Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 5


6 tháng

trướctiếp

 

Đinh Khê không hề nhận ra người được nhắc đến ở đây là hắn ta.

Tuy rằng Đinh Khê không sở hữu vẻ đẹp kiều diễm như Từ Thị, cũng không thanh lệ như Lâm Nha nhưng chắc chắn hắn ta không phải một tên da ngăm đen như đầu bếp, hắn ta tuyệt đối chưa từng gắn bản thân với những lời này.

“Nói ngươi đấy, tên đầu bếp.” Khóe miệng Thúy Loa gần như chạm đến mang tai, sự thất vọng vừa nãy của nàng ấy cũng đã biến mất.

Nàng ấy không ngờ vị công tử Lâm Nha yêu kiều và yểu điệu này lại có thể ăn nói lọt tai đến vậy.

Đinh Khê thấy mấy người trong phòng đang nhịn cười thì mới ý thức được lời vừa rồi của Lâm Nha là nhằm vào mình, khiến mặt hắn ta đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn Thúy Loa rồi cao giọng nói: “Ngươi đang ám chỉ ai là đầu bếp cơ?”

“Nói ngươi đấy, người gì mà không biết tự nhận thức về mình chút nào.” Cãi nhau với đàn ông cũng không làm Thúy Loa thấy gánh nặng, hai tay thì chống nạnh, cằm thì hất cao lên trời khiến Đinh Khê tức giận không thôi. 

“Nha Nha.” Hạ Miên đặt đũa xuống rồi ho hai tiếng, cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện kia. Sau khi nghiêm túc nhìn về phía Đinh Khê thì nàng mới nói: “Tuy rằng hắn trông rất giống đầu bếp, nhưng thật ra hắn chính là nam hầu ở bên cạnh tiểu thiếp Từ.”

Người ta nói tâm sinh tướng, dù Đinh Khê không quá khó coi nhưng nhìn như nào cũng thấy mặt mũi khá tàn bạo, đôi lông mày sắc lẹm và gò má cao luôn tỏ vẻ khinh thường, không xem ai ra gì, đã thế còn rất chanh chua, không biết thân biết phận.

Nếu Hạ Miên chỉ tùy ý nói ra thì Đinh Khê sẽ không tức giận, cùng lắm hắn ta cũng chỉ cho rằng nàng cố ý nói ra vì mâu thuẫn với Từ Thị. Nhưng Hạ Miên lại không làm thế, rõ ràng nàng đã đánh giá Đinh Khê một hồi rồi mới nghiêm túc nói rằng hắn ta thật sự xấu xí.

Ngực Đinh Khê phập phồng.

Lâm Nha kinh ngạc giơ tay lên che miệng như thể nhận ra mình đã lỡ vạ mồm nói sai gì đó, hắn chớp chớp mắt hai cái, nhìn thì như đang thì thầm với Hạ Miên, nhưng giọng nói lại đủ lớn để mọi người đều có thể nghe thấy: “Nhưng hắn trông giống như một người lao động chân tay và thường làm việc nặng ấy."

Vẻ mặt của Lâm Nha rất ngây thơ và giọng điệu rất chân thành, nhưng lại nói những lời cay nghiệt thấu tâm can bằng chất giọng rất bình tĩnh.

“Ngươi!” Đinh Khê hít một hơi thật sâu, nụ cười vẫn không thay đổi mà nhìn thẳng vào Lâm Nha: "Ta cũng là người của lang quân, hy vọng Lâm công tử đừng quá nặng lời như vậy.”

Lâm Nha núp sau lưng Hạ Miên, chỉ để lộ khuôn mặt to bằng lòng bàn tay trước mặt Đinh Khê, như thể bị bộ dạng hung hãn của anh dọa sợ, hắn hạ giọng nói: “Ta chỉ nói thẳng thôi, không có ý gì khác.”

Lâm Nha dùng ánh mắt uất ức nhìn Đinh Khê: “Nếu ngươi là người bên cạnh Từ lang quân thì chắc chắn sẽ là người rộng lượng, nhất định sẽ không so đo với ta đúng không?”

Không đúng.

Đinh Khê muốn so đo với hắn, và không chỉ so đo thôi đâu, mà còn muốn lao tới túm cổ áo và vả hắn một cái thật mạnh.

Tuy nhiên, nếu hắn ta thực sự dám làm vậy thì ngay cả Từ Thị cũng không cứu nổi, người khác cũng sẽ nói hắn ta là đồ nhỏ mọn.

Lần đầu tiên Đinh Khê cảm thấy bứt rứt đến mức không thể trút được cơn giận.

Bình tĩnh.

Đinh Khê cố ổn định tinh thần, hắn ta vẫn nhớ rõ nhiệm vụ khi đến đây, buộc phải chuyển chủ đề sang một bên: “Lang quân bảo ta đến hỏi thăm sức khỏe của Miên chủ tử và hỏi xem người có cần thêm gì không, có muốn mời đại phu đến để xem bệnh thêm nữa không?”

Hắn ta hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Dù sao người cũng là trưởng nữ trong phủ, nếu có chuyện gì xảy ra hoặc không thể tỉnh lại thì cũng đừng đổ lên đầu lang quân của chúng ta.”

Đinh Khê rõ ràng cố ý nói những lời cay nghiệt như vậy.

Lang quân của bọn họ mới là người quản cả cái phủ này, cho dù Hạ Miên có lớn tuổi nhưng cũng không được ưu ái bằng tiểu chủ tử là Hạ Phán của họ.

Trước kia nếu Hạ Miên nghe được những lời này đều sẽ nổi đóa, lần nào cũng vậy, nàng sẽ nhảy cẫng lên và phản bác hắn ta bằng bộ dạng đáng thương đến mức buồn cười.

Đinh Khê nâng tay lên nhìn về phía Hạ Miên, hắn ta hất cằm và hạ mí mắt như thể đang chờ xem kịch.

Cũng không biết tự lượng sức mình, không thông minh lại không được nuông chiều, mang thân phận trưởng nữ cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Nếu bây giờ có ai gọi nàng bằng hai chữ “trưởng nữ” thì chẳng khác nào là đang chế giễu.

Sắc mặt Thúy Loa lập tức thay đổi, nàng ấy nhanh chóng nhìn Hạ Miên. Trước đây, điều khiến chủ tử khó chịu nhất chính là khi có người nói ra từ “trưởng nữ” trước mặt nàng.

Ai ai trong huyện Liên Hoa cũng đều biết rằng, trưởng nữ của Hạ phủ đều thua kém thứ nữ về mọi mặt. Ở những phủ khác, đó có thể là một vị trí quan trọng nhưng ở Hạ phủ thì lại vô cùng hèn mọn.

Đinh Khê rõ ràng là đang có ý chọc tức chủ tử, không khác nào nói nàng đã vô dụng lại còn yếu ớt, chẳng thà chết đi còn hơn.

Lâm Nha khẽ cử động đầu ngón tay, bình tĩnh liếc nhìn Hạ Miên, sau đó quay đi không nói gì và nhìn món ăn hôm nay như không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng chợt trở nên im lặng, không ai nói tiếng nào.

Giữa sự im lặng ấy, Hạ Miên lại lầm bầm vài tiếng rồi gõ nhẹ chiếc đũa vào bát: “Nếu ngươi không nói thì ta còn quên mất là mình đang bệnh.”

Nàng thực sự không hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của Đinh Khê mà chỉ tập trung vào trọng điểm rằng “Từ Thị đang hỏi nàng có cần thêm cái gì không” và bắt đầu vạch ra một danh sách dài.

Hạ Miên nhìn quanh phòng, nếu đã hỏi như vậy thì chắc chắn là đang dư rất nhiều.

Mi mắt phải của Đinh Khê đột nhiên giật giật, hắn ta cảm thấy có một loại dự cảm không lành.

"Người bệnh cần dưỡng bệnh. Chiếc ghế mềm trong phòng ta ngủ không thoải mái, lát nữa đổi cho ta thành thành ghế gỗ lê." Nàng suy nghĩ một lúc rồi có hơi bối rối, sau đó cau mày nói: "Chúng ta đổi sang gỗ hương màu vàng đi. Đổi chiếc ghế mềm kia thì đổi luôn cả giường luôn cho đều, như bàn ghế thì cứ đổi cho nó nguyên bộ sẽ tốt hơn."

“Hình như gần đây ta còn sụt cân, quần áo cũng không vừa người, hơi trống một chút, nhớ tìm thợ may tới may cho ta hai bộ quần áo mới, chất liệu và loại vải ta cũng không hiểu lắm, cứ chọn loại đắt tiền nhất là được. Hạ phủ làm ăn lớn, nói với Từ thúc thúc, không cần phải tiết kiệm tiền thay ta.”

Trưởng nữ thì sao có thể không ăn mặc thật đẹp cho được.

Sự lo lắng ban đầu của Thúy Loa dần dần chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng nàng ấy phải che miệng cười lớn.

Chủ tử hoàn toàn không hiểu ý của người nọ, nếu biết nàng chỉ nghe được câu kia, đã thế, một khi những yêu cầu này còn lọt vào tai Từ Thị thì chắc ông ta sẽ tức chết.

Từ Thị kia đã nghiễm nhiên cho rằng toàn bộ gia tài của Hạ phủ là tài sản riêng của ông ta, ngoại trừ đứa con gái của mình thì ông ta cũng không nỡ chi ra một cắc bạc nào, chứ đừng nói là cho Hạ Miên những thứ đồ tốt như vậy.

“Ngươi không nhớ nổi à?” Hạ Miên nhìn người đang đứng đờ ra như đinh đóng cột và sắc mặt trắng bệch kia của Đinh Khê, hiếm khi nàng quan tâm đến cỡ này: “Để ta viết vào giấy cho ngươi dễ nhớ, đừng bỏ sót thứ gì đấy.”

Tận dụng lúc này, Hạ Miên cũng muốn đổi cho mình vài bộ đồ thật tốt. Nói thật thì nếu Đinh Khê không nhắc thì nàng cũng không nhớ.

Kể từ khi Hạ Miên mở miệng đánh trả, Lâm Nha cũng đã quan sát nàng một cách thích thú.

Cánh đánh trả tốt nhất không chỉ bằng việc nắm chặt năm ngón tay rồi lấy đá chọi đá mà còn có thể nhẹ nhàng phân tán rồi lấy nhu thắng cương(*).

(*)Gốc là mượn lực đả lực: 借力打力: (tá lực đả lực)

Trạng thái hiện tại của Đinh Khê chính là Hạ Miên hoàn toàn không cảm nhận được đòn tấn công của hắn ta, thậm chí nàng còn không quan tâm chút nào, nhưng mỗi lời mà nàng nói ra thực sự chẳng khác nào dùng dao cùn cắt vào thịt của Từ Thị

Lâm Nha mỉm cười, ra hiệu cho Lục Tuyết lấy bút và mực rồi xắn tay áo lên: “Mặc dù trí nhớ của ta không bằng tỷ tỷ nhưng cũng tốt hơn người khác khá nhiều, để ta giúp tỷ tỷ nhớ lại.”

Đinh Khê chỉ có thể trơ mắt Hạ Miên mấp máy thuật lại những yêu cầu với Lâm Nha để hắn lấy bút ghi lại hộ nàng.

Cái gì mà dùng trà phải đi kèm với với đĩa sứ trắng xanh.

Cái gì mà đế đèn trong phòng phải khắc hoa văn và lót mạ vàng.

Cái gì mà rèm cửa cũ trong phòng đều phải đổi hết.

 Từ lớn đến nhỏ, từ những thứ có chi tiết tinh xảo đến cả chiếc giũa móng tay nhỏ, nàng đều muốn bọn họ phải ói bạc ra.

Đinh Khê cứng ngắc nắm chặt danh sách Lục Tuyết đưa cho mình, đầu óc trống rỗng, hắn ta không thể tưởng tượng được vẻ mặt của lang quân khi biết được điều này.

Không đúng cho lắm, vì sao Hạ Miên lại đột nhiên thông suốt, không những không tức giận mà còn biết xin chủ quân vài món đồ.

Bình thường câm như hến, sao giờ mở miệng lại chẳng khác nào sư tử há mồm thế.

Đinh Khê tức giận đến mức môi run lên, lồng ngực lại càng phập phồng hơn trước, nhưng cũng chỉ biết nhìn Hạ Miên mà không nói nên lời.

“Đừng có đứng đực ra đó, tạm thời ta cũng chỉ có thể nghĩ đến mấy thứ đó thôi. Ngươi cứ về làm theo như trên giấy là được, nếu nghỉ thêm cái gì ta sẽ bổ sung sau.”

Còn bổ sung thêm.

Đôi mắt Đinh Khê tròn xoe, cơ thể dần lung lay như sắp ngã.

Không lẽ nàng còn muốn dỡ sàn nhà và thay toàn bộ thành ngọc bích, nâng mái ngói lên và lót bằng vàng nữa sao?

Hắn ta nhìn thấy Hạ Miên khẽ nhíu mày, sắc mặt giống như lúc đưa ra đống yêu cầu như khi nãy thì vội vàng chạy vọt ra ngoài. Ngay cả bản lĩnh làm nàng bẽ mặt cũng không dám làm, sợ rằng nếu mình chạy chậm một chút thì Hạ Miên sẽ tiếp tục đưa thêm những yêu cầu mới.

Thấy cái đuôi như Đình Khê đang chạy trối chết, Thúy Loa vui vẻ quay người về chỗ.

Nàng ấy bắt đầu nịnh nọt rồi lại khúm núm trước mặt Hạ Miên, mỗi một câu đều khen chủ tử thật đỉnh.

Có khi nào mà Thúy Loa có thể ngẩng cao đầu trước mặt Đinh Khê như bây giờ chưa?

Trước kia nhìn thấy Đinh Khê thì sẽ luôn bị hắn giễu cợt khinh thường một cách quái gỡ, một nam hầu của tiểu thiếp nhưng lại không thèm để tâm đến người của chủ quân, nhưng bây giờ thời thế lại chuyển biến.

Hả giận.

“Liệu Từ Thị có thật sự làm theo những yêu cầu như trên giấy của tỷ tỷ không?” Lâm Nha thấy Hạ Miên có vẻ thích một món ăn trên bàn nên lấy đũa gắp cho nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt vào đĩa của nàng và nói bằng giọng điệu quan tâm: “Tỷ tỷ gầy quá, phải ăn nhiều hơn.”

 Hạ Miên chớp mắt với Lâm Nha, nàng cười khẽ: "Chắc chắn sẽ có." Nàng nói: "Đến khi đổi hết đồ trong phòng ta rồi thì xem đem nhưng thứ chưa dùng qua đến chỗ ngươi."

Dù những đồ đạc trong nhà bị nàng cho là vô giá trị nhưng thực chất những thứ tệ nhất cũng gần như là đồ mới. Thay vì lãng phí, tốt hơn hết là đưa nó cho Lâm Nha, người cần nó hơn.

Tận dụng tối đa mọi thứ.

Sắc mặt Lục Tuyết tái xanh, hắn ta cau mày muốn nhìn Hạ Miên nhưng không dám.

Miên chủ tử sao lại thế này, vừa rồi nàng nhớ đến nhiều thứ tốt cho mình như vậy cũng chỉ để công tử có thể sử dụng những đồ cũ.

Lâm Nha cũng sửng sốt một lúc, nhưng mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn tỷ tỷ vì đã nghĩ đến ta trong mọi việc."

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng và đôi mắt sáng của hắn, Hạ Miên nhìn lần thứ hai, nàng cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nhớ ra là gì. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sau bữa sáng ở Vân Lục viện, Lâm Nha lại lấy lò sưởi ra, lò sưởi ấm áp lại mang theo hương hoa thoang thoảng rất dễ ngửi.

Hà Miên cầm lò sưởi rồi đưa lên mũi ngửi mấy cái, Lâm Nha mỉm cười nói: "Là hoa nhài hái từ năm ngoái, có thơm không tỷ tỷ?"

Hắn đã cố ý chọn loại này, thơm nhưng không quá hắc, ngay cả người không thích hoa cũng không thể chê được.

“Nói thật là không thơm.” Hạ Miên đặt lò sưởi xuống, xoa xoa mũi: “Ta rất không thích ngửi những thứ này.”

Lâm Nha hơi sửng sốt, cúi đầu tự trách: "Trách ta tự quyết định nên đã khiến tỷ tỷ thấy không vui."

Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì hốc mắt đã hơi đỏ lên, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ cười nói: “Để ta đổi với tỷ tỷ.”

Vừa nói, Lâm Nha vừa cầm lấy lò sưởi từ tay Hạ Miên và cúi đầu đi vào buồng trong.

Lục Tuyết đi theo Lâm Nha và bị chặn lại ở ngoài tấm rèm, hắn ta không khỏi thì thầm với Hạ Miên: “Ngày hôm qua khi đốt lò sưởi công tử nhớ đến người, sáng sớm hôm nay đã dậy sớm và tự thay cánh hoa."

 Chỉ là người không thích, cũng không nên nói thẳng như vậy, mọi tâm ý cũng công tử đều trở nên vô ích rồi.

Lâm Nha rất nhanh đã ra khỏi phòng và đưa lò sưởi không mùi cho Hạ Miên: “Đây, tỷ tỷ.”

Hà Miên cúi đầu nhìn hắn, trong mắt Lâm Nha vẫn tràn đầy ý cười, nơi con ngươi trong veo kia chỉ phản chiếu khuôn mặt của nàng, hắn hoàn toàn không để tâm đến lời Hạ Miên vừa nói.

Nhưng Hạ Miên vì lời nói của Lục Tuyết nên đã có hơi xấu hổ nên không đưa tay ra nhận mà chỉ chậm rãi nói: “Ta tặng ngươi đấy.”

Nàng quay lại và xin Từ Thị một chiếc chạm khắc bằng vàng là được.

Đôi mắt của Lâm Nha hơi sáng lên: “Tỷ tỷ thực sự muốn đưa cho ta lò sưởi này."

Hắn ngạc nhiên mà nắm chặt lò sưởi, song, lại lo lắng nói: “Nhưng ta chẳng có gì để tặng cho tỷ tỷ cả, hay để ta thêu một chiếc hầu bao cho tỷ tỷ nha?”

“Tuy tay nghề thêu thùa của ta chỉ ở mức trung bình nhưng nếu tỷ tỷ thích thì ta có thể thử.”

Đôi môi của Lâm Nha mấp máy khi nói chuyện, Hạ Miên nhìn chằm chằm vào màu môi của hắn, lúc này nàng mới nhớ ra là có chuyện gì không đúng.

Tại sao màu môi của Lâm Nha lại khác với khi hắn vừa ăn xong?

Hạ Miên do dự muốn nói lại thôi, nhưng Lâm Nha lại ngước lên và nhìn nàng một cách nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?"

Lời nói thẳng thừng vừa rồi của Hạ Miên khiến Lâm Nha đỏ mắt, hiện tại nàng không biết mình có nên nói hay không.

Nhưng khi thấy Lâm Nha chăm chú và mong đợi nhìn mình, Hạ Miên không nhịn được mà đặt ngón trỏ lên môi dưới của hắn và xoa một chút. Nàng cúi đầu nhìn xuống vệt son đỏ trên đó và chợt nhận ra: “Vậy là do ngươi bôi cái này lên, thảo nào môi lại đỏ thế.”

Lâm Nha ngơ ngác nhìn ngón tay của nàng, khuôn mặt trắng nõn chợt đỏ bừng. Hắn không biết nên xấu hổ hay tức giận.

Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên có hơi khó xử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp