Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 15


6 tháng

trướctiếp

 

Mặc dù Trần Vân Mạnh vẫn đang trò chuyện với Lý Lăng, nhưng khóe mắt của hắn ta luôn để ý đến chỗ của Lâm Nha và Hạ Miên ở bên kia.

Trước đây, hắn ta thậm chí còn không bằng lòng liếc nhìn đến Hạ Miên cho dù chỉ là một cái, thậm chí còn cảm thấy nàng rất phiền, chỉ khi nào nhớ thì mới kêu tới nàng.

Nhưng bây giờ, khi Hạ Miên đã mất trí nhớ đến nỗi ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ, Trần Vân Mạnh lại thấy không vui. Suy cho cùng, hắn ta luôn muốn làm điều gì đó để chứng minh sự đặc biệt của mình trong lòng Hạ Miên.

Ngoài ra, cũng có một phần nguyên nhân là do sự xuất hiện của Lâm Nha.

Trước khi hắn đến, Trần Vân Mạnh là người đẹp nhất ở cái học viện Lộc Minh này, tuy rằng nói không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng thật ra hắn ta lại rất tận hưởng những lời tâng bốc của các nữ sinh.

Nhưng kể từ khi Lâm Nha đến đây, một con người đẹp trai như vậy khiến Trần Vân Mạnh cảm giác như ánh đèn sân khấu của mình bị người khác cướp đi mất, theo bản năng sẽ bài trừ hắn.

"Ngươi có nghĩ rằng hai người họ đã quen biết nhau từ trước không?" Trần Vân Mạnh hỏi Lý Lăng: "Nếu không thì tại sao Lâm Nha lại chọn ngồi cạnh Hạ Miên thay vì ngồi ở chỗ khác?" 

Lý Lăng đặt cây bút lông trên tay xuống và nhìn theo ánh mắt của Trần Vân Mạnh. Hạ Miên thì đang nói gì đó khiến Lâm Nha quay lưng về phía nàng. 

Mối quan hệ giữa hai người trông có vẻ rất thân thiết. 

"Sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua về việc bên cạnh Hạ Miên có một mỹ nam như vậy nhỉ?" Trần Vân Mạnh chống cằm, bĩu môi tỏ vẻ không vui: "Cho dù ta đã đối xử với nàng ấy tốt như vậy nhưng nàng ấy chưa từng xem ta là bạn." 

Lý Lăng chỉ cười xòa và lắc đầu, nàng ta cất tờ giấy mình vừa luyện chữ xong, sau đó lại trải phẳng nó ra thêm một lần nữa, chuẩn bị viết tiếp và thản nhiên hỏi một câu: "Ngươi tức giận như vậy, đừng nói là thích nàng ấy thật đấy." 

"Ngươi đang đùa đấy à." Trần Vân Mạnh không hề do dự mà phủ nhận ngay, hắn ta đặt tay xuống và ngồi thẳng dậy, sau đó mở to đôi mắt hạnh nhân và đáp lời: "Ta chỉ cảm thấy nàng ấy không có tình nghĩa, không xem ta như người nhà." 

Trần Vân Mạnh cứ ngồi trước mặt Lý Lăng mà nhích tới nhích lui không yên, khiến cho nàng ta không thể tập trung viết chữ. 

Nàng ta thở dài một tiếng, ngước nhìn đối phương: "Ngươi chép xong cuốn sách mà dì Trần bảo rồi sao?" 

Mẫu thân của Lý Lăng và mẫu thân của Trần Vân Mạnh- Trần phu tử, vốn là người quen cũ. Mối quan hệ của hai nhà rất tốt, nên từ nhỏ Lý Lăng đã xem Trần Vân Mạnh như đệ đệ ruột thịt của mình, nàng ta vô cùng nuông chiều Trần Vân Mạnh. 

"Sao lại phải chép sách nữa?" Trần Vân Mạnh bỗng dưng trở nên ủ rũ. 

"Hay là ngươi giúp ta chép lại đi." Cặp mắt hạnh nhân của Trần Vân Mạnh sáng lên khi hắn nhoài lên bàn và nhìn về phía Lý Lăng, thấy nàng ta đang cau mày thì Trần Vân Mạnh ngay lập tức bật người dậy rồi nghểnh cổ lên và hỏi bằng giọng điệu hờn dỗi: "Chúng ta có còn là bạn tốt của nhau nữa hay không?" 

"Nếu là bạn thì ngươi giúp ta chép sách đi." Trần Vân Mạnh day day cánh tay của Lý Lăng: "Ngươi chép giúp ta đi mà." 

Lý Lăng cảm thấy hơi bất lực, vì không chịu nổi đòn đánh của hắn ta nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau." 

"Ta hứa sẽ không có lần sau." Đôi mắt của Trần Vân Mạnh cong lên vì vui sướng: "Lý Lăng, ngươi đối xử với ta tốt quá đi." 

Sau khi giải quyết xong chuyện chép sách, Trần Vân Mạnh lại dần vui vẻ trở lại, hắn ta chống vào bàn để đứng dậy và nói: "Ta đi xem thử xem Hạ Miên có thực sự mất trí nhớ hay không."

Đến tận bây giờ, hắn ta vẫn đinh ninh rằng Hạ Miên chỉ đang giả vờ mà thôi. 

Lý Lăng cản Trần Vân Mạnh không được, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy hắn ta đang lao đến bàn của Hạ Miên, còn ngồi đối diện nàng và Lâm Nha. 

So với một người thích kêu to mỗi khi xuất hiện như Trần Vân Mạnh, thì Lâm Nha bên cạnh lại vô cùng trầm lặng và tao nhã, điềm đạm đến lạ thường. Chỉ cần nhìn vào cũng có thể khiến người ta cảm thấy trong lòng rất bình yên. 

Trần Vân Mạnh cái gì cũng tốt nhưng tính tình lại rất giống một cô gái, đã thế còn quá gầy. 

Lý Lăng chỉ đành lắc đầu không thèm để ý đến hắn ta nữa, nàng ta nhẹ nhàng lấy cuốn sách từ bên cạnh ra và chép lại. Lý Lăng cũng không phải chỉ mới làm chuyện này lần một lần hai, dường như đã thành thói quen rồi. 

Mà Hạ Miên thì đang nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt mình, thận trọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" 

"Ta đến để xem não của ngươi có thực sự bị úng nước đến hỏng rồi hay không." Trần Vân Mạnh rất hùng hồn, thậm chí còn chống tay lên bàn và nghiêng người sáp về phía Hạ Miên để xem vết thương trên đầu nàng nằm ở chỗ nào. 

Hắn ta có bệnh à? 

Hạ Miên kinh hãi đến mức ôm chặt cuốn sách và trốn phía sau lưng Lâm Nha: "Ta đã nói là ta không biết ngươi." 

Vậy nên, làm ơn hãy mang cái ánh hào quang Mary Sue đó mà tránh xa ta ra. 

"Không biết thật sao?" Trần Vân Mạnh dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn chằm chằm vào Hạ Miên, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp ấy đang phản chiếu rõ hình ảnh của nàng. 

Vì trước đây xung quanh Trần Vân Mạnh có quá nhiều người vây quanh nên hắn ta đã không nhận ra rằng Hạ Miên thực sự rất ưa nhìn, thậm chí còn đẹp hơn cả Lý Lăng. 

Ít nhất sự lù đù và ngu ngốc không hiểu nổi của mặt mày đã không còn, khiến khuôn mặt của nàng trở nên dễ nhìn hơn nhiều. 

Trần Vân Mạnh cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Miên mà không thèm che giấu, nhưng đột nhiên lại có ai đó xuất hiện và che hết toàn bộ tầm nhìn của hắn ta. 

"Ngươi đang làm gì đấy Lâm Nha?" Trần Vân Mạnh nhìn thấy người trước mặt thì giật mình, cả cơ thể bất giác lùi về phía sau và ngồi xuống lại. 

Vốn dĩ Lâm Nha đã định bụng sẽ phớt lờ Hạ Miên, để nàng có thể cảm nhận thật tốt mùi hương của sách, nhưng ai ngờ Trần Vân Mạnh lại dám ngang nhiên phá vỡ không gian riêng của hai người và chen vào giữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT 

"Vì ta thấy Vân Mạnh ca ca sắp chảy nước miếng tới nơi nên mới nhắc nhở ngươi một chút." Lâm Nha bắt chước tư thế vừa nãy của Trần Vân Mạnh và ghé sát để nhìn hắn ta: "Vừa nãy ca ca còn nhìn nghiêm túc đến vậy, ta còn tưởng ngươi đã nhìn trúng tỷ tỷ nhà ta cơ đấy." 

"Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy? Sao ta có thể nhìn trúng nàng ấy được?" Trần Vân Mạnh giơ tay lên sờ vào khóe miệng trong vô thức, chợt đôi con ngươi của hắn ta lóe lên, không dám nhìn ai. 

Khắp miệng Trần Vân Mạnh không có gì cả, rõ ràng là Lâm Nha đang cố tình trêu chọc hắn ta. 

Trần Vân Mạnh thấy mất hứng nên buông tay xuống: "Nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi sao? Không phải Hạ Miên chỉ có một muội muội là Hạ Phán thôi hả, sao lại lòi ra thêm một đệ đệ nữa rồi?" 

Hắn ta nghiễm nhiên đã sơ xuất quên đi chuyện Hạ Miên bị "mất trí nhớ" và cũng chẳng thèm để ý đến Lâm Nha, thay vào đó, hắn ta nhìn Hạ Miên như thể đang hỏi tội: "Sao ngươi chưa từng nói cho ta biết về việc này?" 

"Ta không quen biết ngươi thì sao phải nói cho ngươi biết." Hạ Miên nhìn Trần Vân Mạnh một cách bực dọc, trong lúc nhất thời nàng còn không biết là "đầu óc" của mình không tốt hay là do đầu óc của tên nam chính này không tốt. 

Đã nói là mất trí nhớ rồi mà cứ bám theo hỏi cho bằng được. 

"Chúng ta không phải là đồng môn đó sao, quan tâm đến ngươi một chút cùng không được hả?" Trần Vân Mạnh lẩm bẩm không vui: "Ngươi đúng là không biết nhìn người." 

Hạ Miên không muốn quan tâm đến hắn ta, nàng chỉ cúi đầu xem sách của mình và chờ đối phương tự động rời đi. 

Nhưng Trần Vân Mạnh này lại cứ khăng khăng không biết tự nhận thức. Hắn ta nhìn về phía Lâm Nha, ánh mắt tùy ý lướt nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi đánh giá: "Ngươi với Hạ Miên là tỷ đệ ruột thịt nhưng sao lại chẳng giống nhau chút nào vậy nhỉ?"

 Đúng lúc này, Lý Lăng tình cờ cầm sách đi đến và hỏi Trần Vân Mạnh xem nàng ta còn phải chép đến trang nào.

 "Chuyện chép sách thì cứ tính sau đi." Trần Vân Mạnh ngẩng đầu lên và kéo ống tay áo của Lý Lăng xuống để nàng ta ngồi bên cạnh mình, hắn ta cực kỳ thích thú và hỏi: "Lý Lăng, ngươi nhìn thử xem hai người họ có phải là chẳng có điểm nào giống nhau hay không?"

 "Vân Mạnh." Nói những lời này ở trước mặt người khác là không thích hợp, Lí Lắng nhìn hắn ta và khẽ lắc đầu.

 "Ta không có ý gì đâu, ta chỉ tò mò mà thôi, sao trước đây Hạ Miên lại chưa từng nói với chúng ta rằng nàng ấy còn có một đệ đệ cơ chứ." Trần Vân Mạnh vẫn chưa cảm thấy mình đã nói sai, thậm chí còn cho rằng lỗi là ở Hạ Miên.

 Bây giờ mà còn mong đợi hắn ta chịu nhận lỗi thì còn khó hơn lên trời. 

Lý Lăng nhìn Lâm Nha với vẻ mặt áy náy: "Hắn vốn thẳng thắn như vậy, nghĩ gì là nói nấy, nhưng thật ra cũng không có ý gì xấu nên mong ngươi đừng quá tính toán với hắn." 

Lâm Nha khẽ cười, hắn còn chưa kịp nói gì thì Hạ Miên ngồi ở bên cạnh đã lên tiếng: "Cái tính này của hắn không phải là thẳng thắn, chỉ đơn giản là đần độn thôi." 

Trần Vân Mạnh nghe vậy thì sửng sốt, hắn ta tức giận nhìn về phía Hạ Miên: "Ngươi nói ai đần độn?" 

Hạ Miên lười biếng chống cắm: "Ngươi đoán thử xem là nói ai?" 

"Hạ Miên!" Trần Vân Mạnh sắp nổi đóa thì chợt nghe Lâm Nha nói: "Tỷ tỷ, người không cần phải đánh giá Vân Mạnh ca ca như vậy, không hay." 

Nghe hắn nói như thế, đôi lông mày vốn đang nhíu lại của Lý Lăng chậm rãi dãn ra, ấn tượng về Lâm Nha trong lòng nàng ta lại càng tốt hơn. 

Hạ Miên nhìn Lâm Nha, cực kỳ buồn bực. 

Bình thường cái miệng nhỏ nhắn này hay ba ba nhiều lắm, sao giờ lại không nói nữa? 

Nàng ngước mắt nhìn về phía Lý Lăng đang ngồi chéo ở đối diện rồi hơi nhướng mày, cảm thấy hình như mình đã hiểu ra gì đó. 

Có thể khiến đại lão phải câm mồm thì chỉ có thể là vì tình yêu.

 Lâm Nha dần ngơ ngác và tim đập loạn khi Hạ Miên bất ngờ nhìn về phía hắn và cười mỉm, tuy không biết nàng đang cười vì cái gì nhưng sao lại vô thức mỉm cười thế kia, đã thế sự khó chịu khi nãy cũng đã biến mất. 

Hắn cố ý làm ra hành động như đang thì thầm với Hạ Miên nhưng giọng nói thì đủ lớn để khiến tất cả mọi người đều có thể nghe được: "Tuy rằng Vân Mạnh ca ca đúng là hơi ngu ngốc thật, nhưng tỷ tỷ cũng phải khéo léo một chút, đàn ông cần thể diện mà." 

Hạ Miên cười khúc khích rồi lại cười rộ lên, nàng nhìn Lâm Nha bằng ánh mắt khâm phục. 

Sao lần nào hắn cũng có thể dùng giọng điệu ngây thơ và chân thành để nói ra mấy lời như xát muối vào tim thế nhỉ? 

Cái gì mà tuy rằng hắn ta hơi ngu ngốc thật? 

Trần Vân Mạnh nghe thấy Lâm Nha vòng vo như vậy rồi cuối cùng cùng vẫn nói hắn ta ngu thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, sau đó đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt Lâm Nha: "Ngươi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

 "Ôi chao, thật xin lỗi Vân Mộng ca ca, ta không ngờ là ngươi cũng nghe thấy." 

Lâm Nha như thể vừa mới nhận ra rằng Trần Vân Mạnh còn đang ngồi đó, hắn nhanh chóng nói để chặn lời của hắn ta, sau đó đôi vai gầy gò kia co rúm lại, lông mi khẽ run lên, hắn dùng vẻ mặt đáng thương rồi nói: "Ta không giỏi nói chuyện, ca ca rộng lượng như vậy nên chắc chắn sẽ không tính toán với ta đâu đúng không?"

 Sự tức giận của Trần Vân Mạnh sắp bộc phát thì bị Lâm Nha nhẹ nhàng kìm lại, khiến nó nghẹn ứ ở lồng ngực, khó chịu vô cùng. Hắn ta mất hứng nên nhìn về phía Lý Lăng, muốn nàng ta giúp mình phân xử. 

Mỗi khi có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì Lý Lăng đều sẽ không màng đến quy tắc mà đứng về phía của Trần Vân Mạnh, lần này chắc chắn cũng vậy. 

Lý Lăng nhúc nhích, vừa định mở lời thì thấy Lâm Nha ngước mắt lên nhìn mình. 

Hắn đang mím môi, hốc môi ẩm ướt kia nhẹ giọng nói: "Ta cũng chỉ nói thẳng thôi, hoàn toàn không có ý xấu, hy vọng hai người đừng tức giận."

 Lâm Nha gần như trả lại câu nói vừa rồi của Lý Lăng cho nàng ta.

 Sao họ có thể không tức giận cho được?

 Trần Vân Mạnh chuẩn bị tức đến nhảy cẫng lên và cúi đầu nhìn về phía Lý Lăng.

 Nhưng nàng ta lại nói: "Không sao, là do Vân Mạnh làm sai trước."

 Trần Vân Mạnh chậm rãi cúi đầu nhìn Lý Lăng, cổ hắn ta cứng đờ.

 Nàng ta nói gì cơ? 

Trần Vân Mạnh ngơ ngác nhìn nàng, dường như không nhận ra người đang ngồi trước mặt mình, hai mắt hắn ta đỏ lên vì uất ức. 

Lý Lăng không nhìn Trần Vân Mạnh, nàng ta chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, nắm lấy cánh tay của hắn ta thông qua lớp áo và dẫn người rời khỏi chỗ đó: "Chúng ta còn phải chép cho xong sách nên xin phép đi trước." 

Sau khi hai người họ rời đi, Hạ Miên mới nhìn về phía Lâm Nha và tấm tắc bình phẩm: "Lý Lăng khá thông minh nhưng Trần Vân Mạnh thì không." 

Nói và làm đều dựa vào tâm trạng, không có đầu óc gì cả. Người như này nếu không phải là nam chính trong sách thì chắc chắn không sống sót qua nửa câu thoại.

 Lâm Nha không hài lòng mà nhìn về phía Hạ Miên, khóe mắt thon dài kia nhướng lên và nhẹ nhàng nói: "Ai nói Vân Mạnh ca ca không tốt cơ, hắn có số tốt hơn ta nhiều, luôn có thể chơi với những người phụ nữ khác. Chẳng giống ta, chỉ có mình tỷ tỷ." 

Tiểu lão đệ, ngươi xem thường ai đấy? 

"Chỉ có ta là có ý gì?" Hạ Miên bỗng thấy không vui: "Chẳng phải ta cũng là nữ đấy sao? Nào, muốn chơi cái gì, ta chơi với ngươi." 

"..." Trọng điểm là "chơi" thôi đó hả. 

Lâm Nha âm thầm đặt cuốn sách vào túi và làm bộ như thể muốn đứng dậy rời đi. 

"Sao lại đi?" Hạ Miên nhìn hắn bằng vẻ mặt khó hiểu, không phải nói muốn chơi với nàng sao? 

Miễn là Lý phu tử không có ở giảng đường thì học viên có thể chọn quay về trai xá hoặc đến nơi khác để học.

Lâm Nha chỉ xách túi mà không thèm quay đầu lại: "Tỷ tỷ tự chơi đi, Nha Nhi phải về để thu dọn." 

"Chơi một mình chán lắm." Hạ Miên không có chút hứng thú nào, nàng mở sách ra, vì đã lỡ hứa với mẹ phải thi đỗ tú tài nên phải giữ lời. 

Hạ Miên thì ngồi bên này để đọc sách trong khi Trần Vân Mạnh ngồi ở bên kia vẫn còn đang giận dỗi với Lý Lăng. 

Sau khi bị Lý Lăng túm đi ngay trước mặt Lâm Nha, Trần Vân Mạnh đã dùng sức giật ra khỏi tay nàng ta và hờn dỗi ngồi đưa lưng về phía nàng ta. 

"Ta không chép sách nữa." Chưa bao giờ Trần Vân Mạnh bị uất ức như thế này khi ở trong học viện, lồng ngực như muốn nổ tung còn hốc mắt thì đỏ hoe. Hắn ta tức giận trách móc: "Ngươi cũng không nói giúp ta câu nào, đồ vong ơn bội nghĩa.”

Như thế từ lúc nào. 

Lý Lăng đáp: "Lâm Nha dùng câu mà ta đã nói để vặn lại chúng ta, ngươi còn muốn ta giúp ngươi như nào nữa?" 

Còn không phải là vừa tự tát vào mặt mình đó à? 

Vừa rồi nàng ta bị Lâm Nha vặn lại bằng chính câu nói của mình, không những thấy xấu hổ và tức giận mà còn thấy vô cùng thẹn. 

Lý Lăng thở dài và ngồi xuống bên cạnh Trần Vân Mạnh, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng nên sửa đổi tính tình, nếu không sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt." 

Trước đây mỗi lần Trần Vân Mạnh nói vạ mồm vạ miệng thì chỉ cần xin lỗi người khác, nàng ta vốn không cảm thấy có gì quá to tát. Nhưng hôm nay, hai người lại bị Lâm Nha xoay đến không kịp trở tay rồi lại phải quay trở về trong sự tức giận, Lý Lăng lần đầu đi xin lỗi mới biết rằng lời nói của mình có chỗ nào không ổn. 

Là Trần Vân Mạnh đã sai, nàng ta không nên ép người khác phải rộng lượng mà tha thứ cho hắn ta. 

Nhưng Trần Vân Mạnh đang tức giận, sao mà nghe lọt tai mấy lời này, hắn ta chỉ dùng tay bịt tai lại và nói: "Ta không sửa đấy, ta thấy mình của hiện tại rất tốt." 

"Không giống như mấy tên đàn ông khác, chỉ biết giả vờ đáng thương vô tội, còn già mồm." Hắn ta còn thiếu mỗi việc nhắc đến tên của người đó nữa là đủ. 

Trần Vân Mạnh không hề thích Lâm Nha chút nào, hắn ta cho rằng hắn chỉ giỏi giả vờ yếu đuối, cố tình để Hạ Miên và Lý Lăng cho rằng mình giỏi. 

"Ghét chết đi được." Sau này cũng không muốn gặp lại hắn thêm nữa. 

Trần Vân Mạnh được Lý Lăng dỗ hơn nửa ngày trời mới dỗ được, cũng chẳng còn tâm trạng gì để chép sách thêm nữa: "Ta về nghỉ ngơi trước đây, mẹ của ta có nói hôm nay có bạn cùng phòng mới, bảo ta nên làm quen với hắn, để ta về nhìn thử xem." 

"Cũng được, để ta chép sách rồi gửi cho ngươi." Lý Lăng cười nói: "Đừng có tức giận, tức giận chẳng đẹp chút nào." 

"Ta không phải người nhỏ mọn mà giận dai đến vậy." Trần Vân Mạnh lè lưỡi, hắn ta cầm túi trên bàn và nói: "Ta đi đây." 

Trên đường đi, Trần Vân Mạnh còn ngâm nga một khúc nhạc, trong đầu hắn ta chỉ nghĩ đến việc không biết người bạn cùng phòng của mình trông như thế nào, ngàn vạn lần đừng dính phải Lâm Nha hay loại người giống như thế, nếu không thì hắn ta không sống nổi. 

Trần Vân Mạnh vui vẻ mở cửa phòng ở trai xá ra, hắn ta nhìn bóng lưng gầy đang thu xếp đồ đạc kia và nói: "Chắc ngươi là bạn cùng phòng của ta đúng không." 

Lâm Nha nghe thấy âm thanh thì xoay người nhìn hắn ta, hơi nhướng mày rồi đáp: "Vân Mạnh ca ca, thật trùng hợp." 

Niềm vui vừa nãy của Trần Vân Mạnh đã biết mất trong nháy mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp