Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 18


6 tháng

trướctiếp

 

Hạ Miên quay người liếc nhìn về phía sau, rồi lại ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía trước, hai người họ chỉ mới leo chưa đến một phần năm quãng đường để đến Liên Hoa Tự thôi.

Lúc này còn đang đứng ở chỗ nào đây?

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, Lâm Nha có thân thể khá yếu ớt, thể lực không tốt cũng là chuyện thường.

Hạ Miên vốn là người hiếm khi đặt mình vào vị trí của người khác, dưới ánh mắt tràn ngập mong đợi của hắn, nàng ân cần nói: "Mệt thì nghỉ ngơi đi, ta không mệt. Giờ ta sẽ leo lên đấy trước và chờ ngươi ở trên đó."

Đến Liên Hoa Tự để đợi hắn sao?

Lâm Nha siết chặt quần áo của Hạ Miên, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đang cứng đờ của mình, mang theo sự ủ rũ cùng với uất ức mà hỏi: "Tỷ tỷ đang ghét bỏ Nha Nhi phiền phức nên mới không cần đến Nha Nhi nữa sao?"

"Vừa rồi đáng lẽ Nha Nhi nên để cho tỷ tỷ đi cùng Vân Mạnh ca ca, để ta ở đây tự leo là được. Là tại ta mà ảnh hưởng đến tỷ tỷ." Lông mi của Lâm Nha từ từ rũ xuống, cằm cũng chúi sâu chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn cho Hạ Miên, trông vô cùng đáng thương.

Lục Tuyết đi theo phía sau không khỏi nhìn về phía nàng: "Miên chủ tử có thể chờ công tử của ta được không, công tử cũng chỉ quen biết mỗi mình người thôi."

Cái này gọi là gì ấy nhỉ, bốn bể đều là huynh đệ, chẳng phải đều là người hết đấy sao?

Hạ Miên bắt gặp Lâm Nha đang khẽ cắn môi dưới của mình, thấy hắn đang ngước lên nhìn mình với vẻ mặt ỷ lại khiến da đầu của nàng dần râm ran. Ký ức ngày hắn ngồi trên cỗ xe ngựa kia lại ùa về, quét qua một lần nữa.

Đừng hỏi, nếu hỏi thì câu trả lời sẽ là muốn đưa hắn về nhà.

"Tỷ tỷ." Lâm Nha nhẹ nhàng hít vào, âm thanh uất ức kia lại lộ ra dáng vẻ kiên cường và ân cần: "Nếu tỷ tỷ thực sự không thể đợi Nha Nhi thì cứ đi trước đi. Nha Nhi không sao đâu, chắc chắn Nha Nhi sẽ không hề nói với thúc thúc câu nào về việc tỷ tỷ để Nha Nhi ở một mình giữa sườn núi mà không quan tâm đâu."

Hắn nhấn mạnh hai chữ "thúc thúc" và "một mình", ngón tay cũng chậm rãi buông áo của Hạ Miên ra: "Tỷ tỷ đuổi theo Vân Mạnh ca ca đi."

Lâm Nha còn nhắc đến Hạ phụ như thế thì Hạ Miên sao dám rời đi nữa đây?

Nếu Hạ phụ mà biết được chuyện này thì chắc chắn ông sẽ cho rằng nàng đã bỏ Lâm Nha một mình ở trên núi để chạy theo một nam tử khác, đến lúc đó nàng có há to mồm cũng không giải thích nổi.

Chỉ nghĩ đến việc Hạ phụ mặt mũi lấm lem đến khóc với Hạ Miên, nước mắt đầy mặt đã khiến da gà da vịt của nàng nổi hết cả lên.

"Nghỉ một chút đi." Hạ Miên ngăn Lâm Nha còn đang định nói gì đó lại và thỏa hiệp: "Đừng nói nữa, nghỉ một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ rũ của Lâm Nha lập tức sáng bừng lên, đôi mắt hắn mở to và đưa tay nhận lấy ấm nước từ Lục Tuyết, sau đó uống hai ngụm rồi nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ đối xử tốt với Nha Nhi quá."

"Không phải, ta chỉ muốn để yên cho lỗ tai của mình mà thôi." Hạ Miên lầm bầm, nàng ngồi trên bậc đá đã được lau sạch và nhìn xuống, nhìn thoáng qua cũng phát hiện có người còn chậm hơn bọn họ.

Thân phu tử đang cầm trên tay một chiếc gậy leo núi bóng loáng, khó nhọc lau mồ hồi và bước từng bước một, mỗi nhịp chân là một nhịp thở nặng nề, trông còn khó khăn hơn cả Lâm Nha.

"Nhìn kìa Nha Nha, có người còn chậm hơn ngươi." Hạ Miên dường như phát hiện ra thế giới mới, nhanh chóng thúc cùi chỏ vào người Lâm Nha ở phía bên cạnh, ra hiệu cho hắn nhìn xuống xem thử.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Quả nhiên Thân phu tử đã chú ý đến ba người họ, bà ta mỉm cười vẫy tay chào hỏi sau đó leo đến trước mặt Hạ Miên: "Các trò leo cũng khá nhanh đấy."

Bà ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy toàn bộ đường núi cũng chỉ còn lác đác vài người, có người còn đi rất nhanh, lúc này đã đến lưng chừng núi gần với Liên Hoa Tự.

"Đúng là tuổi trẻ." Thân phu tử mỉm cười, dường như rất hài lòng với quyết định cho đi leo núi hôm nay của mình: "Phải vậy mới đúng, học tập thì không nên khăng khăng cắm đầu vào sách vở ở giảng đường, phải ra ngoài cuộc sống, chạm vào đời nó mới đến nơi đến chốn."

Nói cách khác, chỉ thượng đắc lai chung giác thiển(*).

(*)纸上得来终觉浅,绝知此事要躬行: Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành: Ý là: Nếu chỉ nhìn thấy những gì viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu mình phải tự mình thể hội và thực hành.

Hạ Miên hiểu đạo lý này, nhưng nàng cũng muốn biết Thân phu tử lấy đâu ra sự can đảm để thách thức ngọn núi này cơ.

Dù sao đi nữa thì với tốc độ này, bà ta và Lâm Nha giống như đôi bằng hữu tốt, leo núi đến quên tháng quên ngày, chẳng ai chê ghét ai, nói không chừng còn có thể thông cảm cho nhau.

Hạ Miên nghiêng đầu nhìn Lâm Nha, ánh mắt dần rục rịch: "Nha Nha, ta có điều này không biết nên nói ra hay không."

"..." Lâm Nha hình như biết Hạ Miên định nói gì, mí mắt trái của hắn giật giật, sau đó dùng ánh mắt chân thành và giọng điệu chắc nịch để nói với nàng: "Tỷ tỷ, tốt hơn hết là đừng nói gì cả."

Mỗi lần Hạ Miên có vẻ mặt này thì chẳng có gì tốt đẹp cho là mấy. Tuy Lâm Nha không biết nàng sẽ nói gì nhưng kìm nàng lại chắc chắn là không sai.

Hạ Miên tiếc nuối nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn Thân phu tử: "Phu tử, người nghĩ chúng ta có thể đến kịp giờ trưa không?"

Nàng chưa từng thử ăn chay trong chùa bao giờ nên đang rất muốn được thử.

"Cái gì của ngươi thì ắt sẽ là của ngươi." Thân phu tử có hơi sâu xa đến mức dùng luôn lời Phật giáo, nếu Hạ Miên không nhìn thấy vẻ do dự và chột dạ trên khuôn mặt béo tròn cùng những nếp nhăn của bà ta thì nàng cũng tin đấy.

Bốn người nghỉ ngơi và uống xong nửa tách trà, mồ hôi trên người Thân phu tử dần khô bớt thì họ lập nhóm và lên đường. ( truyện trên app T𝕪T )

Hạ Miên quay đầu lại, càng nhìn càng thấy nhóm bốn người bọn họ cứ như một tác phẩm kinh điển.

Nàng là đại sư huynh trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, đằng sau là Lục Tuyết chăm chỉ cầm chai nước và lương khô đóng vai trò Tam sư đệ, mà người đang thở hổn hển, bụng hơi run vì mệt Thân phu tử kia là Nhị sư đệ, cuối cùng, người có làm da trắng nõn mềm mại như Lâm Nha lại chính là sư phụ của nàng.

Còn bốn phần năm chặng đường còn lại cứ như tám mươi mốt kiếp nạn, Liên Hoa Tự là Tây Thiên, còn phần cơm chay đối với Hạ Miên mà nói chẳng khác nào chân kinh.

"Tỷ tỷ." Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Hạ Miên khiến Lâm Nha phải nhẹ nhàng gọi nàng.

"Sư phụ, có việc gì cần nói." Hạ Miên buột miệng thốt ra, sau khi phát giác thì cười rộ lên, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia của hắn đang tràn ngập sự nghi ngờ mà nhìn mình khiến trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà nói: "Nha Nha, để ta kể cho ngươi một câu chuyện để giết thời gian."

"Được." Trong mắt Lâm Nha tràn đầy ý cười, hắn nghiên đầu nhìn Hạ Miên: "Tỷ tỷ muốn kể chuyện gì?"

Ngay cả Lục Tuyết ở phía sau cũng tò mò tiến đến gần, dùng dáng vẻ hiếu kỳ nhìn Hạ Miên, xem ra là bị câu chuyện mà nàng sắp kể thu hút rồi.

"Có phải chuyện về tài nữ giai nhân không?" Mặt của Lục Tuyết ửng đỏ, âm thanh ấy rất khẽ, hắn ta thầm trao đổi ánh mắt với công tử, hai người vừa e thẹn nhưng cũng nóng lòng muốn nghe.

Đây là độ tuổi mà bất kỳ ai cũng ngây thơ và tò mò về tình yêu nhất, mấy câu chuyện về thư sinh hồ yêu lãng mạn kia có thể nghe mãi mà không chán.

Thân phụ tử mỉm cười không nói gì, bà ta chỉ đi theo phía sau ba người họ và lặng lẽ lắc đầu, dáng vẻ của một người từng trải.

Mấy cái thủ đoạn để lấy lòng nam đệ tử này là thứ mà Thân phu tử cũng đã từng dùng khi còn trẻ. Cũng chính vào mùa này khi mà núi còn chưa có hoa nở, nếu không hoa không bướm, không có không khí lãng mạn thì kết quả cũng giống làm chơi mà ăn thật.

Tình yêu.

Hạ Miên nghĩ nghĩ một lúc rồi gật gù: "Có thể xem là tình yêu đi."

Huynh đệ tình thâm cảm động đất trời, tình phụ tử ơn nghĩa như núi, ừ, cũng coi là tình yêu đấy.

Lâm Nha và Lục Tuyết trở nên kỳ vọng ngay, sự mệt mỏi đều tiêu tan hết.

“Ngày xửa ngày xưa có một con khỉ.” Hạ Miên chậm rãi nói.

Con khỉ.

Lâm Nha và Lục Tuyết nhìn nhau, sau đó hắn ta nói: "Chắc chắn là tiểu sủng được nuôi trong nhà của quý công tử."

Hai người kiên nhẫn lắng nghe, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề nghe thấy ở đâu có tình cảm hay tình yêu nên dần dần mất đi hứng thú.

Trong số ba người họ, chỉ có Thân phu tử càng nghe càng thấy sôi nổi, bà ta cảm thấy nữ đệ tử Hạ Miên này đúng là có phong cách riêng, chuyện mà nàng kể cũng thật kỳ diệu.

Hạ Miên kể từ việc đại nháo thiên cung đến bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, cả nhóm bọn họ cứ thế bất tri bất giác đi bộ một khoảng thời gian dài mà không hề nghỉ ngơi.

Chuyện này lúc đầu có vẻ nhàm chán nhưng càng nghe càng cuốn.

"Sau khi rơi xuống nước, nhưng lại nhận ra nơi đó có nhiều của ngon vật lạ." Thân phu tử mỉm cười nhìn Hạ Miên, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng: "Có thể xem như việc xấu biến thành việc tốt."

Bốn người họ đi mà không thèm nghỉ ngơi vài lần, gần như là nhóm cuối cùng đến Liên Hoa Tự. Trần Vân Mạnh và Lý Lăng cũng những người nhanh chân đều đang đi từ trên đỉnh xuống, qua đó có thể tưởng tượng được nhóm Hạ Miên đi chậm đến mức nào.

"Các ngươi là ốc sên sao? Còn chậm hơn rùa." Trần Vân Mạnh như thể vô tình chờ đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng của nàng đã vội chạy đến, không nhịn được mà nói: "Chúng ta đã đi từ trên đỉnh xuống rồi."

Hạ Miên trông như thể bị đần, tỏ vẻ không hiểu hắn ta đang muốn nói gì và khen cho có lệ: "Ngươi giỏi lắm."

"Lẽ ra ngươi cũng có thể đi cùng chúng ta nhưng rốt cuộc đến giờ mới tới nơi, nên thấy hối hận đi." Trần Vân Mạnh nhìn Lâm Nha đang đi phía sau Hạ Miên với ánh mắt khinh thường: "Leo núi dễ như vậy, sao lại có người đi chậm đến thế chứ?"

Õng ẹo, dù có xinh đẹp đến đâu cũng chẳng được gì.

Lâm Nha ngẩng đầu mỉm cười với Trần Vân Mạnh nhưng vẫn không nói gì, không hiểu sao hắn ta lại có một dự cảm không lành, ngay sau đó bóng dáng Thân phu tử đi phía sau, người thậm chí còn chậm hơn Lâm Nha đập vào mắt hắn ta.

Trần Vân Mạnh biết ngay là chẳng có chuyện gì tốt lành.

Hắn ta sợ hãi giơ tay che mặt, ngay lúc Thân phu tử còn chưa lên tiếng thì chuồn lẹ. Lâm Nha thật sự rất tâm cơ, sao lại không nói cho hắn ta biết là Thân phu tử cũng ở đó cơ chứ?

"Người trẻ thường ham tốc độ, hoàn toàn không chú ý đến phong cảnh dọc đường." Thân phu tử lắc đầu: "Thằng nhóc Vân Mạnh này quá nghịch ngợm."

Bà ta còn ví von: "Giống như con khỉ dưới trướng hầu vương trong câu chuyện lúc nãy vậy."

Hạ Miên và Lâm Nha đều không nhịn được mà bật cười, trong đó Hạ Miên là kém duyên và cười lớn nhất.

Thân phu tử nhìn nàng và lắc đầu. Với tính tình này mà tương lai có thể kiếm được phu lang thì cũng chỉ là do người đó bị đui.

Trên đường đi còn tưởng nàng sẽ nói chuyện tình yêu với nam đệ tử, ai dè nàng lại kể chuyện của một con khỉ.

Sau đó Lâm Nha mệt mỏi nhờ Hạ Miên dắt hắn đi, nàng dắt còn chưa được nửa khắc thì đã nói bàn tay quá nóng nên đổ mồ hôi, sau đó còn kiếm một cây gậy ở bên đường rồi bảo Lâm Nha cầm vào một đầu, đầu còn lại để nàng giữ rồi dẫn đi.

Có phải nữ đệ tử thường khi dắt tay nam đệ tử thì sẽ đỏ mặt thót tim nhưng vẫn cố chấp không buông hay không? Chỉ có Hạ Miên là của hiếm, thà cầm gậy chứ không cầm tay.

Cũng may là đường đệ của nàng tính tình khá tốt, nếu đổi lại là Trần Vân Mạnh thì chắc hắn ta đã tức đến mức đẩy nàng xuống núi.

"Chúng ta đi ăn cơm chay đi."

Xem như lấy được chân kinh rồi.

Liên Hoa Tự lúc nào cũng khói hương nghi ngút, ngày ngày luôn có nhiều phật tử đến đây dâng hương lễ Phật khiến ngôi chùa khá sôi động.

Từ sáng sớm thì chủ trì đã nhận được thông báo rằng học viện Lộc Minh sẽ đến nên đã cho chuẩn bị đồ ăn để đợi những đệ tử khác.

Trong chùa chắc chắn sẽ không có thịt nhưng việc ăn rau luộc mỗi ngày cũng không đúng, các đầu bếp luôn cố gắng hết sức đến làm ra các món chay ngon nhất có thể. Hơn nữa, các đệ tử đã mệt rã rời suốt nửa ngày, lúc này bụng đã sôi ùng ục nên có cơm ăn là tốt lắm rồi.

Dù sao Hạ Miên cũng cám thấy "tám mươi mốt kiếp nạn" này rất đáng: “chân kinh" thực sự rất thơm.

Nàng nhìn Lâm Nha đang ngồi bên cạnh, hắn ăn rất từ tốn, ăn chậm nhai kỹ và có hơi nhíu mày.

Trần Vân Mạnh ngồi đối diện hai người, thấy vẻ mặt của Lâm Nha khi ăn thì cười lạnh một tiếng kinh thường, cố ý ăn một cách vô tư, trông có vẻ khá đáng yêu.

Lý Lăng cười và lấy khăn tay ra đưa cho Trần Vân Mạnh, ra hiệu cho hắn ta lau hạt cơm trên khóe miệng nhưng hắn ta không đồng ý: "Cơm ngon vậy, ngươi thấy sao?"

"Không tệ." Lý Lăng gật đầu, nàng ta nhìn về phía Lâm Nha và nhận thấy khuôn mặt của hắn tái nhợt hơn trước rất nhiều: "Lâm Nha, ngươi có ổn không? Hình như ngươi đã quá mệt mỏi rồi."

Lâm Nha nghe vậy thì hơi giật mình, Hạ Miên cũng nhìn sang.

"Ta không sao, chỉ là hơi đau bụng thôi, chắc do ta mệt." Lâm Nha mỉm cười, có vẻ hơi ngượng: "Bình thường ta chưa từng đi xa đến vậy, cũng không cường tráng bằng Vân Mạnh ca ca nên đã để các ngươi chê cười rồi."

Trần Vân Mạnh còn đang nhai cơm, cái gì cường tráng?

Mặc dù Lý Lăng cảm thấy hình dung như này có hơi không phù hợp nhưng nàng ta vẫn thành thật gật đầu. Trần Vân Mạnh đúng là tráng kiện, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị bệnh.

"Ổn thật không đấy?" Hạ Miên tiến đến gần và hỏi Lâm Nha.

Lâm Nha lắc đầu, thật ra hắn cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau, không biết có phải do hắn đi nhiều quá nên mệt mỏi hay không.

"Vậy thì ăn thêm cơm để bồi bổ đi." Hạ Miên gắp cho Lâm Nha một miếng ngỗng quay chay: "Món này ngon cực."

Lâm Nha cụp mắt nhìn đống rau củ trong bát và hơi sửng sốt, nhưng cũng cảm thấy cơn đau trong bụng thoáng chống dịu đi.

Trần Vân Mạnh phồng má, duỗi tay đưa bát về phía Hạ Miên rồi nghênh cổ lên và nói: "Chúng ta ngồi cùng bàn, ngươi không thể ưu ái người này hơn người kia được, ta cũng muốn."

Những ngón tay mảnh khảnh cầm đũa của Lâm Nha dần siết chặt, đôi mắt dài kia ngước lên và nghiêng sang một bên nhìn về phía Trần Vân Mạnh.

Hắn ta hất cằm, đôi mắt hạnh nhân đầy sự khiêu khích.

"..." Hạ Miên bối rối nhìn bát cơm đầy rau trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và không chút do dự mà từ chối: "Không, ta không muốn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp