Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 6


6 tháng

trướctiếp

 

Lần đầu tiên Lâm Nha bị bàn tay của một người phụ nữ chạm vào môi mình, chuyện xảy ra quá đột ngột làm cho hắn không có thời gian để suy nghĩ, nụ cười dịu dàng trên mặt hắn suýt nữa không nhịn được nứt ra từng tấc. 

Hai ngày nay bị bệnh nên đôi môi tái nhợt trông có vẻ không có khí sắc, Lâm Nha đã bôi thứ gì đó lên môi để làm cho mình trông tràn đầy sức sống hơn. 

Đàn ông bình thường đều sẽ làm giống như Lâm Nha, nhưng hiếm có phụ nữ bình thường nào làm giống như Hạ Miên!

Tuy nhiên, nàng không cảm thấy có gì sai trái cả, nàng tập trung nhìn son môi trên ngón tay, với thái độ dò hỏi, nàng còn cúi đầu đưa tay đến trước mũi ngửi ngửi.

Mùi hơi giống mật ong với hương hoa, khá ngọt và chắc là có thể ăn được. 

Lâm Nha thấy da đầu căng thẳng, hắn có hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng còn tươi hơn cả lớp trang điểm màu hồng đào, miệng há hốc khép lại, môi dưới tê dại và không nói được lời nào. 

Nàng có ý gì?

Có phải là nàng đang ám chỉ hắn không?

Một động tác đơn giản của Hạ Miên, trong đầu Lâm Nha đã ngàn lần trăm chuyển đoán ra vô số động cơ. 

Cứ cho là nàng có ý đùa giỡn đi nhưng mà hình như lại không giống. Cử chỉ của Hạ Miên quá bình tĩnh, chạm vào cánh môi hắn giống như sờ tro từ đáy nồi, còn tò mò chà xát hai cái, trong mắt không có chút dục vọng. 

Nói nàng không tâm tư kia đi, nhưng lại không có cách nào giải thích hành động đột ngột này của nàng. Cho dù là tỷ đệ ruột thịt, nàng cũng không thể có hành động phù phiếm nói sờ là sờ được. 

Thứ chạm vào là đôi môi của người đàn ông đó.

Lông mi của Lâm Nha rung lên, vành tai đỏ bừng, hắn rũ mắt nhìn sang nơi khác, đầu ngón tay cầm lò sưởi nắm chặt, không hiểu sao đồ vật trong lòng bàn tay hắn đột nhiên trở nên rất nóng, thiêu đốt đến tận đáy lòng hắn. 

"Tỷ tỷ." Lâm Nha hít sâu một hơi, đè xuống đủ loại suy nghĩ quay cuồng, nhẹ giọng nói nhỏ như thường ngày: "Không thể chạm vào môi của đàn ông được.”

Hạ Miên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. 

Lâm Nha hơi nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng cười nói: "Chỉ có mình ta với tỷ trong phòng thì không sao, nhưng ở bên ngoài nhất định không được làm như vậy, tính của người khác sẽ không tốt bằng Nha Nhi.” - ứ n g d ụ n g t-y-t

Nếu đổi thành người khác thì móng tay đã sớm in trên mặt Hạ Miên rồi. 

"Ta chỉ tò mò thôi.” Hạ Miên giải thích: "Không có ý muốn sờ môi ngươi."

Lâm Nha: "...”

Nụ cười của Lâm Nha cứng ngắc, lần đầu không biết nên tiếp lời như thế nào. 

Cũng may Thúy Loa tới đây, xua tan bầu không khí càng thêm xấu hổ này. 

Vừa rồi Hạ Miên để áo khoác ở trong phòng, Thúy Loa đã cầm chạy tới, nàng ấy đứng ở sau lưng nhón chân khoác lên người nàng: "Đi thôi chủ tử.”

Hạ Miên vẫy tay chào Lâm Nha, người sau đứng tại chỗ, tiễn nàng đi với nụ cười qua loa có lệ. 

Ánh mắt Thúy Loa nghi ngờ chuyển động giữa Lâm Nha và Hạ Miên, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, có phải Lâm Nha thiếu gia đang tức giận, sắc mặt trông có vẻ hơi cứng ngắc thì phải.”

"Tức giận sao?" Hạ Miên cúi đầu nhìn son trên đầu ngón tay, thứ này trông có chút giống son bóng.   

Nàng còn tưởng rằng Lâm Nha không bôi son phấn, không ngờ cũng bôi son môi. Lúc ấy nàng quá tò mò ngoài miệng Lâm Nha rốt cuộc là cái gì nên mới đưa tay sờ một chút.   

Chuyện này thì có gì phải tức giận, vừa rồi ăn cơm xong nàng đã rửa sạch tay rồi.

Nếu đã bôi son môi, vậy Lâm Nha cũng thoa phấn à?  

Hạ Miên dừng lại tại chỗ, cau mày suy nghĩ, sớm biết vậy vừa rồi đã nhìn kỹ hơn rồi.

Thúy Loa thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, còn tưởng rằng Hạ Miên đang lo lắng chuyện của Đinh Khê và Từ thị, biểu cảm có chút đắc ý trấn an nói: "Chủ tử yên tâm, Từ thị có tức sùi bọt mép cũng không dám làm gì ngài.”

Nói như thế nào Hạ Miên cũng là trưởng nữ Hạ phủ, cho dù hữu danh vô thực, phạm sai lầm gây chuyện cũng chỉ có thể là gia chủ phạt nàng, người khác không được, huống chi Từ thị còn là một tiểu thiếp, ngay cả cha kế cũng không được.

Trước kia Hạ Miên và Thúy Loa đối đầu với Đinh Khê luôn bị hắn ta dùng lời lẽ để hạ bệ, hôm nay có thể làm hắn ta tức giận. Về phần Thúy Loa có thể đưa đồ tới hay không hoàn toàn không quan tâm, ít nhất miệng cũng được vui vẻ một lúc.  

Chỉ nghĩ đến biểu cảm của Từ thị khi nhìn thấy bức thư, Thúy Loa cũng có thể vui vẻ cười ra tiếng.

Bên trong Lan Hương Viện, Đinh Khê nơm nớp lo sợ đưa tờ giấy trong tay cho Từ thị.

Trời rất lạnh, nhưng lưng hắn ta đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. 

Từ thị đang dùng cơm, ông ta chậm rãi cầm chiếc khăn trắng trơn lên lau khóe miệng, nhấc mí mắt vươn hai ngón tay ra cầm lấy tờ giấy: "Đây là cái gì?"  

Chẳng lẽ Hạ Miên viết để nhục mạ ông ta sao?

Đúng là...

Thật tốt quá!

“Mau để ta xem thử.” Vừa nghĩ tới khả năng này, Từ thị đã vội vàng đặt chiếc khăn tay xuống, dùng hai tay vuốt phẳng tờ giấy bị Đinh Khê bóp lại, trên mặt lộ ra ý cười, tâm tình từ trong ra ngoài vui vẻ, mặt mày giãn ra.    ( truyện trên app T𝕪T )

Ông ta vẫn muốn tìm một cơ hội để Hạ Miên phạm sai lầm lớn, để gia chủ hoàn toàn bỏ rơi nàng.   

Đáng tiếc Hạ Miên chết tiệt này, trước kia còn dám lén lút mắng sau lưng ông ta, nhưng từ sau khi rơi xuống nước ngay cả phần can đảm này cũng không có, cả ngày làm rùa rụt cổ ở trong phòng nên ông ta không bắt được sai lầm nào. 

Ngày mai gia chủ sẽ trở về, Hạ Miên rõ ràng là thò cổ ra để cho ông ta làm thịt mà. 

Từ thị cười kiều mị, lần này bất cứ khi nào ông ta có cơ hội nhất định sẽ làm cho nàng không thể trở mình được ở trước mặt gia chủ!

Phán nhi đáng thương của ông ta vừa thông minh, ngoan ngoãn lại hiếu thảo, nhưng phải mang thân phận thứ nữ bị người ta chỉ trích ở sau lưng. 

Người làm cha, sao có thể nhẫn tâm được chứ. 

Từ thị mặt đầy ý cười nhìn chữ trên tờ giấy. Phông chữ rõ ràng, trang nhã, không giống kiểu chữ sơ sài của Hạ Miên.   

Ông ta vẫn còn có tâm trạng bình luận chi tiết chữ của Hạ Miên, cho đến khi nhìn thấy mấy chữ "Gỗ hương": “Sứ Thanh Hoa": “Bình mạ vàng", nụ cười trên môi ông ta không còn giữ được nữa.   

Đinh Khê ở bên cạnh ngập ngừng kể chuyện vừa rồi ở Vân Lục viện cho Từ thị nghe, càng nói càng thấy oan ức, tức giận đến phát khóc: "Lang quân, các nàng bắt nạt người, nói ta lớn lên giống đầu bếp. Đây không phải là họ đang mắng ta xấu xí, mà là quanh co lòng vòng sỉ nhục người.”

Từ thị nghe vậy hai tay run rẩy, rõ ràng là tức giận. 

Đây là chuyện sỉ nhục sao?

Đây rõ ràng là chuyện tiền bạc!

"Tại sao nàng ta không muốn chiếc giường mềm từ gỗ hương và lim vàng chứ?" Móng tay nhuộm bạch đậu khấu của Từ thị gõ mạnh vào dòng chữ trên đó, giọng nói bén nhọn phát run: "Còn muốn, còn muốn đĩa sứ Thanh Hoa, bình mạ vàng, sao nàng ta không trực tiếp nói muốn mạng của ta."

Mỗi lần Hạ phủ tiêu tốn từng đồng bạc cho Từ thị đều luyến tiếc, huống chi mấy thứ này cộng lại đủ cho tất cả mọi người trong phủ tiêu suốt năm tháng.

Từng nét bút trên giấy tất cả đều là bạc trắng. 

Thay vì để cho ông ta bỏ tiền ra, còn không bằng trực tiếp sĩ nhục ông ta xấu xí.

Từ thị tức giận đưa tay đỡ trước ngực thở dốc, Đinh Khê sợ không dám khóc nữa, cuống quít chạy đến phía sau đỡ lấy ông ta: “Lang quân người đừng tức giận, nếu nàng ta muốn vậy chúng ta không cho là được rồi, người đừng tức giận.”

Từ thị liếc nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cũng cảm giác được tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực, nặng đến mức ông ta không thở nổi.

Đồ ác ôn Hạ Miên này, tại sao lúc trước không chết đuối trong hồ đi, đến lúc đó đừng nói quan tài gỗ hương, cho dù là lim vàng ông ta cũng cam lòng. 

"Cho, sao có thể không cho được!" Bởi vì nhất định phải cho nên Từ thị mới tức giận thành như vậy.   

"Nàng xa hoa lãng phí như vậy, gia chủ mà biết tất nhiên sẽ nổi giận. Nhiều thứ tốt như vậy chính bà ấy cũng không nỡ dùng, hiện giờ Hạ Miên làm con gái vậy mà còn dùng tốt hơn mẫu thân. Không kế thừa gia tài thì đức hạnh đâu có như vậy, tương lai nếu thật sự giao Hạ phủ cho nàng ta, chắc chắn sẽ sụp đổ."  

Trong mắt Từ thị tất cả đều là tính toán, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cười có chút vặn vẹo: "Học thì không xong nhưng tiêu tiền hưởng thụ thì hạng nhất, ta xem lần này gia chủ sẽ tha cho nàng ta như thế nào.” 

Đinh Khê nghe vậy có chút mơ hồ, đầu óc xoay chuyển vài vòng mới lấy lại tinh thần.   

Ý này có nghĩa là Hạ Miên muốn tiêu tiền, Từ thị sẽ cho nàng, đến lúc đó trực tiếp đưa sổ sách cho gia chủ xem. Gia chủ tự mình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, biết kiếm tiền không hề dễ dàng cho nên hoàn toàn không phải là người tiêu tiền hoang phí. 

Nếu để cho bà ấy thấy Hạ Miên tiêu xa hoa lãng phí như vậy, nhất định sẽ lấy gia pháp ra trị nàng.

Chỉ mất năm tháng chi phí đã có thể xóa bỏ được thân phận trưởng nữ của Hạ Miên, thật đáng giá. Hơn nữa tương lai Hạ Phán kế thừa gia tài, vậy không phải toàn bộ Hạ phủ đều là của Từ thị sao? Ông ta đây là bỏ tiền nhỏ, lấy cả gia tài.

“Lang quân quả nhiên lợi hại.” Đinh Khê thành tâm nịnh nọt.   

Ai ngờ đôi mắt xinh đẹp của Từ thị ngang ngược, trừng mắt nhìn hắn ta: "Lợi hại thì không cần tiêu tiền nữa sao?"

Sắc mặt ông ta tái xanh, trong lòng tính toán rõ ràng cũng đau lòng những số bạc này.

Những dòng chữ nhỏ và rõ ràng trên tờ giấy, đều giống như một con dao cùn đang cắt thịt trên người ông ta.

Nếu Từ thị đã có ý định thỏa mãn Hạ Miên thì sẽ không chậm trễ nữa, ngày mai Hạ mẫu sẽ trở về. Buổi chiều hôm đó ông ta đã thay đổi tất cả đồ đạc cho Hạ Miên, ngay cả lò sưởi cầm tay điêu khắc mạ vàng cũng đưa tới cho nàng.

"Từ thúc thật tốt." Hạ Miên sờ chiếc giường làm từ gỗ hương, nàng cũng không phân biệt được nó tốt hơn chiếc giường vừa bị mang đi bao nhiêu, chỉ cảm thấy tỏa ra hương thơm bạc, tối nay ngủ nhất định sẽ thoải mái hơn.   

Đinh Khê vốn định mang tất cả đồ đạc thay thế đi, theo ý Từ thị tiết kiệm càng nhiều càng tốt không lãng phí. 

Nhưng hắn ta còn chưa kịp làm gì thì Thúy Loa đã sai người mang hết đồ đạc đến phòng bên cạnh. 

Tiểu viện nhỏ của Lâm Nha trong nháy mắt đã đầy ắp, toàn bộ phòng trở nên phong phú hơn nhiều so với hai ngày trước, tất cả những trống trải và hoang tàn ban đầu đều bị đẩy ra ngoài. 

Lục Tuyết vui mừng khôn xiết, tuy nói đều là đồ Hạ Miên để lại, nhưng đối với hắn ta mà nói những thứ này đều là đồ tốt.   

“Miên chủ tử thật kén chọn, mấy thứ này còn mới, nàng nói không cần thì không cần luôn.” Lục Tuyết sờ chiếc bàn tròn mới thay, rồi lại sờ cái ghế bên cạnh, miệng lẩm bẩm không ngừng.   

Lâm Nha cầm chiếc bếp lò cầm tay nhỏ nhắn và tinh tế, đứng ở cửa nhìn người ra vào trong sân bên cạnh, nhẹ giọng nói với Lục Tuyết: "Nếu nàng ấy không đổi đồ, ta và ngươi lấy đâu ra những thứ tốt này để mà dùng."  

Là trông cậy vào Hạ phụ cường ngạnh, ốc còn không mang nổi mình ốc sao?

Hay là chờ Từ thị vắt chày ra nước tỏ lòng nhân ái?

Lục Tuyết hơi giật mình, đi đến bên cạnh Lâm Nha nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ta nhớ tới cái gì đó ánh mắt hơi trợn tròn vẻ mặt mừng rỡ: "Thiếu gia ngài nói Miên chủ tử cố ý làm vậy sao?"  

Nàng cố ý thay đồ đạc trong phòng mình để đưa tới Vân Lục viện.

Lục Tuyết cảm động, hắn ta cảm thấy mình đã đổ oan cho người tốt.

Lâm Nha không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía sân bên cạnh, đáy mắt tối đen không rõ.

Tỷ tỷ của hắn quả nhiên là người thú vị, nhưng mà không biết ngày mai nàng sẽ giải thích với Hạ mẫu như thế nào, Từ thị cũng không phải là một người cha yêu thương luôn đáp ứng mọi yêu cầu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp