Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 12


6 tháng

trướctiếp

 

Hạ Miên luyến tiếc gương mặt này của hắn.

"Hay là ngươi cũng đến học viện với ta đi?" Hạ Miên nảy ra ý tưởng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Nha: “Dù sao ngươi ở trong phủ cũng nhàn rỗi không có việc gì.”

Lâm Nha sửng sốt tại chỗ, nụ cười trên môi vẫn còn đó, phải rất lâu sau hắn mới phản ứng lại, mím môi nói: “Tỷ tỷ nói đùa à, nào có ai đưa nam tử đến học viện đọc sách bao giờ.”

Lông mi dày rậm rạp của hắn kích động hạ xuống che giấu biểu cảm trong mắt, đầu ngón tay vuốt ve góc sách hơi nhô lên trong tay.

Lâm Nha thích đọc sách và cực kỳ thông minh. Khi còn bé cha thường vuốt ve đầu hắn cụp mắt xuống nhẹ giọng thở dài, nói nếu hắn là con gái thì tốt biết bao.

Nếu như là con gái, hắn có thể nổi bật, có lẽ cũng sẽ không bị người ta bỏ rơi ở ven đường.

Cha dạy hắn chơi cờ, pha trà, trồng hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ cầm lấy sách trên giá sách ôm hắn vào trong lòng và đọc cho hắn nghe từng chữ.

Thấy hắn ham học hỏi, cha cũng từng nghĩ đến việc có nên mời phu tử về cho hắn hay không, chỉ là sau đó lại bị mẫu thân từ chối. Bà ấy nói nam tử sinh ra chỉ cần lập gia đình, làm tốt tướng thê dạy dỗ con cái là được, học mấy thứ như vậy làm cái gì.

Thông minh quá cũng không phải là một điều tốt.

Hạ Miên đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Lâm Nha đưa tay rút cuốn sách trong ngực hắn ra, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của hắn, mỉm cười: “Sao lại không được đưa nam tử đến học viện đọc sách chứ?”

Rất nhiều gia đình ở huyện Liên Hoa đều sẵn sàng cho con trai trong nhà đi học, cũng không phải vì để đạt được danh vọng mà là để học hỏi thêm, nâng cao kiến ​​thức.

Khả năng là tác giả nguyên thư vì muốn mở hào quang mary sue cho nam chính nên đã cố ý viết con trai nhà giàu có thể đến học viện học tập, chỉ những người không nỡ bỏ tiền lại cảm thấy đọc sách vô dụng nên không muốn để con trai đi mà thôi.

Bằng không nam chính cũng sẽ không gặp được nữ chính trong học viện, hơn nữa còn có thể quen biết một đám nữ phụ.

Tuy nhà nam chính không đặc biệt giàu có, nhưng mẹ của hắn là phu tử trong học viện, vì thế đương nhiên có thể đi học rồi.

"Bình thường nhìn ngươi rất thông minh, nhưng sao lúc này lại chết não vậy." Hạ Miên đặt quyển sách trong tay vào lòng Thúy Loa bên cạnh, hỏi Lâm Nha: “Nói ngươi có muốn đi hay không?”

Lâm Nha nhìn thẳng vào nàng, miệng mở ra khép lại, lời nói nghẹn trong cổ họng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Những chiếc móng tay buông thõng bên hông cắm vào lòng bàn tay, Lâm Nha ép thân thể mình khẽ run rẩy, cuối cùng mở mắt và buông lòng bàn tay ra, chớp chớp lông mi: “Ta đi học sẽ gây thêm phiền phức cho tỷ, tỷ biết ta đang ở nhờ Hạ phủ, Từ thúc ——"

Hắn còn chưa nói hết những lời chuẩn bị xong đã bị Hạ Miên không kiên nhẫn cắt ngang: “Nói đơn giản thôi, có đi hay không?”

Cho dù là đi học trong học viện hắn cũng phải suy nghĩ mất một lúc lâu, vừa nhìn đã biết là người không thích học tập. Hạ Miên là học bá làm sao có thể buông tha cho đệ đệ kém cỏi của mình được!

Nàng nói: “Đừng cầu kỳ như vậy, chỉ cần trả lời ta một lời thôi." 

Đó chỉ có thể là - đi.

Đôi mắt của Lâm Nha sáng hơn bình thường, hắn siết chặt ống tay áo như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Mặc dù học hành rất khổ, Từ thúc biết cũng sẽ không vui, nhưng chỉ cần có thể đi học viện với tỷ tỷ thì ta sẽ không sợ nữa.”

"Ông ta vui hay không vui thì kệ, bỏ tiền ra là được." Hạ Miên nắm lấy cổ tay Lâm Nha đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta đi nói với mẹ ta, ngày mai ngươi đi học viện với ta.”

Hạ gia không thiếu tiền cho Lâm Nha đi học, hơn nữa với thái độ coi trọng công danh của Hạ mẫu cho thấy, bà chắc chắn sẽ không từ chối Lâm Nha đến học viện.

Đúng như Hạ Miên đoán, nàng vừa nói xong Hạ mẫu đã đồng ý ngay.

Bà luôn ngưỡng mộ những người đàn ông có học thức, cũng từng nghĩ nếu tương lai mình có con trai thì nhất định sẽ cho đi học, không trông cậy vào thằng bé có thể thi công danh, chỉ cần có phong độ của người tri thức là được.

Bây giờ Lâm Nha đứng trước mặt bà cũng chỉ nhỏ hơn Hạ Miên một tuổi, bởi vì là cháu trai của Lâm thị nên Hạ mẫu cũng coi hắn như con trai mình: “Đi đi, ta sẽ bảo quản gia đến học viện nói chuyện, ngày mai ngươi trực tiếp qua đó là được.”

Hàng năm Hạ mẫu đều quyên góp không ít tiền cho học viện nên muốn nhét thêm người vào học vẫn có thể được.

Ngoài mặt Lâm Nha hỏi có phiền phức hay không, kỳ thật đầu ngón tay rủ xuống trong ống tay áo đang hơi run lên.

Hắn vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không bao giờ vào học viện được, giống như mẹ nói đợi đến độ tuổi thích hợp sẽ tìm người gả đi.

Nhất là khi hiện giờ hắn đang ở nhờ Hạ phủ, quản gia trong phủ vẫn là Từ thị, cho nên hắn thật sự không thể nói trước sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Ai ngờ nhờ có Hạ Miên mà mọi chuyện đều đã thay đổi.

Hạ mẫu thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nha, hiếm khi bà nở nụ cười, trong lòng tự nhủ con trai luôn hiểu chuyện và ân cần hơn con gái: “Không sao đâu, cứ yên tâm đến học viện học hành đi, những chuyện khác không cần ngươi phải quan tâm.”

Từ thư phòng đi ra ngoài, thời tiết nắng đẹp, ánh mặt trời mùa xuân chiếu vào người, ấm áp thoải mái, giống như tâm trạng hiện giờ của Lâm Nha dần trở nên tốt đẹp hơn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Miên, hai tay nàng để sau đầu nhàn nhã thong thả, đang ngẩng đầu nheo mắt phơi nắng, toàn thân tắm trong ánh mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Lâm Nha khựng một lát, sau đó xách vạt áo chạy hai bước đuổi theo Hạ Miên.

Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi lại chạy?”

"Đương nhiên là để đuổi kịp tỷ tỷ, có thể sánh bước cùng tỷ tỷ rồi." Ánh mắt Lâm Nha sáng ngời, ngẩng đầu ưỡn ngực đi bên cạnh Hạ Miên, theo sau từng bước một.

Hạ Miên hơi nhướng mày, hai tay đặt sau đầu buông xuống, tay trái bẻ ngón tay phải trước, tay phải lại bẻ ngón tay bên trái, thực hiện động tác duỗi và khởi động, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Nha, từ từ hỏi ngược lại: “Ngươi chắc chắn mình có thể đuổi kịp ta?”

Chàng trai trẻ, ngươi đang khiêu khích ta đấy.

Mí mắt trái của Lâm Nha giật giật, đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên hắn thấy Hạ Miên bên cạnh dứt khoát lưu loát vén vạt áo lên nhét vào trong đai lưng rồi chạy về phía trước, lao đi được hơn mười mét mới quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Có năng lực thì giờ ngươi đuổi theo ta thử xem.”

Giọng điệu khiêu khích.

Lâm Nha lặng lẽ rẽ vào một con đường khác trở về Vân Lục Viện.

Xin lỗi, hắn bỏ cuộc.

Hôm sau, Hạ Phán được Từ thị miễn cưỡng đưa lên xe ngựa với đôi mắt đỏ hoe. Hai cha con một người ngồi xổm trên xe, một người đứng dưới gầm xe nắm tay nhau, đôi mắt cá vàng khóc sưng mắt nhìn nhau, lưu luyến không muốn rời đi.

Bên cạnh một chiếc xe ngựa khác, Hạ phụ nắm lấy tay Lâm Nha, tìm mọi cách dặn dò, bảo hắn nếu ở học viện mà chịu oan ức thì hãy trở về, ăn không ngon ngủ không ngon cũng nhớ nói với ông, đừng cố nuốt uất ức vào bụng. 

Lâm Nha mỉm cười an ủi Hạ phụ, bảo ông ở trong phủ trồng hoa, pha trà sống cuộc sống nhỏ của mình, nếu không có chuyện gì thì đừng so đo với Từ thị: “Ngài là đương gia chủ quân, chấp nhặt với ông ta sẽ dễ dàng bị người ta chê cười.”

Lúc hắn nói lời này giọng rất nhỏ, giống như đang nói nhỏ với Hạ phụ vậy.

Lâm Nha có thể nhìn ra được Hạ mẫu vẫn có tình cảm với Hạ phụ, chỉ cần bình thường Hạ phụ không làm chuyện ác, không nói chuyện quái gỡ thì Hạ mẫu rất vui vẻ đến viện của ông nghỉ ngơi.

Chỉ cần Hạ phụ ổn định, người cần lo lắng tự nhiên là Từ thị.

Người vừa vội ngụy trang sẽ dễ dàng sơ hở, đến lúc đó ông ta rất khó duy trì dáng vẻ dịu dàng săn sóc của mình ở trước mặt Hạ mẫu.

Hạ phụ cười sờ khuôn mặt gầy gò của Lâm Nha, ánh mắt liếc mắt nhìn Hạ mẫu đứng dưới bậc thang phía sau, tai ửng đỏ: “Ta mới không thèm chấp nhặt với ông ta.”

Từ ngày Hạ mẫu đến Tùng La viện ăn cơm, bà thường xuyên tới đây, có lần im lặng ngồi một lúc lâu đột nhiên hỏi ông có muốn học pha trà hay không?

Tuy nói bà cũng sẽ đến chỗ Từ thị, nhưng so với trước kia không muốn bước vào Tùng La viện nửa bước đã tốt hơn rất nhiều, kỳ thật trong lòng Hạ phụ đã rất thỏa mãn rồi.

Ông chính là một người rất dễ thỏa mãn như vậy, nếu không cũng sẽ không tùy ý để Từ thị trèo lên đầu mình nhiều năm như thế.

Hiện giờ Hạ Miên khỏe mạnh cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, Hạ phụ đều có hy vọng, nên đương nhiên không đặt hết hy vọng gửi gắm trên người Hạ mẫu nữa, cho nên khi nói chuyện với bà cũng không có gì kỳ quái. ( truyện trên app T𝕪T )

Hiện giờ vợ chồng già sống bên nhau coi như hòa thuận hòa hợp.

Sau khi Hạ Miên và Lâm Nha hứa với Hạ phụ khi học viện được nghỉ ngơi bọn họ sẽ trở về, Hạ phụ mới buông tay Lâm Nha ra, hốc mắt đỏ hoe dặn dò Hạ Miên: “Miên nhi, đây là lần đầu Nha Nhi đến học viện, con làm tỷ tỷ nhớ phải chăm sóc thằng bé thật tốt đấy.”

Lục Tuyết đỡ Lâm Nha lên xe, người phụ nữ điều khiển xe ngựa đi về phía trước, Hạ Miên vén rèm xe nhìn về phía sau, mặc dù Hạ mẫu im lặng ít nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía này.

Nàng thò nửa người ra phất tay với Hạ mẫu Hạ phụ, lớn tiếng nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, thi tú tài mang vinh quang về cho người!”

Nói còn rất tham vọng.

Hạ mẫu hơi giật mình, bàn tay sau lưng nhúc nhích, Hạ phụ vốn đã đỏ mắt lại khóc thành tiếng: “Miên nhi của ta.”

Hạ mẫu giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên vai Hạ phụ nhẹ nhàng vỗ về, giọng có chút khàn khàn: “Miên nhi đã lớn rồi.”

Trước đây hai mẹ con gặp nhau như kẻ thù, sắc mặt luôn rất xấu, Hạ Miên cũng có thái độ bài xích với bà nên chưa bao giờ nghe Hạ Miên nói qua những lời như vậy.

Rốt cuộc đứa trẻ này đã lớn rồi.

Từ thị nhìn thấy cảnh này tức giận đến đau lòng, miệng chua chát nói thầm vào tai Hạ Phán: “Đừng nghe nàng ta nói mạnh miệng, làm sao Hạ Miên có thể so sánh với Phán Nhi thông minh của ta được.”

Hạ Phán nặng nề gật đầu, nắm chặt nắm đấm nheo mắt lại, chuẩn bị đến học viện làm cho Hạ Miên phải mất mặt.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy về phía học viện tốt nhất huyện Liên Hoa, trên đường Lâm Nha sờ túi sách đặt trên đùi mình hỏi: “Ta đến học viện học  thật sự sẽ không gây phiền phức cho tỷ tỷ sao? Thúc phụ vừa mới bảo tỷ tỷ phải nhớ chăm sóc ta, tỷ tỷ đến học viện có ghét ta hay không?”

Vẻ mặt Hạ Miên ngây thơ, trong mắt viết rõ ràng, giống như là đang hỏi hắn: 

Không phải cha ta chỉ thuận miệng nói thôi à? Sao ngươi lại coi đó là thật?

Lúc nàng đối mặt với nam nữ chính, có thể chăm sóc tốt nữ phụ pháo hôi như mình đã là tốt lắm rồi, sao còn chăm sóc hắn được?

Hơn nữa Lâm Nha có tay có chân còn có Lục Tuyết,  sao còn cần nàng chăm sóc nữa.

Mí mắt của Lâm Nha giật giật: “Tỷ tỷ định đến học viện thì sẽ mặc kệ Nha nhi sao?”

Chuyện này...

Hạ Miên chột dạ ngồi sang một bên, cố gắng tránh xa hắn nhất có thể.

Mọi người đều đã ở học viện rồi, sao còn phải quan tâm nữa? Hơn nữa chỉ cần cái miệng nhỏ nhắn này của hắn thì ai có thể bắt nạt được chứ.

Ngươi tự tin lên, ngươi là đại lão!

Lâm Nha vừa nhìn thấy biểu cảm này của Hạ Miên thì đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lập tức rũ mắt xuống nhẹ nhàng hít vào, trầm giọng nói: “Không sao đâu, ở học viện tỷ tỷ có thể hoàn toàn không cần quan tâm đến ta. Ta bị tỷ tỷ lạnh nhạt bị người ta bắt nạt cũng không sao, chỉ cần tỷ tỷ học hành thật tốt là được.”

Hắn ngẩng đầu nở một nụ cười cực kỳ gượng ép với Hạ Miên, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, giả vờ mạnh mẽ nói: “Tỷ tỷ không cần để ý đến ta, chỉ cần có thể học cùng một học viện với tỷ tỷ là được.” 

Hạ Miên: “..."

Hạ Miên ôm ngực, vừa áy náy vừa hối hận.

Nàng không ngừng quay đầu nhìn về phía sau, tất cả suy nghĩ đều là không biết hiện giờ đưa Lâm Nha về Hạ phủ còn kịp hay không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp