Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 13


6 tháng

trướctiếp

 

Học viện Lộc Minh nằm ở chân núi phía nam thành, là học viện có quy mô lớn nhất huyện Liên Hoa, mỗi lần tham gia kỳ thi đều có một đến hai tiến sĩ.

Nghe nói hơn mười năm trước còn từng xuất hiện trạng nguyên, đến nay tên của đối phương vẫn được chạm khắc ở đầu bảng vinh quang làm bằng gỗ, các du học sinh chiêm ngưỡng và lấy đó làm mục tiêu phấn đấu.

Xe ngựa dừng ở cửa học viện, Thúy Loa nhảy xuống trước, đặt bệ chân vào đúng chỗ và vén rèm lên để Lục Tuyết ở trong đi ra.

Hai người đứng bên cạnh xe ngựa, chờ Hạ Miên và Lâm Nha xuống xe.

Quản gia Lão Trúc của Hạ phủ đã chờ ở cửa học viện Lộc Minh từ sớm, nhìn thấy xe ngựa của Hạ phủ đến gần, lập tức tiến tới: “Chủ tử ngài đến rồi, bên trong đã chuẩn bị xong hết rồi, ta dẫn các người đi vào.”

Hạ Miên khom lưng cúi đầu từ trong xe đi ra, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa quay đầu nhìn về phía sau.

Học viện Lộc Minh đã gần trăm năm, nơi này có một cảm giác nhất định về tuổi tác và lịch sử, hơn nữa bởi vì được xây dựng dưới chân một ngọn núi yên tĩnh và tĩnh lặng nên trông đặc biệt cổ xưa tao nhã, chỉ đứng ở cửa đã có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của những cuốn sách phả vào mặt, làm cho người ta cảm thấy kính nể. 

Đây chính là nơi được người đời sùng kính nhất, bởi vì con đường phía sau cánh cửa dẫn tới con đường làm quan, mang theo ước mơ của biết bao văn nhân, học giả.

Trước đây Hạ Miên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại tham gia thi cử sau nhiều năm thi tuyển sinh đại học! Nghĩ đến việc trở lại thời kỳ tiền giải phóng sau hai mươi năm lao động vất vả, chỉ nghĩ đến thôi cũng khó chịu rồi.

"Tỷ tỷ." Lâm Nha từ trong xe đi ra, nửa ngồi xổm ở trên xe ngước mắt nhìn về phía Hạ Miên, bởi vì nàng là người gần nhất nên hắn không khỏi vươn tay về phía nàng, ý bảo nàng đỡ mình xuống xe.

Tuy nhiên Hạ Miên vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi đau khi lại phải phấn đấu, thấy Lâm Nha vươn tay phải về phía mình, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay phải mình qua, nắm tay hắn rồi lại buông ra.

Hành động này của Hạ Miên hoàn toàn là theo bản năng, nàng nào biết được đàn ông xuống xe còn phải có người đỡ? Dù sao nàng cũng đã trực tiếp nhảy từ trên cao xuống.

Lâm Nha: “...?”

Lâm Nha sững sờ nhìn bàn tay mình bị người ta cầm lại buông ra, chớp mắt hai lần. Cũng may hắn còn chưa đứng dậy xuống xe, nếu không tất nhiên sẽ bị động tác buông tay của Hạ Miên né tránh.

"Tỷ tỷ mới đến cửa học viện mà đã ghét bỏ ta rồi sao?" Vẻ mặt của Lâm Nha đau khổ nhìn bàn tay mình đang lơ lửng trên không trung, giọng điệu ủy khuất: “Ngay cả đỡ Nha Nhi cũng không muốn.”

Hạ Miên mờ mịt quay đầu nhìn Lâm Nha, lại nhìn bàn tay đang vươn ra của hắn, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì.

"Đỡ, đỡ.” Hạ Miên nhanh chóng đồng ý, chỉ sợ Lâm Nha lại dùng ánh mắt ra vẻ kiên cường này nhìn khiến da đầu nàng tê dại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta còn tưởng ngươi muốn bắt tay ta.”

Hạ Miên cầm lấy cổ tay Lâm Nha, hắn mượn sức xách vạt áo của mình và từ từ bước xuống xe.

Lúc đi vào học viện, Lục Tuyết ôm bọc đồ âm thầm hỏi Lâm Nha: “Thiếu gia, vừa rồi sao lại không gọi ta đỡ ngài?”

Trong mắt Lâm Nha mang theo ý cười, nhìn về phía người đang đi một mình ở phía trước, nhẹ giọng nói: “Không phải không cho ngươi đỡ, chỉ là khi đó ngươi đang ôm đồ, hơn nữa tỷ tỷ cách ta gần hơn nên thuận tiện mà thôi.”

"Thiếu gia ngài thật tốt." Trong lòng Lục Tuyết cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy thiếu gia thật sự là một người vừa dịu dàng vừa ân cần, nếu như hắn ta là phụ nữ thì nhất định sẽ cưới đàn ông như vậy.

"Lâm Nha thiếu gia, ngài xem nơi đó là giảng đường, sau này sẽ học ở đây, vừa vặn ngài và Miên chủ tử có thể chăm sóc lẫn nhau." Lão Trúc chỉ vào tòa nhà phía trước giới thiệu với Lâm Nha.

Học viện Lộc Minh chỉ có một nơi dạy học, ở giữa học viện, tất cả học sinh không phân biệt giới tính tuổi tác đều tụ tập ở một chỗ tụm năm tụm ba xếp thành một chiếc bàn nhỏ để nghe giảng.

Mà phía trước giảng đường là trai xá để bình thường các nàng ở lại tự học.

Sau khi Hạ Miên rơi xuống nước một thời gian dài không trở lại học viện, trong trai xá ban đầu của nàng đã có người mới, Lão Trúc lại chọn cho nàng một chỗ ở mới và đưa số phòng trai xá cho Thúy Loa để các nàng đi trước.

"Được." Thúy Loa thuần thục xách hành lý đi về phía trước, nơi này nàng ấy đã ở mấy năm nên rất quen thuộc.

So với nàng ấy, đây là lần đầu tiên Lâm Nha vào học viện, Lão Trúc cần tự mình dẫn đường cho hắn: “Mọi thứ ở học viện đã được chuẩn bị xong nên thiếu gia chỉ cần yên tâm học tập, tuy nói bên trong đều là những người lịch sự đọc sách, nhưng khó tránh khỏi có một số người không hiểu quy củ, nếu ai mạo phạm thiếu gia, ngài cứ nói thẳng với Miên chủ tử hoặc phái người hồi phủ nói cho ta biết cũng được.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lâm Nha đáp lại, bảo Lục Tuyết nhận lấy số phòng trai xá của mình và đi về chỗ ở.

Bình thường trai xá sẽ có bốn người ở, nhưng có thể là do Lão Trúc cố ý sắp xếp nên trong phòng của Lâm Nha bao gồm cả hắn mới chỉ có hai người.

Canh giờ này đối phương đã đi giảng đường, trong phòng chăn đệm tùy ý chất đống trên giường chưa gấp, quần áo lộn xộn đặt ở trên bàn sách hai người dùng chung, giày dép cũng ném khắp nơi.

Lâm Nha đứng ở cửa, lông mày hiếm khi nhíu lại, trong lúc nhất thời không biết nên đi vào đâu.

Bên cạnh trai xá có một cái phòng nhỏ, là dành riêng cho người hầu của thư đồng ở.

"Thiếu gia, trong này không có ai, xem ra đối phương không mang theo người hầu." Lục Tuyết từ phòng nhỏ đi ra vươn đầu nhìn vào trong phòng, khi thấy rõ tình hình bên trong thì hít một hơi lạnh: “Đây, đây là nơi con trai ở sao, sao lại bừa bộn vậy chứ?” 

Lâm Nha không nói gì, chỉ nhìn sang một bên và giơ tay lật xem tấm bảng gỗ treo trên ván cửa.

Trần Vân Mạnh.

Đây là tên của đối phương.

Lão Trúc còn đang chờ ở bên ngoài, hai người tạm thời đặt đồ đạc xuống, lát nữa sẽ thu dọn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi ra cửa, Lục Tuyết không nhịn được hỏi dì ấy: “Dì Trúc, người ở trong phòng là thiếu gia nhà ai vậy?”

"Là con trai của Trần phu tử trong học viện, làm sao vậy?" Lão Trúc nhìn về phía Lâm Nha: “Con trai ở trong trai xá không nhiều lắm, chỉ có phòng này là ít người nhất, ta nghĩ thiếu gia có thể sẽ thích nên cố ý chọn.”

Dù sao cũng là con trai của phu tử, chắc chắn sẽ điềm đạm nho nhã hơn những nam tử khác, ở chung cũng sẽ hòa hợp.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Miên và Thúy Loa cũng để đồ đạc xuống, mấy người tụ tập cùng nhau đi về phía giảng đường.

Lâm Nha hỏi Hạ Miên: “Tỷ tỷ trai xá của tỷ có mấy người?”

"Thêm ta là ba người." Hạ Miên nói: “Đều không ở trong phòng, ta để đồ rồi đi ra.”

Thúy Loa bên cạnh tò mò hỏi Lâm Nha và Lục Tuyết: “Bên kia của các ngươi thế nào?”

Lâm Nha liếc nhìn Hạ Miên, mỉm cười: “Rất tốt, chỉ có hai người ta và người kia thôi.”

"Tốt chỗ nào, trong phòng bừa bộn, ta chưa bao giờ thấy giường của nam tử nào lại bừa bộn đến vậy." Lục Tuyết không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Thiếu gia ở cùng hắn ta nhất định sẽ chịu ủy khuất, ngươi không biết, quần áo của hắn đều chất đống lên bàn của thiếu gia.”

Lâm Nha không ngăn cản Lục Tuyết, chỉ rũ mắt chỉnh lại túi sách của mình.

Thúy Loa nhìn Lâm Nha ôn hòa trầm lặng, sau đó lại nghĩ đến cảnh tượng mà Lục Tuyết miêu tả, khuôn mặt vặn vẹo như quả cầu, khóe mắt ám chỉ Lão Trúc phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Bằng không nói với dì Trúc, để cho dì ấy đổi trai xá cho các ngươi?”

Lâm Nha rũ mắt xách túi sách trong tay nhẹ nhàng lắc đầu: “Phiền phức quá, huống chi đối phương còn là con trai của phu tử, nói không chừng để đồ lung tung chỉ là không câu nệ tiểu tiết mà thôi.”

"Cái gì mà không câu nệ tiểu tiết, ta thấy nhất định là một người được nuông chiều khó ở chung." Thúy Loa nhìn về phía chủ tử nhà mình, chờ nàng làm chủ thay Lâm Nha thiếu gia bảo Lão Trúc đổi chỗ ở mới cho hắn: “Chủ tử ngài nói có đúng hay không?”

Con trai của phu tử.

Hạ Miên vốn đang nhìn quanh học viện giật giật lỗ tai, thành công hiểu ý mà ba người đang nói đến.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Nha, trong đầu mơ hồ nghĩ ra một cái tên, nhưng không chắc có phải trùng hợp như vậy hay không, vì vậy nàng ngập ngừng hỏi: “Có phải đối phương tên là Trần Vân Mạnh đúng không?”

Đầu ngón tay của Lâm Nha khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn về phía Hạ Miên, đuôi mắt mảnh khảnh nhướng lên: “Sao tỷ tỷ lại biết? Chẳng lẽ đã quen nhau từ trước rồi?”

Thực sự là hắn ta! 

"Không biết không biết." Hạ Miên lắc đầu, ánh mắt chột dạ vội vàng nhìn đi nơi khác.

Trần Vân Mạnh chính là nhân vật nam chính trong sách, hắn ta là con trai của Trần phu tử, từ nhỏ đã sinh sống trong học viện, xung quanh tiếp xúc với nữ tử nên đã gián tiếp tạo thành tính cách tùy tiện của hắn ta.

Hơn nữa Trần Vân Mạnh còn rất ưa nhìn, có đôi mắt hạnh nhân trong veo, vừa linh động vừa hoạt bát.

Với vẻ ngoài xinh đẹp và vầng hào quang của Mary Sue giúp cho Trần Vân Mạnh có nhân duyên rất tốt với phụ nữ, hắn ta luôn có thể hòa hợp với các nàng.

Những nữ phụ kia chưa từng thấy qua người nào hoạt bát đáng yêu như vậy, thoạt nhìn khác hẳn với những người đàn ông yếu đuối, dễ khóc kia.

Cho nên Trần Vân Mạnh thành công hấp dẫn sự chú ý của các nàng, hơn nữa ở chung trong một thời gian dài không thể tự kiềm chế được yêu hắn ta.

Tuy nhiên, Trần Vân Mạnh không hề ý thức được và đều rất thân thiết với nữ phụ, cho rằng tất cả mọi người đều là tỷ tỷ tốt của hắn ta, quả thực chính là một kẻ cặn bã mà không hề hay biết.

Khác với những nữ phụ hời hợt kia, nguyên nhân khiến nguyên chủ thích Trần Vân Mạnh có hơi khác biệt.

Nguyên chủ học hành không tốt, hầu như tất cả mọi người trong học viện đều cười nhạo nàng ngốc, tụ tập lại chế giễu nàng, càng không ai nguyện ý ngồi cùng bàn với nàng, chỉ có Trần Vân Mạnh ra mặt nói chuyện thay nàng.

Cho dù chỉ có một câu thôi, cũng đủ để nguyên chủ cảm thấy ấm áp khi được quan tâm và động lòng với hắn ta.

Hạ Miên vắt hết óc suy nghĩ, hắn ta đã nói cái gì?

Ồ, hình như là...

"Tuy rằng nàng vừa ngốc nghếch và khó ưa, vậy các người cũng không được cười nhạo nàng, như thế thật không tốt.”

Mặc dù Hạ Miên không hiểu được sự ấm áp của câu nói này, nhưng dù sao từ đó trở đi, nguyên chủ đã có cảm tình với nam chính Trần Vân Mạnh, hơn nữa còn quấn quýt lấy nhau cao giọng theo đuổi hắn ta trong một thời gian.

Thế cho nên ở trong học viện có ai mà không biết nàng yêu Trần Vân Mạnh, thậm chí ngay cả nguyên chủ trượt chân rơi xuống nước người khác cũng suy đoán có phải nàng tự tử vì tán tỉnh thất bại hay không.

Hạ Miên đã hoàn toàn quên mất chuyện này trước khi đến, lúc này đột nhiên nhớ tới nhất thời cảm thấy ngột ngạt.

Người khác nói không sao, nhưng nếu lỡ như lời này truyền đến tai Lâm Nha, liệu nàng còn sống được hay không?

Trực tiếp tuyên bố cái chết luôn đi.

Lâm Nha thấy Hạ Miên ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt ngày càng mở to, như thể đang nghĩ đến điều gì đó biểu cảm cũng thay đổi một cách đặc biệt thú vị.

Hắn hơi híp mắt, chậm rãi hỏi: “Tỷ tỷ thật sự không biết Trần Vân Mạnh sao?”

Hạ Miên không chút do dự lắc đầu: “Không biết.”

"Nhưng trông không giống như vậy." Mí mắt Lâm Nha kích động, vẻ mặt chán nản cúi đầu nhìn mũi giày của mình: “Nếu hắn là người mà tỷ tỷ biết, vậy ta ở cùng hắn mà bị oan ức một chút cũng không sao.”

“Thật sự không biết, đánh chết ta cũng không biết hắn!” Hạ Miên kiên quyết nói.

Nữ phụ khóc lóc van nài thích người khác thì có quan hệ gì với Hạ Miên nàng? Nàng trốn còn không kịp đây.

Hạ Miên xoa xoa tay, tiến đến bên cạnh Lâm Nha nhẹ giọng nói: “Nếu không ngươi đổi phòng khác đi?”

Hào quang mary sue của nam chính quá lớn, ta sợ hắn ta sẽ làm ngươi lóe mắt.

Chủ yếu nhất chính là, Hạ Miên muốn giữ thể diện trước mặt Lâm Nha.

"Nếu tỷ tỷ không biết, vậy tại sao ta phải đổi chỗ ở?" Lâm Nha nghiêng đầu nhìn Hạ Miên, ánh mắt lộ vẻ tò mò chờ nàng giải thích.

Hạ Miên giằng co hai giây giữa "vắt óc kiếm cớ lừa Lâm Nha" và "lợn chết không sợ nước sôi", nàng quyết đoán chọn cái sau, xua tay nói: “Không đổi thì thôi.”

Giải thích thật rắc rối.

Hơn nữa Lâm Nha đã ở trong học viện, việc này nhất thời không giấu được cả đời, kệ hắn đi.

Lâm Nha nhìn Hạ Miên nhấc chân đi về phía trước, không ngờ nàng sẽ từ bỏ quyết đoán như vậy, trong lúc nhất thời hắn thật sự không nắm được mối quan hệ giữa Trần Vân Mạnh và nàng, lời vốn muốn hỏi tự nhiên không hỏi được, trong lòng càng tò mò hơn.

Lão Trúc chỉ đưa mấy người đến cửa giảng đường.

Canh giờ này trong giảng đường không có phu tử, mọi người tự do học tập, học thuộc lòng, luyện chữ thảo luận các vấn đề đều có cả.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Hạ Miên đứng ở cửa, trong giảng đường đột nhiên im lặng, vài giây sau tốp năm tốp ba lại tiếp tục thì thầm, còn kèm theo tiếng chỉ trỏ và không khỏi chế nhạo.

Hạ Miên hít sâu một hơi nhấc chân đi vào, trong suốt quá trình biểu cảm đều trông rất tự nhiên, giống như nhân vật chính mà những người xung quanh đang nghị luận không phải là nàng.

Hạ Miên tin chắc rằng chỉ cần nàng không xấu hổ thì người khác sẽ phải xấu hổ.

Cho đến khi một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên, áp đi mọi tiếng bàn luận: “Nói bậy cái gì vậy, ai nói ta thích Hạ Miên!”

Lâm Nha vốn đang định nhấc chân bước vào, nghe thấy lời này, ánh mắt hắn hơi lóe lên đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.

Thì ra đây chính là người con trai mà tỷ tỷ thích.

Trông... cũng thường thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp