngưng bặt, như thể có thứ gì đó bất chợt nổ tung trong đầu. Cơ thể Tư Đồ Nhiên lảo đảo một cái, chỉ cảm thấy trước mắt lúc đen rồi lại trắng, không thể khống chế được mà ngã xuống.

Một hồi trời đất quay cuồng, tầm nhìn nhanh chóng bị bóng tối bao trùm. Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô chỉ nghe thấy mấy tiếng thông báo vang dội trong đầu liên tục vang lên.

[Chúc mừng bạn đã nhận được bốn trăm năm mươi điểm tìm chết.]

[Chúc mừng bạn đã cán mốc ba trăm điểm tìm chết, mở khóa chức năng phần thưởng - Tố chất ngẫu nhiên x1]

[Chúc mừng bạn đã nhận được tố chất ngẫu nhiên: “Thỏ Điên”]

[Chúc mừng bạn đã cán mốc năm trăm năm mươi điểm tìm chết. Mở khóa chức năng phần thưởng - Kỹ năng đặc biệt phối hợp với tố chất x1]

[Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng đặc biệt của tố chất: “Thỏ Điên - Khó bề phân biệt”]

...

[Tố chất - Thỏ Điên]

[Xu hướng: Hỗn loạn, Dã thú]

[Đẳng cấp hiện tại: Hỗn loạn: Huỳnh / Dã thú: Huỳnh]

[Hiệu quả: Người sở hữu sẽ được cộng thêm tốc độ và sức mạnh chi dưới; Người sở hữu sẽ được cộng thêm trụ cột thính lực. Người sở hữu có thể mở khóa hoặc nâng cấp kỹ năng đặc biệt phối hợp khi đẳng cấp tăng lên.]

[Kỹ năng đặc biệt: Thỏ Điên - Khó bề phân biệt]

[Đẳng cấp hiện tại: Hỗn loạn: Huỳnh]

[Hiệu quả: Kỹ năng đặc biệt bị động. Khi bên cạnh người sở hữu tồn tại hai người hoặc hai thứ không phải con người trở lên có ác ý với người sở hữu, người sở hữu có thể tự động gây ảnh hưởng với chúng, ảnh hưởng tới sự tỉnh táo và phương thức suy nghĩ của mục tiêu. Bao phủ càng nhiều mục tiêu thì sẽ sinh ra ảnh hưởng càng sâu.]

[Ghi chú: Hiện giờ kỹ năng này chỉ có hiệu lực với sinh vật không phải con người từ cấp Đăng trở xuống.]

... Ngay khi khôi phục ý thức, thứ mà Tư Đồ Nhiên phải đối mặt chính là một đống chữ viết chằng chịt như thế này đây.

Đầu vẫn còn choáng váng, thần trí mới tỉnh lại không còn thừa sức lực để đọc hiểu, cô chỉ lướt qua một lần mấy thứ xuất hiện trong đầu rồi dẹp sang một bên, chậm rãi mở mắt ra.

Không gian chung quanh cô đang lắc lư, cô đang nằm trên xe.

Xe là xe minibus, được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong xe tràn ngập mùi nước hoa thoang thoảng. Tư Đồ Nhiên “shhhh” một tiếng, muốn ngồi dậy theo phản xạ, nhưng chợt nghe thấy đằng sau có người “ấy” một tiếng.

“Cậu tỉnh rồi!” Cố Tiêu Nhã vui sướng rướn cổ từ ghế sau, vươn ba ngón tay trước mặt cô: “Có thấy gì không? Đây là mấy?”

“...”

Tư Đồ Nhiên ậm ờ trả lời, sau đó ngồi dậy đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện trên xe này chỉ có chị em Cố Tiêu Nhã, Tiểu Mễ và mình… Cố Thần Phong đang ngồi trên ghế lái phụ, một mình cô chiếm một hàng ghế, Cố Tiêu Nhã và Tiểu Mễ thì ngồi ở hàng cuối.

“Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi? Hội lớp trưởng đâu?” Tư Đồ Nhiên vừa hỏi vừa thuận tay sờ lên đầu mình, chạm vào một vòng băng gạc, không khỏi khựng lại: “Tôi bị thương à?”

“Những người khác ở trên chiếc xe khác.” Cố Tiêu Nhã nói: “Còn băng gạc... Là lúc bọn tớ chuẩn bị lên xe, có một người tốt bụng băng bó giúp cậu đấy.”

Chuyện này kể ra cũng thật trùng hợp. Thực tế nơi này rất khó bắt xe, nhưng đúng lúc họ sắp sửa rời đi thì có người lái xe lên núi... Vừa lúc chính là chiếc minibus này.

Khi ấy Tư Đồ Nhiên đã ngất xỉu, so với loại xe bình thường không có giấy phép hoạt động này, thực ra nhóm học sinh non nớt như bọn họ càng tin vào xe cứu thương. Cuối cùng phải để một trong số các hành khách của chiếc xe này, là một thanh niên thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi xuống xe phát hiện khốn cảnh của họ nên giục họ mau lên xe xuống núi, còn giúp họ khiêng Tư Đồ Nhiên đã mất ý thức vào trong xe.

“Anh ấy bảo từng học y nên có thể tiến hành sơ cứu khẩn cấp cho vết thương. Băng gạc trên đầu cậu chính là từ đó mà có.” Cố Tiêu Nhã nói: “Lúc đó sau đầu cậu sưng một cục u rất to... Bây giờ cậu còn đau không?”

Tư Đồ Nhiên: “...”

Tính ra cũng không còn đau nữa thật.

Ngoại trừ đầu, thì cổ tay và cổ chân của cô cũng được quấn một vòng băng gạc. Băng gạc được cuốn rất dày, thắt một chiếc nơ rất đáng yêu.

Tư Đồ Nhiên sờ nơ bướm đáng yêu trên cổ tay mình, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Họ đến đây có nhiều người không? Lúc này lên núi làm gì?”

Nếu chỉ là một người thì không cần thiết lái minibus.

“Ừm, có khoảng năm sáu người, quần áo rất thống nhất. Còn chuyện đến đây làm gì... Tớ không rõ lắm. Anh ấy bảo là hẹn trước đi chơi với bạn bè, khi ấy ở chỗ đó còn đỗ một chiếc xe khác, trên xe có một cô gái mặc váy đỏ... Chắc là bạn của họ.” Cố Tiêu Nhã nói bằng giọng không chắc chắn.

Cố Thần Phong ngồi ghế trước quay đầu lại: “Tôi đã hỏi rồi, họ bảo là công ty tổ chức team-building lên núi chụp ảnh chim. Xe không thể tiếp tục chạy vào trong núi nên mới đỗ quanh homestay.”

Bởi vì sợ quần chúng vô tội sẽ đi nhầm vào homestay có ma nên trước khi rời đi, cậu ta còn cố ý hỏi nhiều mấy câu.

Tư Đồ Nhiên trầm tư “ừ” một tiếng, nhìn cổ tay của mình, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cô trở nên trầm ngâm: “Bác sĩ? Anh ta nói như thế thật hả?”

“Ừ, bảo là khoa não.” Cố Tiêu Nhã gật đầu: “Trông cũng giống lắm.”

Tư Đồ Nhiên: ?

“Thì... là kiểu trông rất có loại khí chất này đó, rất ôn hòa, lịch sự, thủ pháp cũng thành thạo, cho người ta cảm giác vừa nghiêm túc vừa sạch sẽ.” Cố Tiêu Nhã nghiêm túc nói: “Rất giống bác sĩ trên TV, còn mang theo hộp y tế bên mình nữa. À phải rồi, anh ấy còn cho cậu một tấm danh thiếp, nói sau này nếu cậu còn khó chịu thì cứ gọi điện tìm anh ấy. Tớ đã nhét vào túi áo của cậu rồi nhé.”

Tư Đồ Nhiên: ...

“Chị cứ nói thẳng anh ta đẹp trai không phải tốt hơn à? Còn ‘giống người trong TV’ nữa chứ.” Cố Thần Phong khinh thường cười khẩy, đổi lấy cái nguýt cháy mắt của Cố Tiêu Nhã. Tư Đồ Nhiên bị kẹt giữa hai người lại cụp mi mắt, lại lần nữa đưa mắt nhìn băng gạc trên tay.

Cô lặng lẽ xê dịch vào góc, thò tay xuống dưới, tranh thủ lúc không ai chú ý mà nhanh chóng kéo băng gạc trên tay xuống.

Chỉ thấy làn da dưới băng gạc trơn bóng mịn màng, hoàn toàn không thấy chút sưng đỏ nào.

Tư Đồ Nhiên hơi nhướng mày.

Bác sĩ?

Bất kể tên kia có phải là bác sĩ hay không thì hiệu quả trị liệu này cũng tốt quá mức rồi đấy.

Tư Đồ Nhiên khẽ mím môi, thò tay vào túi áo, quả nhiên chạm vào một tờ giấy lạ.

Dòng chữ trên tấm danh thiếp đó cực kỳ đơn giản, không in đơn vị và nghề nghiệp, chỉ có một dãy số cực kỳ đơn giản, cùng với một cái tên.

Dương Bất Khí... Nuôi không nổi*? 

(*Tên nam chính đọc là “yang bu qi”, còn cụm từ “nuôi không nổi” trong tiếng Trung cũng đọc là “yang bu qi”)

Tư Đồ Nhiên thành công rùng mình vì trò chơi chữ đồng âm nhạt nhẽo của mình. Cô suy tư một lát rồi lại nhét danh thiếp về túi áo.

Chuyện bên lề:

Dương Bất Khí: Từ hôm nay bắt đầu chờ điện thoại (Nghiêm túc)

...

Đẳng cấp được phân chia trong truyện:

Thứ gớm ghiếc: Huỳnh - Chúc - Đăng - Quán - Huy - Thần

Người siêu năng lực: Huỳnh - Chúc - Đăng - Cự - Huy - Thần


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp