Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 20


6 tháng

trướctiếp

 

Lâm Nha năm nay mười ba tuổi, đối với một nam tử bình thường thì ở độ tuổi này đã qua kỳ kinh nguyệt đầu từ lâu, nhưng vì hắn quá yếu nên việc đến muộn hơn so với những người khác cũng là chuyện thường.

"Được, vậy ta đi lấy đồ cho công tử." Khuôn mặt Lục Tuyết đỏ bừng, hắn ta cúi đầu và được chú tiểu kế bên dẫn đi lấy đai kinh nguyệt.

Trong chùa cũng có nam tử, hoặc có những người thường đến đây hành hương nên những thứ này luôn có sẵn.

Thân phu tử nhìn Hạ Miên bằng vẻ mặt ngơ ngác: "Nhìn xem, cứ nhất định muốn gặng hỏi cho biết câu trả lời rồi giờ lại xấu hổ, lần này rốt cuộc cũng phải ra ngoài đợi thôi."

Hạ Miên phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa của từ kinh nguyệt mà chủ trì nói đến là gì.

Nàng nhìn Lâm Nha trên giường, hắn đang nhắm nghiền đôi mắt và cuộn tròn khi nghiêng người sang một bên, đôi lông mi dày cũng hơi run run vì đau, trông giống như một con bướm đen bị thương đang vẫy cánh. Đột nhiên, đôi tai đỏ lộ ra từ mái tóc kia dỏng lên, hiển nhiên có thể nghe được mọi người đang nói gì.

"Chúng ta đi ra ngoài thôi." Thân phu tử đi tới, nắm lấy tay Hạ Miên và nói: "Để cho hắn nằm nghỉ một lát."

Bà ta nhớ rõ phu lang nhà mình mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt thì không thể làm việc quá sức, chỉ có thể ngồi hoặc nằm, chẳng có hứng thú với việc gì, lúc nào cũng thấy không thoải mái.

Hạ Miên "Ù" một tiếng rồi rụt tay về lại, nàng nhìn về phía chủ trì và Thân phu tử rồi nói: "Được, vậy người cứ ra ngoài trước đi, mấy việc này ta quen rồi."

Cũng không giấu gì, nàng có kinh nghiệm.

Quen rồi.

Vẻ mặt của Thân phu tử dần trở nên kỳ quái.

Nhưng nhìn sắc mặt của Hạ Miên lại chẳng giống như đang đùa, Thân phu tử cũng chỉ nghĩ rằng nàng còn đang lo lắng cho Lâm Nha nên không khuyên nữa, bà ta nhấc chân và đi cùng chủ trì ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Hạ Miên nhờ người đem tới một cái lò sưởi cầm tay, sau đó dùng khăn sạch bọc lại rồi đưa cho Lâm Nha. Thấy hắn có vẻ rất khó chịu nên nàng đã cúi xuống và vén chăn lên: "Đắp lên bụng đi."

Lâm Nha ngước mắt nhìn Hạ Miên, vẻ mặt nàng hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Hạ Miên đang cầm lò sưởi được bọc bởi khăn và nhẹ nhàng ấn nó vào bụng dưới của hắn.

Hơi nóng từ từ lan khắp chiếc áo xuân của Lâm Nha, gương mặt hắn dần nóng lên rồi cụp mắt xuống và nhìn đi nơi khác. Ngay lúc này, Lâm Nha cảm giác như có một con bướm nhỏ đang bay phấp phới vào tận trái tim hắn, ngứa ngáy và chuẩn bị phá kén thoát ra.

"Sao tỷ tỷ biết mấy chuyện này?" Lâm Nha cảm thấy dễ chịu hơn nhiều thì nhẹ nhàng hỏi Hạ Miên, nhưng chẳng hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy trong miệng dần chua chát: "Là vì từng làm vậy cho những nam tử khác sao?"

Tất nhiên là không, Hạ Miên chỉ làm cho chính mình thôi.

"Chỉ là vô tình nhìn thấy phụ thân của ta làm theo cách này thôi." Hạ Miên trả lời qua loa, sau đó đánh trống lảng, tỏ vẻ quan tâm hỏi Lâm Nha: "Còn đau không?"

Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt vì đau nhưng lại trông rất vui vẻ: "Lúc đầu thì đau nhưng nghe tỷ tỷ hỏi như vậy thì chẳng còn đau nữa."

Hạ Miên nhìn Lâm Nha như nhìn một đứa ngốc, ngay cả dấu chấm câu cũng không tin. Nếu nàng có năng lực như này thì đã sớm mở một hiệu thuốc chữa bệnh bằng miệng rồi, còn tốn thời gian đọc sách làm gì.

"Nếu ngươi không đau nữa thì ta ra ngoài." Hạ Miên giả bộ đứng lên.

Lâm Nha lập tức đưa tay nắm lấy góc áo của nàng, rồi ngẩng đầu lên nhìn với đôi mắt đỏ hoe: "Tỷ tỷ ở lại với ta một lát thôi."

"Ngươi đúng là con vịt cứng đầu, chỉ giỏi mạnh miệng." Hạ Miên ngồi lại: "Nhưng thực ra, việc này đối với ngươi cũng là bình thường."

Lâm Nha ôm chiếc lò sưởi bằng hai tay và đặt nó ở trên bụng, trong mắt hắn tràn đầy ý cười khi nghe Hạ Miên nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp chờ đợi nàng nói gì đó để dỗ dành mình.

Tuy Lâm Nha chưa từng trải qua chuyện có kinh, nhưng hắn cũng đã từng đọc qua nhiều thoại bản, thường kể về việc nữ tử sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành nam tử vào thời điểm này, cũng nhằm di dời sự chú ý của họ.

Tỷ tỷ thường vẫn nói chuyện khiến người khác nghẹn họng nhưng hôm nay vẫn đau lòng vì hắn.

Lâm Nha nhìn Hạ Miên với vẻ mong đợi ngập tràn, nàng cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt chân thành rồi nói: "Chỉ nhìn chằm chằm vào ta thì được gì, uống nhiều nước ấm vào mới đỡ."

Dù nó không phải thuốc giảm đau nhưng nếu để ý đến tác dụng thì nước ấm vẫn thiết thực hơn.

Ánh sáng trong mắt Lâm Nha vụt tắt ngay lập tức, hắn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn, phổi cũng dần thấy đau đáu vì giận, nhưng cũng chẳng cảm nhận được cơn đau ở bụng nữa.

"Ta đi lấy nước nóng cho ngươi." Hạ Miên cảm thấy mình cũng chỉ có thể quan tâm đến nước này nữa thôi.

Nếu hỏi tất cả những người phụ nữ trong thế giới này, liệu có ai hiểu được nỗi đau của Lâm Nha hơn nàng? Ai có thể ân cần, biết hắn cần uống nước ấm như nàng không?

Không cần lời ngon tiếng ngọt vô ích kia, chỉ có nước ấm mới là thực tế. Hạ Miên đã độc thân nhiều năm nên mấy thứ kia cũng chả hiểu.

Đáng tiếc thay Lâm Nha lại chẳng cảm kích chút nào, suốt quãng thời gian đều phớt lờ Hạ Miên khiến nàng cảm thấy rất buồn bực, cảm giác như thể mình là anh hùng không đất dụng võ(*), chỉ có thể đứng ôm bình nước ấm mà tiếc nuối.

(*)Anh hùng không đất dụng võ; anh hùng không có chỗ múa gươm: người có tài nhưng không có điều kiện để bộc lộ, thể hiện tài năng nên đành bó tay bất lực.

Mãi đến khi Lục Tuyết quay trở lại thì Lâm Nha mới thu dọn đồ đạc để chuẩn bị xuống núi, người chủ trì đề nghị hắn: "Bình thường, nếu kết hợp với vận động thì có thể giảm bớt cơn đau. Hơn nữa mấy ngày nay trời trở lạnh, cần uống nhiều nước ấm vào.”

Mí mắt Lâm Nha giật giật, hắn nghiêng mặt nhìn người đứng bên cạnh, Hạ Miên thấy thế thì lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, còn khẽ hừ một tiếng, trên mặt viết rõ mấy chữ: 

Còn ai hiểu biết bằng ta?

Lâm Nha mỉm cười, hắn đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Hạ Miên: "Tỷ tỷ, Nha Nhi vẫn còn đau, nếu tỷ tỷ có thể cõng Nha Nhi xuống núi thì tốt quá."

"Ngươi như vậy thì cõng cũng là chuyện nhỏ thôi." Hạ Miên duỗi cổ rồi hời hợt nhìn xuống, phía trước là một dải bậc thang trải dài vô tận.

Nàng rụt đầu lại, trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn Lâm Nha, nói giọng điệu cực kỳ chó: "Chủ trì nói đúng đấy, ngươi cần vận động một chút."

"..."

Vành mắt của Lâm Nha lại đỏ lên, hắn cúi đầu nắm chặt quần áo của mình: "Là tại Nha Nhi vô dụng, luôn liên lụy đến tỷ tỷ, chắc chắn tỷ tỷ đã ghét bỏ ta rồi."

Hắn nhẹ nhàng thở ra: "Không sao, tỷ tỷ cứ xuống núi trước đi, để Nha Nhi từ từ đi bộ xuống cũng được. Đến sáng mai là có thể đến thẳng học viện luôn."

Hãy lắng nghe giọng điệu đầy đáng thương này.

Thân phu tử nheo mắt nhìn Hạ Miên, Lý Lăng cũng nhìn qua, rồi dần dần cũng có nhiều người đi ngang qua và nhìn lại.

Hạ Miên vội đưa tay bịt miệng Lâm Nha còn định nói tiếp, miễn cưỡng đồng ý: "Đừng nói nữa, ta cõng."

E rằng da mặt của Lâm Nha khá mỏng, vừa rồi hắn nói mình leo núi mệt nhưng những nam đệ tử khác liếc mắt một cái, dựa vào vẻ mặt của hắn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Cũng may là quỳ ít nên áo của hắn không dính bẩn, người khác nhìn vào cũng không thể nhận ra.

Nhìn thấy Hạ Miên thỏa hiệp, Lâm Nha nheo mắt và nằm úp xuống lưng của nàng trước ánh mắt không mấy thiện cảm của Trần Vân Mạnh, hắn xúc động nói: "Tỷ tỷ đối xử với Nha Nhi thật tốt."

Hạ Miên nói một đằng nghĩ một nẻo: "Chuyện nên làm."

Ta bị ép.

"Chúng ta là nam tử như nhau, nhưng ta chưa từng thấy ai phiền phức như hắn." Trần Vân Mạnh lầm bầm với những người ở bên cạnh, cố ý để nhận được sự đồng tình từ bọn họ.

Việc này chắc chắn không thể nói với Lý Lăng, nếu không nàng ta sẽ tới đây và giảng cho Trần Vân Mạnh một hồi.

Mà những nam tử đứng cùng hắn ta lại chẳng suy nghĩ giống vậy, bọn họ trợn mắt nhìn sang: "Mấy ngày nay ta cũng cực kỳ đau, chỉ vì sức khỏe của ngươi tốt nên mới chịu đựng được cảm giác khó chịu đó, còn nhưng nam tử bình thường như bọn ta đều phiền phức như vậy đấy, không so nổi với ngươi."

Bình thường Trần Vân Mạnh cũng chỉ hoà mình với những nữ đệ tử, khá nhiều nam tử đều không quen nhìn thấy hắn ta như thế. So với Trần Vân Mạnh, chắc chắn bọn họ sẽ yêu thích người mới như Lâm Nha hơn.

Người ta cũng chỉ dính mỗi đường tỷ của mình, chứ không phải loại mà ong bướm gì cũng sấn tới tán tỉnh, như thể muốn tất cả nữ đệ tử đều phải để mắt đến mình.

Trần Vân Mạnh bị những nam tử cùng lứa tẩy chay, hắn ta cũng chỉ bĩu môi kinh thường rồi chạy hai bước để đuổi theo Lý Lăng. Trần Vân Mạnh tỏ vẻ bọn nam tử kia quá phiền phức nên hắn ta không thể hoà nhập được với họ.

Trời chạng vạng, ánh hoàng hôn từ phía xa hoà cùng cảnh núi non hùng vĩ, tạo nên gam màu đỏ cam tuyệt đẹp.

Đúng lúc đó, Thân phu tử mở lời hỏi: "Chuyến đi này có mang lại cho các ngươi cảm xúc gì không?"

Âm thanh "Có" dõng dạc cất lên.

Chuyến đi này đối với mọi người mà nói: nhân lúc vui vẻ thì đến, thỏa chí thì trở về.

Xuống núi dễ dàng hơn nhiều so với lên núi, mọi người đều rất thoải mái mà vui đùa, náo loạn trên suốt chặng đường về, bầu không khí rất tốt.

Lúc này Thân phu tử mới nói ra mục đích cuối cùng của việc leo núi: "Nếu cảm xúc đã dâng trào vậy rồi, chi bằng về nhà viết một bài cảm nghĩ sâu sắc về chuyến đi này đi."

"Không cần đâu phu tử."

Đột nhiên trên đường núi lại vang lên tiếng kêu rên ỉ ôi.

Hạ Miên thực sự không quan tâm có phải viết hay không, nàng chỉ quay đầu hỏi Lâm Nha ở phía sau: "Nha Nha, ngươi còn đau không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Nha chớp chớp mắt, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, trông rất ngoan ngoãn và được lòng người, khiến hắn có vẻ rất dễ gần.

Hạ Miên động viên: "Nếu không đau thì cứ xuống đi bộ vài bước đi."

Nàng nhăn mặt: "Ngươi càng lúc càng nặng."

Lâm Nha hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa thì không nhịn được mà cắn Hạ Miên.

Hắn vòng tay qua cổ nàng, tỏa ra khí thế như kiểu hoặc là ngươi cõng ta xuống hoặc là cả hai ta cùng lăn xuống dưới kia. Chính thứ này đã dọa cho Hạ Miên câm miệng ngay, như chó rụt đuôi.

Quả nhiên, cho dù là giới tính nào đi nữa thì đến kỳ cũng gắt gỏng như nhau.

Thân phu tử cho mọi người một đêm và yêu cầu sáng hôm sau phải nhận được bài viết hoàn chỉnh.

Về việc leo núi thì chẳng xi nhê với Trần Vân Mạnh, nhưng phải viết văn thì hắn ta thà chết còn hơn. 

Sau khi trở lại trai xá, Trần Vân Mạnh nằm nhoài trên bàn học và ngơ ngác nhìn tờ giấy trắng đang được soi dưới ánh đèn dầu trước mặt.

Nghĩ đông nghĩ tây, Trần Vân Mạnh có nghĩ đến nửa ngày cũng chỉ nặn ra được một vài chữ, hết sức khó khăn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hắn ta lại nhìn sang Lâm Nha, hắn đang lấy một quyển sách từ đâu đó ra và chép từ nó xong hết, sau đó đi ngủ.

Trần Vân Mạnh trợn mắt há mồm, con ngươi hắn chuyển động nhưng lại chẳng nói nên lời.

Ngay ngày hôm sau, Trần Vân Mạnh chắp tay sau lưng và sải bước ung dung đi từ ngoài vào. 

Lý Lăng thu lại bài của mọi người để nộp cho Thân phu tử, đến bài của Lâm Nha thì nàng ta đã nhìn thêm vài lần và thốt lên: "Chữ viết của Lâm Nha đẹp quá."

"Đâu, để ta xem xem." Có người tò mò quàng vai Lý Lăng và cúi đầu xem.

Nét chữ của Lâm Nha vừa rõ ràng lại vừa tao nhã, đẹp như chính con người hắn.

Người kia không khỏi khen ngợi: "Quả đúng là nét chữ nết người, cũng tài hoa hơn người."

Chờ đến khi Lý Lăng cầm mấy tập bài rời khỏi giảng đường thì Trần Vân Mạnh mới đi đến đứng trước mặt Hạ Miên với Lâm Nha.

Hai người vẫn đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, ngay hàng đầu, hắn ta cụp mắt và nói với Lâm Nha: "Ta vốn không định nói với ngươi, nhưng Thân phu tử vô cùng ghét những người chép lại văn của người khác."

Cái gì mà tài văn chương hơn người cơ chứ, chẳng phải hắn cũng không viết được gì hay ho sao. Tốt nhất vẫn nên thành thật, viết được nhiều thì nhiều, được ít thì ít, thà rằng không viết cũng không sao chứ đừng như Lâm Nha, trực tiếp sao chép bài của họ rồi còn làm bộ như thể mình rất có tài văn chương.

Ánh mắt của Trần Vân Mạnh hơi động, sau đó lộ rõ vẻ do dự mà nói: "Tốt nhất ngươi nên lấy lại bài của mình đi."

Vì sao lại muốn lấy bài về? Tất nhiên là vì Lâm Nha đã sao chép nó chứ sao.

Hắn ta đến làm trò trước mặt Hạ Miên, đã thế còn chờ Lý Lăng rời đi nộp bài mới nói ra chuyện này thì chắc chắn là cố ý.

Nếu Lâm Nha thực sự muốn đi lấy lại bài thì chắc chắn Lý Lăng sẽ hỏi lý do, chờ đến lúc đó xem hắn có bẽ mặt hay không.

"Bài văn đã được sao chép?" Hạ Miên quay đầu lại và dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Nha, trong mắt nàng tràn đầy sự thất vọng.

Trần Vân Mạnh chú ý đến sắc mặt của Hạ Miên, tâm trạng cũng thấy tung tăng hơn hẳn, lập tức muốn dời ghế đến để hóng chuyện vui. 

Nam thần tiên nhỏ như Lâm Nha rồi cũng chép bài của người khác, hẳn là sẽ có người phải thất vọng lắm đây.

Trần Vân Mạnh vô vùng phấn khích, chờ đợi Hạ Miên mở lời nói Lâm Nha, giống như mỗi lần Lý Lăng nói với hắn ta.

Lâm Nha cũng hơi giật mình, hắn quay đầu nhìn nàng, chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy nàng nghiêng người thì thầm với mình: "Nha Nha đúng là không biết suy nghĩ."

Trong mắt Hạ Miên tràn ngập sự khiển trách, vẻ mặt như thể bị tổn thương và nói: "Sao ngươi có tài nguyên mà lại không chia sẻ?"

Trần Vân Mạnh: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp