Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 9


6 tháng

trướctiếp

Bởi vì mấy câu nói ẩn giấu sự châm chọc của Lâm Nha, nên sự tín nhiệm của Hạ mẫu đối với Từ thị cũng có chút dao động.

Lòng người khó tránh khỏi có chút thiên vị, cho dù lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt nhưng đến tình huống bất đắc dĩ cũng sẽ có lựa chọn, huống chi Hạ Miên và Lâm Nha còn không phải là con đẻ của Từ thị.

Từ một cái vòng tay đơn giản có thể nhìn ra, Từ thị người này vẫn là có chút hẹp hỏi. Ông ta đối với Lâm Nha còn như thế, vậy còn đối với Hạ Miên thì sao?

Hạ mẫu không phủ nhận năng lực của ông ta, mà chỉ dựa vào chức vụ quản gia ban đầu của ông ta để điều chỉnh một số thứ.

Đó chính là sau này chi tiêu của Hạ Miên và Lâm Nha do cha ruột Hạ phụ quyết định, trực tiếp giao sổ sách lấy tiền là được, không cần phải Từ thị gật đầu đồng ý.

Quyết định này không khác gì đưa tay tát thẳng vào mặt Từ thị, rõ ràng trách móc ông ta vì trưởng nữ Hạ Miên này, việc này nếu truyền ra ngoài vậy ông ta còn để mặt mũi ở đâu!

Tuy Từ thị là trắc thất Hạ phủ, nhưng bởi vì có quyền quản gia, nên ở bên ngoài có phu lang nhà ai không coi ông ta là chủ quân chứ?

Ở bên ngoài ông ta nổi tiếng hiền lành và ân cần, nhắc tới Hạ phủ mọi người có thể nghĩ đến tất cả đều là Từ thị ông ta chứ không phải Hạ phụ. Bọn họ đều nói ông ta là người hiền lành, có năng lực, làm một trắc thất thật sự là ủy khuất.

Bây giờ thì hay rồi, đám phu lang kia nghe được chuyện ngày hôm nay, nhất định sẽ chỉ trích ông ta sau lưng, nói mặc dù ông ta có quyền quản gia nhưng lại là ác phu hà khắc với trưởng nữ, trách không được mấy năm nay vẫn luôn là trắc thất.t-y-t

Chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng chỉ trỏ này, Từ thị đã cảm thấy như trời sụp đổ, về sau làm sao ông ta còn mặt mũi đi ra ngoài.

Có trời thấy, mấy năm nay ông ta làm quản gia sợ bị người ta tìm ra chỗ sai nên cơm áo gạo tiền thật đúng là chưa từng khắc nghiệt với Hạ Miên, những thứ cơ bản nên có nàng chưa từng thiếu, chỉ là ông ta không thèm quan tâm đến chuyện của nàng mà thôi.

Lại nói hôm qua Hạ Miên vừa mới lấy từ chỗ ông ta một khoản tiền lớn thay đổi rất nhiều đồ, ông ta vốn đã đau khổ lắm rồi, hôm nay còn xảy ra chuyện như vậy nữa.

Từ thị khóc thành tiếng ngay tại chỗ, cực kỳ nghẹn khuất, nhưng lần này Hạ mẫu lại nhẫn tâm không dỗ dành ông ta.

Đối với bà mà nói, Hạ gia có thể tỏa sáng với tư cách là một học giả quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Hay nói một cách thẳng thắn hơn, trong lòng Hạ mẫu địa vị trắc thất của Từ thị không bằng trưởng nữ.

Hiện giờ khó khăn lắm Hạ Miên mới cần cù hiếu học, niềm hy vọng sắp tắt của Hạ mẫu lại một lần nữa được nhen nhóm, dù thế nào đi chăng nữa bà cũng không cho phép người khác dập tắt nó.

"Việc này cứ quyết định như vậy đi, ông không cần nói nhiều nữa, nếu như ông cảm thấy mất mặt ở trước mặt người ngoài không ngẩng đầu lên được, vậy không bằng giao toàn bộ quyền quản gia cho Lâm thị, cũng có thể chuyên tâm thanh tịnh nhìn Phán nhi học tập." Hạ mẫu khẽ nhíu mày: "Ta nghe người ta nói nàng lại đánh nhau với người khác ở học viện, dáng vẻ như vậy làm sao trông giống một đứa nhỏ ngoan đọc sách?”

Hạ Phán thông minh thì thông minh, nhưng năm sáu bảy tuổi là lúc nghịch ngợm nhất, hơn nữa lại được Từ thị vô cùng chiều chuộng và được mọi người dưới quyền cưng chiều nàng ta, Hạ Phán nghiễm nhiên cảm thấy mình mới là con vợ cả trong Hạ phủ, từ trước đến nay ở học viện luôn vênh váo.

Bình thường Hạ mẫu nể tình nàng ta thông minh lại nhỏ tuổi, xảy ra chuyện như vậy nên cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Nhưng hôm nay Hạ Miên đã ngộ ra, sau khi so sánh trước sau, Hạ mẫu lập tức cảm thấy trông cậy vào con gái lớn đáng tin cậy hơn, dù sao bà cũng đặt nhiều tâm huyết và kỳ vọng hơn vào Hạ Miên.

Từ thị nghe xong lời này trước mắt đen lại, thân hình lảo đảo đứng không vững, kinh ngạc nhìn về phía Hạ mẫu, càng khóc to hơn.

Bình thường Hạ phụ không giỏi nói chuyện, nhưng có lẽ hôm nay vui quá nên không nói bất cứ một câu kỳ quái nào, ông vẫn luôn ngồi ở bên cạnh thưởng trà lắng nghe, ngược lại hiện ra vài phần đoan trang của chủ quân.

So sánh Hạ Miên với Hạ Phán, so sánh Hạ phụ và Từ thị, chênh lệch giữa chính thất và tiểu thiếp cao thấp rất rõ ràng.

Sau khi ăn xong Hạ mẫu trực tiếp nghỉ ngơi ở Tùng La viện của Hạ phụ, việc này đã không xảy ra nhiều năm rồi.

Từ thị cô đơn canh giữ phòng trống trong Lan Hương viện khóc đến nửa đêm, ruột gan hối hận đến xanh mét. Ai có thể ngờ rằng sự việc hôm nay đều do một chiếc vòng tay gây ra?

Sớm biết vậy ông ta đã đeo một chiếc vòng ngọc được làm bằng chất liệu tốt để chặn miệng Lâm Nha, cũng đỡ được nhiều phiền toái như vậy.

Nếu phải đấu với hắn một cách rẻ mạt như vậy, coi như trong mắt không có hắn không phải là được rồi sao.

Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách Từ thị trêu chọc người ta ti tiện trước, suy cho cùng, mặc cho ai nhìn thấy người cùng loại với mình cũng sẽ cảm thấy thoải mái? Huống chi liếc mắt nhìn qua hình như đối phương còn tài giỏi hơn mình, lòng ghen tị và hiếu chiến sẽ khiến hắn tiến lên khiêu khích vài câu.

Đinh Khê ở bên cạnh đưa khăn sạch cho Từ thị đang ngồi trên giường, vẻ mặt đau lòng nói: "Lang quân đừng khóc nữa, nếu khóc nữa ngày mai mắt sẽ sưng lên.”

Hắn ta nói: "Hay ngày mai chúng ta lại tặng Lâm Nha một chiếc vòng tay tốt khác? Để gia chủ nhìn thấy ngài là người đức độ và hào phóng.”

"Bây giờ tặng còn có tác dụng gì, đến lúc đó tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ có cách nói khác."

Từ thị cầm chiếc khăn tay lau nước mắt và nước mũi, nức nở nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã biết hắn không phải là người tốt! Mới mười ba tuổi đã trông có dáng vẻ mê hoặc rồi, tư thái lẳng lơ ánh mắt câu hồn, còn ra vẻ ngây thơ trong sáng. Thật sự là một con báo tốt có đuôi to nhưng lại giả vờ.”

Từ thị khóc suốt đêm, ngày hôm sau thức dậy đương nhiên hốc mắt sẽ sưng đỏ và trông thiếu sức sống.

Hạ Phán vốn dĩ nghe nói mẹ đã về nhà nên nàng ta vui vẻ từ học viện trở về, kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của cha ruột, làm sao nàng ta có thể nuốt xuống cơn giận này được, la hét muốn vào phòng bếp cầm dao liều mạng với Lâm Nha.

Từ thị ngoài miệng ngăn cản nhưng cũng theo nàng ta đi náo loạn, Đinh Khê vội vàng dậm chân: "Lang quân, sao ngài cũng không ngăn cản, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Dù sao ngày hôm qua gia chủ vừa mới phân quyền quản gia của ông ta, còn chỉ ra chuyện Hạ Phán đánh nhau ở học viện.

Tuy Hạ Phán mới sáu bảy tuổi nhưng cũng không thấp, thân hình mập mạp, khỏe khoắn, bình thường đánh nhau ở học viện ít khi bị chịu thiệt.

Lúc này nàng ta cầm đao đi Vân Lục viện, thân thể gầy gò nhỏ bé của Lâm Nha kia làm sao có thể chịu nổi một đòn của con bê con Hạ Phán này.

"Sợ cái gì, Phán nhi vẫn còn là một đứa trẻ, cũng chỉ là đùa giỡn với hắn thôi, không thể coi là thật được." Trong lòng Từ thị cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ánh mắt ngoan độc, ngoài miệng nói sẽ không xảy ra chuyện, nhưng trong lòng tất cả đều là tốt nhất Lâm Nha có chuyện bất trắc nằm liệt giường.

Hắn có năng lực ở trước mặt Hạ mẫu và Hạ Miên, nhưng hắn không dùng được trên người Hạ Phán. ( truyện trên app T𝕪T )

Phán nhi chính là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, tất nhiên sẽ luôn nghĩ về cha ruột là ông ta rồi.

Hơn nữa nàng ta còn nhỏ tuổi, sau khi nhận định một chuyện sẽ thẳng thắn xông về phía trước, làm sao có thể nghe Lâm Nha nói chuyện.

Đuôi mắt và lông mày của Từ thị lộ ra vẻ đắc ý, để cho người đi theo phía sau nhìn từ xa là được, còn mình ngồi ở Lan Hương viện chờ tin tức.

Nếu Hạ mẫu xen vào chuyện này, ông ta chỉ dùng một câu là có thể nhẹ nhàng chặn lại: "Phán nhi vẫn còn là một đứa bé, con bé biết cái gì, Nha nhi lớn như vậy sẽ không so đo với muội muội chứ?"

Chỉ nghĩ đến đó thôi Từ thị cũng cảm thấy hả giận.

Đinh Khê thấy ông ta bình tĩnh và thoải mái, lúc này mới bán tín bán nghi yên lòng, còn mình đi theo phía sau Hạ Phán đến Vân Lục viện.

Hôm nay thời tiết tốt, Lâm Nha lấy hạt giống thu được năm ngoái ra, chọn hai cái chậu chưa sử dụng và cùng Lục Tuyết trồng hoa.

Lúc trước viện tử này của hắn không có người ở vẫn bị bỏ hoang, cũng không có người dọn dẹp, trong sân chỉ còn trơ trụi một cây hoa quế. Vào mùa này, trên cây thậm chí không có một chiếc lá nào, một nửa màu xanh lá cây cũng không có.

Lâm Nha cầm túi hạt giống hoa trong tay, bảo Lục Tuyết tìm sắt để đào đất. Lúc Hạ Miên tới nhìn thấy chính là bức tranh này, nàng tò mò cúi xuống nhìn hắn.

Lâm Nha ngồi xổm trên mặt đất, mí mắt rũ xuống vẻ mặt ôn hòa, tóc dài theo động tác từ trên vai trượt xuống trước người, ngón tay gầy gò trắng nõn dính đầy bụi bẩn, cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ đẹp như một bức tranh.

Quả nhiên người đẹp, ngay cả nghịch đất cũng đẹp.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che đi hơn phân nửa, Lâm Nha ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Miên tới, trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng, tươi cười gọi nàng: "Tỷ tỷ.”

Hắn giống như một mầm xanh mọc trong chậu này, vốn dĩ rất bình yên và tĩnh lặng cho đến khi Hạ Miên tới đây mới đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

Lâm Nha lấy mu bàn tay cọ cọ những sợi tóc rải rác quanh mặt, trên khuôn mặt vốn trắng nõn cứ như vậy bị bùn đất bôi lên.

Hắn sinh ra đã trắng nõn, dưới ánh mặt trời làn da tỏa ra ánh sáng óng ánh, giống như đồ sứ cao cấp phủ một lớp men trắng, bây giờ đã lấm lem mấy vết bùn, chẳng những không có cảm giác bẩn thỉu mà còn trông rất đáng yêu.

"Tỷ tỷ học xong chưa?" Lâm Nha giống như hoàn toàn không biết bùn trên mu bàn tay đang dính vào mặt mình, tự nhiên hào phóng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Miên, trong mắt tất cả đều là nàng.

Hạ Miên thấy Lâm Nha như vậy lập tức cười ra tiếng, nàng chỉ vào mặt hắn: "Nha Nha, bùn dính trên mặt, giống như một con mèo mướp nhỏ.”

"Ở đây." Hạ Miên khoa tay múa chân trên mặt hắn: "Toàn là bùn.”

Lúc này Lâm Nha mới phản ứng lại, Thúy Loa và Lục Tuyết ở bên cạnh còn che miệng cười khúc khích.

Lâm Nha đỏ mặt, cúi đầu rũ mắt kéo tay áo lau mặt, mí mắt kích động: "Để tỷ tỷ chê cười rồi, sao ngay cả trồng hoa ta cũng vụng về như vậy, không có năng lực như những nam tử khác.”

"Thiếu gia chưa bao giờ ra ruộng, không biết trồng hoa cũng là chuyện bình thường." Lục Tuyết không nhịn được nói thay hắn, lấy khăn ra lau mặt cho Lâm Nha.

Mặc dù Lâm gia không thể so sánh với Hạ gia, nhưng bọn họ cũng không phải là nhà nghèo, cho nên Lâm Nha cũng không cần phải ra đồng.

Trước kia bị Cống Mi nhìn thấy Lâm Nha đang giặt tã cho hai đứa con của cha kế, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi.

Lâm Nha hơi nghiêng người ngửa đầu mặc cho Lục Tuyết lau mặt cho mình, nhưng đôi mắt mảnh khảnh xinh đẹp lại nhìn về phía Hạ Miên, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng cầu xin, quyến rũ không thể tả được: "Tỷ tỷ có thể giúp ta trồng không? Ta cũng không biết làm thế nào cả?”

Giọng nói của hắn trong trẻo và mềm mại, cho dù là một yêu cầu bình thường nhưng nghe thấy lại giống như đang làm nũng.

Thúy Loa nghe đến da đầu tê dại, không chịu nổi đỏ mặt nhìn về phía Hạ Miên, hận không thể chính miệng đồng ý thay nàng.

Hạ Miên đương nhiên không từ chối!

Nàng nhìn cái chậu trên mặt đất, sau đó nhìn Lâm Nha, chậc chậc lắc đầu, trầm giọng nói: "Vậy ngươi —— quả thật là có chút ngốc.”

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, còn có thể đơn giản hơn nữa sao?

Hạ Miên không chút lưu tình trêu chọc Lâm Nha, hỏi hắn tại sao ngay cả hoa cũng không biết trồng: "Không phải chỉ cần đào hố, chôn đất rồi tưới nước thôi sao, quá dễ dàng.”

Nàng xắn tay áo lên tự mình làm, mạnh mẽ lưu loát rắc hạt giống vào trong chậu.

Lâm Nha: “...”

Lâm Nha yên lặng nhìn Hạ Miên đang chơi bùn trồng hoa một mình, rõ ràng đã đạt được mục đích nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy vui?

Hai người cùng nhau trồng hoa chẳng lẽ không phải là nàng đào đất hắn gieo hạt sao?

Dưới ánh mặt trời mới mọc hai ta ngẩng đầu nhìn nhau mỉm cười, nàng lau mồ hôi trên trán cho ta, ta rũ mắt xấu hổ cúi đầu cười bẽn lẽn, hình ảnh thật ấm áp và đẹp đẽ.

Nhưng bây giờ, nghiễm nhiên trở thành một mình Hạ Miên trồng hoa: "Bỏ đất vào trong chậu trước, đừng rắc quá nhiều hạt, cuối cùng rắc một lớp đất khô mỏng lên trên rồi chôn xuống là được, học được chưa? Ngươi làm thử xem.”

Lâm Nha cúi đầu, mím môi bỏ đất cho hạt giống, Hạ Miên nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn bỏ quá nhiều đất khiến sau này hạt giống không nảy mầm được, nàng nghiêm mặt giống như một ông cụ già.

"Ngươi xem ngươi rất thông minh." Sau khi trồng xong mười mấy chậu hoa, cổ tay Lâm Nha khi cầm đất bị đau, nhưng Hạ Miên lại có chút hài lòng, cười khen hắn: "Trồng nhiều cũng có kinh nghiệm rồi.”

"..." Lâm Nha ngẩng đầu mỉm cười không lên tiếng.

Trong lòng hắn mệt mỏi gần như không muốn bày tỏ bất kỳ biểu hiện thừa nào, cho nên khi Hạ Phán cầm dao tới cửa, Lâm Nha vậy mà lại có loại cảm giác được giải thoát!

Hắn vô thức nhìn về phía cửa với vẻ biết ơn, Hạ Phán sửng sốt trong giây lát.

Có trời mới biết Lâm Nha sợ Hạ Miên quay lại bảo Thúy Loa lấy thêm mấy chậu nữa, để cho hắn ôn lại cách trồng hoa như thế nào.

Hắn thực sự trồng đủ rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp