Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 14


6 tháng

trướctiếp

 

Trần Vân Mạnh là nam chính trong sách, ngoại hình đương nhiên không phải nói. Khác với Lâm Nha có đôi mắt phượng xinh đẹp, hắn ta thuộc loại hoạt bát đáng yêu với đôi mắt hạnh.

Cũng chính vì Trần Vân Mạnh đẹp trai, lại là con trai của phu tử nên phần lớn nữ tử trong học viện đều thích vây quanh hắn ta.

Lâm Nha lui về phía sau, hơn phân nửa thân hình bị khung cửa che khuất, hơn nữa sự chú ý của mọi người đều ở trên người Hạ Miên và Trần Vân Mạnh nên hoàn toàn không ai nhìn thấy bên ngoài còn có người.

Lúc này trong giảng đường Trần Vân Mạnh đứng lên chẳng những không dập tắt tiếng nghị luận, ngược lại còn làm cho càng nhiều người khinh thường Hạ Miên hơn, nói nàng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, tự mình đa tình.

Trần Vân Mạnh nghe thấy mọi người còn đang nói chuyện, lập tức phồng má trừng mắt nhìn Hạ Miên, giọng điệu rất gay gắt: “Ngươi giải thích đi, các nàng đều hiểu lầm, nói ngươi nhảy sông là vì bị ta từ chối, kỳ thật ta chỉ coi ngươi là bạn mà thôi.”

Cũng giống như hắn ta chơi tốt với tất cả mọi người.

Trần Vân Mạnh cảm thấy rất oan ức, nhân duyên mà cũng có thể trách hắn ta được sao? Đều do Hạ Miên, đã ngốc mà còn nhất định phải thích hắn ta.

Hạ Miên nhìn nam chủ trước mặt đang tức giận với mình, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, thể xác và tinh thần đều phản kháng, theo bản năng không muốn nói chuyện với hắn ta.

Nàng thực sự không thích nổi đàn ông trong thế giới này.

Ban đầu Hạ Miên không thích tính cách của Trần Vân Mạnh, hơn nữa theo góc nhìn của nàng, so với nam chính thì nàng thích Lâm Nha nhà mình hơn, vẻ đẹp tươi tắn và tinh tế, xinh đẹp cổ điển điềm tĩnh.

Cho nên Hạ Miên vừa không thích tính cách của Trần Vân Mạnh lại không thích diện mạo của hắn ta, càng không muốn làm bạn với hắn ta.

"Ngươi nói đi." Trần Vân Mạnh thấy Hạ Miên không có động tĩnh gì, trực tiếp rời khỏi ghế đưa tay muốn kéo cánh tay nàng, nâng cằm không kiên nhẫn thúc giục: “Bằng không sau này ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa.”

Dù sao trong học viện này cũng chỉ có hắn ta nguyện ý nói chuyện với Hạ Miên, trước kia chỉ cần hắn ta nói như vậy thì Hạ Miên đã sớm nói gì đó với hắn ta rồi.

Đáng tiếc là Hạ Miên bây giờ không phải là Hạ Miên trước kia nữa, nàng hoàn toàn không nghe Trần Vân Mạnh đang nói cái gì mà phớt lờ hắn ta, quay đầu nhìn người trong giảng đường một vòng, phát hiện bên trong không có nữ chính.

Cũng đúng, dựa theo thời gian thì nữ chính sẽ tới nhập học trễ mấy tháng.

Đến lúc đó, nàng ta sẽ khiến mọi người trong toàn bộ học viện phải kinh ngạc với trí óc thông minh nhỏ bé của mình, từ phu tử đến bạn cùng lớp, thành công chiếm được trái tim của nam chính, sau đó cả hai mở ra con đường tình cảm tương ái tương sát.

Hạ Miên vừa hoàn hồn từ trong cốt truyện, khóe mắt nhìn thấy nam chính nhỏ nhắn hoạt bát đưa tay muốn kéo cánh tay mình!

Chết tiệt!

Hạ Miên bị dọa trực tiếp nhảy ra xa, ôm cánh tay như đề phòng sói: “Nói chuyện thôi đừng động tay động chân, hai chúng ta không quen nhau.”

Nếu như bị nam chính chạm vào cánh tay, nàng thì không sao nhưng quan trọng hơn là có thể bị đám dự phòng của hắn ta dùng ánh mắt như dao gọt thành từng mảnh.

Trước kia nữ phụ từng thảm như vậy, bị bạn cùng lớp nhắm vào khắp nơi, một phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì nam chính bố thí tình cảm quá thân thiết với nàng nên bây giờ mới bị người ta chỉ trích.

Phản ứng của Hạ Miên quá lớn, Trần Vân Mạnh sững sờ tại chỗ, mắt hạnh mở to nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngón trỏ chỉ ngược lại chính mình: “Hạ Miên, ngươi không bị bệnh chứ? Thậm chí ngay cả ta mà cũng không biết à.”

"Không phải đầu óc ngươi bị ngâm trong nước đến mất trí nhớ chứ?"

Phía dưới không biết là ai nói, mọi người cười đùa: “Ngay từ đầu đã không thông minh, bây giờ thậm chí còn không nhận ra ai cả.”

"Hạ Phán, đầu óc của tỷ ngươi không bị ngâm hỏng rồi chứ?"

Có người quay đầu nhìn Hạ Phán ngồi ở cuối, lúc này nàng ta hận không thể vùi đầu dưới sách, coi như không nghe thấy.

Hạ Phán và Hạ Miên không hợp nhau ai cũng biết, lúc này chính là cố ý.

"Nàng không có ..." Mất trí nhớ mà nàng thông minh!

Hạ Phán đặt sách xuống, đang ngẩng cổ định nói chuyện thì chợt nghe Hạ Miên cất cao giọng nói: “Đúng vậy, lúc ta rơi xuống sông bị đập vào gáy, bây giờ không nhận ra ai cả.”

Hạ Miên lập tức nói theo lời của các nàng. Giả vờ mất trí nhớ là cách tốt nhất để nói lời tạm biệt với cuộc sống trong quá khứ.

Nàng thực sự là một đứa bé lanh lợi!

"Làm sao có thể, chắc chắn đang nói dối." Trần Vân Mạnh không thể tin nhón chân, đưa khuôn mặt thanh tú của mình tiến đến trước mắt Hạ Miên, khá tự tin: “Vậy ta tên gì?”

"Không biết đừng hỏi ta bị mất trí nhớ." Hạ Miên nhịn không được, định sẽ giả mất trí nhớ đến cùng ở trong học viện, chỉ cần nhắc tới chuyện trong quá khứ sẽ nói không biết.

Nàng nhấc túi sách lên tùy ý tìm một cái bàn trống không có người ngồi xuống, cảm thấy toàn thân thư giãn.

Trước kia nữ phụ từng sống nghẹn khuất, nếu hiện giờ nàng là người sống trong cơ thể này, vậy Hạ Miên nhất định sẽ không sống theo phương thức của nàng ấy.

Nữ phụ thích Trần Vân Mạnh, nhưng nàng không thích, vậy đương nhiên sẽ không quen hắn ta, huống chi diện mạo cũng không phải loại nàng thích.

Lần đầu tiên Trần Vân Mạnh bị Hạ Miên phớt lờ, trong lúc nhất thời đứng ở phía trước khuôn mặt đỏ bừng, hắn ta cảm thấy mất hết thể diện.

Trước kia Hạ Miên từng theo đuổi hắn ta dính lấy hắn ta, từ khi nào nàng lại lạnh nhạt với hắn ta như vậy?

Trong lòng Trần Vân Mạnh cảm thấy khó chịu, tiếng chuông trong giảng đường vang lên đặc biệt rõ ràng, dương như có hơi chói tai: “Hạ Miên không phải là bởi vì ta không thích ngươi, ngươi cảm thấy mất mặt nên cố ý giả bộ mất trí nhớ đấy chứ?”

Hạ Miên nhìn hắn ta như ma, trong lòng tự nhủ đây chính là bàn tay vàng của nam chính sao? Ngay cả nàng giả vờ mất trí nhớ mà cũng biết.

Trần Vân Mạnh nhìn biểu cảm này của Hạ Miên thì cảm thấy mình đã đoán đúng.

Đang muốn dương dương đắc ý nói nàng vài câu, ai ngờ lại phát hiện ánh mắt của mọi người trong giảng đường vốn tập trung trên người hắn ta đều đang nhìn về phía cửa.

Trần Vân Mạnh buồn bực quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng mất hứng, không biết là ai cướp đi ánh đèn sân khấu của mình.

"Hắn là người mới sao, đẹp trai quá, còn có nốt ruồi nước mắt nữa!"

"Trông hiền lành ít nói, khắc hẳn với thứ đệ đáng ghét trong nhà ta."

"Hắn cười, hắn cười kìa, không phải hắn đang cười với ta chứ?!!"

"Nói bậy, hắn không biết ngươi, vậy rõ ràng là cười với mọi người."

Tiếng bàn luận bên dưới thậm chí còn sôi nổi hơn trước, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Nha đang xách túi sách đứng ở cửa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hắn mỉm cười với mọi người, nhất thời phía dưới vang lên tiếng hít vào.

Ngay sau đó các nữ học sinh trong giảng đường đều cười ngây ngô đáp lại hắn, có mấy người không kịp đề phòng nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp thon dài của Lâm Nha, thậm chí vành tai còn đỏ bừng cúi đầu.

Trước kia các nàng đều cảm thấy nam tử đẹp nhất trong học viện chính là Trần Vân Mạnh, khuôn mặt trắng nõn, vòng eo thon gọn, giọng nói vang như chuông trong học viện.

Nhưng lúc này nhìn thấy Lâm Nha, các nàng mới cảm thấy kiến thức của mình quá hạn hẹp, thì ra còn có nam tử đẹp trai hơn Trần Vân Mạnh nữa!

Hắn giống như một nụ xanh xuyên qua mặt đất vào mùa xuân, dáng vẻ tươi tắn và thanh tú, thân hình như cây liễu, đuôi mắt mảnh khảnh, khiến người ta phải sáng mắt lên, lại mềm mại và yếu đuối đến mức người ta muốn bảo vệ.

Nhất là khi hắn đứng ở cửa, ánh nắng chói chang chiếu vào người hắn một cách vô tư, giống như tiên tử mặc kim quang từ trên trời giáng xuống.

Hạ Miên cũng dùng một tay đỡ cằm nhìn về phía Lâm Nha, nàng ngồi ở đó cảm thấy mỹ mãn nghe các nữ học sinh phía sau khen Lâm Nha nhà mình đẹp trai.

Đẹp trai, ưa nhìn nhưng thiếu kinh nghiệm.

Trong lòng nàng đắc ý.

Đám người này mỗi ngày đều đặt hết hy vọng vào người nam chính, cũng bởi vì chưa từng thấy qua cái gì mới là mỹ nhân thực sự.

Hạ Miên khá hài lòng vì ánh mắt của mình đã được công chúng công nhận, thậm chí hy vọng các nàng khen nhiều hơn.

Nha Nha nhà nàng ngoại trừ ngu ngốc trong việc cắm hoa và xuống xe cần người khác đỡ ra thì mọi thứ khác đều được, đặc biệt là giỏi đối đầu với những con quỷ nhỏ giận dữ.

Quả thực chính là một người đệ đệ quý giá.

Mà Trần Vân Mạnh bị cướp đi sự nổi tiếng cũng bĩu môi nhìn về phía Lâm Nha, nâng cằm lên hỏi hắn: “Ngươi là người mới tới sao? tên là gì?”

"Lâm Nha."

Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng hoàn toàn khác với tiếng chuông xuyên thấu màng nhĩ của Trần Vân Mạnh, giống như chuông gió treo ở cửa sổ bị gió thổi vang, lọt vào tai sảng khoái và dễ chịu.

Dưới sự chú ý của mọi người trong giảng đường Lâm Nha chậm rãi đi tới trước mặt Trần Vân Mạnh, trong mắt mang theo ý cười, dáng vẻ cư xử cực kỳ lễ phép: “Ca ca tên gì?”

Ai là ca ca của ngươi, hai ta chưa chắc ai lớn ai nhỏ đây.

Trần Vân Mạnh chửi rủa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói với giọng điệu quen thuộc: “Ta là Trần Vân Mạnh, là con trai của Trần phu tử trong học viện, sau này nếu ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp tìm ta là được, nếu ai bắt nạt ngươi ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Nói xong hắn ta quay đầu phồng hai má trừng mắt nhìn những người đang nhìn chằm chằm Lâm Nha, nhất là mấy người quen thuộc với hắn ta: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua đàn ông nào có hai chân sao?”

Đàn ông hai chân thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy đàn ông hai chân nào đẹp trai như vậy.

Mọi người đều chơi rất tốt với Trần Vân Mạnh, bị hắn ta nói như vậy cũng không xấu hổ, ngược lại còn trêu chọc nói: “Vân Mạnh không phải ngươi cũng là đàn ông sao?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trần Vân Mạnh hừ một tiếng: “Ta khác với những người đàn ông khác, Lâm Nha vừa tới, các ngươi đừng dọa hắn, không phải ai cũng tùy tiện chơi đùa với các ngươi như ta đâu.”

Sau khi hắn ta nhắc nhở như thế, lúc này mọi người mới thu lại biểu cảm trên mặt. Bởi vì bọn họ ở cùng Trần Vân Mạnh đã lâu nên tất cả mọi người đều quên mất nam nữ khác biệt, nhìn chằm chằm Lâm Nha như vậy quả thật không hợp lễ nghi.

Có một nữ học sinh dẫn đầu đứng lên cố ý chắp tay hành lễ giữa các thế hệ với Lâm Nha, giải thích: “Công tử đừng để ý, chúng ta không có ác ý đâu, ta thay mặt các nàng xin lỗi công tử.”

"Lý Lăng ngươi làm gì vậy, sao đột nhiên đoan trang thế, Lâm Nha cũng không giận các ngươi." Trần Vân Mạnh nói xong quay đầu nhìn về phía Lâm Nha, giống như là quan hệ rất tốt với hắn, trực tiếp thay hắn làm chủ trả lời: “Đúng không?”

Lục Tuyết ở cửa nghe thấy lời này không khỏi trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ ngươi cũng không phải thiếu gia nhà ta, làm sao ngươi biết vừa rồi hắn không tức giận khi bị người ta nhìn chằm chằm như thế?

Lâm Nha mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ là tính cách của ta và Vân Mạnh ca ca khác nhau nên vẫn còn chưa quen.”

Đuôi mắt mảnh khảnh của hắn nhấc lên, nhìn về phía Trần Vân Mạnh: “Ta rất thích người thẳng thắn như Vân Mạnh ca ca, có sao nói vậy, có thể tùy ý la to ở trong giảng đường. Ta thì không làm được, những người trầm lặng và nhút nhát như ta không nói ra miệng được.”

Lời này của Lâm Nha rõ ràng là khen Trần Vân Mạnh thẳng thắn tùy hứng, nhưng Lý Lăng nghe xong lại cảm thấy so với Trần Vân Mạnh tùy tiện, nàng ta thích nam tử trầm tính, nhút nhát ăn nói nhỏ nhẹ như Lâm Nha hơn.

Dù sao có ai cưới phu lang sẽ cưới một "tỷ muội" về chứ.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa." Lý Lăng có hơi ngượng ngùng, chậm rãi thu tay lại, hai tai đỏ bừng ngồi xuống.

Trước kia nàng ta cảm thấy đàn ông nhát gan yếu đuối nhiều chuyện thì không bằng ở bên Trần Vân Mạnh vui vẻ còn hơn, nhưng lúc này nhìn thấy Lâm Nha, nàng ta lại cảm thấy đàn ông trưởng thành, nhiều chuyện một chút cũng không sao.

Trần Vân Mạnh nghe Lâm Nha nói xong lời này, nụ cười trên mặt cứng đờ, hắn ta coi như không hiểu, như không có chuyện gì xảy ra xoay người trở về nói chuyện với đám người Lý Lăng.

Còn Lâm Nha ở dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Miên, cũng không quan tâm người ngoài kinh ngạc như thế nào.

"Tỷ tỷ." Ý cười trong mắt Lâm Nha còn sáng hơn trước rất nhiều, nghiêng mắt nhìn về phía Hạ Miên: “Thì ra tỷ thích đàn ông có tính cách như Vân Mạnh ca ca, không phải ta nói hắn không tốt, chẳng qua là cảm thấy quan hệ của hắn với các nữ sinh kia quá tốt thôi.”

Lâm Nha nhìn biểu cảm của Hạ Miên, hắn cố gắng nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt nàng.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Hạ Miên vẫn không chút thay đổi, nghe hắn nhắc tới Trần Vân Mạnh ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích.

Hạ Miên nghĩ tất cả những gì Lâm Nha nói là đang nói nhảm, không có quan hệ tốt với các nữ phụ thì sao gọi là mary sue của nam chính được.

Nhưng mà Lâm Nha nhà mình cũng không kém!

Ánh mắt Hạ Miên sáng ngời nhìn về phía Lâm Nha, một câu nói của nam phụ trong sách vừa mới xuất hiện đã cướp đi danh tiếng của nam chính.

Mẹ kiếp.

Quả nhiên, thời đại này mọi người đều quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Lâm Nha bị ánh mắt của Hạ Miên nhìn cho ngẩn ra, cơ thể hơi lui về phía sau, cảnh giác nâng tay che môi mình lại, hôm nay hắn bôi son môi màu hồng đào, trông ẩm ướt và tươi sáng: “Tỷ tỷ?”

Hạ Miên thần bí vẫy tay về phía Lâm Nha, ý bảo hắn lại gần.

"Sao, làm sao vậy?" Ngón tay Lâm Nha siết chặt, bất giác lắp bắp, không biết là căng thẳng hay là vì điều gì khác nhưng cơ thể lại thành thật tới gần nàng.

Hôm nay quần áo trên người hắn cố ý để cho Lục Tuyết hun qua nên mùi rất thơm.

Hạ Miên cúi đầu thấp giọng thì thầm vào tai Lâm Nha: “Nói cho ngươi biết một chuyện.”

Hai người cách nhau rất gần, lông mi dài của Lâm Nha rung lên, vành tai nóng bừng, tất cả suy nghĩ đều là Hạ Miên có thích mùi trên quần áo của hắn hay không, nhưng sau đó lại nghe thấy nàng nói: "Nha Nha, ta cảm thấy Lý Lăng kia có ý với ngươi, nàng ta vẫn luôn lén lút nhìn ngươi."

Hạ Miên vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía sau, vẻ mặt như muốn nói "Ta đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu rồi".

Lâm Nha chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngoại trừ cái này ra, tỷ tỷ còn có chuyện gì khác muốn nói với ta hay không? Ví dụ, tỷ có ngửi thấy mùi gì không?”

"Mùi gì?" Hạ Miên nhăn mũi, đột nhiên nhận ra. Ánh mắt Lâm Nha khẽ sáng, chờ mong nhìn nàng.

"Có phải ngươi muốn kiểm tra ta không?" Hạ Miên nhướng mày với vẻ mặt nghiêm nghị: “Ta biết đáp án của đề này.”

Nàng tự tin cầm cuốn sách trên bàn lên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa nói: “Tất cả đều là mùi tri thức.”

Mặt Lâm Nha không chút thay đổi ngồi thẳng người tránh xa Hạ Miên, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía nàng.

Hạ Miên nghi ngờ nhìn cuốn sách trong tay, nàng nói không đúng à, chẳng lẽ còn có mùi khác nữa sao?

Tại sao câu trả lời cho câu hỏi này lại không giống như những gì nàng đã đọc trước đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp