Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 7


6 tháng

trướctiếp

 

Năm nay Hạ mẫu ngoài ba mươi tuổi, đang ở tuổi trung niên có vẻ ngoài rất đẹp, ánh mắt sắc bén khôn khéo già dặn, ngoại trừ cả ngày ra ngoài buôn bán rám nắng một chút, thân hình ngược lại giữ gìn rất tốt, thoạt nhìn cũng không nhiều dầu mỡ. 

Có thể là ở bên ngoài giở trò, giả rắn đủ rồi, nên khi ở nhà đối mặt với người nhà bà luôn nghiêm mặt không có biểu cảm gì, nhất là khi đối xử với hai nữ nhi của mình. 

Hạ Phán còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng là con gái út, mà Hạ Miên không được đối xử tốt như vậy, trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ thấy mẹ có sắc mặt tốt với mình. 

Mỗi lần hai mẹ con gặp mặt, Hạ mẫu luôn chỉ ra lỗi lớn nhỏ của Hạ Miên và khiển trách từng lỗi một. 

Bản thân Hạ mẫu chưa từng đọc sách, từ nhỏ trong nhà đã nghèo, Hạ phủ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào sự chăm chỉ của bà. 

Làm ăn càng ngày càng lớn, Hạ mẫu cũng càng ngày càng ý thức được tầm quan trọng của việc học hành. Cho nên Từ thị mà bà đưa vào phủ là người biết chữ, chính vì vậy mới được bà coi trọng và giao quyền quản gia trong phủ cho ông ta. 

Hạ mẫu có hai cô con gái, tâm nguyện lớn nhất của bà chính là hai đứa nhỏ này có thể đi trên con đường làm quan, dù có tệ đến đâu cũng phải trở thành tú tài, như vậy Hạ phủ mới không bị người ta coi thường, tương lai cũng sẽ không nói mất thì mất. 

Trong thế giới thương nhân thấp hèn ngày nay, tiền tài chất đống chỉ là da thịt, nếu không có quyền thế làm chỗ dựa như một bộ xương thì hoàn toàn không đứng dậy được, chứ đừng nói đến việc có thể trụ được bao lâu. 

Hết lần này tới lần khác Hạ Miên không biết cố gắng, hy vọng lớn nhất mà bà gửi gắm vào ngay cả cái rắm cũng không học được. 

Chỉ cần nhớ tới việc này, Hạ mẫu sẽ không có sắc mặt tốt. 

Đối với cô con gái lớn không chịu cố gắng này, sở dĩ Hạ mẫu hận sắt không luyện thành thép, thật sự là còn chưa hoàn toàn từ bỏ nàng. 

Lần này bà đi công tác đến một đồn điền chè ở ngoại ô, đi nhiều ngày cũng không biết Hạ Miên có khá hơn không. 

Bên kia thúc giục rất gấp gáp, lúc Hạ mẫu rời đi chính là ngày thứ hai Hạ Miên rơi xuống nước, bà còn chưa kịp tận mắt nhìn thấy Hạ Miên tỉnh lại, chỉ nghe đại phu nói không có gì đáng ngại nên mới rời đi trước. 

Lúc đó Hạ phụ rất tức giận, trong mắt tràn đầy oán hận, ông nói ở trong mắt bà con gái còn không quan trọng bằng làm ăn. Hạ mẫu cũng có nỗi khổ tâm của mình, trong phủ có đầy đủ mọi thứ, đại phu và cha ruột đều ở đây, có thêm bà ở bên giường canh giữ thì cũng có tác dụng gì?

Huống chi đại phu đã nói lúc ấy Hạ Miên chỉ bị hoảng sợ, nằm nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, cũng không có gì đáng ngại. 

Mấy năm nay Hạ phụ càng không nói đạo lý, Hạ mẫu biết giải thích với ông cũng vô dụng nên dứt khoát không nói gì cả, chỉ dặn dò Từ thị bảo ông ta lo việc nhà cho tốt, nếu Hạ Miên bên này thiếu cái gì phải nhanh chóng bổ sung cho nàng. 

Lúc hạ mẫu nói lời này tất cả đều nghĩ đến dược liệu và đồ bổ, dù sao thì những thứ người bệnh dùng được cũng chỉ có như vậy. 

Ai biết lần này hồi phủ mới nghe Từ thị nói, thứ mà Hạ Miên thiếu chỉ là những đồ vật quý giá như gỗ hương, sứ Thanh Hoa. 

"Con bé muốn mấy thứ này làm cái gì?" Sắc mặt Hạ mẫu bình tĩnh, nhíu mày nhìn về phía Từ thị, giọng điệu cực kỳ không đồng ý: "Con bé muốn mà ông cũng cho sao? Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện nên làm loạn, sao ông cũng cùng làm loạn với con bé.”

Hạ mẫu không phải là người sùng bái xa hoa hưởng lạc, bình thường cũng không phô trương lãng phí, ai biết lại sinh ra con gái như vậy chứ!

Bình thường Từ thị là người hiểu rõ ràng mọi chuyện, sao lúc này lại đột nhiên hồ đồ như vậy. 

Từ thị cảm thấy oan ức, ông ta lấy khăn tay lau mũi, đuôi mắt đỏ hoe thấp giọng giải thích: "Miên nhi nói chỉ có giường làm từ gỗ hương con bé mới có thể ngủ ngon được, ta nghĩ con bé ngủ ngon tinh thần thoải mái mới học tập chăm chỉ, tiền bạc có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng công danh. Ta biết thê chủ vẫn luôn hy vọng Miên Nhi có thể nổi bật hơn mọi người được ghi tên trên bảng vàng, trong lòng nghĩ đến lời của ngài nên lúc này mới đồng ý với con bé.”

Ông ta không nói lời này thì cũng không sao, càng nói Hạ mẫu càng tức giận. 

"Cái gì mà ngủ ngon thì sẽ học tập chăm chỉ, loại lời nói quỷ quái thuận miệng này mà ông cũng tin được, con bé nói những lời này chính là muốn lừa ông đổi thứ tốt cho nàng.” Hạ mẫu vứt danh sách lên bàn, trong ngực như có lửa đốt: "Còn ghi tên bảng vàng, nàng mà thi tú tài ta đã cảm ơn rối rít rồi.”

“Muốn cái gì có cái đó, nhưng lại lấy việc này làm cớ, thật sự là càng ngày càng quá đáng.” Hạ mẫu lại nhìn về phía Từ thị, thấy hốc mắt ông đỏ bừng đứng ở bên cạnh cúi đầu nhận sai, nhún vai nhỏ giọng nức nở, cuối cùng bà thở dài một tiếng, giọng điệu không nghiêm khắc như vừa rồi nữa: "Ông cũng vậy, nuông chiều nàng quá mức.”

Từ thị tuy là tiểu thiếp nhưng lại khác với đám nam nhân ác độc ở những nhà khác, không chỉ lo ổn thỏa mọi chuyện trong nhà mà đối với mọi người trong phủ cũng không có gì để nói. 

Lần nào làm việc cũng đều rất tốt nhưng lần này lại hơi hồ đồ, tất cả là bởi vì trong lòng luôn nhớ kỹ những gì bà đã nói. 

Không thể hoàn toàn trách ông ta được, muốn trách thì trách Hạ Miên không học cái tốt mà chỉ học cái xấu. Sách thánh hiền không đọc được bao nhiêu, nhưng kiêu căng ngạo mạn đã hoàn toàn thấu đáo, là nên quản giáo thật tốt, bằng không cứ kéo dài mãi như vậy sẽ càng ngày càng làm loạn. 

Hạ mẫu đứng dậy đi về phía viện của Hạ Miên, Từ thị đi theo sau đó giả dối kéo ống tay áo bà: "Thê chủ đừng tức giận, nói không chừng Miên nhi có thể học tập tốt thì sao?”

Ngoài miệng ông ta nói như vậy nhưng trong mắt lại đầy vẻ hung ác. Ông ta ước gì Hạ mẫu sẽ phạt Hạ Miên một trận, trừng phạt càng nặng ông ta sẽ càng vui. 

Tốn một chút bạc dù sao cũng phải để cho ông ta tìm lại vui vẻ mới được. 

Trông cậy vào Hạ Miên học hành thì không bằng trông cậy vào heo có thể lên cây gà có thể bay lên trời khách quan hơn đấy. 

Đến khi Hạ mẫu đi qua thấy Hạ Miên đang nằm hưởng thụ trên giường, chẳng phải sẽ tức giận lấy dép đánh nàng ngay tại chỗ, ông ta sẽ ở bên cạnh châm lửa nói vài câu, không đánh Hạ Miên không xuống được giường ông ta thật không có bản lĩnh!

Hạ mẫu đi rất nhanh, Từ thị chạy theo cũng không theo kịp.

Một nhóm người vội vàng đi qua cửa Vân Lục viện, Lục Tuyết xoay lưng kéo cửa, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Thiếu gia, bọn họ đã đi qua rồi. 

Chờ đám người đi xong, hắn ta lo lắng đứng thẳng lưng nhìn về phía Lâm Nha: “Có phải chúng ta cũng nên đi qua xem xảy ra chuyện gì, lỡ như gia chủ thật sự đánh Miên chủ tử thì làm sao bây giờ?"  

Lâm Nha khẽ cau mày, đứng đó không nói lời nào.   

Lục Tuyết quay đầu lại tựa đầu vào cửa nhìn ra ngoài, đáng tiếc mọi người đã rời đi nên không nhìn thấy gì.

“Miên chủ tử là một người tốt, đừng thật sự bị đánh đấy.” Lục Tuyết nói thầm: “Trong phủ này cũng chỉ có nàng quan tâm thiếu gia ngài.”  Lục Tuyết thở dài xoay người nhìn Lâm Nha, lại phát hiện thiếu gia nhà mình nhấc vạt áo lên bước chân nhanh chóng đi tới dưới bức tường nối liền hai cái sân, làm ra động tác giống như hắn ta vừa rồi, nghiêng người dựng thẳng tai nghe. 

Lục Tuyết không biết vì sao lại cảm thấy dáng vẻ của thiếu gia nhà mình trông rất buồn cười, bình thường hắn chú trọng hình tượng nên có làm sao cũng sẽ không làm ra hành động này. 

Bên này cũng không nghe ra động tĩnh gì lớn, hắn luôn cảm thấy bên cạnh quá yên tĩnh, giống như là không có chuyện gì xảy ra. 

Ngay lập tức Lâm Nha hơi do dự, cắn môi bảo Lục Tuyết mang trà hoa đến, bọn họ đi đến viện tử của Hạ phụ Lâm thị. Nếu có chuyện gì, cha ruột như ông tốt xấu gì cũng có thể giúp được.

Từ thị không phải là một người tốt, việc này Hạ Miên đương nhiên biết. Ngày hôm qua Thúy Loa đã nói cho nàng biết hôm nay Hạ mẫu sẽ hồi phủ, dùng ngón chân ngẫm lại Hạ Miên cũng có thể biết Từ thị sẽ nói gì trước mặt Hạ mẫu.

Sáng sớm nay nàng thức dậy đọc sách, ngồi trên bàn đá dễ thấy nhất trong sân, đứng từ bên ngoài là có thể nhìn thấy được.

Thúy Loa đứng ở bên cạnh mài mực cho nàng: "Chủ tử, người đã học cả buổi sáng rồi nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Giọng nói của nàng ấy không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn có thể để cho người đứng ở bên ngoài sân nghe thấy.

Từ thị thở hồng hộc đứng ở bên cạnh Hạ mẫu, nhìn thấy cảnh tượng trong viện suýt nữa cho rằng mình mệt nên hoa mắt.

Người đang đọc sách viết chữ kia là ai?

Đây là chuyện mà Hạ Miên có thể làm được sao? 

Trong viện Hạ Miên lắc đầu: "Từ thúc vì muốn ta học tập thật tốt mà cố ý thay đổi đồ tốt cho ta, sao ta có thể có lỗi với nỗi khổ tâm này của ông ấy được chứ?"  

Từ thị nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, hận không thể phun lên mặt Hạ Miên. Ông ta không hề có nỗi khổ tâm vì nàng, chỉ có tâm trạng đi xem náo nhiệt thôi.

Từ thị nhẹ giọng gọi Hạ mẫu, bà đi tới cửa viện nhưng vẫn không bước vào.

Hạ mẫu đưa tay ngăn ông ta lại, lắc đầu ý bảo ông ta đừng nói gì cả. 

Hạ Miên quay lưng về phía cửa nên hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ. Hạ mẫu cảm thấy nói mấy lời này sau lưng bà chắc là lời thật lòng.  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Bà muốn nghe xem Hạ Miên sẽ nói gì.

Hạ Miên dường như vô cùng cảm động, giống như là sau khi tỉnh ngộ hối hận: "Lần này ta cũng coi như đã hiểu rõ, mẹ không dễ dàng gì, lúc trước cha ta nói bà không có cơ hội đọc sách, bằng không sao bây giờ cần phải dựa vào ta nổi bật, nếu chi phí ăn mặc của ta đều là đồ tốt nhất trong phủ, vậy thì phải là người học tập chăm chỉ nhất trong phủ mới được.”  

“Ngươi đừng cố khuyên ta nữa, ngày hôm nay khi nào ta học xong bài này thì khi đó mới ăn.” Nói xong nàng lại gập cuốn sách lại và bắt đầu đọc văn chương, ngay khi Hạ mẫu nghe xong, bà lại cảm thấy nàng đã thay đổi rồi.   

Vừa rồi lúc mới đến, cơn giận dần dần tiêu tan trong tiếng đọc sách của Hạ Miên. Kỳ thực tất cả những gì bà muốn chỉ là con gái mình tiến bộ hơn mà thôi, nếu tiêu chút bạc có thể làm cho nàng hiểu chuyện hiếu học, vậy Hạ mẫu không ngại tốn thêm. 

Tương lai nếu Hạ Miên có thể thi được công danh, đừng nói đĩa sứ Thanh Hoa, mà nàng muốn bình sứ Thanh Hoa cũng được.

Tuy trên mặt Hạ mẫu không có biểu cảm gì, nhưng Từ thị quá hiểu bà, vừa nhìn đã biết bà không còn tức giận nữa. 

Nếu Hạ mẫu không tức giận, vậy bạc của ông ta không phải là vô ích rồi sao? 

Từ thị nhẹ giọng nói: "Miên nhi đây là đang làm gì? Chẳng lẽ là sợ ngài phạt nàng nên mới nghĩ ra cách này, đứa nhỏ này cũng thật là, ngài đâu phải là loại người không nói lý lẽ.”

Gia chủ ngài mau mở mắt ra nhìn kỹ một chút, Hạ Miên đang diễn trò, cố ý diễn cho ngài xem.

"Ta thấy không phải vậy, coi như là diễn trò cho ta xem, vậy nàng cũng đã dồn tâm huyết vào việc ghi nhớ bài văn vừa rồi.” Hạ mẫu không đồng ý nhìn về phía Từ thị, bà khẽ nhíu mày: "Tuy nói Miên nhi không thông minh bằng Phán nhi, nhưng ông không thể luôn tồn tại thành kiến với nàng được.” - chương mới được update sớm nhất tại t-y/t, vui lòng không reup hay thu phí bạn đọc ở nền tảng khác 

Con gái của bà bà có thể nói ngu nhưng Từ thị nói lại không được.

Từ thị nghẹn đến mặt tái xanh, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai. 

Vừa rồi Hạ mẫu nghe Hạ Miên nhắc tới Hạ phụ, bà vốn còn tưởng rằng ông sẽ oán hận bà nhiều hơn ở trước mặt con gái, nhưng không ngờ ông sẽ nói như vậy. 

“Cha ta nói lúc trước bà không có cơ hội đọc sách, bằng không sao bây giờ cần dựa vào ta nổi bật.”

"Ta đi xem Lâm thị một chút, ông trở về Lan Hương viện trước đi.”

Nói xong Hạ mẫu rời đi, để lại Từ thị sững sờ tại chỗ nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Ông ta có loại cảm giác như mới nhấc đầu đá đập vào chân mình, vừa mất bạc vừa mất cả Hạ mẫu. 

Từ thị trợn mắt nhìn về phía trong viện, chỉ thấy Hạ Miên lấy một tấm gương từ trong ngực ra, ánh sáng vừa lúc chiếu vào mặt ông ta. 

Hạ Miên không thể nhìn thấy sau lưng, nhưng tấm gương thì có thể. 

Cái này, con chó này tâm cơ thật đấy!

Đầu ngón tay Từ thị tức giận run lên, nếu không phải Đinh Khê nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta thì ông ta đã ngã xuống đất rồi. 

Trong viện Thúy Loa cười hì hì lấy áo khoác đặt ở trên ghế khoác lên cho Hạ Miên, lại lấy lò sưởi cầm tay chạm khắc mạ vàng giấu trong ngực ra đưa cho nàng: "Chủ tử mau sưởi ấm đi.”

Hôm nay đi ra ngoài diễn kịch cũng không dễ dàng. Chỉ là Thúy Loa có chút không hiểu, nàng ấy hỏi: "Chủ tử, vừa rồi người đã sao chép trên tay sao?" 

Bài văn dài như vậy, còn khó đọc nữa, nếu không thì làm sao có thể ghi nhớ được?

Hạ Miên cho Thúy Loa xem xem lòng bàn tay trắng nõn của mình, phía trên chẳng có gì cả.

Thứ này nàng thật đúng là dồn hết tâm huyết vào, cũng may đầu óc dễ dùng xem qua cũng nhớ kỹ.  

Hạ mẫu là đại gia trưởng nắm giữ quyền trong phủ, nếu nàng cứng đối cứng với bà sẽ chẳng được lợi ích gì. Hạ Miên không thể làm khác được, một đám chó, nếu cứng không được thì mềm vậy. 

"Chúng ta cũng đến chỗ cha ta xem một chút."

Buổi sáng Hạ Miên đã bảo Thúy Loa nói cho Cống Mi, đừng nói chuyện này nói cho Hạ phụ kẻo ông quan tâm thì loạn sẽ hỏng chuyện.   

Hạ Miên đến chỗ Hạ phụ mới phát hiện, không chỉ có Hạ mẫu mà ngay cả Lâm Nha cũng ở đó! Thật đúng là náo nhiệt. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp