Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 8


6 tháng

trướctiếp

 

Lâm Nha sợ lỡ như có chuyện gì nên đến đây cầu xin Hạ phụ, cho nên lúc không nghe được động tĩnh trong viện của Hạ Miên hắn đã tìm một lý do tới đây. 

Hắn hạ thấp người hành lễ với Hạ phụ, trước hết là hắn xin lỗi bởi vì lúc trước sức khỏe không tốt nên không thể tới thỉnh an, sau đó lại bảo Lục Tuyết đưa trà hoa mình đã phơi khô tới. 

Hạ phụ mỉm cười nắm lấy tay Lâm Nha thân mật vỗ: "Giữa hai chúng ta không cần những nghi thức xã giao này, ngược lại là ngươi, đón ngươi đến phủ nhưng lại không chăm sóc tốt cho ngươi, là ta thẹn với cha ngươi rồi.”

Ông nói là chuyện Từ thị cố ý xem nhẹ Vân Lục viện không đưa than tới cho Lâm Nha. 

Lâm Nha nhẹ nhàng lắc đầu, nhắc tới người cha đã qua đời hốc mắt hắn ửng đỏ, đáy mắt ngấn nước, hàng mi dài rũ xuống lại cầm tay Hạ phụ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thúc phụ."

Hắn khẽ hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu trên mặt lộ ra nụ cười kiên cường ỷ lại: “Thúc phụ là người thân nhất của Nha Nhi, có thể ở gần thúc phụ như vậy Nha Nhi cũng đã thỏa mãn rồi."

“Đứa trẻ ngoan.” Hạ phụ dắt Lâm Nha vào trong phòng, lấy hộp trang sức của mình ra, sau khi mở ra ông lấy cho hắn một cây trâm màu xanh biếc cao cấp rồi trực tiếp đeo lên cho hắn: "Ngươi còn nhỏ tuổi, là lúc thích những thứ này, nếu muốn cái gì cứ lấy trực tiếp từ chỗ thúc phụ."  

Đáy mắt ông thoáng hiện lên vẻ cô đơn, ngón tay chậm rãi vuốt ve những món trang sức màu vàng, vàng, xanh lục kia: "Ta lớn tuổi rồi, đeo những thứ này cũng không biết để cho ai xem.”

Tuy rằng Cống Mi giấu diếm không nói, nhưng Hạ phụ biết Hạ mẫu đã trở về phủ. Mỗi lần chỉ cần bà đi xa trở về chắc chắn sẽ đi tới chỗ tiện nhân Từ thị kia trước, trong mắt đã không còn chủ quân như ông nữa rồi.

Thấy Lâm Nha ngước mắt lên nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, Hạ phụ cười rút tay lại nói chuyện khác, hỏi vừa rồi hắn nói mang cái gì tới đây?

Hạ phụ biết trong tay Lâm Nha không có thứ gì tốt, dù sao thân phận ban đầu của hắn ở Lâm gia cũng khó khăn, nhưng đứa trẻ này rất hiếu thảo, dù có gì đi nữa hắn cũng sẽ luôn nghĩ đến ông. 

Cũng chính vì lòng hiếu thảo này của hắn, cho dù biết Lâm Nha và đệ đệ không có quan hệ huyết thống, cho dù trong phủ là Từ thị quản lý tiền bạc, Hạ phụ cũng cắn răng đón hắn tới đây. 

Lâm Nha cùng Hạ phụ pha trà hoa, nhờ có hắn dời đi lực chú ý nên tâm tình Hạ phụ đã tốt hơn trước rất nhiều, lực chú ý tập trung vào trà mà không để ý tới những chuyện khác.

Lúc Hạ mẫu tới đây nhìn thấy chính là một hình ảnh ấm áp yên tĩnh này, trong lòng có chút dịu dàng lướt qua, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đang mỉm cười của Hạ phụ. 

Bà và Hạ phụ là vợ chồng từ khi còn trẻ, hai người đã cùng nhau chịu đựng qua những ngày tháng khổ sở.

Lúc đó trong nhà không hề dễ dàng, Hạ phụ đi theo bà nhẫn nhục chịu khó và không ít lần chịu khổ, nhưng sau này cuộc sống tốt lên, tính tình của ông cũng càng thêm cổ quái, luôn âm dương quái khí nói chuyện với bà, phàm là một chuyện nhỏ nhặt ông cũng không chịu buông tha mà cãi nhau với bà rất lâu.

Một hai lần thì không sao, nhưng lâu ngày, Hạ mẫu phiền không chịu nổi dứt khoát không tranh cãi với ông nữa, hiện giờ càng là vì trốn thanh tịnh nên khi trở về sẽ đến chỗ của Từ thị.

Mặc dù như thế nhưng ở trong lòng Hạ mẫu, tình cảm mà Hạ phụ đã đồng hành cùng bà suốt cả chặng đường vẫn như cũ, mà đóa hoa Từ thị dịu dàng săn sóc cũng không thể so sánh được.

Nhìn Hạ phụ dựa vào giường mềm pha trà hoa với Lâm Nha, trong lòng Hạ mẫu có chút áy náy. Trong nhà rõ ràng là buôn bán trà, nhưng bà chưa từng dạy Hạ phụ cách pha trà.

Lâm Nha là người đầu tiên nhìn thấy Hạ mẫu, hắn hơi giật mình, bước từ giường mềm xuống hành lễ với bà trước.

Đây là lần đầu tiên Hạ mẫu gặp Lâm Nha kể từ khi hắn đến phủ, trước kia đệ đệ của Lâm thị từng ôm hắn đến phủ một hai lần, chỉ là khi đó đứa nhỏ này mới đến đầu gối bà, không ngờ trong nháy mắt đã lớn như vậy rồi. 

Bà gật đầu một cái, nói vài câu khách khí, đơn giản là sau khi đến phủ thì hãy coi đây như nhà của mình, thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với Hạ phụ là được.   

Hạ phụ ngồi đó không nhúc nhích, nghe vậy miệng bĩu sang một bên, nhìn biểu cảm của ông là lại muốn nói những lời không đúng. 

Mí mắt phải của Cống Mi giật giật điên cuồng, hận không thể đi qua che miệng ông lại. Khó khăn lắm gia chủ mới tới Tùng La viện một lần, ông cũng đừng ép người ta đi nữa. 

Chủ quân cũng là người khó chịu, rõ ràng đáy lòng nhớ đến gia chủ, nhưng người vừa đến trước mặt ông đã không nói chuyện dễ nghe rồi.

Lâm Nha là một người tinh tường, thấy ánh mắt của Hạ mẫu đa số đều rơi vào trên người Hạ phụ bên cạnh, hắn phúc thân hành lễ định rời đi, trong lòng nghĩ vừa lúc có thể đi xem Hạ Miên.

Hắn bên này vừa chuẩn bị mở miệng, bên kia Thọ Mi đã vén rèm đi từ bên ngoài vào, khóe mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói Miên chủ tử cũng tới. 

Không biết hôm nay là ngày tốt gì, Lâm Nha thiếu gia tới không nói, gia chủ cũng phá lệ đến Tùng La viện, hiện giờ lại cộng thêm cả Hạ Miên, thật sự là cả nhà sum vầy.
Hạ phụ nghe nói con gái đến lập tức đứng dậy khỏi giường mềm, Hạ Miên còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói thân thiết gọi mình. 

So sánh trước sau, Hạ mẫu cảm thấy mình bị lạnh nhạt nên bà nghiêm mặt ngồi ở bên cạnh.

Lâm Nha ngước mắt nhìn về phía Hạ Miên, tinh thần nàng phấn chấn trông không giống như bị đánh, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía nàng: "Tỷ tỷ."  

“Nha Nha." Ánh mắt Hạ Miên nhìn thấy Hạ mẫu bên cạnh, nụ cười trên mặt thu lại, ngoan ngoãn đi qua hành lễ với bà: "Mẹ.”

Hạ mẫu khẽ ừ một tiếng, đặt lò sưởi tay vào tay nàng, khẽ nhíu mày, bà đang muốn nói nàng yếu đuối, chợt nghe Hạ Miên mở miệng trước: "Mẹ, con sẽ đọc thuộc lòng sách, mẹ có muốn con đọc cho mẹ nghe không?"  

Ánh mắt nàng hiện lên ý cười, hoàn toàn khác với lúc trước nhìn thấy bà hận không thể trốn đi, Hạ mẫu ngẩn người một lát, Hạ Miên cũng đã bắt đầu đọc văn.

Toàn bộ bài văn được đọc thuộc lòng hầu như không có chỗ ngắt quãng hay sai sót nào.

Lông mày đang cau lại của Hạ mẫu đã giãn ra, Hạ phụ càng kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Miên, cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ đưa tay vuốt ve cánh tay nàng. 

Trước kia con gái tình nguyện bị đánh cũng không muốn học tập, hiện giờ lại chủ động học thuộc sách.

Hạ phụ suýt chút nữa đã khóc, ánh mắt vô thức nhìn về phía Hạ mẫu, môi nhếch lên muốn nói gì đó với bà. 

Hạ mẫu gật đầu khẳng định với ông, hiếm khi khen Hạ Miên một câu: "Xem ra con đã vất vả rồi. Sau khi rơi xuống nước con rõ ràng đã trưởng thành rất nhiều, hiện tại biết nỗ lực còn chưa muộn.” 

Đây chính là điều Hạ Miên muốn. 

Sự thay đổi của nàng đều là bởi vì sau khi rơi xuống nước mà trưởng thành, chuyện này đã được đích thân Hạ mẫu nói ra, sau này sẽ không có ai nghi ngờ hành vi của nàng nữa. 

Nếu Hạ Miên cũng tới, Hạ mẫu cũng không tiện để cho hai đứa nhỏ trở về vì muốn ở cùng Hạ phụ.

Hơn nữa cũng gần đến giờ cơm, tâm tư của Cống Mi chuyển động, cố ý hỏi hôm nay ăn cơm ở đâu? Hạ mẫu suy nghĩ một lúc rồi nói ăn ở Tùng La viện.

Một là để chúc mừng Hạ Miên cuối cùng cũng hiểu chuyện ham học hỏi, hai là, cũng coi như làm một bữa tiệc bù tiếp đón Lâm Nha.

Hạ phụ nhìn cả viện đều là người của mình, còn chưa kịp cảm thấy thoải mái thì đã nghe tiểu thị bên ngoài bước vào nói, Từ lang quân đến. 

Từ thị là tiện nhân, ông ta đến để quấy rầy sao?  

Khó khăn lắm Hạ mẫu mới đến viện của ông một lần, Từ thị cũng phải đi theo sao? Sắc mặt Hạ phụ trầm xuống, đang muốn nói đuổi ông ta ra ngoài thì Từ thị đã đi vào. 

Đinh Khê vén rèm lên, vẻ mặt Từ thị tươi cười, trong tay còn mang theo một hộp đồ ăn nhẹ: "Ta mới làm bánh ngọt, mang đến cho ca ca nếm thử.”  

"Bình thường cũng không thấy ngươi có lòng như vậy." Hạ phụ lạnh lùng nói, đuôi mắt liếc ông ta, sau đó gọi Lâm Nha và Hạ Miên: "Nào, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi.” t-yt-

Từ thị bị ngó lơ tại chỗ, oan ức nhìn về phía Hạ mẫu. Hạ mẫu nhìn Hạ phụ rồi lại nhìn Từ thị, cau mày đau đầu nói: "Nếu đã tới, vậy ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

"Trong Lan Hương viện có thiếu cái gì đâu, hắn còn thiếu bữa cơm này." Hạ phụ mất hứng trầm mặt, vừa cầm lấy đũa lại để trở lại trên bàn.   

Từ thị lại hết lần này tới lần khác như không hiểu trực tiếp ngồi xuống, nũng nịu nói: "Đồ ăn trong viện của ta có nhiều hơn nữa, cũng không ngon bằng nhiều người cùng nhau ăn.”

"Bữa cơm này là đón gió tẩy trần cho Nha Nhi, ngươi ăn mà không chột dạ sao?" Hạ phụ muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng lại nhìn thấy Cống Mi đứng đối diện khẽ lắc đầu với ông, lúc này mới nhịn xuống không nói, ngực nghẹn khó chịu, hô hấp cũng nặng nề. 

Từ thị chính là lão hồ ly, nếu ông ta dám làm thì không sợ bị người ta bắt lấy đuôi, đến lúc đó việc này bị lộ ra ngoài ông ta chắc chắn sẽ có một lý do khác, thà không đề cập tới còn tốt hơn. 

Từ thị ngồi đối diện với Lâm Nha, nghe được đề tài chuyển đến trên người mình, lúc này ông ta mới ngước mắt nhìn thẳng hắn. 

Không biết vì sao, Từ thị không thích cháu trai của Hạ phụ. Rõ ràng hắn ngoan ngoãn ít nói cũng không lẳng lơ, nhưng sao Từ thị nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, trong lòng bài xích chán ghét hắn còn mạnh hơn cả Hạ phụ. 

Loại cảm giác này giống như nhìn thấy một bản thân khác của mình, hơn nữa đối phương còn giỏi giả vờ hơn ông ta.   

Ngày đó Từ thị cố ý không đưa than cho Vân Lục viện, ai biết Lâm Nha cũng là một kẻ xảo quyệt, bề ngoài không thể hiện rõ bản chất nhưng sau lưng lại làm loạn việc này ở trước mặt Hạ Miên, kết quả giật dây Hạ Miên bắt chẹt ông ta một khoản bạc thật lớn.
Nếu không có hắn thì làm sao Hạ Miên có thể nghĩ ra việc thay đổi đồ đạc? Còn không phải là vì muốn lấp đầy viện cho hắn à.   

"Đây chính là Nha nhi sao? Lớn lên thật đẹp." Từ thị cởi chiếc vòng tay rẻ tiền trên tay ra đưa cho Lâm Nha: "Đây là quà gặp mặt, tuy nói không quý giá bằng chiếc trâm ngọc trên đầu ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của ta.” 

Từ thị nhìn về phía Hạ mẫu, đuôi mày nhướn lên tỏ ý trìu mến: "Mặc dù ta là người quản lý Hạ phủ rộng lớn này, nhưng tất cả đều là do thê chủ yêu thương tín nhiệm, nếu bàn về thứ tốt nhất thật sự không nhiều như chủ quân ca ca.”

Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy rõ ràng Lâm Nha đang cài chiếc trâm của Hạ phụ. Mới được mấy hôm đã đưa đồ trong phủ cho người ngoài rồi. 

Từ thị nói: "Nha nhi ngươi cứ yên tâm ở trong phủ, tuy nói ngươi và chủ quân ca ca không cùng huyết thống, nhưng trong phủ nhất định sẽ không để ngươi phải chịu oan ức, tương lai nhất định sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi."

Ông ta nói điều này có hơi khó nghe. 

Hạ Miên gắp một hạt đậu phộng rang bỏ vào miệng, cắn vang lên lộp cộp: "Nhìn Từ thúc nói kìa, ngài và chúng ta cũng không cùng huyết thống, nhưng ngài xem cả nhà chúng ta cũng không để ngài phải tủi thân bao giờ.”  

Sắc mặt Từ thị ngay lập tức trầm xuống. 

Đây là nói ông ta là người ngoài trong Hạ phủ sao?

Từ thị quay đầu nhìn về phía Hạ mẫu: "Ngài nghe Miên Nhi nói gì thế?” 

Hạ mẫu nhíu mày. 

Lâm Nha dùng tấm che bàn nhẹ nhàng kéo tay áo Hạ Miên, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, chính mình cười nói: "Từ thúc đừng tức giận, tỷ tỷ nàng nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý, ngài lớn tuổi hơn nàng nhiều, chắc chắn sẽ không so đo với nàng đúng không?" 

Đuôi mắt mảnh khảnh của hắn nhướng lên, nhìn về phía Từ thị, giọng điệu chân thành: "Vòng tay Từ thúc tặng cho ta rất đẹp, nhưng làn da của ngài thiên màu vàng phối với màu này hợp hơn, làn da ta trắng nên không hợp cho lắm.”

Từ thị chưa tới ba mươi tuổi, vóc dáng giữ gìn rất tốt, so với đàn ông bình thường thì không có gì để nói. Nhưng nếu so sánh với Lâm Nha mới mười ba tuổi, vậy chỗ nào cũng không bằng hắn. 

Nụ cười trên mặt Từ thị suýt chút nữa không giữ được, ngực như nghẹn lại. 

Ông ta biết Lâm Nha không phải là một kẻ tầm thường, nhìn xem hắn giả bộ ngây thơ cỡ nào, lời nói độc lắm. 

Lâm Nha cầm lấy chiếc vòng tay đưa cho Lục Tuyết bên cạnh, vẻ mặt sau lưng rõ ràng không vui, nhưng trước mặt người khác vẫn ngoan ngoãn dịu dàng: "Nhưng vẫn phải cảm ơn món quà của Từ thúc, mặc dù nó bình thường hơn nhiều so với chiếc trâm ngọc mà thúc phụ tặng, nhưng ta vẫn rất thích.”

Từ thị cũng là một cao thủ giả vờ, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được, ông ta lộ ra vẻ khó hiểu và bị thương: "Nha nhi đây là ghét bỏ đồ ta tặng rẻ tiền sao?"

“Sao Từ thúc lại có loại suy nghĩ như vậy được chứ?” Lâm Nha có chút kinh ngạc, mi mắt run rẩy, giọng điệu bất an: "Là Nha nhi nói câu nào khiến ngài hiểu lầm sao?"  

“Thực xin lỗi, Nha nhi vừa nhận quà đã nói sai, nhưng Nha nhi thật không ngờ Từ thúc ngài lại là người có suy nghĩ sâu xa như vậy.” Lâm Nha nói: “Ta rất thích chiếc vòng ngọc này, nhưng Từ thúc không nên nói rẻ tiền, là ám chỉ ta điều gì sao?"  

"Tuy nói vòng tay này không đáng giá hai lượng tiền. Nhưng nếu ngài tặng, vậy ở trong mắt ngài tất nhiên là một món đồ tốt, sao ngài có thể nói thứ mình thích rẻ tiền được đây?"  

Lâm Nha nhìn về phía Từ thị chớp chớp mắt: "Dù sao vật theo chủ nhân, sau này Từ thúc không thể nói như vậy nữa, kẻo người ta lại cho rằng trắc thất Hạ phủ chúng ta ngay cả thứ tốt cũng không lấy ra được.”

Đây là quanh co lòng vòng mắng ông ta là kẻ rẻ tiền.

Sắc mặt Từ thị có chút khó coi, Hạ phụ lại vui vẻ xem náo nhiệt, nhấp trà mà không thèm động đậy đồ ăn, sợ bỏ qua hình ảnh Từ thị ăn quả đắng.

Lâm Nha rút chiếc trâm ngọc trên đầu xuống và đặt nó cùng chiếc vòng tay lên tay. 

Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết trâm ngọc cao cấp màu xanh biếc tốt hơn chiếc vòng tay hơi thô ráp, rẻ tiền.

Vẻ mặt hắn vô tội nhìn về phía Hạ mẫu có thể chủ trì đại cục nhất, mím môi tỏ vẻ đau khổ, lúc này vô cùng im lặng, giống như là đang nói: 

Ngài phân xử thử, đây là một món đồ quý sao?

Cho dù ai cũng có thể nhìn ra nó rẻ tiền. 

Trong lòng Từ thị nổi giận, đây là thủ đoạn ông ta thường dùng để đối phó với Hạ phụ, nhưng bây giờ bị Lâm Nha dùng ngược lại với mình.

Hạ mẫu cảm thấy không vui, bà nhíu mày hỏi Từ thị, giọng điệu có chút trách móc: "Ông có nhiều thứ tốt như vậy, sao lại tặng cái này?"

Để cho đứa nhỏ chê cười.   

Tiểu thiếp chính là tiểu thiếp, tặng thứ gì đó cũng làm cho người ta mất mặt. Xem ra bình thường bà vẫn đánh giá quá cao Từ thị, giống như Lâm Nha nói, tâm tư suy nghĩ nhiều, làm người không hào phóng như Hạ phụ, ngay cả tặng quà gặp mặt cho đứa trẻ cũng không ra hồn.

Trang sức của Từ thị nhiều hay không, Hạ mẫu hiểu rõ hơn ai hết, cho nên lúc này bà lạnh mặt nhìn qua, Từ thị không dám nói lời nào.   

Lâm Nha trầm ngâm thu dọn đồ đạc, trong mắt mang theo ý cười châm biếm, dịu dàng nói: "Không sao đâu Từ thúc, tuy nói ngài keo kiệt với ta, nhưng ngài không tiếc với tỷ tỷ là được.”

Ngay cả vẻ bề ngoài của mình ông ta cũng không nỡ, thì làm sao có thể hào phóng với Hạ Miên được chứ?

Ánh mắt Hạ Mẫu híp lại, lúc trước bà còn cảm thấy Từ thị nuông chiều Hạ Miên muốn cái gì cho cái đó, lúc này lại cẩn thận ngẫm lại, có phải ông ta muốn tâng bốc để giết chết Hạ Miên không?

Từ thị hiển nhiên cũng nghĩ tới đây, sắc mặt thoáng tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Hạ mẫu, muốn giải thích nhưng lại không thể mở miệng, bằng không nói như thế nào cũng là sai. 

Ông ta nghiêng đầu trừng mắt Lâm Nha, thủ đoạn của hắn thật cao. 

Lâm Nha thấy dáng vẻ này của ông ta, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng che môi, vẻ mặt vô tội: "Từ thúc, có phải ta nói sai gì không? Ta không có ý nói ngài bất công, ngài ngàn vạn lần đừng đối hào nhập tọa*.”

*Đối hào nhập tọa: một phép ẩn dụ cho một số người không thể nín thở và nhảy ra thừa nhận những lời chỉ trích chưa được nêu tên của chính họ.

Từ thị tức đến hộc máu, ta cầu xin ngươi đừng nói nữa được không? Đây không phải là càng nói càng hiểm độc sao.

Bữa cơm cuối cùng vẫn chưa ăn được, Hạ mẫu, Từ thị và Hạ phụ đi vào trong nói chuyện, chỉ để lại Hạ Miên cùng Lâm Nha ở bên ngoài.   

Lâm Nha cầm đũa gắp một miếng sườn cho Hạ Miên, cười dịu dàng ngoan ngoãn: "Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tỷ tỷ ăn nhiều một chút đi.”

Vốn dĩ bàn ăn năm người chỉ còn lại hai người, vậy mà hắn vẫn còn có thể ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Miên im lặng giơ ngón tay cái lên cho Lâm Nha.   

Không nhìn ra Lâm Nha nhìn như yếu ớt yếu đuối, kết quả cái miệng nhỏ của hắn có thể nói sau này đặt ở trong phủ tuyệt đối an toàn, nàng hẳn là nên lo cho Từ thị mới đúng. 

Chương 9

Bởi vì mấy câu nói ẩn giấu sự châm chọc của Lâm Nha, nên sự tín nhiệm của Hạ mẫu đối với Từ thị cũng có chút dao động.

Lòng người khó tránh khỏi có chút thiên vị, cho dù lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt nhưng đến tình huống bất đắc dĩ cũng sẽ có lựa chọn, huống chi Hạ Miên và Lâm Nha còn không phải là con đẻ của Từ thị.

Từ một cái vòng tay đơn giản có thể nhìn ra, Từ thị người này vẫn là có chút hẹp hỏi. Ông ta đối với Lâm Nha còn như thế, vậy còn đối với Hạ Miên thì sao?

Hạ mẫu không phủ nhận năng lực của ông ta, mà chỉ dựa vào chức vụ quản gia ban đầu của ông ta để điều chỉnh một số thứ.

Đó chính là sau này chi tiêu của Hạ Miên và Lâm Nha do cha ruột Hạ phụ quyết định, trực tiếp giao sổ sách lấy tiền là được, không cần phải Từ thị gật đầu đồng ý.

Quyết định này không khác gì đưa tay tát thẳng vào mặt Từ thị, rõ ràng trách móc ông ta vì trưởng nữ Hạ Miên này, việc này nếu truyền ra ngoài vậy ông ta còn để mặt mũi ở đâu!

Tuy Từ thị là trắc thất Hạ phủ, nhưng bởi vì có quyền quản gia, nên ở bên ngoài có phu lang nhà ai không coi ông ta là chủ quân chứ?

Ở bên ngoài ông ta nổi tiếng hiền lành và ân cần, nhắc tới Hạ phủ mọi người có thể nghĩ đến tất cả đều là Từ thị ông ta chứ không phải Hạ phụ. Bọn họ đều nói ông ta là người hiền lành, có năng lực, làm một trắc thất thật sự là ủy khuất.

Bây giờ thì hay rồi, đám phu lang kia nghe được chuyện ngày hôm nay, nhất định sẽ chỉ trích ông ta sau lưng, nói mặc dù ông ta có quyền quản gia nhưng lại là ác phu hà khắc với trưởng nữ, trách không được mấy năm nay vẫn luôn là trắc thất.t-y-t

Chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng chỉ trỏ này, Từ thị đã cảm thấy như trời sụp đổ, về sau làm sao ông ta còn mặt mũi đi ra ngoài.

Có trời thấy, mấy năm nay ông ta làm quản gia sợ bị người ta tìm ra chỗ sai nên cơm áo gạo tiền thật đúng là chưa từng khắc nghiệt với Hạ Miên, những thứ cơ bản nên có nàng chưa từng thiếu, chỉ là ông ta không thèm quan tâm đến chuyện của nàng mà thôi.

Lại nói hôm qua Hạ Miên vừa mới lấy từ chỗ ông ta một khoản tiền lớn thay đổi rất nhiều đồ, ông ta vốn đã đau khổ lắm rồi, hôm nay còn xảy ra chuyện như vậy nữa.

Từ thị khóc thành tiếng ngay tại chỗ, cực kỳ nghẹn khuất, nhưng lần này Hạ mẫu lại nhẫn tâm không dỗ dành ông ta.

Đối với bà mà nói, Hạ gia có thể tỏa sáng với tư cách là một học giả quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Hay nói một cách thẳng thắn hơn, trong lòng Hạ mẫu địa vị trắc thất của Từ thị không bằng trưởng nữ.

Hiện giờ khó khăn lắm Hạ Miên mới cần cù hiếu học, niềm hy vọng sắp tắt của Hạ mẫu lại một lần nữa được nhen nhóm, dù thế nào đi chăng nữa bà cũng không cho phép người khác dập tắt nó.

"Việc này cứ quyết định như vậy đi, ông không cần nói nhiều nữa, nếu như ông cảm thấy mất mặt ở trước mặt người ngoài không ngẩng đầu lên được, vậy không bằng giao toàn bộ quyền quản gia cho Lâm thị, cũng có thể chuyên tâm thanh tịnh nhìn Phán nhi học tập." Hạ mẫu khẽ nhíu mày: "Ta nghe người ta nói nàng lại đánh nhau với người khác ở học viện, dáng vẻ như vậy làm sao trông giống một đứa nhỏ ngoan đọc sách?”

Hạ Phán thông minh thì thông minh, nhưng năm sáu bảy tuổi là lúc nghịch ngợm nhất, hơn nữa lại được Từ thị vô cùng chiều chuộng và được mọi người dưới quyền cưng chiều nàng ta, Hạ Phán nghiễm nhiên cảm thấy mình mới là con vợ cả trong Hạ phủ, từ trước đến nay ở học viện luôn vênh váo.

Bình thường Hạ mẫu nể tình nàng ta thông minh lại nhỏ tuổi, xảy ra chuyện như vậy nên cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Nhưng hôm nay Hạ Miên đã ngộ ra, sau khi so sánh trước sau, Hạ mẫu lập tức cảm thấy trông cậy vào con gái lớn đáng tin cậy hơn, dù sao bà cũng đặt nhiều tâm huyết và kỳ vọng hơn vào Hạ Miên.

Từ thị nghe xong lời này trước mắt đen lại, thân hình lảo đảo đứng không vững, kinh ngạc nhìn về phía Hạ mẫu, càng khóc to hơn.

Bình thường Hạ phụ không giỏi nói chuyện, nhưng có lẽ hôm nay vui quá nên không nói bất cứ một câu kỳ quái nào, ông vẫn luôn ngồi ở bên cạnh thưởng trà lắng nghe, ngược lại hiện ra vài phần đoan trang của chủ quân.

So sánh Hạ Miên với Hạ Phán, so sánh Hạ phụ và Từ thị, chênh lệch giữa chính thất và tiểu thiếp cao thấp rất rõ ràng.

Sau khi ăn xong Hạ mẫu trực tiếp nghỉ ngơi ở Tùng La viện của Hạ phụ, việc này đã không xảy ra nhiều năm rồi.

Từ thị cô đơn canh giữ phòng trống trong Lan Hương viện khóc đến nửa đêm, ruột gan hối hận đến xanh mét. Ai có thể ngờ rằng sự việc hôm nay đều do một chiếc vòng tay gây ra?

Sớm biết vậy ông ta đã đeo một chiếc vòng ngọc được làm bằng chất liệu tốt để chặn miệng Lâm Nha, cũng đỡ được nhiều phiền toái như vậy.

Nếu phải đấu với hắn một cách rẻ mạt như vậy, coi như trong mắt không có hắn không phải là được rồi sao.

Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách Từ thị trêu chọc người ta ti tiện trước, suy cho cùng, mặc cho ai nhìn thấy người cùng loại với mình cũng sẽ cảm thấy thoải mái? Huống chi liếc mắt nhìn qua hình như đối phương còn tài giỏi hơn mình, lòng ghen tị và hiếu chiến sẽ khiến hắn tiến lên khiêu khích vài câu.

Đinh Khê ở bên cạnh đưa khăn sạch cho Từ thị đang ngồi trên giường, vẻ mặt đau lòng nói: "Lang quân đừng khóc nữa, nếu khóc nữa ngày mai mắt sẽ sưng lên.”

Hắn ta nói: "Hay ngày mai chúng ta lại tặng Lâm Nha một chiếc vòng tay tốt khác? Để gia chủ nhìn thấy ngài là người đức độ và hào phóng.”

"Bây giờ tặng còn có tác dụng gì, đến lúc đó tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ có cách nói khác."

Từ thị cầm chiếc khăn tay lau nước mắt và nước mũi, nức nở nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã biết hắn không phải là người tốt! Mới mười ba tuổi đã trông có dáng vẻ mê hoặc rồi, tư thái lẳng lơ ánh mắt câu hồn, còn ra vẻ ngây thơ trong sáng. Thật sự là một con báo tốt có đuôi to nhưng lại giả vờ.”

Từ thị khóc suốt đêm, ngày hôm sau thức dậy đương nhiên hốc mắt sẽ sưng đỏ và trông thiếu sức sống.

Hạ Phán vốn dĩ nghe nói mẹ đã về nhà nên nàng ta vui vẻ từ học viện trở về, kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của cha ruột, làm sao nàng ta có thể nuốt xuống cơn giận này được, la hét muốn vào phòng bếp cầm dao liều mạng với Lâm Nha.

Từ thị ngoài miệng ngăn cản nhưng cũng theo nàng ta đi náo loạn, Đinh Khê vội vàng dậm chân: "Lang quân, sao ngài cũng không ngăn cản, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Dù sao ngày hôm qua gia chủ vừa mới phân quyền quản gia của ông ta, còn chỉ ra chuyện Hạ Phán đánh nhau ở học viện.

Tuy Hạ Phán mới sáu bảy tuổi nhưng cũng không thấp, thân hình mập mạp, khỏe khoắn, bình thường đánh nhau ở học viện ít khi bị chịu thiệt.

Lúc này nàng ta cầm đao đi Vân Lục viện, thân thể gầy gò nhỏ bé của Lâm Nha kia làm sao có thể chịu nổi một đòn của con bê con Hạ Phán này.

"Sợ cái gì, Phán nhi vẫn còn là một đứa trẻ, cũng chỉ là đùa giỡn với hắn thôi, không thể coi là thật được." Trong lòng Từ thị cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ánh mắt ngoan độc, ngoài miệng nói sẽ không xảy ra chuyện, nhưng trong lòng tất cả đều là tốt nhất Lâm Nha có chuyện bất trắc nằm liệt giường.

Hắn có năng lực ở trước mặt Hạ mẫu và Hạ Miên, nhưng hắn không dùng được trên người Hạ Phán.

Phán nhi chính là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, tất nhiên sẽ luôn nghĩ về cha ruột là ông ta rồi.

Hơn nữa nàng ta còn nhỏ tuổi, sau khi nhận định một chuyện sẽ thẳng thắn xông về phía trước, làm sao có thể nghe Lâm Nha nói chuyện.

Đuôi mắt và lông mày của Từ thị lộ ra vẻ đắc ý, để cho người đi theo phía sau nhìn từ xa là được, còn mình ngồi ở Lan Hương viện chờ tin tức.

Nếu Hạ mẫu xen vào chuyện này, ông ta chỉ dùng một câu là có thể nhẹ nhàng chặn lại: "Phán nhi vẫn còn là một đứa bé, con bé biết cái gì, Nha nhi lớn như vậy sẽ không so đo với muội muội chứ?"

Chỉ nghĩ đến đó thôi Từ thị cũng cảm thấy hả giận.

Đinh Khê thấy ông ta bình tĩnh và thoải mái, lúc này mới bán tín bán nghi yên lòng, còn mình đi theo phía sau Hạ Phán đến Vân Lục viện.

Hôm nay thời tiết tốt, Lâm Nha lấy hạt giống thu được năm ngoái ra, chọn hai cái chậu chưa sử dụng và cùng Lục Tuyết trồng hoa.

Lúc trước viện tử này của hắn không có người ở vẫn bị bỏ hoang, cũng không có người dọn dẹp, trong sân chỉ còn trơ trụi một cây hoa quế. Vào mùa này, trên cây thậm chí không có một chiếc lá nào, một nửa màu xanh lá cây cũng không có.

Lâm Nha cầm túi hạt giống hoa trong tay, bảo Lục Tuyết tìm sắt để đào đất. Lúc Hạ Miên tới nhìn thấy chính là bức tranh này, nàng tò mò cúi xuống nhìn hắn.

Lâm Nha ngồi xổm trên mặt đất, mí mắt rũ xuống vẻ mặt ôn hòa, tóc dài theo động tác từ trên vai trượt xuống trước người, ngón tay gầy gò trắng nõn dính đầy bụi bẩn, cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ đẹp như một bức tranh.

Quả nhiên người đẹp, ngay cả nghịch đất cũng đẹp.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che đi hơn phân nửa, Lâm Nha ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Miên tới, trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng, tươi cười gọi nàng: "Tỷ tỷ.”

Hắn giống như một mầm xanh mọc trong chậu này, vốn dĩ rất bình yên và tĩnh lặng cho đến khi Hạ Miên tới đây mới đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

Lâm Nha lấy mu bàn tay cọ cọ những sợi tóc rải rác quanh mặt, trên khuôn mặt vốn trắng nõn cứ như vậy bị bùn đất bôi lên.

Hắn sinh ra đã trắng nõn, dưới ánh mặt trời làn da tỏa ra ánh sáng óng ánh, giống như đồ sứ cao cấp phủ một lớp men trắng, bây giờ đã lấm lem mấy vết bùn, chẳng những không có cảm giác bẩn thỉu mà còn trông rất đáng yêu.

"Tỷ tỷ học xong chưa?" Lâm Nha giống như hoàn toàn không biết bùn trên mu bàn tay đang dính vào mặt mình, tự nhiên hào phóng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Miên, trong mắt tất cả đều là nàng.

Hạ Miên thấy Lâm Nha như vậy lập tức cười ra tiếng, nàng chỉ vào mặt hắn: "Nha Nha, bùn dính trên mặt, giống như một con mèo mướp nhỏ.”

"Ở đây." Hạ Miên khoa tay múa chân trên mặt hắn: "Toàn là bùn.”

Lúc này Lâm Nha mới phản ứng lại, Thúy Loa và Lục Tuyết ở bên cạnh còn che miệng cười khúc khích.

Lâm Nha đỏ mặt, cúi đầu rũ mắt kéo tay áo lau mặt, mí mắt kích động: "Để tỷ tỷ chê cười rồi, sao ngay cả trồng hoa ta cũng vụng về như vậy, không có năng lực như những nam tử khác.” ( truyện trên app T𝕪T )

"Thiếu gia chưa bao giờ ra ruộng, không biết trồng hoa cũng là chuyện bình thường." Lục Tuyết không nhịn được nói thay hắn, lấy khăn ra lau mặt cho Lâm Nha.

Mặc dù Lâm gia không thể so sánh với Hạ gia, nhưng bọn họ cũng không phải là nhà nghèo, cho nên Lâm Nha cũng không cần phải ra đồng.

Trước kia bị Cống Mi nhìn thấy Lâm Nha đang giặt tã cho hai đứa con của cha kế, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi.

Lâm Nha hơi nghiêng người ngửa đầu mặc cho Lục Tuyết lau mặt cho mình, nhưng đôi mắt mảnh khảnh xinh đẹp lại nhìn về phía Hạ Miên, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng cầu xin, quyến rũ không thể tả được: "Tỷ tỷ có thể giúp ta trồng không? Ta cũng không biết làm thế nào cả?”

Giọng nói của hắn trong trẻo và mềm mại, cho dù là một yêu cầu bình thường nhưng nghe thấy lại giống như đang làm nũng.

Thúy Loa nghe đến da đầu tê dại, không chịu nổi đỏ mặt nhìn về phía Hạ Miên, hận không thể chính miệng đồng ý thay nàng.

Hạ Miên đương nhiên không từ chối!

Nàng nhìn cái chậu trên mặt đất, sau đó nhìn Lâm Nha, chậc chậc lắc đầu, trầm giọng nói: "Vậy ngươi —— quả thật là có chút ngốc.”

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, còn có thể đơn giản hơn nữa sao?

Hạ Miên không chút lưu tình trêu chọc Lâm Nha, hỏi hắn tại sao ngay cả hoa cũng không biết trồng: "Không phải chỉ cần đào hố, chôn đất rồi tưới nước thôi sao, quá dễ dàng.”

Nàng xắn tay áo lên tự mình làm, mạnh mẽ lưu loát rắc hạt giống vào trong chậu.

Lâm Nha: “...”

Lâm Nha yên lặng nhìn Hạ Miên đang chơi bùn trồng hoa một mình, rõ ràng đã đạt được mục đích nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy vui?

Hai người cùng nhau trồng hoa chẳng lẽ không phải là nàng đào đất hắn gieo hạt sao?

Dưới ánh mặt trời mới mọc hai ta ngẩng đầu nhìn nhau mỉm cười, nàng lau mồ hôi trên trán cho ta, ta rũ mắt xấu hổ cúi đầu cười bẽn lẽn, hình ảnh thật ấm áp và đẹp đẽ.

Nhưng bây giờ, nghiễm nhiên trở thành một mình Hạ Miên trồng hoa: "Bỏ đất vào trong chậu trước, đừng rắc quá nhiều hạt, cuối cùng rắc một lớp đất khô mỏng lên trên rồi chôn xuống là được, học được chưa? Ngươi làm thử xem.”

Lâm Nha cúi đầu, mím môi bỏ đất cho hạt giống, Hạ Miên nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn bỏ quá nhiều đất khiến sau này hạt giống không nảy mầm được, nàng nghiêm mặt giống như một ông cụ già.

"Ngươi xem ngươi rất thông minh." Sau khi trồng xong mười mấy chậu hoa, cổ tay Lâm Nha khi cầm đất bị đau, nhưng Hạ Miên lại có chút hài lòng, cười khen hắn: "Trồng nhiều cũng có kinh nghiệm rồi.”

"..." Lâm Nha ngẩng đầu mỉm cười không lên tiếng.

Trong lòng hắn mệt mỏi gần như không muốn bày tỏ bất kỳ biểu hiện thừa nào, cho nên khi Hạ Phán cầm dao tới cửa, Lâm Nha vậy mà lại có loại cảm giác được giải thoát!

Hắn vô thức nhìn về phía cửa với vẻ biết ơn, Hạ Phán sửng sốt trong giây lát.

Có trời mới biết Lâm Nha sợ Hạ Miên quay lại bảo Thúy Loa lấy thêm mấy chậu nữa, để cho hắn ôn lại cách trồng hoa như thế nào.

Hắn thực sự trồng đủ rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp