Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 17


6 tháng

trướctiếp

 

Lâm Nha chợt cảm thấy hối hận ngay khi vừa dứt lời.

Bởi vì hắn nhìn thấy đôi mắt của Hạ Miên lập tức loé lên và bàn tay của nàng cũng khẽ chộn rộn sẵn sàng vươn tới.

Nếu như người khác vẫn thường kiêng dè đến việc nam nữ thụ thụ bất thân thì Hạ Miên là ngoại lệ, nàng không hề quan tâm chút nào. Lúc này, nàng còn kéo tay áo lên và thích thú vươn tay ra.

Lâm Nha lo lắng nuốt nước bọt, đôi lông mi cũng run rẩy, hắn đang nín thở. Những ngón tay gầy gò bấu chặt vào lớp quần áo, cơ thể của Lâm Nha cứng đờ và rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

"Phu tử đến rồi, phu tử đến rồi, vào chỗ ngồi nhanh."

Từ phía sau có người hét lên, mọi người đều nhanh chóng thu dọn hết những thứ không liên quan đến việc học và ưỡn ngực ngồi thẳng chờ đợi phu tử bước vào. Ai nấy đều trưng ra bộ dạng của một đệ tử trang nghiêm.

Hạ Miên còn chuẩn bị chạm vào khuôn mặt của Lâm Nha, nhưng hắn và những học sinh khác đã nhanh chóng xoay người ngồi thẳng, hướng ánh mắt ra phía cửa.

Vừa khéo quay mặt đi ngay lúc đầu ngón tay của Hạ Miên sắp chạm đến.

Thiếu chút nữa là chạm được rồi.

Hạ Miên bất đắc dĩ rút bàn tay đang lửng lơ của mình lại, nó như thể vừa bị một chiếc lông chim cào qua, thật ngứa ngáy. Vốn dĩ chỉ là tò mò, nhưng giờ lại thành chấp niệm.

Nếu như phu tử không vào thì nàng còn định kéo Lâm Nha lại gần để sờ cho tiện, xem thử hắn có đánh phấn hay không.

Đầu ngón tay của Lâm Nha khẽ động, hắn thầm thở phào nhẹ nhỏm nhưng đôi tai và lòng bàn tay đã nóng lên, không biết nên thấy tiếc hay thấy may đây nữa.

Lâm Nha chỉ cảm thấy khi Hạ Miên nhìn chăm chú vào khuôn mặt mình và từ từ vươn ngón tay tới, tim hắn đã đập liên hồi.

Âm thanh ấy xuyên đến tận màng nhĩ, khiến hắn quên luôn cả việc thở.

Phu tử đến dạy vào chiều nay tầm độ bốn mươi tuổi, thần hình mập mạp, tướng mạo nho nhã, khí chất hiền hòa, miệng thì luôn cười tươi, nhìn chung có vẻ dễ hòa đồng.

Nhưng xét theo phản ứng từ những người ở phía sau, có vẻ như họ khá cảnh giác và sợ hãi người này, xem ra là một con hổ biết cười(*).

(*)Nham hiểm; khẩu Phật tâm xà; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác).

Bà ta chậm rãi cầm sách tiến từ bên ngoài vào, nhìn quanh các đệ tử trong giảng đường một lượt rồi lại dừng tầm mắt thoáng qua ở chỗ Hạ Miên và Lâm Nha.

"Ta họ Thân, các ngươi có thể gọi ta là Thân phu tử. Người ta thường nói ôn cố nhi tri tân(*), bây giờ chúng ta hãy xem lại bài cũ trước." Thân phủ tử quay đi và mở sách ra, bà ta bắt đầu kiểm tra sơ lược và đọc lại nội dung của bài cũ.

(*) “温故而知新,可以为师矣。” (Ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ - Luận ngữ). Nghĩa là: Ôn tập tri thức cũ mà nắm được tri thức mới thì có thể làm thầy giáo được.

Ngay khi âm thanh của Thân phu tử vừa dứt, các đệ tử ở bên dưới đã rụt đầu lại, từ con ngan dài cổ thành con chim cút nhát gan ngại rầy rà, ai nấy đều như thể sắp vùi mặt vào ngực áo, không ai dám nhìn thẳng vào bà ta.

"Vì không ai chủ động đứng lên nên ta sẽ gọi tên." Thân phu tử khẽ gõ ngón trỏ lên bàn, ánh mắt nhìn đến đâu cũng chẳng thấy ai ngẩng đầu lên.

Bà ta kéo dài giọng, dây dưa mà kêu một tiếng: "Trần."

Nghe thấy có người bị nêu tên, các đệ tử khác đều thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt, họ đồng thời ngẩng đầu lên và liếc nhìn về phía "Quỷ xui xẻo" Trần Vân Mạnh.

Mặc dù trong giảng đường có rất nhiều đệ tử họ Trần nhưng ai cũng biết rõ phu tử đang chỉ đích danh ai.

Là con trai của Trần phu tử, Trần Vân Mạnh luôn được những phu tử khác trong học viện dành cho sự quan tâm đặc biệt.

May mắn thay, hắn ta là đàn ông, nếu là phụ nữ thì không thể tưởng tượng nổi cuộc sống hằng ngày sẽ như thế nào.

Da đầu của Trần Vân Mạnh tê dại, hắn ta cố vùi mặt sâu vào vòng tay hơn, bày ra dáng vẻ kháng cự. Ngay lúc Thân phu tử còn chưa nói hết hai chữ "Vân Mạnh", hắn ta đã điên cuồng kéo kéo ông tay áo của Lý Lăng.

"Phu tử, ta sẽ làm." Lý Lăng đứng dậy trước, đọc thuộc lòng những nội dung vừa được học trước đây.

Lúc này Trần Vân Mạnh mới dám ngẩng đầu lên và thở phào.

Thân phu tử cũng không nói gì, xem ra đã quá quen với kiểu tình huống này nên không trách nổi nữa.

Hạ Miên và các đệ tử khác đều quay đầu lại nhìn hai người họ, nhưng nàng chỉ nghĩ đến một nữ phụ thứ hai dịu dàng như Lý Lăng, người không bao giờ bỏ cuộc, một nữ phụ trung thành ở trong sách nên cách đối đãi như vậy với nam chính cũng chẳng có gì đáng nói.

Tiếc là tên nam chính kia chỉ xem nàng ta như một chiếc lốp dự phòng, thích thì gọi đến không thì thôi.

"Tỷ tỷ đang nghĩ gì đấy?" Lâm Nha nghiêng đầu nhìn Hạ Miên, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng thì vô tình thấy tỷ tỷ của mình đang nhìn chằm chằm vào Trần Vân Mạnh bằng vẻ mặt đâm chiêu, ngón tay còn hơi giật nhẹ.

Trong đáy mắt Lâm Nha lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, bùi ngùi nói: "Người đó đối xử với Vân Mạnh ca ca thật tốt. Cũng vì dáng vẻ của huynh ấy rất đẹp, người lại hoạt bát và tự do, ai nhìn vào cũng thích chứ chẳng giống Nha Nhi, không dám đi bắt chuyện với người khác."

Lông mi dày của Lâm Nha rũ xuống, vẻ mặt u buồn, giọng điệu nhẹ bâng đến mức khiến người ta phải đau lòng: "Có phải tỷ tỷ cũng thích một người như huynh ấy không?"

"Ai bảo thế?" Hạ Miên phủ nhận cực nhanh, chưa hề do dự đến nửa giây.

Nàng nghĩ mãi cũng không ra liệu có nhân vật tài cán nào lại đi thích Trần Vân Mạnh.

Lâm Nha đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Miên, nhưng từ trong tầm mắt của nàng lại thoáng nhìn thấy Thân phu tử đang nhìn liếc qua chỗ này, nàng nhanh chóng cầm cuốn sách trên bàn lên ngay lập tức, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta thích học."

Ta yêu việc học, học tập làm ta thấy sung sướng.

"..."

Thân phu tử giảng về việc "Học" ở trên lớp trước, sau đó mới là "Hành". Bà ta kết luận rằng: “Học" và "Hành" luôn phải bổ sung cho nhau, không thể cứ "Học" mà không biết "Hành" được.

Thân phu tử cũng là người ngẫu hứng, giảng hăng say đến mức hứng khởi, sau đó nói thẳng: "Xuân về, hoa nở. Sao ngày mai các trò không thử lên núi thưởng ngoạn xuân xem, tiện thể hiểu ra một chút về những gì đang diễn ra trước mắt."

Cũng có nghĩa là đạp thanh(*) tập thể.

(*)Đạp thanh: Đi chơi trong tiết thanh minh.

Các nữ đệ tử hiếu động đã reo hò ngay lập tức, còn nam đệ tử thì không hào hứng cho là mấy.

Đi chơi trong tiết thanh minh khác với việc leo núi, đạp thanh có nghĩa là tìm một nơi có phong cảnh hữu tình, gói theo đồ ăn và chơi đùa, cùng trò chuyện, tài nữ giai nhân ngồi ngâm thơ, tiện thể liếc mắt đưa tình cũng rất lãng mạn.

Còn leo núi thì mệt hơn nhiều.

Có khá nhiều nam đệ tử xuất thân từ những nhà có gia cảnh khá giả, cho dù là leo núi dâng hương lễ Phật cũng được ngồi kiệu và được người khác nâng lên.

Nam tử vốn nên được chiều chuộng như vậy.

Ngày hôm sau mọi người đều tập trung ở cửa sau của học viện, ai nấy đều tự mang theo nước và đồ ăn của mình.

Học viện Lộc Minh vốn được xây dựng ở trên núi, mở cửa sau ra chính là ngọn núi Liên Hoa sừng sững. Ngọn núi này vốn không thấp, cho dù là một người phụ nữ trưởng thành có thể lực tốt cũng phải tốn nửa ngày mới leo được đến đỉnh.

Lo lắng cho việc vẫn có những nam đệ tử ở đây nên Thân phu tử tỏ ý chỉ cần leo đến Liên Hoa Tự ở giữa sườn núi là được, đến đó rồi nếu cảm thấy còn sức thì cứ tiếp tục leo lên, mệt thì ở lại chùa để nghỉ ngơi và dùng bữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Để thuận tiện cho việc leo núi, Thân phu tử còn cố ý mặc một bộ quần áo rất đơn giản, nhìn gọn gàng đến lạ thường. Nhiều nữ đệ tử cũng chọn những đôi giày thoải mái nhất, chuẩn bị để so tài thiệt hơn.

Vốn là để "Hành" nhưng ai mà dè lại thành một cuộc thi leo núi thế này chứ.

"Chủ tử, ta chắc chắn sẽ dành được vị trí đầu tiên." Thúy Loa hăng hái và tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng ấy nóng lòng muốn tỷ thí xem sao.

Thúy Loa được leo núi nên rất vui vẻ, bình thường nếu không phải bị Hạ Miên nhốt ở trong phủ thì cũng phải ngồi xổm trong học viện với Lục Tuyết, hoàn toàn không có cơ hội được ra ngoài.

Lần nay xem ra có thể bung lụa thỏa thích.

Thúy Loa đeo chai nước vào cổ, sau lưng thì buộc nải chứa lương khô, sau khi xoay cổ tay cổ chân một hồi thì chỉ còn đợi Thân phu tử ra hiệu lệnh để leo lên.

Hạ Miên không hùng tâm tráng chí như vậy, nếu được chọn thì nàng cũng muốn ngồi kiệu để người khác nâng lên.

"Điều quan trọng nhất khi leo núi đúng là phải lên đến đỉnh, nhưng cũng nên nhìn ngắm phong cảnh trên đường đi." Hạ Miên cố nói một cách nghiêm túc, cật lực che đậy sự lười biếng của mình.

Lời nói của nàng vô tình lọt vào tai Trần Vân Mạnh, hắn ta khịt mũi một tiếng rồi lanh lảnh nói lớn: "Ngươi là phụ nữ đấy sao, còn chẳng bằng một người đàn ông như ta."

Trần Vân Mạnh vốn là người hoạt bát hiếu động, dường như từ nhỏ đã luôn leo khắp ngọn núi này. Nếu so tài về việc leo núi thì khắp cái học viện chẳng nam tử nào có thể so được với hắn ta.

Hôm nay Trần Vân Mạnh định bụng sẽ rất nở mày nở mặt, hắn ta khinh thường nhìn Lâm Nha, không tin rằng hắn sẽ có thể lực tốt hơn mình.

"Đi thôi Lý Lăng, chúng ta leo lên trước đợi bọn họ." Trần Vân Mạnh nhẹ nhàng bước lên bậc đá và leo lên, dáng vẻ ung dung như một con chim én nhỏ, thoải mái mà không hề tốn sức.

Lý Lăng nhìn Hạ Miên và Lâm Nha, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Đi cùng không?"

Chỉ đến khi Lý Lăng về trai xá mới biết nàng ta và Hạ Miên ở cùng một phòng, đã thế còn nằm ở hai giường đối diện nhau.

Sau khi tiếp xúc chân thực, Lý Lăng mới nhận ra Hạ Miên là một người thẳng thắn, cũng không phải kiểu người bận rộn nên khá dễ hòa đồng.

Trần Vân Mạnh đang cau may đứng ở bậc tam cấp, hắn ta nhìn từ trên cao xuống, vốn định hỏi Lý Lăng rủ bọn họ để làm gì thì tình cờ bắt gắp Hạ Miên ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Rõ ràng nàng là phụ nữ, nhưng nước da còn trắng ngần hơn cả đàn ông. Đã thế, khuôn mặt Hạ Miên rất ưa nhìn, ngũ quan đoan chính, đặc biệt là khi cười rộ lên trông vô cùng tươi sáng và tự tin, hoàn toàn không còn dáng vẻ hèn nhát hay bứt rứt như trước đây.

Chỉ là thần thái của nàng trông rất biếng nhác, thiếu tinh thần. Mỗi khi Hạ Miên nheo mắt và hếch cằm lên khi nhìn người khác lại có phần vô lại, nhưng cũng rất đẹp.

Trần Vân Mạnh nhanh chóng phát giác ra được mình đang nghĩ gì, hắn ta nhanh chóng nhìn sang chỗ khác và không thèm ngăn Lý Lăng rủ Hạ Miên nữa.

Leo núi với nàng thì được nhưng Lâm Nha thì không. Với cái tính già mồm của hắn thì leo núi cùng sẽ thật phiền phức.

Đây cũng là lý do vì sao các nữ đệ tử không thường chơi với những nam đệ tử, bọn họ quá phiền toái.

Trong học viện, nam đệ tử không phải con nhà thương gia thì cũng là công tử xuất thân từ nhà quan lại hoặc thân hào nông thôn. Mùa hè ra đường cần người bung dù che nắng, mùa đông ra đường thì cần người cầm lò sưởi kế bên, lúc nào cũng có một đống người vây quanh nên đi chơi với họ cũng không thoải mái.

Ví như hôm nay, trước khi leo núi thì đã có người đứng lên than thở ỉ ôi, nhỏ giọng trách móc sao Thân phu tử cứ muốn cho bọn họ leo núi để làm khó bọn họ thế.

Với thân hình bề xề kia của bà ta thì không phải leo núi quá khó khăn hay sao?

Bị mọi người lên tiếng chê bai như thế, Thân phu tử không khỏi đưa tay ra sờ bụng và lớn tiếng dặn dò: "Leo núi không cần quan tâm việc nhanh hay chậm, nhưng phải nhớ chú ý đến bậc thang dưới chân. Chớ vì háo thắng mà làm bản thân bị thương, việc gì cũng phải biết tự lượng sức."

Mọi người đồng thanh đáp lời, tốp năm tốp bảy lần lượt đi lên.

Hạ Miên nhìn Thúy Loa đứng bên cạnh còn đang bứt rứt đứng yên tại chỗ thì xua tay bảo nàng ấy cứ đi trước, đến đợi nàng ở Liên Hoa Tự là được.

"Cũng đã bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi." Trần Vân Mạnh quay người lại nhìn, hắn ta thúc giục còn đưa tay kéo Hạ Miên: "Nhanh lên, nhanh lên."

Lý Lăng cũng nhìn về phía Hạ Miên, cho rằng nàng còn đang lo lắng cho Lâm Nha nên cố ý nói: "Để hắn leo từ từ với các nam đệ tử khác, giữa trưa thì tụ lại ở Liên Hoa Tự."

Không phải nàng ta không quan tâm, mà ngoại trừ người như Trần Vân Mạnh thì nhưng nam tử khác leo núi chậm hơn nhiều so với việc đi bộ. Lý Lăng đang đắn đo về thể lực của Lâm Nha.

"Đúng vậy, chắc chắn hắn leo rất chậm, chúng ta cứ đi trước đi." Trần Vân Mạnh dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Lâm Nha, còn cố ý hỏi hắn: "Sao ngươi không đi cùng chúng ta nhỉ?"

Hắn ta lại liếc nhìn Lâm Nha từ đầu đến chân, bảo là đi leo núi mà ăn mặc đẹp như vậy.

Bộ trang phục màu xanh lá tươi sáng buông thõng xuống cùng những nếp gấp, dường như không che được hết đôi giày khiến nó để lộ phần mũi giày, vô tình bày ra đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp.

Trần Vân Mạnh thầm cười nhạo hắn, ăn mặc như vậy thì leo nhanh kiểu gì.

Đúng như dự đoán, Lâm Nha nhẹ nhàng lắc đầu, thể chất của hắn còn yếu hơn những nam tử bình thường. Dù được chăm sóc cẩn thận trong nhiều năm nhưng vẫn thường xuyên đổ bệnh, sức chịu đựng của Lâm Nha chắc chắn không thể bằng Trần Vân Mạnh.

Hắn khẽ cầm tay áo, ngước mắt nhìn về phía Hạ Miên, đôi mắt xinh đẹp kia tưởng chừng biết nói, con ngươi tràn ngập sự miễn cưỡng như vẫn giả vờ kiên cường: "Không sao đâu tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ đi cùng Vân Mạnh ca ca đi, ta sẽ leo chậm thôi. Chỉ cần tỷ tỷ vui thì Nha Nhi chờ ở dưới chân núi cũng thấy vui, tỷ tỷ không cần phải lo lắng cho ta."

"Ngươi thấy đấy, hắn cũng đã nói vậy rồi, đi nhanh thôi, nếu không là chúng ta không đuổi kịp bọn họ đâu." Giọng điệu của Trần Vân Mạnh dần nôn nóng.

Hắn ta muốn dành được vị trí đầu và bây giờ trong lòng hắn ta đang rất chán ghét Lâm Nha cứ thích vướng tay vướng chân.

Ban dầu Lý Lăng cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nàng ta nhìn thấy nụ cười cô đơn của Lâm Nha thì thấy không đành lòng.

Hắn chỉ mới đến học viện vào hôm qua và cũng chỉ thân thuộc với mỗi Hạ Miên, mặc dù bạn cùng phòng của hắn là Trần Vân Mạnh nhưng Lý Lăng biết rõ hắn ta không thích Lâm Nha, nên ngay cả một người bằng hữu Lâm Nha cũng chẳng có.

Hôm nay đi leo núi chắc chắn sẽ không có không có người săn sóc và trò chuyện cùng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bây giờ nàng ta dẫn Trần Vân Mạnh và còn định rủ Hạ Miên đi cùng nên trong lòng Lâm Nha chắc hẳn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn chủ động để bọn họ có thể vui vẻ và để Hạ Miên đi trước.

Nhưng Lâm Nha lại quá đơn thuần và hiền lành, hắn không tâm cơ, thậm chí còn không thể che giấu được vẻ mặt giả vờ kiên cường của mình. Chỉ mới liếc nhìn thôi mà nàng ta cũng đã nhận ra điều đó.

Chỉ có người cẩu thả như Trần Vân Mạnh mới không để ý đến cảm xúc của Lâm Nha. Nếu họ thực sự dẫn Hạ Miên đi leo núi như đã nói thì chắc chắn hắn sẽ rất buồn.

Lý Lăng đột nhiên cảm thấy tính thẳng thắn và vô tư của Trần Vân Mạnh cũng có mặt xấu. Không biết tinh tế tỉ mỉ, cũng không lo lắng hay quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Hay là hai chúng ta cứ leo trước đi, để Hạ Miên và Lâm Nha đi cùng nhau." Lý Lăng nhìn Trần Vân Mạnh và thương lượng với hắn ta: "Chúng ta cứ đến Liên Hoa Tự để đợi bọn họ."

Trần Vân Mạnh mím môi, phồng má và trừng mắt nhìn Lâm Nha, sau đó ngẩng đầu hỏi Hạ Miên: "Ngươi có đi cùng chúng ta hay không đây?"

"Không." Nàng đã muốn từ chối từ lâu nhưng hai người không cho nàng cơ hội mở miệng, ngay lúc này nắm bắt cơ hội nên nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình: "Ta đi cùng Nha Nha."

Đi với ai không quan trọng, miễn không phải Trần Vân Mạnh là được.

"Tùy ngươi." Trần Vân Mạnh tức giận nắm cổ tay Lý Lăng, đi được mấy bậc lại không nhịn được quay đầu hỏi Hạ Miên: "Không đi thật sao?"

"Không đi." Hạ Miên lắc đầu, ước gì có thể đẩy hai người này đi nhanh nhanh một chút.

Trần Vân Mạnh hất tay của Lý Lăng ra và bực dọc leo tiếp, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy tức giận.

Lý Lăng bước hai bước để đuổi theo hắn ta và nhẹ nhàng nói: "Hạ Miên làm vậy là đúng. Lâm Nha chẳng có bằng hữu nào khác, sao nàng ấy có thể gạt bỏ cảm xúc của Lâm Nha mà đi cùng chúng ta được chứ?"

"Nàng ấy lo cho Lâm Nha nhưng không lo cho ta." Trần Vân Mạnh như buột miệng thốt ra, chờ đến khi hắn ta phát giác ra thì đôi mắt hạnh nhân cũng hơi lóe lên. Hắn ta bĩu môi: "Dù sao hai ta cũng đã đợi nàng ấy lâu đến vậy."

"Không sao, ta leo lên núi đợi nàng ấy trước." Lý Lăng chuyển sự chú ý của Trần Vân Mạnh: "Muốn so xem ai nhanh hơn không."

"So thì so." Trần Vân Mạnh hất cằm: "Ta không phải loại nam tử yếu đuối như Lâm Nha."

Nói xong, hai người nhanh chóng bước lên bậc đá và leo lên núi, chẳng mấy chốc đã có một bóng dáng bỏ xa những người ở sau và leo lên dẫn đầu.

Nhưng Lâm Nha và Hạ Miện chỉ mới rời khỏi chân núi được khoảng chục bước.

Hạ Miên thoải mái thở dài một hơi, nàng cảm thấy tốc độ leo núi này mới thích hợp với mình. Đi cùng Lâm Nha đúng là lựa chọn đúng đắn.

"Tỷ tỷ, Nha Nhi không mạnh mẽ và nhanh nhẹn như Vân Mạnh ca ca, tỷ tỷ sẽ không ghét bỏ ta chứ?" Lâm Nha nhấc vạt áo và bước đi chậm rãi.

Ngay cả khi leo núi, hắn vẫn ăn vận đẹp hơn những người khác.

Lục Tuyết đi phía sau hai người, trên tay hắn ta còn xách theo hai bọc lương khô và nước uống nên bị tụt lại phía sau tầm hai bậc.

"Không, ta không hề." Hạ Miên mừng đến chết đi chứ làm gì kịp ghét bỏ hắn, thậm chí nàng còn nói: "Ngươi đi chậm hơn một chút cũng được."

Nhưng bọn họ đã tụt lại ở phía sau, nếu chậm hơn nữa thì không chừng sẽ chẳng kịp giờ ăn trưa ở Liên Hoa Tự.

Leo núi được khoảng nửa canh giờ, Lâm Nha đã dần kiệt sức.

Càng lên cao thì sẽ nhìn thấy càng nhiều nam tử chịu không nỗi nữa nên ngồi xuống nghỉ ngơi và uống nước.

Lâm Nha giơ tay lau mồ hôi trên trán, hắn liếc nhìn Hạ Miên ở bên cạnh. Suốt khoảng thời gian qua nàng vô cùng thoải mái đến nỗi chẳng hề thay đổi nhịp thở.

"Tỷ tỷ." Lâm Nha lay quần áo của Hạ Miên, hắn rớt lại ở phía sau và ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: "Nha Nhi mệt rồi."

Hạ Miên: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp