Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 4


6 tháng

trướctiếp

 

Buổi tối, đầu giờ Tuất(*), ở bên trong Lan Hương Viện.

(*) Giờ Tuất: từ 19:00 tới 21:00 trong 24 giờ mỗi ngày

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Từ Thị được Đình Khê hầu hạ rửa mặt và đang ngồi trước bàn trang điểm, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình khi vừa thoa phấn xong.

“Lang quân thật xinh đẹp, giống như Lạc Thần(*) ngày hôm đó vậy.” Đình Khê nhìn cái cổ trắng nõn cùng mái tóc đen dài xõa sau lưng của ông ta mà chân thành khen ngợi: “Khó trách gia chủ lại mê mẫn người đến như vậy, mỗi lần về nhà đều sẽ đến viện của chúng ta trước.”

(*) Lạc Thần: hay còn gọi là Lạc Tần, tên thật là Phục Phi, là một nữ thần sông trong thần thoại của Trung Hoa.

Từ Thị cực kỳ thoải mái trước lời khen của Đinh Khê, ông ta rất tự tin vào khuôn mặt của mình, chính vì sự xinh đẹp này nên ông ta mới có thể câu dẫn được Hạ Minh, cũng chính là Hạ mẫu nên mới bước chân vào phủ này được.

So với Lâm Thị ở viện bên cạnh, dù có làm cách nào đi nữa cũng không thể sánh với vẻ đẹp và tuổi trẻ của ông ta. May mà ông cũng tự biết mình, vì không thể lay động trái tim của thê chủ nên mới bắt đầu chuyển hy vọng lên người của Hạ Miên.

 Như một trò đùa, Hạ Miên đó ngu như heo, sao có thể so được với Hạ Phán của ông ta.

Người làm cha như Lâm Thị không tốt bằng ông ta, trưởng nữ như Hạ Miên cũng không bằng con gái của ông ta, ngay cả chức chủ quân cũng không thể truyền lại cho người khác, Từ Thị cảm thấy xấu hổ thay cho ông.

Mỗi sáng thức dậy, Từ Thị đều tự hỏi sao Lâm Thị lại có thể mặt dày đến vậy, sao không có việc gì nên hồn.

Nếu ông ta, với tư cách là một người chồng một người cha mà lại giả tạo như vậy thì đã sớm vào chùa quy y từ lâu, mắc công lại bị người bên ngoài bàn tán.

Ánh mắt của Từ Thị dần đảo tới lui, cười hờn một tiếng rồi nói: “Ngươi đúng là nói không biết ngượng, bị ta chiều đến hư rồi sao, cái gì cũng dám nói ra như thế.”

Ông ta nghịch tóc, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường nhưng lại nói: “Sao ta lại có thể so với chủ quân ca ca được cơ chứ? Ta kém ca ca tận mười tuổi, bản lĩnh duy nhất của ta cũng chỉ là quản lý cái nhà này mà thôi. Sao ta lại có thể mê hoặc gia chủ cho được, nàng ấy vì thương cho chủ quân ca ca nên mới đến viện của chúng ta nghỉ tạm, để cho ca ca có thể yên tĩnh mà nghỉ ngơi.”

Tuy nhiên Đinh Khê lại không phục, hắn ta nhớ tới cái gì đó rồi nói với Từ Thị: “Chiều này Thúy Loa có đến phòng thu chi để lấy bạc, nói rằng chủ tử thấy không khỏe nên cần phải mời đại phu, nô tài có cho người đi hỏi thăm nhưng vị Miên chủ tử này hoàn toàn ổn, đại phu rõ ràng đã được mời cho Vân Lục Viện.”

Quả thật kiểu người thân nào cũng có thể đến để hốt bạc rồi lợi dụng. 

Từ Thị nhướng mày nhăn mặt, ông ta quản cả cái nhà này dễ lắm sao. Cái này tốn tiền cái kia tốn bạc, ngay cả đứa cháu trai không máu mủ ruột rà của Lâm Thị mà cũng phải đón vào biệt phủ.

Bây giờ nuông chiều hắn như thế, sau này đến khi hắn xuất giá và rời khỏi phủ thì bọn họ còn phải chuẩn bị của hồi môn cho hắn luôn sao?

Mơ đẹp đấy, tốt nhất là nên bệnh đến chết đi.

Từ Thị nói: “Là lỗi của ta, không sắp xếp thật ổn thỏa, vậy mà lại quên mất việc này.”

Ông ta cũng đang ngấm ngầm mưu tính, quay đầu lại để dặn dò Đinh Khê: “Ngày mai đi tìm Miên chủ tử hỏi qua một chút, tốt nhất là nên hỏi ngay trước mặt Lâm Nha, hỏi nàng ta có khỏe hơn chưa hay cần uống thêm thuốc. Nàng ta là trưởng nữ của phủ, nếu xảy ra chuyện gì thì ta gánh không nổi.”

Đinh Khê trợn mắt: “Người hỏi câu này trước mặt Miên chủ tử để nàng hiểu được ý tứ. Cứ vài ngày lại đổ bệnh, một nữ nhân cũng không mỏng manh như nàng.”

Nhưng sao lại nói điều này ngay trước mặt Lâm Nha, mục đích là để hắn thấy xấu hổ.

Đừng tưởng bở rằng mình là cháu trai của Lâm Thị thì sẽ rất quý hóa, được gọi hai ba tiếng công tử thì đã tự nhận mình là chủ tủ rồi đó hả. Trong Hạ phủ này, chỉ mình Từ Thị có tiếng nói.

Chủ tớ hai người nói chuyện một lát rồi mới ngủ.

Khác với hôm qua, thời tiết hôm nay rất đẹp. Hạ Miên còn chưa rời giường thì đã cảm nhận được ánh nắng lan khắp phòng.

Mặt trời đã mọc, từng tia nắng chiếu qua khung cửa sổ được phủ bởi giấy, lọc đi cái lạnh bên ngoài và chỉ để lại hơi ấm của mặt trời.

Vào một ngày đẹp trời như này, nếu là người khác thì đã nhanh chóng thu xếp để đi cưỡi ngựa. Suy cho cùng, đây cũng là thời tiết mà dù có là nam hay nữ cũng muốn tận hưởng những chuyến đi chơi. Nếu duyên phận đã gõ cửa thì sao không nắm chắc và tô vẻ cho nó thật đẹp.

Chỉ có Hạ Miên trằn trọc trên giường như bánh xèo một lúc lâu rồi mới ngồi dậy vì nắng quá nên nàng không ngủ được.

Thúy Lạc nghe thấy tiếng huyên náo trong phòng nên đi vào và vui vẻ hỏi: “Chủ tử, hôm nay trời rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Tuyết xuân đã tan, nụ đã chớm nở, thời điểm như này rất thích hợp cho việc cưỡi ngựa dạo phố.

Đúng là hết chuyện để nói(*).

(*) Gốc là:真是哪壶不开提哪壶: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Hạ Miên nhướng mày nhìn nàng ấy, ánh mắt như muốn nói: Ngươi mơ giữa ban ngày đấy sao, nhìn ta xem có giống người có tâm trạng với việc đó không?

Nàng không giống.

Thúy Loa cúi đầu xuống ngay, vẻ mặt buồn bã như thể một chú chó vừa bị từ chối cho ra ngoài đi dạo, cả người đều trở nên héo úa. Nàng ấy chỉ có thể im lặng nhìn Hạ Miên bằng ánh mắt ai oán như đang cố gắng khơi dậy sự áy náy của chủ tử.

Kể từ khi Hạ Miên được vớt lên khỏi ao thì nàng một mực muốn hồi phục sức khỏe trong biệt phủ, nói chính xác hơn thì phạm vi của nàng cũng chỉ phân làm hai chỗ là từ giường đến chiếc ghế mềm, chẳng khác nào một con cá không chân, không thể làm gì ngoại trừ việc lật người qua lại.

Tội nghiệp thay cho Thúy Loa, nàng ấy lại vô tình bị nhốt ở trong phòng chung với Hạ Miên, như một chú cún bị nhốt trong lồng và sốt ruột đến mức gần như có thể cắn vào chiếc lồng sắt.

“Được rồi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.” Hạ Miên chịu hết nổi rồi, Thúy Loa thì đang reo hò tung tặng giúp nàng mặc lên bộ đồ mùa đông cồng kềnh rồi lại dẫn nàng ra ngoài sân. 

Mặc dù bên ngoài mặt trời vẫn đang chiếu sáng lồng lộng, nhưng trong không khí vẫn có hơi gió mát mẻ.

Tuyết trắng tích tụ trên mái nhà từ từ tan thành nước, nhỏ giọt xuống ngói hiên. Lớp màu trắng xóa trong sân hôm qua dường như đã được dỡ bỏ, lộ ra màu lục lam nhạt.

Thúy Loa ở bên cạnh rất hoạt bát, nàng ấy nhoi nhoi bên cạnh Hạ Miên và trò chuyện vui vẻ: “Ta nghe mấy người hay đi chợ ở trong viện nói rằng đường phố rất náo nhiệt. Mấy quán nhỏ hôm nay đều đã hết hàng, chủ tử, người có thấy chúng ta nên đi vào bên trong thành hoặc dạo phố ngoài thành không?”

Trong thành có đồ ăn ngon, ngoài thành thì có người đẹp. Thúy Loa ôm mặt, cảm thấy phân vân quá chừng.

 Hạ Miên liếc nhìn nàng ấy rồi chỉ vào sân: “Ta qua đây xem là được.”

Ngoài thành có thể đi dạo dưới tán cây xanh, trong sân cũng được mà, đều xanh như nhau, đã thế màu xanh trong sân còn cao quý hơn ngoài thành, không phải ai muốn vào là có thể vào được.

Hạ Miên ra hiệu cho Thúy Loa nhanh chóng bung xõa, dạo quanh một chút rồi vào nhà nhanh.

Nàng cũng chỉ có thế chiều nàng ấy đến mức này thôi.

“...” Dạo ở đâu cơ?

“Người nói là dạo ở đây hả?” Ánh mắt của Thúy Loa trợn tròn, hoàn toàn không thấy cảm kích chút nào: “Đây là sân trong viện của chúng ta, ngày nào cũng thấy, ở đây thì có gì để dạo.”

“Đã thế, ở đây còn không có đồ ăn ngon, còn không có người đẹp.” Tâm hồn của Thúy Loa đang định chạy thẳng ra cửa, thì Hạ Miên lại kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, kéo nàng ấy quay trở về. - app t-y-t

Thúy Loa lo lắng đến ngứa tim ngứa phổi: “Chủ tử, đã lâu lắm rồi người không ra khỏi cửa, người vốn rất thích ngắm người đẹp mà, ngoài thành có rất nhiều mỹ nam, người không muốn nhìn một chút hay sao.”

Nàng ấy cũng bị nhiễm thói này từ nguyên chủ của trước đây.

Nguyên chủ có thể không giỏi gì, nhưng nàng chắc là một nhan cẩu. Nếu không thì cũng không đến mức si mê vẻ đẹp của nam chính đến mức không phân biệt được phương hướng, trở thành một liếm cẩu(*) rồi bị người ta liếm đến mức trắng tay.

(*)Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Hạ Miên cũng thích ngắm người đẹp, nhưng khi nghĩ đến những tên đàn ông ăn mặc lòe loẹt giống Từ Thị ở trong phủ rồi lại nháy mắt với nàng cũng đủ khiến nàng phải rùng mình, người đẹp dần trở nên đáng sợ đến mức nổi da gà. ( truyện trên app T𝕪T )

Quên đi.

Hai chủ tớ bọn họ đứng ở cửa viện mà giằng co không ngừng. Vừa hay, ngay lúc này Lục Tuyết tình cờ mang đồ ăn từ trong bếp và đi ngang qua, hành lễ rồi mỉm cười với Hạ Miên và tiện hỏi nàng đã dùng cơm chưa.

Hạ Miên chỉ mới rửa mặt, còn chưa kịp ăn gì. Lúc này nhìn thấy hộp thức ăn mà Lục Tuyết mang theo nên nàng mới dần cảm thấy đói.

Nàng sai Thúy Loa đi lấy cơm: “Chúng ta đến Vân Lục Viện ngắm người đẹp đi.” Vừa hay đến ăn cơm với hắn luôn.

So với hàng chục lớp phấn son ở bên ngoài thì vẻ đẹp mộc mạc như ở nhà vẫn tốt hơn chứ.

Thúy Loa còn định bụng sẽ ra ngoài ăn cơm, nhưng sau khi đi một vòng mới phát hiện ra bọn họ còn chưa ra khỏi cổng.

Với vẻ mặt đau khổ, nàng ấy miễn cưỡng đi lấy đồ ăn.

Hạ Miên và Lục Tuyết đi vào phòng và hỏi thăm tình trạng của Lâm Nha.

"Cơn sốt của công tử đã hạ xuống, đại phu vừa mới tới nói chỉ cần chăm sóc tốt, ăn uống đầy đủ thì hai ngày nữa sẽ ổn thôi." Lục Tuyết nhấc hộp thức ăn lên, ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ hai cái và nhếch mép cười: "Cho nên ta đã mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho công tử của ta."

Hạ Miên chỉ có thể nghe được “Đồ ăn ngon” sau đó gật đầu nói: “Ừ, tốt tốt.”

Ăn cùng nhau cũng tốt.

Lục Tuyết nghĩ rằng Hạ Miên quan tâm đến thiếu gia của mình nên mới nói "Tốt" khi nàng biết hắn vẫn ổn, khiến tâm trạng của hắn ta còn rạng rỡ hơn ánh nắng ở bên ngoài.

 "Công tử, Miên chủ tử tới gặp người." Lục Tuyết vui vẻ gọi vào buồng trong và tự mình đặt cơm lên bàn, còn chuẩn bị thêm một bộ bát đũa cho Hạ Miên.

Hạ Miên vốn định ngồi đó đợi bữa ăn, nhưng sau khi nghe Lục Tuyết nói, nàng lại phải đứng dậy và chuyển ánh mắt từ đồ ăn sang buồng ở phía trong.

Một góc rèm trong phòng được một bàn tay trắng như ngọc vén lên, Lâm Nha mặc một chiếc áo bông màu xanh lá cây từ trong đi ra và cúi đầu nhìn xuống.

Sắc mặt tuy ốm yếu nhưng cũng không xanh xao xấu xí như ngày hôm qua, môi đỏ mọng, toàn thân tươi tắn hơn rất nhiều.

Hắn ngước mắt nhìn Hạ Miên, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười, khoảnh khắc lông mi nhướng lên, dường như ánh sáng đã xuyên vào mắt hắn, cả người cũng chợt sáng ngời, hắn nghiêng đầu và nhẹ nhàng gọi nàng: “Tỷ tỷ."

Âm thanh giống như bát canh mận đá thơm ngon trong cái hè nóng nực(*), như tiếng băng vỡ leng keng va vào tường, và trái tim mỏng manh của Hạ Miên đang khẽ run lên.

(*)Cái gọi là tình cảm cũng giống như mùa hè nóng nực, được nếm bát canh mận đá thơm ngon, nghe đá viên lắc lư trong chiếc bát sứ trắng khiến lòng người thật dễ chịu và ấm cúng. 

Mẹ kiếp.

 Đẹp.

Hạ Miên lấy tay che vào ngực trái của mình, nghĩ rằng ở ngoài không thể có ai xinh đẹp hơn Lâm Nha, và cho dù có cũng không ai có giọng nói hay hơn hắn.

Không nhu mì hay giả tạo, chỉ là tông giọng trong trẻo, không quá ngọt ngào hay chán ngán.

Lâm Nha mỉm cười bước tới: "Mỗi lần ốm thì ta ăn không ngon miệng, nhưng ở cùng người khác có thể ăn thêm vài đũa, tỷ tỷ có muốn ăn cùng ta không?"

Có.

 Hạ Miên không chút mà do dự ngồi xuống, đưa tay bưng canh cho Lâm Nha, nàng quan tâm nói: "Ăn nhiều một chút."

Hạ Miên đưa chén canh sang, Thúy Loa cũng vừa mang một hộp thức ăn quay về, vẻ mặt còn khó coi hơn vừa nãy.

Hạ Miên tưởng nàng ấy còn giận, đang định dỗ vài lời thì phát hiện Thúy Loa đang bị một cái đuôi đuổi theo sau lưng.

Đinh Khê ngang nhiên bước vào cửa, trước tiên nhìn xung quanh những người trong phòng một lượt, sau đó mới hành lễ với Hạ Miên.

Hạ Miên cầm đũa chuẩn bị ăn. Cái khác không nói, nhưng tay nghề của đầu bếp trong Hạ phủ quả thật không tồi.

“Chắc chắn không có ý tốt gì.” Thúy Loa cúi xuống dọn bữa ăn và tiện thì thầm với Hạ Miên: “Hắn ta đã đợi ở bên ngoài lâu rồi, biết người cũng ở Vân Lục Viện nên mới đi vào.”

Rõ ràng là muốn giở trò.

Lâm Nha liếc nhìn Hạ Miên, rồi nhìn Đinh Khê. Đinh Khê lại lộ ra nụ cười khẩy không có chút kính trọng nào.

Ôi, thật quê mùa, dù đẹp đến mấy cũng không phải là một công tử thực thụ.

Lâm Nha dường như không hiểu được sự khinh thường ẩn giấu trong mắt của hắn ta nên khuôn mặt hắn vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Lâm Nha nhẹ nhàng cầm khăn lên lau đầu ngón tay, đôi mắt thon dài quét qua khuôn mặt Đinh Khê, cuối cùng rơi vào người Thúy Loa.

Lâm Nha hỏi: "Ra ngoài để lấy cơm sao lại dẫn theo đầu bếp về làm gì thế?"

Giọng điệu của hắn có vẻ khó hiểu, vẻ mặt thì lại rất chân thành và nghiêm túc hỏi.

Hạ Miên không kìm được mà bật cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp