Nữ Phụ Và Trà Xanh HE (Nữ tôn)

Chương 1


6 tháng

trướctiếp

 

Đầu xuân tháng 3, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, bỗng trở nên rét đến lạ thường.

Trong phòng, chiếc bếp than đã bị dỡ đi từ hai ngày trước lại được thắp lên, tỏa ra hơi rất ấm áp và dễ chịu. Hạ Miên không biết họ sử dụng loại than gì mà có thể đốt suốt đêm cũng không thấy khói than, nàng thoải mái điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục nằm xuống.

Hạ Miên đến thế giới này đã được gần nửa tháng, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên nàng tò mò đi ra ngoài để nhìn một chút thì kể từ đó chưa bao giờ bước nửa bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Hạ Miên chống cằm, chán nản lật cuốn sách trong tay. Ngoài cuốn này ra, bên cạnh còn có rất nhiều cuốn khác nằm ngổn ngang và chất thành đống, đều là những câu chuyện về tài nữ mỹ nam, nữ thư sinh và nam hồ yêu.

Những câu chuyện này không có gì đặc biệt mới mẻ cả, nàng chỉ dùng nó để giết thời gian, đồng thời cũng để hiểu rõ hơn về thế giới này mà thôi.

Chỉ sau khi tỉnh dậy từ ngày rơi xuống nước, Hạ Miên mới nhận ra mình đã xuyên không vào một cuốn sách, đã thế còn đâm đầu vào sách thể loại nữ tôn, hoàn toàn khác với thế giới mà nàng đang ở.

Nam chính trong sách là người thẳng thắn và hoạt bát, với vầng hào quang tựa Mary Sue(*) đã thu hút vô số phụ nữ phải khóc lóc phát điên vì hắn ta, sẵn bất chấp đập đầu vào tường cũng chỉ vì hắn ta.

(*)Mary Sue là một thể loại truyện có nữ chính vô cùng bình thường, tác giả khai triển “bàn tay vàng” quá lớn, khiến ánh sáng từ vầng hào quang thánh mẫu chiếu xuống làm hủy hoại tương lai của không biết bao nhiêu già trẻ lớn bé.

Nguyên chủ chính là người điên rồ nhất trong số họ.

Còn nữ chính trong truyện lại là một trung tâm điều hòa, hoàn toàn không hay biết đến sự cặn bã của tên nam chính, hai người yêu nhau rồi tự tổn thương nhau nhưng cuối cùng họ cũng sống hạnh phúc mãi mãi bên cô cháu gái xinh đẹp. Hạnh phúc mãi mãi về sau?

Còn Hạ Miên thì sao? Là một nữ phụ, đương nhiên nàng phải là bia đỡ đạn dùng để làm mất mặt nữ chính trên con đường đi đến thành công, đồng thời cũng là một trong những chiếc lốp dự phòng trong nhóm bướm luôn túc trực khi nam chính bị đối xử bất công.

Kết cục lại vì tên nam chính kia mà phải chịu cảnh nhà tan cửa nát và sống một cuộc đời cơ cực.

Hạ Miên vô cùng chán ghét với cái cốt truyện này, nàng cũng không có hứng thú với tên nam chính thân hình xinh đẹp và hoạt bát kia nên định tránh xa đôi tra nam tiện nữ(*), trở thành một con cá muối vui vẻ.

(*) Tra nam tiện nữ: tra nam chính là thuật ngữ chỉ những tên đàn ông có nhân cách xấu xa, thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ. Còn tiện nữ là ám chỉ về những cô nàng ác độc, ti tiện, hèn mọn, luôn dung túng những hành vi khốn nạn, cầu xin sự bố thí tình yêu của tra nam.

Trốn tránh có thể đáng xấu hổ, nhưng nó khá hữu ích.

Thúy Loa nhìn về phía chủ tử của mình, hai tay hai chân thì duỗi ra như vừa mọc lên từ chiếc ghế dài mềm mại, đôi mắt thì háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy chủ quân đã dậy sớm đi thắp hương, nàng ấy cũng muốn ra ngoài.

Nhưng khi nhìn lại chủ tử của mình, rõ ràng là nàng không có ý muốn làm vậy.

Trước đây chủ tử cũng lười biếng nhưng cũng không kỳ lạ đến như vậy. Bây giờ tưởng chừng như nàng chỉ muốn ăn nằm ngủ nghỉ ở trên giường mà thôi.

Hạ Miên có thể ở lại, nhưng Thúy Loa thì không. Ở cái tuổi mười ba mười bốn là cái tuổi mà tâm hồn ngang tàng nhất, nàng ấy nóng lòng muốn được rong chơi bên ngoài mỗi ngày.

Đang còn vắt óc tìm lý do để đi ra ngoài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Thúy Loa đã nghe thấy một âm thanh nức nở trầm thấp của một người đàn ông truyền vào theo cơn gió lạnh từ bên ngoài.

Nàng ấy lập tức lấy lại tinh thần, sợ mình nghe nhầm nên dỏng tai lên nghe lại một lần nữa.

Đúng vậy, không phải gió mà thực sự có người đang khóc.

Đôi mắt Thúy Loa sáng lên, nàng ấy lập tức tung tăng mà nói với những người ngồi trên ghế mềm: "Chủ tử, có người đang khóc! Tại sao trong sân nhà chúng ta lại có người khóc thế nhỉ? Để ta đi xem thử."

Không cho Hạ Miên cơ hội từ chối, Thúy Loa vừa dứt lời đã vọt đi mở cửa rồi chạy lẹ ra ngoài.

Ngay khi gió lạnh chuẩn bị ập vào phòng, nàng ấy cũng đã nhanh chóng kéo rèm vải dày lại và chặn nó ở bên ngoài.

Tất nhiên phải làm vậy rồi, chủ từ vừa rồi rơi xuống nước và bị cảm lạnh, vừa mới chăm cho nàng tốt lên một chút mà lại để nàng bị nhiễm lạnh thì chủ quân sẽ lột da của Thúy Loa!

Bên ngoài trời lạnh buốt, nhất là gần chạng vạng khi mặt trời đã sắp lặn. Trong không khí không hề ấm áp chút nào, có thể nghe thấy tiếng răng người đang đập canh cách vào nhau.

Thúy Loa xoa xoa tay và lần theo tiếng khóc, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người gầy gò đang ngồi xổm ở góc ngoài sân.

Người đó dùng hai tay ôm đầu gối mà khóc nức nở, đôi tai đỏ bừng vì lạnh, nhìn trông có vẻ rất rét.

"Ngươi đến từ nhà nào? Tại sao lại khóc ở đây?" Giọng nói của Thúy Loa thốt lên khiến người bên kia giật mình. Hắn ta run rẩy quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe, lúc đó Thúy Loa mới nhận ra rằng đó là nam hầu của công tử họ Lâm sống ở Vân Lục Viện ở bên cạnh.

Gọi là gì ấy nhỉ?

Thúy Loa nhăn mặt, cố gắng nhớ lại.

Không phải vì trí nhớ của nàng ấy kém, mà là vì Lâm công tử này chỉ vừa mới đến.

Lâm công tử tên là Lâm Nha, là con nuôi của đệ đệ chủ quân, nghe nói đệ đệ của chủ quân đã nhận nuôi một cậu bé bị bỏ rơi bên đường vì đã lập gia đình nhiều năm mà vẫn không có thai, sau này nuôi nấng cậu bé như con của riêng mình.

Ba năm trước, đệ đệ của chủ quân qua đời vì bạo bệnh, mẹ của Lâm Nha đã cưới một người cha dượng độc ác và vô cùng bạc đãi hắn. Đặc biệt là người cha dượng cũng không thua kém gì, ông ta đã có hai cô con gái sinh đôi vào năm thứ hai sau khi kết hôn, giờ đây ông ta càng trở nên gay gắt với Lâm Nha hơn.

Lâm Nha không phải là con ruột của họ, hơn nữa mẹ hắn cũng không quan tâm đến chuyện gia đình, Lâm Nha bị cha dượng đối xử khe khắt ở hậu viện, cuộc sống rất khó khăn.

 Mặc dù khó khăn là thế như Lâm Nha lại là người rất có hiếu, hắn luôn nhớ tới chủ quân, mỗi khi táo trong sân vừa kết trái thì sẽ nhanh chóng hái xuống để rửa sạch và nhờ người ta mang đến, trong thư cũng chỉ viết rằng hắn sống tốt, không hề có nửa chữ nhắc đến chuyện uất ức mà mình phải chịu đựng.

Trong mắt của Thúy Loa, Lâm Nha chẳng khác nào một Bạch Liên Hoa(*) mọc trong ao bùn.

(*)Bạch Liên Hoa:  là danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ, luôn miệng "Em không biết gì hết"/"Em không hiểu"/"Em rất yếu ớt"... 

Cách đây một thời gian, khi chủ quân đang ăn táo giòn thì vô tình nhớ đến Lâm Nha, và nhờ người đón hắn đến ở lại vài ngày. Ai mà ngờ được hắn lại phải chịu cuộc sống như vậy, ngay cả trong ngày đông rét cắt da cắt thịt thì Lâm Nha vẫn phải giặt tã cho hai đứa con của tên cha dượng kia, đôi bàn tay lạnh cóng đến mức đỏ tím.

Cống Mi, người thường bên cạnh chủ quân, ngay lúc đó đã tức giận nên đã viết thư báo cho chủ quân về chuyện này, ông ấy nổi đóa nên trực tiếp dẫn người về phủ của mình. Vào ngày hắn đến, Thúy Loa đã cùng chủ tử đi ra ngoài đón tiếp.

"Sao ngươi không hầu hạ chủ tử nhà mình mà lại chạy đến khóc ở chỗ này?" Thúy Loa ngồi xổm xuống hỏi người kia: "Nhân tiện, ngươi tên là gì?"

“Nô tài tên Lục Tuyết.” Hắn ta lau nước mắt trên mặt, âm thanh vẫn còn khàn khàn như đang nức nở: “Ta ra ngoài tìm than, trong nhà công tử của ta không có than.”

Trời lạnh thế này mà trong nhà lại không dùng than!

 Lục Tuyết vừa khóc vừa nói rằng than trong Vân Lục Viện đã bị lấy đi kể từ khi thời tiết bắt đầu ấm lên vài ngày trước, nhưng gần đây trời lại rét đậm đột ngột, nhưng cũng không ai nhớ đến việc đem than đến cho viện của bọn họ nữa.

Sức khỏe của Lâm Nha vốn dĩ yếu ớt, hiện tại hắn còn đang nằm trên giường không thể dậy được.

Lục Tuyết cảm thấy xót chủ tử nên muốn xin than nhưng bị hắn ngăn lại. Chủ tử của hắn ta nói rằng hiện tại bọn họ chỉ đang sống nhờ nhà người khác, than có cũng được mà không có cũng không sao, miễn là hai chủ tớ bọn họ có thể ở cùng nhau là được.

Càng nghe hắn nói vậy, Lục Tuyết càng thấy khó chịu nên đã tranh thủ lúc Lâm Nha đang buồn ngủ thì lẻn ra ngoài. Nhưng hắn ta vốn không quen thuộc với nơi này, khi hắn ta hỏi cũng không có ai thèm để ý đến.

Lục Tuyết tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy gì, lại cảm thấy mình thật vô dụng, nhìn thấy Vân Lục Viện đang trước mặt, lại nghĩ đến vị chủ tử số khổ của mình khiến hắn ta không khỏi rơi nước mắt.

Chủ quân của Hạ phủ là Lâm Thị, nhưng người quản chính của phủ lại là tiểu thiếp Từ Thị. Gia chủ đi vắng mà chủ quân lại không có ở đây nên cũng khó trách việc Lục Tuyết muốn khóc.

Đêm xuống lại càng lạnh, không có than thì làm sao ngủ được.

Thúy Loa nhăn mặt, Lục Tuyết vừa khóc vừa gọi nàng ấy như thể đang gọi tỷ tỷ của mình, hắn ta khúm núm cầu xin: “Công tử nhà ta sắp mơ màng vì bệnh rồi, nếu không còn than nữa, ta sợ là… ta sợ là.. ." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hắn ta không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu khóc.

Hiện tại trong phủ cũng chỉ có một người duy nhất có thể lấy than cho Lâm Nha, đó chính là chủ tử của Thúy Loa, người đang nằm dài trên chiếc ghế mềm ấy.

Nhưng chủ tử của nàng ấy ngay cả bước chân ra khỏi cửa cũng không muốn làm, chứ đừng nói đến việc nhúng tay vào những vấn đề như vậy.

Từ khi rơi xuống nước, chủ tử càng ngày càng lười biếng, cũng không thèm hỏi han gì. Đừng nói Lâm Nha, cho dù chủ quân có đi tới bên giường khóc lóc ỉ ôi hay trách móc gia chủ là người bất công, giao cho Từ Thị quản hết thì nàng cũng không mảy may quan tâm.

Thúy Loa cũng không biết làm cách nào mà mình có thể quay về lại phòng. Nàng ấy đứng bên cạnh chiếc ghế mềm, nhìn chủ tử vừa trở mình mà do dự ậm ờ không biết nên nói hay không: “Chủ tử, ta đã quay lại rồi.”

Hạ Miên chống cằm, không ngừng lật tới lật lui mấy quyển sách và thờ ơ ừ một tiếng, nàng không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài và cũng không hỏi Thúy Loa khi đi ra ngoài đã nhìn thấy gì. - bản edit được thực hiện và đăng tải free tại t-y-t, vui lòng không reup hay thu phí bạn đọc ở nền tảng khác. 

Thúy Loa biết mọi chuyện sẽ như thế này.

Nàng ấy chỉ đành chán nản bước ra ngoài, lắc đầu với Lục Tuyết đang đứng ở cửa: "Chủ tử của ta không quan tâm đến việc này, chi bằng ngươi cứ đi đến viện của chủ quân rồi hỏi thăm một chút xem thử khi nào người sẽ về?"

"Giữa trưa tuyết rơi, đường núi hiểm trở, hôm nay chắc chắn chủ quân sẽ không trở về." Nước mắt Lục Tuyết lại chảy dài trên mặt, hắn ta siết ngón tay không ngừng và nhìn vào trong phòng rồi cắn môi quỳ xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của Thúy Loa, lớn tiếng nói: "Cầu xin chủ tử hãy cứu mạng công tử của ta."

Dù sao thì Hạ Miên cũng là tỷ tỷ của Lâm Nha, tuy không cùng huyết thống nhưng cũng không đến mức thấy chết mà không cứu được.

Âm thanh của Lục Tuyết dần run rẩy, hắn ta cố cấu chặt lòng bàn tay, quỳ trên mặt đất và nói rõ sự việc thêm lần nữa.

Hạ Miên nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc nức nở cố chấp đến vậy, ánh mắt nàng có hơi lơ đãng.

Lâm Nha?

Nàng cẩn thận nhớ lại cốt truyện và nhận ra rằng trong sách hình như có nhân vật như vậy, nhưng chỉ nhắc sơ qua về Lâm Nha mà thôi.

[Nhìn thấy sự bướng bỉnh của nàng, Lâm Thị đã khóc và nói: Nếu Nha Nhi của ta đã không còn nữa thì ta cũng chỉ có thể dựa vào con, con cũng không thể xảy ra chuyện gì được.]

Nha Nhi đã không còn nữa.

Chuyện xảy ra khi nào?

Có phải khi này không?

Hạ Miên chợt nhớ đến lần mình gặp Lâm Nha, đó cũng là lần gặp mặt duy nhất.

Hôm đó Lâm Thị nhận hắn vào phủ, còn kéo Hạ Miên ra khỏi giường và cứ liên tục lải nhải rằng: “Nha Nhi là một người rất đáng thương. Con là tỷ tỷ của hắn. Dù cho hai người không cùng huyết thống nhưng cũng là người thân mà đệ đệ ta để lại. Ta và con cần phải săn sóc cho hắn nhiều hơn, không thể để hắn bị Từ Thị ức hiếp."

Sau đó ông nói rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là mắng Từ Thị, Hạ Miên nghe tai này thì lọt ra tai khác, từ đầu đến cuối cũng không nhớ gì trong đầu.

Từ Thị là tiểu thiếp của phủ, sinh được một cô con gái rất tài giỏi, dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt mẹ mình giao quyền quản gia cho ông ta, cũng khiến cho chủ quân như Lâm Thị không còn gì.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời tối dần, Hạ Miên đứng sau Lâm Thị, chán nản nhìn về phía xa nơi tràn ngập một mảng trắng xám khiến nàng cảm thấy trống rỗng và ngột ngạt.

Một chiếc xe ngựa từ từ đi tới và dừng ở cửa phụ.

Hạ Miên quay đầu lại, Cống Mi xuống xe trước, đứng sang một bên vén rèm lên và mỉm cười nói với Lâm Thị: “Chủ quân, ta đã dẫn đến theo lời của ngài.”

Lâm Thị ngay lập tức đi tới còn Hạ Miên vẫn đứng tại chỗ, nâng mắt lên nhìn một thiếu niên khoác trên mình bộ trang phục màu xanh đang bước ra khỏi xe.

Hắn ngồi xổm trên xe ngựa, dùng tay chống lên thành gỗ của xe và nhìn nàng với đôi mắt còn đẫm lệ. Nốt ruồi ở đuôi mắt hiện rõ, cặp mắt hẹp dài vô tình lướt qua, chỉ cần liếc nhẹ đã thấy trông hắn mềm mại như liễu, có thể khiến người khác đau lòng.

Ngay lúc đó, Hạ Miên chợt cảm thấy mình vốn không bằng người kia…

Nàng ngẫm nghĩ, nhận ra việc mình độc thân nhiều năm như vậy cũng là có lý do.

Sau đó Hạ Miên chỉ còn nhớ man máng rằng Lâm Thị đã ôm lấy hắn rồi gọi Nha Nhi, cả hai khóc lóc rất nhiều.

Hạ Miên thoát khỏi dòng hồi tưởng của mình, điều duy nhất nàng có thể nhớ là đôi mắt tuyệt đẹp và vệt nước trên khóe mắt của Lâm Nha.

Trông rất điềm đạm và đáng thương, như một đứa em gái nhỏ.

Thúy Loa đang đứng ở cửa vẫn đang cố gắng thuyết phục Lục Tuyết.

Dù sao với tính tình bạc bẽo và lười biếng của chủ tử thì không thể nào có chuyện nàng sẽ bước ngoài. Nếu có ngoại lệ, nàng ấy có thể vặt đầu mình làm chậu than cho Lâm công tử!

Kết quả là khi vừa dứt lời, tiếng cửa cọt kẹt mở ra. Hai người vô thức ngước lên khi nghe thấy tiếng động, chỉ thấy Hạ Miên khoác trên mình bộ áo choàng màu trắng bạch với viền lông cáo đang bước ra.

Thúy Loa cảm thấy lạnh sống lưng, chủ tử của nàng ấy, người không bao giờ rời khỏi giường đang nói:

"Đi, dẫn ta đi xem xem."

Những lời này lọt vào tai Thúy Loa lại nghe thành:

Vặt đầu xuống đi, hắn đang chờ để dùng đấy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp