Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 16


6 tháng

trướctiếp

 

 "Sao lại là ngươi?" Trần Vân Mạnh đi ra đi vào mấy lần nhưng người ngồi trong phòng vẫn là Lâm Nha. Hắn ta trợn tròn mắt, không muốn tiếp nhận sự thật này.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì chỉ có Lâm Nha là học viên mới duy nhất chuyển đến học viện vào ngày hôm nay, bạn cùng phòng mới không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?

Trần Vân Mạnh chán nản giơ tay vỗ vào trán, ngay cả hắn ta cũng không ngờ đến chuyện này sớm hơn.

"Có thể ở cùng Vân Mạnh ca ca thật tốt biết mấy, nhưng cho dù ca ca có vui đến mức nào đi nữa thì cũng không nên tự đánh mình như vậy. Vốn dĩ huynh đã không thông minh rồi, lỡ như sau này lại ngu hơn thì phải làm sao." Lâm Nha nói xong mới chợt nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng lấy tay che miệng và chớp chớp mắt: "Xin lỗi ca ca, ta không phải cố ý nói ngươi như vậy đâu, mong ngươi đừng tức giận."

Bỗng dưng, Trần Vân Mạnh đẩy mạnh cửa và sải bước vào trong, giọng điệu của hắn ta cứng ngắc: "Không sao, người như ta vốn rất rộng lượng, sẽ không so đo với ngươi."

Trần Vân Mạnh liếc nhìn tình hình của căn phòng còn Lâm Nha đang thu dọn đồ đạc. Chiếc giường trước đó không dùng đến đã được thu dọn ổn thỏa. Còn tưởng bàn học sẽ xài chung, ai dè hắn lại dọn một khoảng trống trên bàn rồi bày ra một đống chai lọ lung tung ở trên đó, đã thế còn đẩy quần áo của hắn ta sang một bên.

Soi mói.

Trần Vân Mạnh ra vẻ vô tình ném túi sách trên tay xuống bàn, đúng như dự đoán, Lâm Nha nghe thấy tiếng chai sứ đổ ào xuống.

Hắn nhanh chóng bước đến và đỡ chiếc bình sứ trắng xém chút nữa rơi ra đất, cầm nó trong tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Những bình khác còn nằm trên bàn vẫn chưa bị vỡ, chỉ là nắp của chúng đã bị bật lên khiến một vài thứ ở bên trong tràn ra ngoài.

"Ý của ca ca là gì đây?" Lâm Nha liếc về phía Trần Vân Mạnh đang đứng phía sau với vẻ mặt khó hiểu và giọng điệu uất ức.

"Ôi, ta xin lỗi nha, ta chưa từng sử dụng mấy thứ này nên không biết ngươi lại đặt những món đồ dễ vỡ như vậy ở trên bàn." Đôi mắt hạnh nhân của Trần Vân Mạnh cong cong, hắn ta đi tới và cố tình nhìn liếc qua, sau đó dùng ngón tay làm rơi chiếc bình sứ màu xanh ở trên bàn, khiến nó lăn qua lăn lại mà không hề thấy áy náy.

Thấy Lâm Nha vẫn im lặng thì lại bĩu môi và nhặt cái bình lên một cái qua loa: "Ta dọn cho ngươi là được chứ gì, thật nhỏ mọn."

Lâm Nha gạt tay của Trần Vân Mạnh ra, hắn hạ mi: "Không phải là ta nhỏ mọn, chỉ do ca ca chân tay vụng về không giống đàn ông mà thôi. Ngay cả mấy thứ này cũng không hiểu, nhưng cũng đừng làm chuyện xấu, để ta tự làm là được."

Trần Vân Mạnh bĩu môi, lời của Lâm Nha như thể muốn nói đàn ông thì đều phải hiểu biết mấy thứ chai lọ này vậy.

"Ta chưa từng dùng mấy thứ này, mỏng manh quá." Trần Vân Mạnh đưa ngón tay có dính mùi thơm lên mũi rồi ngửi vài cái, ánh mắt hắn ta sáng lên, rõ ràng rất thích nhưng lại giả vờ chán ghét mà đưa tay ra: "Đây là mùi gì vậy?"

"Vậy là Vân Mạnh ca ca chưa từng dùng mấy thứ này sao?" Lâm Nha quay người lại nhìn Trần Vân Mạnh, nhìn chằm chằm rồi cẩn thận đánh giá một lượt.

Trận Vân Mạnh hất cằm lên ngay, vẻ mặt tự tin.

Năm nay hắn ta chỉ mới mười bốn tuổi, làn da như trứng vừa bóc vở, sạch sẽ, láng mịn và mềm mại. Ai nhìn vào cũng không khỏi tấm tắc khen hắn ta rất đẹp.

Trần Vân Mạnh vì vẻ đẹp trời sinh này nên rất kiêu ngạo và không hề kiêng dè Lâm Nha, thậm chí còn hơi khoe khoang.

Hắn ta vốn đã rất tốt, không dùng đến mấy thứ này thì cũng không xấu đi.

"Khó trách." Lâm Nha nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trần Vân Mạnh thì cười nói: "Khó trách tại sao da lại xấu như vậy, trên người cũng không có mùi thơm."

Trần Vân Mạnh gào lên như mèo bị giẫm phải đuôi, âm thanh như tiếng chuông kia vô cùng chói tai: "Ai nói da ta xấu?"

Tuy miệng vẫn đang hỏi nhưng bàn tay của hắn ta đã bất giác sờ lên mặt, sau đó cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Quả thực không có mùi thơm giống Lâm Nha.

"Ca ca đừng nóng giận, ta cũng không có ý gì xấu khi nói ngươi như vậy đâu." Lâm Nha cẩn thận lau đống nước bị tràn ra ngoài ở đống chai lọ trên mu bàn tay, đôi mắt thon dài kia cụp xuống rồi lại ngước lên và ngập ngừng nói: "Chỉ là trông ca ca không giống một người đàn ông thơm tho và dịu dàng."

Trần Vân Mạnh thả tay xuống, nơi đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường: "Không phải ai cũng thích người như vậy đâu."

"Đó là chuyện đương nhiên." Lâm Nha mang mùi hương của mình và tiến về phía hắn ta.

Hắn khẽ cười, sóng nước trong mắt dần chuyển động, nốt ruồi ở đuôi mắt cũng thật quyến rũ làm tăng sự tinh xảo cho vẻ bề ngoài của hắn. Ngay cả Trần Vân Mạnh cũng kinh ngạc đến nỗi phải hít một ngụm khí lạnh.

Giọng nói của Lâm Nha chợt cất lên ngay đúng lúc này, nhẹ nhàng nhưng lại có thể đập tan sự tự tin mù quáng trong lòng Trần Vân Mạnh: "Nhưng nhìn xem, ai lại không thích những thứ đẹp mắt cơ chứ."

Ánh mắt của hắn ta lóe lên, rõ ràng Lâm Nha đã lùi về nhưng dường như hắn ta vẫn có thể ngửi được mùi thơm nhẹ thoang thoảng trong không khí.

"Nông cạn." Trần Vân Mạnh vẫn cãi bướng, hắn ta như con vịt mà vươn cổ nói: "Mọi người đến học viện để học thì chắc chắn việc học phải là trọng tâm chứ."

"Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến học viện này, không hiểu chuyện cũng là bình thường, nhưng sau này đừng làm mấy chuyện vớ vẩn và lung tung như này nữa, tập trung học tập mới là điều quan trọng nhất." Ngay lúc này, Trần Vân Mạnh nói như thể đã quên béng đi việc mình vừa bị mẹ phạt chép sách.

Hắn ta đứng dậy và nói: "Ngươi cứ thu xếp ở đây đi, ta về nhà."

Trong học viện này có một tiểu viện nhỏ dành cho Trần phu tử, vì chỉ có một gian buồng ở bên trong nên thường chỉ có vợ chồng hai người ở, còn Trần Vân Mạnh phải ở tại trai xá, cùng lắm là đến vào giờ cơm rồi cả nhà ăn uống chung với nhau mà thôi.

"Vân Mạnh ca ca không cất đống quần áo này của mình đi sao?" Lâm Nha nhẹ nhàng bịt mũi lại và nhìn đống nằm vất vưởng bên cạnh bàn, không biết sạch hay bẩn đây nữa.

Vừa rồi trên bàn chất đầy quần áo của Trần Vân Mạnh, thậm chí còn có cả đồ lót của hắn ta.

Lục Tuyết khó khăn lắm mới có thể dọn ra một chỗ trống để đặt chai lọ của Lâm Nha ở trên bàn, nhờ vậy mới không khiến chúng bị đá hay va vào đâu đó.

Chiếc bàn này vốn được chia cho hai người, mỗi người một nửa nhưng hình như đồ đạc của Trần Vân Mạnh đã vượt quá giới hạn.

"Bình thường ta sống một mình thì luôn để như vậy đấy, thành thói quen rồi, không đổi được." Trần Vân Mạnh cảm thấy Lâm Nha quá già mồm nên bắt đầu đảo mắt và nói: "Không chịu được thì ngươi dọn ra ngoài đi."

Vừa dứt lời, hắn ta đóng sầm cửa gỗ và bỏ ra ngoài.

Đến khi ra khỏi phòng thì Trần Vân Mạnh mới lén đưa tay lên và ngửi mùi hương trên đầu ngón tay, giống mùi trên người Lâm Nha, tuy không biết là gì nhưng mùi rất dễ ngửi.

Chắc chắn bình thường Lâm Nha phải dựa vào mấy thứ này để ăn diện nên mới có thể thu hút sự chú ý của người khác, đúng là tâm cơ.

Trần Vân Mạnh vốn rất coi thường việc tô son trát phấn, mặc dù cha đã nói vài lần nhưng hắn ta cùng chẳng thèm dỏng tai lên mà nghe, cảm thấy người được trời sinh đã đẹp tự nhiên như hắn ta thì không cần thiết.

Nhưng bây giờ ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên ngón tay, Trần Vân Mạnh lại có hơi lung lay.

Khi hắn ta đi vào tiểu viện của nhà họ Trần, thì đã ngay lập tức đi tìm mặt Trần phụ để làm nũng, hỏi ông ta xem mình có đẹp hay không, mình có nên trang điểm một chút không.

"Mạnh Nhi chắc chắn là nam tử đẹp nhất học viện rồi." Trần phụ cười cười rồi nhéo chóp mũi của hắn ta, trong mắt tràn đầy tình thương: "Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện trang điểm, trước đây dù ta có nói thế nào con cũng không nghe cơ mà."

Trần phụ lợi dụng lúc thê chủ bảo thủ của mình đang không chú ý thì vội nhỏ giọng hỏi Trần Vân Mạnh: "Nói thật cho ta nghe, có phải con thích ai rồi không?"

Cũng không phải là không có lý khi thích ai đó nên mới chú ý đến nhan sắc của mình.

Trần phụ bắt đầu cân nhắc thử những nữ sinh từng chơi với Trần Vân Mạnh, nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy Lý Lăng đáng tin cậy hơn.

Hai nhà đều quen biết từ trước và hiểu rõ nhau, sau này Trần Vân Mạnh có đi qua đó thì ông ta cũng yên tâm.

"Không đời nào." Trần Vân Mạnh lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần phụ, không nhịn được mà phàn nàn về bạn cùng phòng mới của mình: "Cha, người không biết đâu, hắn đã mỏng manh lại còn nhiều chuyện. Nhìn thì mềm yếu nhưng thật ra rất tâm cơ, không hề dễ mến chút nào, con không muốn sống chung với hắn."

"Nhưng chẳng phải đàn ông đều giống vậy hết sao, chỉ do con quá thân với Lý Lăng nên mới không quen ở chung với những người đàn ông khác thôi."

Trần phụ không nghĩ Lâm Nha có vấn đề, thay vào đó ông ta lại nói với Trần Vân Mạnh: "Chỉ là do con chơi với nam tử quá ít, hiện tại đã có bạn cùng phòng mới thì nên tiếp xúc nhiều hơn và bắt chước xem làm thế nào để trở thành đàn ông."

Trần Vân Mạnh cái gì cũng tốt, ngoại trừ việc hắn ta quá năng động.

Khi nhìn thấy cha của mình cũng đứng về phía Lâm Nha thì Trần Vân Mạnh cũng dần thấy không vui: "Ai muốn tiếp xúc với hắn cơ chứ, nương có nói rồi, muốn nhìn người phải nhìn từ bên trong chứ không phải qua nước da của hắn."

"Nếu không phải vì nước da thì tại sao vừa rồi con lại quan tâm mình có đẹp hay không?" Trần phụ là người từng trải, ông ta chắc chắn sẽ hiểu được nhiều chuyện hơn, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể biết rằng Trần Vân Mạnh nói nhưng không đúng với tâm của mình.

Chợt nghĩ đến một người đẹp như Lâm Nha khiến Trần Vân Mạnh cảm thấy khủng hoảng.

Hắn ta ngơ ngác, ánh mắt đảo quanh nhưng cũng không bằng lòng. Ăn uống ở tiểu viện xong thì mới quay về chợp mắt.

Vừa mới đẩy cửa bước vào phòng, Lâm Nha nghe thấy tiếng động thì chạy tới và nắm lấy cổ tay của Trần Vân Mạnh ngay, vô cùng thân thiết mà nói: "Vân Mạnh ca ca, ngươi nhìn xem, ta đã dọn dẹp phòng rất tốt rồi đấy."

Quần áo vứt bừa bãi trên bàn và giày nằm dưới sàn đã biến đi đâu mất, cả căn phòng trai xá lộn xộn đến mức khó di chuyển cũng đã sáng sủa hẳn lên, sạch và khoan khóai, nhẹ nhàng đến mức người ta không thể nhận ra nổi dáng vẻ của lúc trước.

Theo lý thuyết, có một người bạn cùng phòng mới hiền lành và chăm chỉ chắc chắn là một chuyện vui, nhưng Trần Vân Mạnh thì lại nhìn xung quanh và bối rối hỏi Lâm Nha: "Đồ của ta đâu?"

Hắn ta chỉ vào bàn và sàn nhà: "Quần áo và giày dép ta đặt ở đó biến đi đâu mất rồi."

Trên giường không có, tủ quần áo cũng không có, mà ngay cả dưới gầm giường cũng chẳng thấy đâu.

Lâm Nha thỏa mãn nhìn Trần Vân Mạnh đang cố tìm quần áo khắp trai xá thì nhẹ nhàng nói: "Ta quăng giúp huynh rồi."

Trần Vân Mạnh lập tức quay đầu nhìn hắn và cao giọng nói: "Ngươi quăng nó đi?"

"Đúng." Lâm Nha chớp chớp mắt đầy vô tội: "Vân Mạnh ca ca nói ta chịu không nổi thì có thể chuyển ra ngoài. Mặc dù phòng của ca ca bẩn như chuồng lợn, đồ đạc thì nằm rải rác như cái chợ nhưng ta đã vào rồi thì có lý nào lại rời đi được chứ."

"Vậy ngươi cũng không được quăng đồ của ta đi như thế." Trần Vân Mạnh tức đến mặt đỏ bừng, hắn siết chặt ngón tay ở bên hông, muốn đi đến đánh Lâm Nha một phát.

Nhưng Trần Vân Mạnh vẫn biết rõ, nếu hôm nay hắn ta dám động một ngón tay vào người Lâm Nha thì chắc chắn hắn sẽ nằm lăn ra đó và khóc lóc, người khác không biết còn tưởng Vân Mạnh đã làm gì khủng khiếp với hắn.

"Nếu ca ca không chịu dọn dẹp thì ta chỉ có thể làm thay huynh thôi." Lâm Nha ngoan ngoãn mỉm cười: "Vân Mạnh ca ca không cần phải khách sáo, chúng ta là bạn cùng phòng mà, nếu lần sau ta vẫn còn thấy quần áo nằm trên bàn thì chắc chắn sẽ dọn dẹp giúp ngươi." 

Dọn dẹp chính là gói chúng lại và quăng hết đi.

"Không cần." Trần Vân Mạnh tức giận đi ra ngoài, hốc mắt đỏ hoe.

Hắn ta thậm chí còn không nhìn đến Lâm Nha, bực dọc đi tìm nơi mà mọi người thường vứt đồ, nhìn thoáng qua đã thấy quần áo và giày của mình.

Trần Vân Mạnh vốn nghĩ Lâm Nha cùng lắm là vo đống quần áo kia lại thành một cục và đặt chúng sang một bên mà thôi, ai mà ngờ hắn sẽ tùy tiện quăng chúng đi, ngay cả đồ lót cũng vứt ra đây.

Hắn ta đỏ mặt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và đi đến nhặt lại quần áo của mình, vừa nhặt vừa thầm mắng Lâm Nha.

Trần Vân Mạnh ôm đống đồ lỉnh kỉnh trong tay nhưng chẳng dám về tiểu viện của nhà mình, vì nếu nói ra thì Trần mẫu không những không đứng về phía hắn ta mà còn khiển trách một lúc.

Trước đây Trần Vân Mạnh đã bị mẹ phạt vì tội vứt đồ đạc lung tung

Bây giờ, hắn ta cũng chỉ có thể xem như mình xui mà cặm cụi nhặt đống áo quần về giặt.

Trần Vân Mạnh ngồi xổm ở phía sau trai xá suốt buổi trưa để giặt quần áo, chà xát đến đỏ tay, hai mắt cũng đỏ bừng.

Nhưng sau chuyện này, dù sao hắn ta cũng đã hình thành nề nếp nhét hết đống đồ của mình vào chiếc riêng gỗ dưới gầm giường, không còn dám tùy tiện ném đồ về phía Lâm Nha nữa.

Trong lúc Trần Vân Mạnh đang giặt quần áo, Lâm Nha vô tình nghe nói chiều sẽ có phu tử đến để giảng bài nên đã cầm túi sách đến giảng đường.

Trước khi đi hắn còn cố ý nói cho Trần Vân Mạnh một tiếng, hỏi hắn ta có muốn đi hay không.

Trần Vân Mạnh tức không nói nên lời, chỉ đưa cái gáy về phía Lâm Nha.

Hạ Miên đã đến giảng đường từ sớm, nàng ngồi cạnh cửa sổ và để sách lên đầu rồi tựa vào bàn ngủ.

Lâm Nha lặng lẽ ngồi bên cạnh Hạ Miên, im lặng đọc sách và nhìn nàng như vậy suốt mấy canh giờ.

Chạng vạng, Trần Vân Mạnh mới tới, lúc đi ngang qua Lâm Nha hắn ta còn cố tình va vào bàn.

Âm thanh kia vang lên khiến Hạ Miên bừng tỉnh, mơ màng ngẩng đầu và ngồi thẳng dậy, nhìn vào Trần Vân Mạnh: "Ngươi làm gì đấy?"

"Liên quan gì đến ngươi." Trần Vân Mạnh tức giận nói với Hạ Miên, sau đó ai oán trừng mắt với Lâm Nha và cầm túi sách rời đi.

"Hắn bị gì thế?" Hạ Miên nhìn Lâm Nha với vẻ mặt ngơ ngác.

Lâm Nha lắc đầu, hắn nhìn về phía sau và nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng điệu bối rối cùng vẻ mặt vô tội mà đáp lời: "Tuy tính ta rất thích yên tĩnh và sạch sẽ nhưng Vân Mạnh ca ca lại bừa bộn đến mức không chịu nổi. Nhưng ta lại muốn làm bạn với huynh ấy, không hiểu sao huynh ấy dường như rất ghét ta."

Là do hắn ta có bệnh, bệnh hào quang Mary Sue.

"Cái này là do ngươi không hiểu, gọi là đồng tính tương xích(*).”

(*)“Đồng tính tương xích” [同性相斥]: cùng tính thì đẩy ngược nhau.

Hạ Miên ngáp một cái, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nàng chống cằm rồi nhìn Lâm Nha.

Hắn thực sự rất đẹp, đôi mắt thon dài quyến rũ, nốt ruồi hòa nhã đa tình và đặc biệt là làn da trắng hồng như trái đào chín.

Lâm Nha cau mày, đầy vẻ khó hiểu: "Cái gì xích cơ?"

“Đồng tính tương xích, dị tính tương hấp(*).” Hạ Miên chỉ thẳng vào Trần Vân Mạnh và mình sau đó khoa tay múa chân một hồi, làm ra một động tác như thể đang bài xích, cật lực phổ cập kiến thức khoa học. ( truyện đăng trên app TᎽT )
(*) Đồng tính tương xích, dị tính tương hấp: [同性相斥, 異性相吸] cùng tính đẩy nhau, khác tính hút nhau (đặc tính của nam châm).

Đôi mắt Lâm Nha hơi chuyển động, hắn cười dịu dàng, nhịn không được đành hỏi nàng một câu: "Vậy ta với tỷ tỷ là gì?"

Hắn là nam, nàng là nữ thì chỉ có thể là...

Hạ Miên nhìn Lâm Nha như thể nhìn một đứa ngốc và thản nhiên nói: "Đương nhiên là tỷ đệ tình thâm rồi."

Lâm Nha: "..."

Lâm Nha hít một hơi thật sâu. Xin lỗi vì đã làm phiền, đáng ra không nên mong đợi quá nhiều.

Nhìn thấy Lâm Nha lại quay lưng về phía mình, Hạ Miêng nghiêng người chọc nhẹ vào khuỷu tay hắn: "Nha Nha, ta có chuyện rất tò mò."

Lâm Nha liếc nhìn nàng, khóe mắt kia nhướng lên, vô tình mang theo một cảm giác lạnh lùng mà kiêu ngạo, Hạ Miên trợn tròn mắt và chỉ muốn thốt lên "Mẹ kiếp."

Đẹp.

"Tỷ tỷ muốn hỏi ta cái gì?" Lâm Nha quay người lại, dáng vẻ dần trở nên ngoan ngoãn và ôn hòa như trước.

Hắn không hiểu sao Hạ Miên cứ luôn chú ý đến thứ khác người, nếu là một người phụ nữ bình thường thì sẽ không bao giờ tưởng tượng đến chuyện tỷ đệ tình thâm.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Nha, nhưng lần này lại không trực tiếp đưa tay ra mà chỉ lộ ra vẻ tò mò trong con ngươi: "Hôm nay ngươi có bôi gì không?"

Hạ Miên chỉ chỉ vào má mình rồi hỏi hắn.

Lâm Nha nhướng mày, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi để nhìn về phía nàng và chớp chớp mắt, cười ranh mãnh: "Tỷ tỷ muốn biết sao?"

Hạ Miên gật đầu.

Làn da của Lâm Nha đẹp đến mức nàng luôn tò mò liệu hắn có trang điểm hay đánh phấn gì không.

Nụ cười của Lâm Nha rộ lên, hắn hơi hé đôi môi hông và thì thầm với nàng: "Vậy sao tỷ tỷ không tự sờ thử xem."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp