Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 19


6 tháng

trướctiếp

Biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Miên rõ ràng đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được, Trần Vân Mạnh tức điên máu, gần như sắp lật tung bàn ăn lên.

Nàng cố ý.

Tại sao có thể gắp cho Lâm Nha mà lại không thể gắp cho hắn ta?

Trần Vân Mạnh vừa tức vừa thẹn, cả khuôn mặt hắn ta đỏ bừng bừng, suýt chút nữa là bóp nát cái bát trong tay.

"Vân Mạnh ca ca đừng nóng giận, tỷ tỷ là người thẳng tính, từ trước đến nay luôn nghĩ gì nói nấy nên chắc chắn không phải cố ý với huynh đâu." Lâm Nha lập tức đảm nhiệm việc hòa giải, hắn nhẹ nhàng khuyên bảo bằng vẻ mặt chân thành: "Nàng ấy có thể chỉ đơn giản là không muốn gắp đồ ăn cho huynh thôi, chắc chắn không hề có ý ghét bỏ huynh nên huynh đừng có suy nghĩ quá nhiều."

Lời còn dứt, sắc mặt của Trần Vân Mạnh đã nóng đến đỉnh điểm, hắn ta hối hận vì mình đã giơ cái bát sang bên đó.

"Ai thèm quan tâm nàng ấy có muốn gắp cho ta hay không chứ." Trần Vân Mạnh tức giận rút tay về, đặt mạnh cái bát xuống bàn khiến nó tạo ra âm thanh rất lớn: "Ngươi không gắp cho ta thì sẽ có người khác gắp."

Hắn ta nhìn Lý Lăng.

Lý Lăng chỉ im lặng thở dài, nàng ta cầm chiếc đũa bên cạnh để gắp cho Trần Vân Mạnh, không chỉ gắp mỗi món ngỗng quay chay mà còn có những món khác: "Đừng tức giận, cứ ăn đi."

"Ai mà thèm giận với nàng ấy, không đáng." Trần Vân Mạnh lại bưng bát lên, nhưng tâm trạng đã kém hơn rất nhiều so với lúc nãy, ngay cả hương vị của món ăn cũng chẳng ngon như trước.

Hắn ta mất hứng mà nói một câu: "Hạ Miên, ngươi đúng thật là không phải bằng hữu tốt."

Hạ Miên nghe xong cảm động đến mức xém chút nữa là buông đũa xuống và tặng cho Trần Vân Mạnh một tràng pháo tay.

Chỉ số IQ của nam chính cũng cao lên rồi đấy, cuối cùng cũng có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa họ, đúng là không dễ mà.

Hạ Miên vui vẻ ăn thêm nửa bát cơm, sau đó đứng dậy bưng chiếc bát rỗng và rời đi xới thêm cơm.

Trần Vân Mạnh trợn mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng đang tức giận nên khi ăn cơm cũng ồn ào, cố ý bộc lộ sự cáu kỉnh này cho người khác xem.

Lâm Nha liếc nhìn người ngồi đối diện, thấy Lý Lăng đang cố xoa dịu Trần Vân Mạnh thì nhẹ nhàng nói: "Ngươi đối xử với Vân Mạnh ca ca thật tốt, bất kể huynh ấy có đòi hỏi vô lý đến mức nào thì ngươi cũng đáp ứng được hết."

Trong mắt hắn lại lộ ra sự ngưỡng mộ, sau đó cụp mắt và khẽ thở dài: "Nếu là ta thì chắc sẽ không nỡ đối xử dữ dằn như vậy với tỷ tỷ."

"Ta không dữ dằn, mối quan hệ giữa hai người chúng ta tốt hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ đấy." Trần Vân Mạnh trừng mắt nhìn Lâm Nha, hắn ta có cảm giác như người này đang cố chia rẽ mối quan hệ giữa họ, sau đó không nhịn được mà nhìn về phía Lý Lăng: "Phải không?"

Lý Lăng mỉm cười và giải thích với Lâm Nha: "Hai nhà của chúng ta là người quen cũ, ta với Vân Mạnh đã lớn lên cùng nhau từ thuở tấm bé nên ta hiểu rõ tính tình của hắn, cũng đã quen nên không thấy dữ dằn gì đâu."

Vậy nếu nàng ta không quen với hắn ta nữa thì sao?

Lâm Nha mỉm cười, vô tình nhìn thấy Hạ Miên đang bưng bát đi tới nên mới cụp mắt xuống ăn tiếp, dáng vẻ dịu dàng trầm lắng hoàn toàn trái ngược với người đang muốn quăng chiếc đũa sang bên cạnh như Trần Vân Mạnh.

Lý Lăng khẽ thở dài, trong đầu chợt nảy lên một suy nghĩ.

Nếu như Lâm Nha là đệ đệ của nàng ta thì tốt biết mấy, hắn vừa ngây thơ lại vừa tốt bụng, chắc chắn nàng ta sẽ không nỡ để hắn phải chịu uất ức cho dù chỉ là nhỏ nhất.

Sau bữa ăn, Thân phu tử đang cùng vị chủ trì đàm kinh luận đạo, đồng thời bà ta cũng yêu cầu các đệ tử hãy đi dạo xung quanh một chút rồi hẵng tập hợp lại để xuống núi, để không phải về quá muộn vì đi bộ dưới sắc trời tối ở trên núi sẽ rất nguy hiểm.

Lý Lăng hỏi Hạ Miên và Lâm Nha: "Có muốn đi nhìn thử xem phía trước có gì không?"

Nhiều người đã đến tiền viện để thắp hương, cầu mong cho gia đình hòa thuận, người thân bình an, hoặc một số thì cầu cho sự nghiệp hay học tập được có tên trên bảng vàng.

Đối với nữ đệ tử, hầu hết đều cầu cái sau.

Liên Hoa nãi nãi ở Liên Hoa Tự là một vị thần rất linh trong vùng, tương truyền rằng bà sẽ giúp người khác thực hiện những nguyện vọng thành tâm nên hằng năm có không ít người từ kinh thành đến đây để lễ tạ thần.

Tuy chỉ mới cuối tháng ba, nhưng kỳ thi Hương vào tháng tám cũng chẳng còn xa nữa, Lý Lăng cũng muốn đi bái lạy, huống hồ vẫn còn một Trần Vân Mạnh bên cạnh đang vừa quát mắng vừa đi đến.

Lâm Nha nhìn Hạ Miên: "Tỷ tỷ có muốn đi không?"

Sau khi uống canh nóng thì cơn đau âm ỉ trong bụng hắn cũng đã dịu đi rất nhiều nên lúc này cũng muốn đi theo bọn họ.

Lâm Nha ngước mắt lên: "Nghe nói Liên Hoa nãi nãi rất linh, tuy Nha Nhi cũng muốn đi xem nhưng chỉ cần tỷ tỷ nói không thì Nha Nhi cũng sẽ ở lại với tỷ tỷ. Mặc dù có hơi tiếc nhưng không sao, tỷ tỷ là quan trọng nhất.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khi Lý Lăng nghe thấy điều này, nàng ta trố mắt nhìn Hạ Miên và khao khát muốn thay nàng đồng ý yêu cầu đó. Nếu đổi lại là Trần Vân Mạnh thì hắn ta sẽ trực tiếp túm tay nàng ta đi qua đó, chớ hề để ý xem nàng ta có muốn đi hay không.

"Đi xem cũng được." Hạ Miên cũng tò mò: "Đi thôi."

Ngay sau buổi trưa, người hành hương trong chùa cũng không còn nhiều. Trần Vân Mạnh lanh lợi đi mua mấy bó nhang, đưa cho Lý Lăng mấy cây rồi lại lúng túng xoay người đưa cho Hạ Miên: "Cho ngươi một cây, ta không hề nhỏ mọn như ngươi đâu nhá." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Khi thấy hắn ta lè lưỡi với Hạ Miên, Lý Lăng đã mỉm cười. Mặc dù đôi khi Trần Vân Mạnh nói chuyện hay hành động thiếu chừng mực nhưng may là hắn ta không mang thù, tức giận xong rồi thì thôi.

"Ôi chao, mua thiếu rồi." Giọng nói véo von của Trần Vân Mạnh vang lên, đôi mắt hạnh nhân ấy hướng về phía Lâm Nha, sau đó hắn ta nhẹ nhàng lắc lư cây nhang trong tay: "Đây là cây duy nhất còn lại rồi, ngươi sẽ không muốn lấy nó luôn chứ nhỉ?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Vân Mạnh khiến Lục Tuyết ứa máu. Mua thiếu gì chứ, rõ ràng là cố ý làm vậy.

"Chủ tử, chúng ta tự đi mua cũng được." Lục Tuyết cất lời, còn đang định đi thì Lâm Nha đã giữ chặt tay hắn ta lại.

"Nếu ca ca không muốn cho thì ta đây cũng không cần." Lâm Nha ngước nhìn về phía Trần Vân Mạnh, mỉm cười khéo léo hiểu chuyện, âm thanh cũng rất nhu hòa: "Có điều Vân Mạnh ca ca là người tốt như vậy nên chắc chắn sẽ cho ta có đúng không?"

Không đúng.

Vẻ mặt của Trần Vân Mạnh như thể vừa nuốt sống một con ruồi và nó hóc ở trong cổ họng, hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lâm Nha.

Sao hắn lại có thể vô liêm sỉ đến vậy cơ chứ, hắn ta chỉ có mỗi một cái mà cũng không biết thẹn mở mồm ra xin cho được?

Nhưng đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại.

Trần Vân Mạnh cảm thấy như thể mình vừa tự lấy đá đập chân mình. Hắn ta rất muốn từ chối thẳng nhưng Lý Lăng và Hạ Miên đều đang nhìn về chỗ này.

Trần Vân Mạnh nghiến răng nghiến lợi lầu bầu, bất đắc dĩ phải đưa cây nhan trong tay mình cho Lâm Nha nhưng trong lòng đang thầm mắng hắn điên cuồng.

Ngay lúc cây nhang sắp được chuyển đến tay Lâm Nha, đôi mắt Trần Vân Mạnh lóe lên và hắn ta đã trực tiếp dùng lực nhẹ ở đầu ngón tay để niết chặt vào cây nhang vốn đã mỏng manh kia.

Cây nhang gãy làm đôi, một nửa rơi xuống đất, nửa còn lại thì nằm trên tay hắn.

Đuôi lông mày của Trần Vân Mạnh lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Thà là làm gãy nó chứ không muốn đưa cho hắn.

Lý Lăng và Hạ Miên đang đứng sau Trần Vân Mạnh, khi nghe thấy tiếng động thì cả hai đều quay đầu nhìn lại.

Nàng đã đợi muốn dài cổ rồi, vẻ mặt cũng dần trở nên nôn nóng, còn thiếu chút nữa là đã mở miệng hỏi Trần Vân Mạnh đã xong chưa.

Ngay cả cho một cây nhang cũng tốt hết nửa ngày trời, hắn ta còn nhiều chuyện hơn cả Nha Nha.

"Sao vậy?" Lý Lăng thì tính tình rất tốt, nàng ta vẫn còn khá kiên nhẫn và bước tới chỗ hai người, đập vào mắt chính là cây nhang chỉ còn một nửa và hai người kia đang đối mắt với nhau.

Trần Vân Mạnh lắc đầu, giọng điệu của hắn ta còn chẳng giấu nổi vẻ vui mừng: "Không sao, ta còn đang định đưa cây nhang cho Lâm Nha, ai mà ngờ nó lại gảy làm đôi như thế chứ, xem ra cây nhang này không ưa hắn rồi."

"Vân Mạnh." Lý Lăng nhìn hắn ta một cái rồi lại nhìn về phía Lâm Nha.

Lâm Nha hoàn toàn không phản ứng gì với lời nói của Trần Vân Mạnh, hắn chỉ hơi cụp mắt và cắn môi, vẻ mặt có vẻ mất mát khi nhìn nửa cây nhang trên mặt đất, đôi lông mày nhíu lại rất sâu, trông như thể vô cùng hối hận.

Hắn rất muốn nhưng lại không dám mở miệng làm phiền đến người khác.

Lý Lăng không kìm được mà đưa cây nhan trong tay cho Lâm Nha: "Cho ngươi cái này."

"Ngươi cho hắn làm gì?" Trần Vân Mạnh cố ngăn nàng ta lại. Bây giờ, hắn ta đang rất tức giận vì Lý Lăng cứ liên tục đối xử tốt với Lâm Nha như thế, thậm chí còn tức hơn so với việc Hạ Miên không gắp đồ ăn cho hắn ta.

Trần Vân Mạnh cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ, hắn ta mím môi nhưng giọng điệu không còn gay gắt như lúc trước nữa: "Vậy chẳng phải ngươi sẽ không có sao?"

Là một người phụ nữ nên Lý Lăng cũng khá hào phóng ở mặt này, nàng ta cũng chẳng để mà chỉ thản nhiên đáp lời: "Không sao, không chừng bên trong vẫn có bán."

Nhưng vừa rồi mấy chú tiểu đều đi ăn cơm hết rồi, sao còn có ai ở đây mà bán nhan nữa chứ.

Trần Vân Mạnh chợt cảm thấy càng ghét Lâm Nha hơn, nhất là khi hắn cầm nén nhang và nói lời cảm ơn với Lý Lăng rồi lại quay người chạy về phía Hạ Miên.

Loại hồ ly tinh chuyên câu dẫn phụ nữ.

Trần Vân Mạnh tức giận sải bước về phía trước, cuối cùng cả bốn người họ cũng đã bước vào trong điện.

Khi bước qua ngưỡng cửa và nhìn lên, đối diện chính là Liên Hoa nãi nãi bằng vàng óng ánh. Bà ấy cụp mắt xuống, nét mặt nhân hậu và nhìn xuống bằng ánh mắt từ bi, trìu mến đến mức khiến cho người ta không kìm được mà thấy gần gũi.

Có ba cây nhang trong một bó.

Lâm Nha tiến về phía trước hai bước, mượn ngọn nến để thắp nhang rồi cung kính quỳ gối trên bồ đoàn, nhắm mắt cầu nguyện.

Chẳng biết hắn đã cầu cái gì, nhưng vẻ mặt ấy vô cùng thành kính.

Trần Vân Mạnh cũng muốn thắp nhan, hắn ta nhìn về phía Hạ Miên nhưng đối phương lại không phản ứng gì, xem ra nàng hoàn toàn không hiểu ám thị của hắn ta.

Trần Vân Mạnh thì lại thẹn nên không thể đòi lại đồ đã cho được, chỉ có thể ôm cục tức mà dậm chân thụi thụi.

Mặt khác, Hạ Miên nhìn Lý Lăng, thấy nàng ta đang ngẩng đầu nhìn Liên Hoa nãi nãi với ánh mắt chăm chú thì hiểu, chắc hẳn nàng ta đang có tâm nguyện gì đó muốn cầu.

Chỉ do dự trong thoáng chốc, nàng đã nhanh chóng đưa cây nhan cho Lý Lăng.

"Ngươi cầu đi." Hạ Miên thản nhiên nói: "Ta chẳng có tâm nguyện gì cả."

Vừa rồi nàng đã thấy Lý Lăng đưa cây nhan của mình cho Lâm Nha thì cho rằng người này cũng không tệ, có thể suy nghĩ đến việc xem nàng ta như tỷ muội của mình.

Lý Lăng hơi giật mình, trong lòng chợt dâng trào một cảm giác khó tả, nàng ta vừa cầm nhang đi tới thì đã thấy Trần Vân Mạnh nhìn mình đầy mong đợi.

"Ngươi đi thắp nhang đi." Lý Lăng dừng một chút nhưng vẫn lựa chọn đưa nhang cho Trần Vân Mạnh, đôi mắt hạnh nhân kia cong lại, vui vẻ đi đến bắt chước dáng vẻ của Lâm Nha và thắp nhang cầu lạy.

Hạ Miên nhìn thấy cảnh này cũng không nói nhiều mà chỉ nhướng mày, tò mò nhìn xung quanh. Đồng thời, nàng đang thầm đánh một chữ thập đỏ lớn vào kế hoạch ghép đôi nàng ta với Lâm Nha.

Với tính cách như vậy, cho dù tương lai ai gả cho Lý Lăng đi nữa cũng không thể chịu được mà bị Trần Vân Mạnh đối xử đến uất ức. Ai cũng được nhưng Nha Nha của nhà nàng thì không được.

"Nha Nha, đi thôi." Trần Vân Mạnh đã đứng dậy nhưng Lâm Nha vẫn đang quỳ. Thấy thế, Hạ Miên đi tới ngồi xổm xuống nhìn hắn và dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào cánh tay của người nọ: "Chỉ cần cầu bảy tám điều dễ thôi, đừng cầu nhiều quá."

Lâm Nha che bụng dưới, vẻ mặt hơi sai sai, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, bờ vai gầy gò khẽ run lên: "Tỷ tỷ."

Hắn quay đầu lại và khàn giọng gọi nàng, vành mắt chợ đỏ hoe, giọng nói cũng run run: "Đau."

Hạ Miên chợt nhận ra có gì đó không ổn nên cuống quít nhìn hắn: "Sao vậy, đau ở đâu?"

Lý Lăng cũng đi tới và nói: "Ngươi không sao chứ?"

Lâm Nha đau không nói nổi, hắn chỉ có thể nhìn Hạ Miên, cơ thể mềm nhũn kia ngã vào lòng của nàng và nàng vô thức ôm lấy hắn.

"Trước hết đưa hắn đến chỗ của chủ trì đã, bà ấy hiểu y thuật." Lý Lăng nói: "Hơn nữa, ở đó cũng có Thân phu tử."

Hạ Miên cũng nghĩ vậy, nàng hít một hơi thật sâu, vốn còn nghĩ rằng mình phải nghiến răng thì mới bế được Lâm Nha nhưng không ngờ lại có thể nhẹ nhàng ôm hắn trong vòng tay như thế, ngay cả nàng cũng sửng sốt.

Lâm Nha rất gầy, Hạ miên ôm hắn trong lòng nhưng cũng không có cảm giác gì cho là mấy.

Nàng nhanh chóng sải bước ra ngoài và lướt ngang qua Trần Vân Mạnh ở cửa mà không thèm nhìn hắn ta một cái.

Trân Vân Mạnh bĩu môi, hắn ta mau miệng: "Sao hắn lại nhiều chuyện đến vậy chứ? Người khác leo núi thắp hương cũng không mỏng manh bằng hắn."

"Vân Mạnh." Lý Lăng cau mày, nàng ta quay đầu và nhìn hắn ta một cách nghiêm túc: "Sau này đừng nói như vậy nữa."

Trần Vân Mạnh há hốc mồm, chậm rãi cúi đầu và "Ừ" một tiếng: "Lần sau ta sẽ không thế nữa."

Sau đó Lý Lăng dẫn hắn ta đuổi theo Hạ Miên ở phía sau viện, Trần Vân Mạnh đi phía sau đang cấu mạnh vào lòng bàn tay, hốc mắt đã đỏ lên vì uất ức.

Họ còn cách hậu viện một khoảng, Hạ Miên cúi đầu nhìn người trong lòng: "Nha Nha."

Lâm Nha thu mình vào lòng nàng, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, không còn chút hồng hào như ngày hôm qua. Một tay hắn ôm bụng dưới, tay kia giữ chặt quần áo của mình. Lâm Nha mỏng manh đến mức không chịu nổi một cú va chạm dù chỉ là nhỏ nhất.

Hạ Miên luôn tự trêu chọc bản thân, nói mình là người rộng lượng và chẳng bao giờ hoảng dù gặp chuyện lớn.

Nhưng vào lúc này, tim Hạ Miên đang đập rất nhanh, mãi đến khi đặt Lâm Nha lên giường ở sương phòng thì nàng mới phát hiện ra mình đang run rẩy.

Vừa rồi nàng đã sợ.

Ở thời đại này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù là tốt hay xấu thì số mệnh cũng chẳng nói trước được.

Lâm Nha chỉ là người được nhắc đến vô cùng ngắn gọn ở trong sách, thậm chí còn chẳng được mô tả một câu cụ thể nên không thể so sánh được với một nam chính dù bị đánh cũng không chết.

"Sao vậy?" Thân phu tử và chủ trì đi từ ngoài vào.

"Mau trị cho hắn đi." Nghe thấy giọng nói, Hạ Miên đã quay người lại và nắm lấy cổ tay của chủ trì để kéo đến cạnh giường, giọng điệu có hơi gấp gáp: "Hắn đau đến mức nói không nên lời."

"Hạ Miên, ngươi đừng vội, cứ để chủ trì nhìn qua trước đã." Lý Lăng nắm lấy cánh tay Hạ Miên và kéo nàng sang một bên.

Chủ trì có hiểu biết về y thuật nên đã bắt mạch cho Lâm Nha trước, nếu là vấn đề nhỏ thì bà ấy có thể chữa trị được nhưng nếu quá lớn thì buộc phải xuống núi tìm đại phu.

"Không có gì to tát." Chủ trì nhìn về phía Thân phu tử, lông mày của bà ta cũng dãn ra, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Bà ấy cố ý kêu mọi người hãy ra ngoài chờ, chỉ để nam hầu như Lục Tuyết ở lại.

Lục Tuyết đã khóc lã chã, không dám rời khỏi giường nửa bước.

Hai chân Hạ Miên còn đang cứng đờ trên đất, nàng chẳng hề cử động dù chỉ là một bước nhỏ. Lâm Nha còn đang nằm đó thì sao nàng có thể đi ra ngoài?

"Đây là chuyện riêng của nam tử, không được để cho người khác biết nên chủ trì chỉ để Lục Tuyết nghe." Thân phu tử cũng có một phu lang ở nhà, bà ta cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra nên đưa tay vỗ vỗ Hạ Miên để xoa dịu nàng: "Không phải chuyện lớn thì ngươi đừng quá lo, chúng ta cứ ra ngoài đợi đi."

Hạ Miên thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã đổi mồ hôi lạnh.

Nàng nhẹ nhàng chạm vào ngực trái, chẳng những không bước ra ngoài mà còn đi đến cạnh giường, thản nhiên nói: "Ngươi cứ nói, chẳng có chuyện gì của Nha Nha mà ta không biết cả."

Thân phu tử há hốc mồm nhìn nàng, hắn cũng chẳng phải phu lang của ngươi thì sao ngươi phải biết chuyện này cơ.

Nhưng chủ trì vẫn bình tĩnh nói với Hạ Miên: "Hắn đến kỳ kinh nguyệt đầu tiên."

Hạ Miên:"..."

Gì cơ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp