Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 10


6 tháng

trướctiếp

 

Cánh cửa của Vân Lục viện ban đầu chỉ đóng một nửa, nhưng sau khi Hạ Phán tới đã trực tiếp một cước đá văng ra, hai cánh cửa gỗ lập tức "rầm" một tiếng mở ra, nàng ta cầm dao làm bếp đứng ở giữa.

“Ai là Lâm Nha, lăn ra đây cho bà!”

Tuổi không lớn nhưng khí thế nâng cằm đến lưu manh cũng không làm tốt bằng.

Lâm Nha nghe thấy động tĩnh tò mò nhìn nàng ta, hắn đoán ra đây là con gái của Từ thị, trong mắt mang theo ý cười: "Sao đứa nhỏ này lại giống cha nàng vậy.”

Không được ai yêu thích.

Hạ Miên đưa lưng về phía cửa, lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo như vậy, nàng còn tưởng rằng người tới là một kẻ khó ăn nhưng kết quả chính là một đứa con nít.

"Ôi, con quỷ nhỏ." Hạ Miên lắc lắc tay, xoay người lại nhìn về phía sau, nheo mắt lại đánh giá Hạ Phán.

Trong nguyên tác không có nhiều lời giới thiệu về Hạ Phán, chỉ là hiện tại nàng đã bỏ qua mặc những chi tiết nhỏ của tác giả, nên lúc này mới có nhiều chuyện vặt vãnh hàng ngày như vậy.

"Ngươi chính là Lâm Nha! Chính là tiện nhân ngươi bắt nạt cha ta, xem ta có chém chết ngươi không!” Hạ Phán nhìn quanh tiểu viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam tử trông đẹp nhất kia, nàng ta cảm thấy hắn nhất định là Lâm Nha, nên nắm chặt dao đi vào.

Lâm Nha vô tội nhìn về phía Hạ Miên, rụt bả vai trốn ở sau lưng nàng.

Từ khi nhìn thấy con dao trong tay Hạ Phán, Lục Tuyết cũng không nhịn được kinh hô ra tiếng, liên tục xua tay bảo Thúy Loa ngăn cản nàng ta: "Mau đưa nàng ra ngoài, đừng làm tổn thương thiếu gia nhà chúng ta!”

Bình thường mặc kệ ở trong phủ hay là bên ngoài, Hạ Phán chính là hỗn thế ma vương, Thúy Loa tay không sao có thể ngăn cản được nàng ta vung dao lung tung.

“Cút đi, tiện nhân này dám bắt nạt cha ta, ta muốn giết chết hắn!”

Hạ Phán thấy Hạ Miên ngồi xổm trước người Lâm Nha vừa vặn chặn đường, hung dữ nói với nàng: "Ngươi cũng cút đi, bằng không ngay cả ngươi ta cũng xử lý.”

Hạ Miên nửa ngồi xổm, tầm mắt coi như ngang bằng với Hạ Phán. Khi tên mập mạp trước mặt nói ra lời này, nàng ta hếch cằm lên hận không thể dùng lỗ mũi nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ và khinh thường, hoàn toàn không coi nàng là tỷ tỷ.vườn nhà cam t-y-t 

"Tại sao ta phải tránh ra?" Hạ Miên không quay đầu lại, ngón cái hướng về phía sau chỉ về phía Lâm Nha, nói với giọng điệu đặc biệt ở độ tuổi của Hạ Phán: "Ta bảo vệ cho người này, ngươi có chuyện gì cứ xông về phía ta.”

Vốn dĩ Hạ Phán không thèm để ý tới Hạ Miên, dù sao cha nàng ta nói Hạ Miên chính là kẻ ngốc, nàng vừa không học hành lại không được sủng ái, đã lâu rồi trong mắt Hạ Phán hoàn toàn không coi Hạ Miên là tỷ tỷ nữa, thái độ đối với nàng cũng toàn là khinh thường.

Ai biết được nàng lại còn là một người ủng hộ chính nghĩa! Hạ Phán nhịn không được nhìn nàng hai mắt, đương nhiên cũng chỉ hai mắt.

"Dựa vào ngươi sao?" Hạ Phán cười nhạo Hạ Miên, hai mắt mở to, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có thể thay hắn đỡ một dao không?”

Nàng ta cố ý giơ con dao trong tay lên lắc lắc hai cái trước mắt Hạ Miên để hù dọa nàng.

Dưới ánh mặt trời, phản quang của lưỡi dao sắc bén chiếu lên mặt, nếu không cẩn thận rơi xuống...

Trái tim Thúy Loa như vọt lên cổ họng, không nhịn được kêu: "Chủ tử!”

Ánh mắt Lâm Nha không chớp nhìn bàn tay cầm dao của Hạ Phán, sau lưng căng thẳng, ngón tay khẽ động.

"Không sao đâu, giang hồ có quy tắc của giang hồ, chúng ta cũng có quy tắc của chúng ta." Hạ Miên không chút hoảng sợ, giơ một tay đẩy cổ tay Hạ Phán ra nói điều kiện với nàng ta: "Chúng ta tỷ thí, đấu cái gì tùy ý ngươi chọn. Ba ván hai thắng, ta thắng việc này coi như xong, ngươi thắng Lâm Nha sẽ tùy ý ngươi xử trí.”

Hạ Phán không hề ngu ngốc, ánh mắt xoay tròn, nhìn Lâm Nha rồi lại nhìn Thúy Loa và Lục Tuyết, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hạ Miên, mặc dù ngoài miệng nàng ta hỏi "Tại sao ta phải đồng ý với ngươi", nhưng trên thực tế đã thu dao lại.

"Ngươi cứ nói ngươi có dám hay không đi." Hạ Miên nhìn nàng ta đầy khiêu khích, chỉ về phía cửa: "Nếu không dám thì ra khỏi đây.”

Hạ Miên chọc vào đúng chỗ con quỷ nhỏ lớn: "Ai nói ta không dám! Đấu thì đấu!”

Ngoại trừ tuổi tác, Hạ Miên có cái gì để đấu với nàng ta? Đây không phải là tự làm nhục sao?

Hơn nữa Hạ Phán nàng ta há có thể chịu thua người khác, bằng không sau này truyền ra ngoài, nàng ta còn có thể quậy phá trong học viện như thế nào?

Con ngươi Hạ Phán chuyển động, vươn ba ngón tay ra, trong mắt tràn đầy tính toán đắc ý: "Đấu học thuộc lòng, ném thẻ vào bình rượu, chơi cờ, thế nào?”

Đây là ba thứ mà nàng ta giỏi nhất, tên ngu ngốc Hạ Miên này lại để cho nàng ta lựa chọn thứ để cạnh tranh, thua cũng đáng đời.

Trong lòng Hạ Phán cười ra tiếng, chỉ chờ đợi lát nữa thắng tỷ thí sẽ xử lý tiện nhân Lâm Nha bắt nạt cha nàng ta trước, sau đó sẽ bảo Hạ Miên quỳ xuống làm ngựa cho nàng ta cưỡi!

"Được." Hạ Miên lười biếng đáp một tiếng, vỗ tay đứng dậy ra hiệu Thúy Loa đi chuẩn bị đồ đạc. Nàng cụp mắt xuống nhìn Hạ Phán, cười ác độc: "Chúng ta đánh cược phải nguyện ý chịu thua, nhưng thua thì không thể khóc.”

Hạ Phán ngẩng đầu, nghểnh cổ nhìn nàng chằm chằm: "Là phụ nữ phải chính diện cương trực, ai sợ ai!”

Con nghé con không sợ hổ này khom lưng cắm con dao vào đất dưới chân, mũi dao lún vào, chỉ còn lại lưng dao sáng chói và chuôi dao lộ ra bên ngoài.

Nàng ta uy hiếp nhìn về phía Lâm Nha: "Tiện nhân, ngươi chờ ta thắng trận đấu sẽ xử lý ngươi.”

Hạ Phán vừa nói tiện nhân đã thấy mí mắt trái Lâm Nha nhảy lên, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười không đạt tới đáy mắt.

Dựa theo sự hiểu biết của Hạ Phán đối với Hạ Miên, nói không chừng ngay cả chữ trên sách cũng không nhận ra, chứ đừng nói đến việc học thuộc.

Tuy rằng cuốn sách được lấy ra từ trong thư phòng Lâm Nha, nhưng văn chương lại do Hạ Phán chọn.

Nàng ta cẩn thận lựa chọn, chọn một bài nàng ta đã từng đọc thuộc lòng trước đó, đắc ý nói với Hạ Miên: "Bài này.”

—— "Tu thân phú".

Nàng ta nói dối Hạ Miên: "Hai chúng ta đều chưa từng thuộc lòng, với ngươi cũng coi như công bằng.”

Thúy Loa nhìn dáng vẻ kia của Hạ Phán liền biết nàng ta nhất định đã thuộc lòng bài viết này, nàng ấy vội vàng nhìn về phía Hạ Miên cáo trạng với nàng: "Như vậy không công bằng với người.”

"Không sao, ta nhường nàng ta." Hạ Miên không coi trọng chuyện đó, chính thức thi đấu với Hạ Phán, canh giờ một nén hương.

Mặc dù đã từng thuộc lòng nội dung, nhưng nội dung "Tu thân phú" vừa dài còn khó đọc, có một số chỗ Hạ Phán không nhớ chắn chắn nên lúc này phải cẩn thận đọc lại.

Nàng ta kéo sách chiếm gần hết về phía mình, Hạ Miên cũng lười so đo với nàng ta, chỉ nửa nén hương đã có thể đọc thuộc lòng.

"Sao có thể?" Hạ Phán trợn mắt khó tin, cảm thấy Hạ Miên đang khoác lác: "Ta còn chưa học xong, sao ngươi có thể nhớ được.”

"Vậy ngươi nghe ta đọc coi có đúng hay không." Hạ Miên kéo một cái ghế ngồi xuống, mở miệng nói: "Trời cao mênh mông, thế lộ đằng đẵng——"

"—— Áo choàng làm gió, hào hùng di xa." Hạ Miên đọc thuộc lòng trong một lần, ngay cả sai chính tả cũng không có.

Hạ Phán đã ngơ ngác từ lâu, lắp bắp nhìn về phía Hạ Miên: "Ngươi, sao ngươi có thể học thuộc lòng được? Có phải ngươi học từ trước không?”

"Người đọc trước rõ ràng là ngươi, đây cũng là bài ngươi tự chọn, bây giờ ngươi lại còn không biết xấu hổ nghi ngờ người khác gian lận, thật không biết xấu hổ!" Thúy Loa vỗ nhẹ mặt mình khom lưng giễu cợt Hạ Phán: "Có phải ngươi không chịu thua không?”

"Ai nói ta thua. Đây mới là ván đầu tiên, hai ván tiếp theo ta nhất định sẽ thắng!" Hạ Phán biết mình không thành thạo như Hạ Miên trong việc ghi nhớ bài văn này nên ném sách xuống đất, đi ra sân chuẩn bị cho vòng thứ hai ném bình trước.

"Ngươi——!" Lục Tuyết nhìn cuốn sách bị vứt trên mặt đất, trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Phán, sao người này lại có thể như vậy được chứ?

Lâm Nha không nói gì, chỉ khom lưng nhặt cuốn sách lên, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau đi bụi không tồn tại trên đó, vuốt phẳng các trang giấy rồi để Lục Tuyết cất cuốn sách đi.

Những cuốn sách này đều là do chính hắn mang đến, là di vật của cha hắn, cũng là thứ để hắn giết thời gian, bình thường cực kỳ trân trọng.

Hạ Miên nhìn hắn một cái, bên ngoài Hạ Phán lớn tiếng thúc giục, bảo nàng đừng lằng nhằng như đàn ông nữa.

Ném bình khác với đọc thuộc lòng, so sánh sự ổn định của cổ tay và khả năng kiểm soát khoảng cách.

Đây quả thực là lần đầu tiên Hạ Miên chơi, nhưng trước kia nàng từng chơi trò tương tự, gọi là ném phi tiêu. Khi đó nàng rất trẻ con, không có việc gì thì đi ném phi tiêu, ném bao cát để lấy búp bê, ông chủ thấy nàng thường xuyên thắng nên luôn trốn đi.

Thành tích của Hạ Phán không tệ, mười phát thì trúng tám phát, hai tay chắp sau lưng, không nhịn được nâng cằm tròn trịa lên khoe khoang: "Hôm nay ta nhường ngươi nên chơi khiêm tốn, bằng không ta nhất định có thể trúng hết.”

"Không trúng thì không trúng, nói cái gì mà nhường hay không nhường." Thúy Loa ở bên cạnh bĩu môi, thấy Hạ Miên đưa tay về phía nàng ấy, lập tức đưa mũi tên không có mũi tên cho nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu chủ tử, ván trước chúng ta đã thắng rồi, thua ván này cũng không sao.”

Trước đây Hạ Miên không giỏi chơi bất cứ thứ gì, ném thẻ vào bình rượu càng là đứng đầu từ dưới lên trên.

"Ai nói ta sẽ thua?" Hạ Miên nheo lại một mắt lại, đánh giá khoảng cách giữa mình và bình, sau đó thăm dò ném một mũi tên.

Mũi tên dẹt cọ vào miệng bình, lắc lư nhưng cuối cùng lại rơi ra bên ngoài.

Hạ Phán vui vẻ reo hò.

Lục Tuyết thì tiếc nuối siết chặt ngón tay, lo lắng hỏi Lâm Nha bên cạnh: "Thiếu gia, Miên chủ tử sẽ thua sao?”

"Không." Lâm Nha nói rất chắc chắn, Hạ Miên nghe thấy lời này không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.

Biết được thực lực của mình là một chuyện, nhưng được người khác khẳng định không chút do dự lại là chuyện khác.

Lâm Nha mỉm cười với nàng, dưới ánh mặt trời mùa xuân, nốt ruồi ở khóe mắt hắn có màu sắc rất đẹp, giống như là bị Đan Thanh đại sư dùng một lực rất nhẹ điểm vào khóe mắt bằng cây bút lông màu đỏ đào, dùng không quá nhiều mực, rất vừa vặn.

Hắn nói: "Tỷ tỷ nhất định sẽ giành chiến thắng." 

Hạ Miên mỉm cười, khi quay đầu lại định ném lần nữa, bởi vì vừa rồi đã thăm dò qua khoảng cách nên lúc này gần như là bách phát bách trúng.

Chín mũi tên, tất cả đều rơi vào trong bình.

Mỗi lần Hạ Miên trúng một phát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phán lại càng khó coi hơn, cuối cùng ngã ngồi trên bậc thềm phía sau, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu: "Không thể nào, sao có thể như vậy được?”

Sao Hạ Miên có thể vừa học thuộc lòng lại vừa biết ném bình, nhất định là giả. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hai ván đấu mà Hạ Phán tự tin nhất lại liên tiếp thua Hạ Miên, lúc này bị đả kích thẹn quá hóa giận suýt nữa bật khóc. Bình thường nàng ta chưa bao giờ thua, huống chi là thua Hạ Miên bị nàng ta cho là kẻ ngốc, thật mất mặt.

"Ta không phục! Chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn gì rồi.” Hạ Phán đứng lên kiểm tra mũi tên và bình, nhìn thế nào cũng không có vấn đề gì.

Nàng ta nghẹn đỏ mặt, định giở trò: "Ván này không tính! Vóc dáng ngươi cao hơn ta nên chắc chắn sẽ dễ dàng trúng hơn ta!”

"Sao ngươi lại vô lý thế?" Thúy Loa xắn tay áo chống lưng cúi đầu nhìn nàng ta: "Sao trước khi đấu ngươi không nói, bây giờ thua lại bắt đầu tìm lý do kiếm cớ.”

“Ta mặc kệ, dù sao ván này cũng không tính!” Hạ Phán tỏ ra thái độ vô lý, trừng mắt nhìn Thúy Loa, làm loạn: "Nếu ngươi nói ba ván hai thắng vậy thì ba ván hai thắng, còn một ván nữa.”

"Được, ta đấu với ngươi." Hạ Miên kéo Thúy Loa sang bên cạnh, đứng trước mặt Hạ Phán cúi đầu nhìn nàng ta: "Ngươi nói ván này không tính thì không tính, ta đấu một ván cuối cùng với ngươi, nhưng nếu ta còn thắng, ngươi phải đồng ý thêm một điều kiện nữa.”

Hạ Miên đưa tay chỉ về phía Lâm Nha đứng dưới bậc thang, rồi nói với Hạ Phán: "Nếu ta thắng, sau này chỉ cần nhìn thấy hắn ngươi phải cung kính gọi ca ca cho ta.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp