Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 2


6 tháng

trướctiếp

 

Vân Lục Viện ở ngay bên cạnh, không xa lắm.

Lục Tuyết lo lắng cho chủ tử của mình nên chạy trước để dẫn đường, Hạ Miên thì thong thả đi ở giữa và theo sau nàng là Thuý Loa.

Viện này trước đây vốn không có người ở, sau khi đưa Lâm Nha đến đây thì mới cho người dọn dẹp. Mà ai là người dọn dẹp? Tất nhiên là Từ Thị.

Việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do ông ta quản lý, nói mồm là sợ ca ca làm việc vất vả nên những việc trần tục khó khăn này đều giao cho ông ta lo, ca ca là chủ quân nên chỉ cần ngồi trên cao và hưởng thụ là được.

Ngoài miệng nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo.

Hạ phụ vốn không xảo quyệt và mưu mô như Từ Thị, trong hai năm qua, bởi vì chuyện Hạ mẫu đi gặp Từ Thị mà ông và bà còn cãi nhau gay gắt, mối quan hệ tình cảm của hai người cũng dần lạnh nhạt.

Mọi người trong nhà đều cho rằng sở dĩ Hạ phụ vẫn là chủ quân là vì gia chủ vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng vào Hạ Miên. Chờ cho đến khi đứa con gái của Từ Thị, Hạ Phán, dần có triển vọng trong tương lai thì  chắc chắn gia chủ sẽ phải quay lưng nâng đỡ cho nàng ta.

Ngay cả Hạ Miên cũng từng nghe thấy những tin đồn trước đây, xem ra mọi người đều ngầm thừa nhận chuyện này.

Hơn nữa lần này Hạ phụ lại còn dẫn theo cháu trai của Từ Thị về đây, ông ta chắc chắn sẽ không để tâm đến cái viện này, cùng lắm là làm cho có để người khác không soi mói mà thôi.

Thúy Loa nói với Hạ Miêng trước khi vào cửa: "Trong phòng này không có chậu than thì thôi đi, sao ngay cả rèm vải dày cũng không treo ở bên ngoài thế kia!"

Hai ngày trước, khi mùa xuân dần ghé đến thì tiết trời cũng sắp ấm hơn, Từ Thị thấy thế nên cũng đã trực tiếp thu lại thứ này. Dù có hỏi lại thì cũng chỉ có thể nói do thời tiết là bất thường, cũng không thể trách ông ta được.

Hạ Miên cúi đầu đi vào phòng thông qua tấm rèm mỏng đã được Thúy Loa mở ra, nhiệt độ bên trong không chênh lệch nhiều so với bên ngoài, hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.

Lục Tuyết đi vào nhanh hơn họ, giờ lại từ bên trong chạy ra, đôi mắt vừa bị gió làm khô giờ đã ngấn lệ.

Hắn ta vén vạt áo rồi quỳ dưới chân Hạ Miên, ngẩng đầu nhìn nàng và cầu xin bằng giọng nói run rẩy: “Công tử của ta vẫn đang run lên vì lạnh, nhưng người lại nóng như lửa đốt, chủ tử, xin người hãy mời đại phu đến đây để chữa trị cho hắn."

Hạ Miên còn chưa kịp thích ứng, bước sang một bên hai bước, bảo hắn ta đứng dậy trước rồi sau đó quay đầu nói: Thúy Loa, ngươi cứ đi lấy bạc rồi mời đại phu đến đây, nếu có ai hỏi thì cứ nói ta bị bệnh."

Đôi mắt Thúy Loa sáng lên, nàng ấy lập tức kêu một tiếng rồi kéo rèm chạy ra ngoài. Chủ tử của nàng ấy là người tốt bụng, sau này nếu có ai nói Hạ Miên bạc bẽo thì nàng ấy sẽ là người đầu tiên giải quyết với người đó!

Năm nay Hạ Miên chỉ mới mười bốn tuổi, Lâm Nha cũng chỉ kém nàng một tuổi, cho dù là anh em họ đi nữa thì cũng không nên tùy tiện vào phòng của nam giới.

Hai tay của Lục Tuyết bấu chặt góc áo, ánh mắt liên tục ngọ ngoạy và đang chần chừ, hắn ta muốn Hạ Miên đi vào gặp công tử của mình, nhưng lại sợ sẽ không thích hợp.

Đang còn ngập ngừng không nói, vừa định ngẩng đầu lên thì mới nhận ra rằng Hạ Miên đã bước vào!

Trong đầu Hạ Miên vốn không có khái niệm nam nữ khác nhau, nàng chỉ rùng mình khi nghe người ta nói mình lạnh lùng, rồi lại nghĩ đến cái kết của Lâm Nha, nàng không đành lòng nhìn hắn cứ thế mà chết trước mắt mình như vậy được.

Căn phòng bên trong bày biện khá đơn giản, bởi vì có quá ít đồ đạc, nên nhìn có cảm giác rất vắng vẻ, trống trải, như thể khắp nơi đều lạnh lẽo.

Người trên giường đã cuộn tròn thành một cục, vùi mặt vào cánh tay. Hắn không chỉ đắp cái chăn mà còn phủ một chiếc áo khoác nhưng tình hình cũng không hề thuyên giảm chút nào.

Hạ Miên đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay ra khỏi ống tay áo và nhẹ nhàng nhấc một góc chăn lên, nàng đặt chiếc bình sưởi đang cầm tay trong lòng bàn tay vào đó.     

Lục Tuyết đi theo phía sau, nhìn Hạ Miên điềm tĩnh nhét tay vào chăn rồi tận mắt thấy nàng rút tay về, trợn tròn mắt và xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Nói thật thì chủ tử vẫn có thể đưa món đồ này cho hắn ta trước, rồi hắn ta sẽ nhét nó vào cho công tử. Tại sao nàng lại tự mình làm điều đó như thế chứ! Công tử cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác, lỡ chạm vào thứ không nên chạm thì phải làm sao?

Lục Tuyết lo lắng đến mức không dám nói gì, cứ nhìn ra ngoài xem đại phu đã đến chưa.

Lò sưởi ấm áp được đẩy đến khuỷu tay của Lâm Nha, ban đầu hắn không cảm nhận được cho là mấy, nhưng dần dần cũng nhận thấy được một luồng không khí ấm áp đang truyền từ trong chăn ra.

Lông mi Lâm Nha khẽ run lên, hắn dùng đầu ngón tay mò mẫm từ phía sau của lò sửa, cầm lấy bằng hai tay rồi chậm rãi ôm nó vào lòng, sau đó cố gắng mở mắt nhìn về phía đầu giường.

Khuôn mặt của Lâm Nha đỏ bừng như thể vừa vô cớ thoa một lớp phấn màu đào tươi lên gò má, trong mắt có mờ mịt bởi hơi nước đọng lại, từ dưới chăn ngước lên nhìn Hạ Miên như thế thì rõ ràng chẳng khác nào một cử chỉ quyến rũ. Nhưng vẻ mặt của hắn giống như một con nai ngây thơ đột nhiên đột nhập vào thế giới phàm trần, nhẹ nhàng va vào trái tim nàng.

Đẹp.

Đẹp hơn những người mà Hạ Miên từng gặp trước đây, cho dù là nam hay nữ.

"Tỷ tỷ?"

Bỗng dưng, người nằm trên giường lên tiếng, giọng điệu ngập ngừng, cách nói không chắc chắn như sợ nàng sẽ nổi giận.

Hạ Miên nghe thấy tiếng kêu thì thoát khỏi đống suy nghĩ mông lung của mình, hai tai nàng dần đỏ bừng, đáp lại bằng giọng dịu dàng. Đối với người đẹp, từ trước đến nay nàng chưa từng cưỡng lại nổi. 

Thấy Hạ Miên nhìn mình, lông mày và mắt Lâm Nha dần nhíu lại, nốt ruồi ở cuối mắt đỏ lên, không biết vì vui mừng hay do sốt cao: "Hôm nay trời lạnh như vậy, sao tỷ tỷ lại đến đây?"

Giọng hắn khàn khàn, nói câu nào cũng đều nghe thấy tiếng thở.

"Đến gặp ngươi, ta nghe Lục Tuyết nói rằng ngươi nóng đến mức sắp thành lò sưởi." Hạ Miên ngồi xuống đất, cụp mắt hỏi hắn: "Lúc vừa mới sốt sao không đến tìm ta…Cha?"

Lông mi Lâm Nha run rẩy, hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy từ trong chăn một cái lò sưởi trên tay rất tinh xảo, nụ cười trên mặt càng sâu và hơi thở nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Ta còn đang tự hỏi sao đột nhiên lại có một chiếc lò sưởi xuất hiện trong chăn, hóa ra là do tỷ tỷ.”

Hắn có vẻ rất vui mừng khi thấy Hạ Miên đến, cố gắng chịu đựng để có thể trò chuyện với nàng.

Đó cũng là điều không cần bàn cãi.

Hạ Miên không hiểu sao mình lại đến thế giới này, nàng cảm thấy rất cô đơn và lạ lẫm. Hắn cũng đột nhiên bước chân vào Hạ phủ, phải luôn thận trọng, đã thế còn sợ làm phiền đến Hạ phụ nên cho dù sốt đến mức này cũng không dám phiền hà đến ông.

Nghĩ đến đây, Hạ Miên thực sự cảm thấy hai người đúng là đồng bệnh tương liên(*). Đến khi nàng nhìn lại về phía Lâm Nha, sự quan tâm trên khuôn mặt đã chân thành hơn trước rất nhiều.

(*) Đồng bệnh tương liên: Chỉ những người cùng cảnh ngộ thì sẽ thông cảm cho nhau.

Lâm Nha nhẹ nhàng áp chiếc lò sưởi vào mặt mình, hành động như một đứa trẻ vừa mới nhặt được của quý, vậy mà những lời hắn nói ra lại khiến người ta cảm thấy đau lòng: “Tỷ yên tâm, đây là bệnh cũ của ta, thỉnh thoảng ta sẽ lại ốm nên quen rồi.”

Nếu không phải vì mặt của Lâm Nha đỏ bừng và giọng nói khàn khàn đến mức không thể nói được thì có lẽ Hạ Miên đã tin điều đó.

“Ta rất vui mừng vì tỷ tỷ có thể đến gặp ta.” Lâm Nha vẫn lạnh lùng, nửa khuôn mặt rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt biết cười, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.

Hạ Miên khẽ nhúc nhích ngón tay. Lúc này có lẽ nàng nên cởi áo choàng ra mặc cho hắn, nhưng trong phòng này lại không có chậu than, lạnh đến mức xung quanh như thể đâu đâu cũng có gió lùa.

Nàng đã cho hắn cái lò sưởi rồi, nếu lần này còn phải cởi áo choàng ra thì chỉ sợ ngày mai người sốt liệt giường sẽ là nàng.

Hạ Miên không thể làm được, quay đầu lảng tránh ánh mắt của Lâm Nha, và nói thẳng với Lục Tuyết: "Đến viện của chủ quân và gọi cho Cống Mi đến đây."

Hạ phụ thường dẫn theo Thọ Mi đi theo khi ra ngoài, và ông sẽ để Cống Mi có năng lực ở lại trong viện.

"Không sao đâu tỷ tỷ, ta chỉ bị sốt mà thôi, đừng làm phiền đến Cống Mi ca ca." Lâm Nha cố gắng ngăn Lục Tuyết lại, nhưng đối phương đã chạy ra ngoài.

Cống Mi cũng tới rất nhanh, còn dẫn theo vài nam hầu mang đến bốn năm chiếc chậu than. Hắn ta đích thân cầm một chiếc chăn bông mới trải lên giường, nhìn qua thôi cũng biết cái chăn mềm mại kia rất ấm áp.

 "Là lỗi của ta, ta không cẩn thận nên không biết công tử lại sống cuộc sống như vậy trong chính phủ của mình." Cống Mi nhìn Lâm Nha đang bị bệnh mà hai mắt đỏ hoe. Hắn ta nhanh chóng cho người đặt chậu than vào phòng, còn treo rèm lên rồi quấn chặt chăn bông lên người của Lâm Nha. ứng dụng t-y-t-

Sắc mặt của Cống Mi vẫn rất bình, tuy chưa nói gì nhưng trong lòng hắn ta đang thầm mắng Từ Thị. Sao ông ta dám ngược đãi công tử Lâm Nha ngay dưới mắt của chủ quân như vậy, nếu Từ Thị còn tiếp tục thì liệu sau này ông ta có cắt xén luôn của Hạ Miên không? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hắn ta quyết định phải thương lượng tốt về vấn đề này với chủ quân, nếu ông không gắng gượng để vực dậy thì hai người con trong phủ này sẽ phải chịu uất ức.

Mãi cho đến khi Lâm Nha cảm thấy ấm thì cảm giác tội lỗi trên vai Hạ Miên như vừa rồi mới biến mất, nàng mới thả lỏng và nhìn hắn lần nữa.

Lâm Nha chỉ mới mười ba tuổi nhưng khuôn mặt đã trưởng thành, làn da trắng nõn, nét mặt xinh đẹp, đôi mắt thon và lông mi dày. Khi hắn rũ mắt xuống và không nói gì thì nhìn có vẻ hơi mềm yếu, xa cách và mong manh.

Nhưng khi hắn nhìn sang, trong mắt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ và sự ỷ lại không hề cố ý che giấu, chẳng ai có thể chịu nổi khi bị hắn nhìn như thế này.

Khi Hạ Miên còn sống vẫn là con một và nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác được các em của mình bám lấy và làm nũng. Lúc này, Hạ Miên nhìn Lâm Nha, người rõ ràng trẻ hơn nguyên chủ một tuổi nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại giống như bậc cha chú đang nhìn thế hệ trẻ.

Hình như Hạ Miên khá vui khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Lâm Nha.

Thúy Loa đã dẫn đại phu đi vào, nhìn thấy căn phòng đã có sự thay đổi lớn. Nàng ấy đi đến chậu than nằm gần chân của Hạ Miên và ngồi xổm xuống để hơ tay.

Thúy Loa thì thầm với nàng: “Ả khốn nạn ở quầy thu ngân kéo ta đi hỏi đủ thứ chuyện, cố câu giờ về chuyện lấy tiền. Ngay cả chuyện liên quan đến mạng người mà nàng ta cũng chẳng hề để tâm! Lúc đó ta bực mình quá, nếu không vì đang vội đi tìm đại phu thì ta đã muốn đánh nàng ta một trận để trút giận.”

Hạ Miên dường như không quan tâm, nhưng Lâm Nha lại lo lắng nhìn nàng và nhẹ nhàng hỏi: "Ta có gây rắc rối cho tỷ tỷ không?"

Lông mi của hắn rũ xuống, thậm chí nốt ruồi đỏ ở cuối mắt cũng mờ đi, hắn áy náy đến mức cả khuôn mặt sắp co rúm lại trong chăn: “Sao ta lại vô dụng đến vậy chứ, vừa vào phủ đã gây rắc rối cho tỷ tỷ rồi.”

Hạ Miên đá Thúy Loa một cái, trách nàng ấy ăn nói bậy bạ. Thúy Loa rụt cổ, bĩu môi không phục: "Rõ ràng là Từ Thị đã bắt nạt quá đáng."

"Được rồi được rồi, ngươi ra ngoài trước đi." Cống Mi cau mày, đại phu muốn bắt mạch cho Lâm Nha nên bảo Thúy Loa ra ngoài đợi.

Nàng ấy cúi đầu đi ra ngoài, tưởng rằng Hạ Miên sẽ đi ra cùng nàng ấy, nhưng ai mà ngờ chủ tử của nàng ấy lại không có một chút sự tự giác nào, vẫn ngồi đó chờ công tử để lộ cánh tay của mình.

Chủ tử mười bốn tuổi, cách đây không lâu cũng đã có nghe chủ quân nói sẽ sắp xếp người vào phòng nàng. Khi còn trẻ, gia chủ đã lớn như vậy nhưng vẫn ngủ cùng một giường với chủ quân.

Thúy Loa cảm thấy mình đã hiểu được điều gì đó.

Cống Mi và Lục Tuyết cũng nhìn về phía Hạ Miên. Vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ hoang mang, trên đầu có hàng chục dấu hỏi, người bệnh cũng không phải nàng thì nhìn chằm chằm thế làm gì?

“Chủ tử, người hãy ra ngoài chờ đi.” Cống Mi cố gắng nói rõ.

“Không sao.” Lâm Nha được Lục Tuyết đỡ để tựa nửa người vào đầu giường, hắn cụp mắt xuống trông vô cùng ngoan ngoãn. Lâm Nha cầm lò sưởi trong lòng bàn tay và nhìn về phía Hạ Miên bằng ánh mắt dịu dàng: “Tỷ tỷ cứ ngồi ở đây thì trong lòng ta yên tâm hơn.”

Hạ Miên càng ngồi vững vàng hơn, tất cả những gì nàng có thể nghĩ là hắn trông thật xinh đẹp, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, khi ngồi dậy, cả khuôn mặt của hắn hiện lên, trông thậm chí còn đẹp hơn so với hồi nãy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp