Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Danh Rồi

Chương 18: Bắt cướp


6 tháng

trướctiếp

 

Vào lúc ban đêm 11 giờ, sau khi phần lớn cư dân mạng đã đi ngủ thì tổ chương trình rốt cuộc cũng đăng Weibo thông báo, cũng ở trên khu bình luận tag tên của từng người bọn họ.

Diệp Nhàn Dương nhấn chia sẻ xong rồi không lại xem Weibo nữa.

Sau khi Weibo thông báo được đăng lên thì cảm xúc của các cư dân mạng rất kích động. Thậm chí họ hy vọng có thể phong sát Diệp Nhàn Dương, đáng tiếc cho đến cuối cùng thì tổ chương trình đều không trực tiếp đáp lại chuyện liên quan đến Diệp Nhàn Dương.

Thái độ của các cư mạng cũng từ mạnh mẽ chống lại ban đầu biến thành bất chấp tất cả:

“Không có gì phải sợ hãi, 《 Nhìn xem thế giới 》 chỉ có hai mùa, không có mùa thứ ba.”

“《 Nhìn xem thế giới 》 mùa thứ hai rất rác rưởi,. Mùa thứ ba từ đạo diễn đến nhà đầu tư tất cả đều thay đổi, đã sớm không còn là 《 Nhìn xem thế giới 》lúc ban đầu.”

“Mọi người ơi, tiết mục này đã sớm dở tệ rồi. Ngoại trừ mùa đầu tiên thì phía sau chỉ càng lúc càng dở.”

“Đã sớm không chờ mong mùa thứ ba, giống như phim truyền hình vậy vĩnh viễn chỉ có bộ đầu tiên là đẹp nhất.”

“Ồ, vậy thì không có việc gì. Mặc kệ khách quý là ai thì tôi cũng sẽ không xem.”

“Không xem +1.”

“Không xem +10086.”

……

Trên mạng mở ra một cuộc bình chọn dò hỏi phần lớn cư dân mạng có xem chương trình 《 Nhìn xem thế giới 》không? Trong thời gian một ngày ngắn ngủi lại có 50 vạn người bình chọn không xem chương trình!

Đương nhiên chuyện này không ảnh hưởng đến việc Diệp Nhàn Dương và tổ chương trình vẫn ghi hình bình thường.

Mấy ngày trước khi chương trình bắt đầu quay, Ôn Hiểu lo lắng Diệp Nhàn Dương chịu dư luận ảnh hưởng nên mời cô cùng ra ngoài dạo phố.

Diệp Nhàn Dương vừa lúc xem xong chương trình hai mùa trước nên đã dứt khoát đồng ý.

Vốn dĩ cô muốn kêu Tống Dực đi chung để xách túi cho hai người, kết quả bị hắn từ chối quyết đoán.

Chờ khi Diệp Nhàn Dương đi đến chỗ hẹn thì phát hiện tuy rằng cô không mang theo người xách giỏ nhưng bên cạnh Ôn Hiểu lại mang theo một tên người hầu.

“Nhàn Dương.” Ôn Hiểu mặc chiếc váy dài màu vàng đứng ở dưới ánh mặt trời, cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay làn váy của cô ấy, đẹp đến mức giống như một bức tranh.

Hứa Ấu Lãng đang đứng phía sau cô ấy, hắn đội cái mũ lưỡi trai màu đen đeo khẩu trang. Hắn cúi đầu bấm điện thoại, nghe thấy giọng nói của Ôn Hiểu thì mới ngẩng đầu lên.

Diệp Nhàn Dương ăn mặc tương đối tùy ý, một cái áo thun màu trắng và một cái quần soóc ngắn để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Không nhanh không chậm đi về phía hai người bọn họ.

Vẻ ngoài của cô ấy phù hợp với phong cách trong sáng nhưng cho dù tùy tiện ăn mặc bình thường như vậy cũng làm người khác cảm thấy cô có vẻ đẹp rất khác biệt.

“Oa, còn có người xách giỏ.” Diệp Nhàn Dương không khách sáo mà ném cái túi da nhỏ màu đen của mình cho Hứa Ấu Lãng.

Người sau ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn cô một cái, vành nón và khẩu trang đã che khuất gương mặt của hắn khiến hắn trông hơi giống một nam sinh viên.

“Ai phải xách giỏ cho cô hả?”

Diệp Nhàn Dương nhún vai nói: “Vậy cậu trở về đi, hai người con gái chúng ta đi dạo phố.  Cậu đi theo đuôi ở phía sau làm cái gì chứ?”

Hứa Ấu Lãng liếc mắt nhìn Ôn Hiểu một cái, không tình nguyện xách cái túi của cô lên trên vai.

“Không phải là tôi muốn đến mà là anh họ kêu tôi tới.”

Diệp Nhàn Dương lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hứa Ấu Lãng tiếp tục nói: “Anh họ lo lắng cô bị anti-fan công kích, sẽ liên lụy đến chị Ôn Hiểu.”

Diệp Nhàn Dương nói với vẻ mặt khó hiểu: “Có thật không?”

Hứa Ấu Lãng ưỡn ngực nói: “Yên tâm, tôi không giống anh họ. Tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”

“Oa!” Diệp Nhàn Dương vô cùng nể tình mà vỗ tay, “Rõ ràng đều là người một nhà, tại sao cậu lại tốt đến như vậy chứ?”

Ngụ ý là anh họ của hắn không phải là một thứ tốt.

Hứa Ấu Lãng quả nhiên là một đứa trẻ, hắn vô cùng hưởng thụ với lời khen của Diệp Nhàn Dương, sờ sờ chóp mũi nói: “Dù sao cô cũng là con gái mà.”

Diệp Nhàn Dương ra hiệu đã “khống chế” xong đối với Ôn Hiểu đang đứng xem diễn bên cạnh, người sau lập tức mỉm cười.

Ôn Hiểu cười nói: “Đừng nghe em ấy nói bừa, là em ấy một hai muốn đi chung đến đây.”

Hứa Ấu Lãng lẩm bẩm nói: “Anh họ cũng có suy nghĩ này mà.”

Ôn Hiểu không phản ứng hắn.

Diệp Nhàn Dương gỡ cái túi xách từ trên vai Ôn Hiểu xuống để cho Hứa Ấu Lãng cầm, sau đó hai người tay khoác tay đi về phía trước.

“Chúng ta đi chơi ở chỗ nào vậy?” Diệp Nhàn Dương hỏi.

Ôn Hiểu nói: “Đi dạo trung tâm thương mại của chú nhỏ đi.”

Chú nhỏ trong miệng của Ôn Hiểu chính là cậu nhỏ của ba người Đường Diệc, Hứa Ấu Lãng và Tống Dực.

Diệp Nhàn Dương chỉ biết nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh thị rất lớn nhưng còn không biết rằng nhà bọn họ mở trung tâm thương mại.

Ôn Hiểu lái xe chở hai người bọn họ đi đến trung tâm thương mại do chú nhỏ mở.

Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn bảng hiệu, thật ra cũng không có gì khác so với trung tâm thương mại bình thường. Chỉ là bên trong phần lớn bán đều là những món đồ xa xỉ đắt tiền, khách hàng đi tới đi lui đều mặc quần áo hàng hiệu và mang túi xách hàng hiệu. Ngay cả những chiếc xe trong bãi đỗ xe đều có giá bắt đầu từ 100 vạn trở lên.

Đời trước Diệp Nhàn Dương còn chưa bao giờ đi dạo cửa hàng sang trọng đâu.

Ôn Hiểu nói: “Chú nhỏ biết chúng ta muốn đi đến đây. Chú ấy nếu có thích món đồ gì thì cứ để cho chú ấy trả tiền.”

Diệp Nhàn Dương cảm thán nói: “Chú nhỏ đối với chị thật tốt.”

Ôn Hiểu phụt một tiếng nói: “Chị được thơm lây nhờ em đó.”

Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nói: “Tại sao chị lại nói như vậy?”

Ôn Hiểu cười nói: “Chú ấy nói mỗi lần ăn cơm với em đều rời khỏi bàn ăn trước, hy vọng em không để ý.”

Trái tim của Diệp Nhàn Dương đập thình thịch, hỏi: “Chú ấy sẽ để ý đến điều này sao?”

Ôn Hiểu gật đầu nói: “Ừ, chú nhỏ rất chú trọng những chuyện này.”

Diệp Nhàn Dương mỉm cười, “Chú nhỏ là người rất tốt.”

Ôn Hiểu cười nói: “Chú ấy cũng không phải đối với mỗi người đều như vậy.”

Ba người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Diệp Nhàn Dương mua một bộ hoa tai và tự mình trả tiền.

Mới vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Nhàn Dương đã bị một người đang đi đến đụng trúng. Cái túi trong tay không cầm chắc nên đã rơi xuống đất.

Đôi hoa tai này có giá hơn năm chữ số, trái tim của Diệp Nhàn Dương đều muốn nát một nửa khi nó cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khi cô đang khom lưng muốn nhặt lên thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng hét.

“Bắt ăn trộm!”

Động tác của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một cô gái bị đẩy ngã trên mặt đất đang la hét một cách bất lực.

Xung quanh đều là một đám phu nhân và thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, căn bản chưa từng gặp qua loại chuyện này. Trong một lúc không biết phải làm sao nữa.

Khi bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy ra từ trung tâm thương mại, ăn trộm đã chạy xen lẫn vào trong đám người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Nhàn Dương nhìn thoáng qua về phía bên kia, ăn trộm lập tức xuyên qua đường cái. So với chuyện trực tiếp đuổi theo còn không bằng sớm một chút gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Chắc nơi này sẽ có camera theo dõi đúng không?

Diệp Nhàn Dương lấy di động ra, vừa nhặt hoa tai vừa gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

“Đó là nhẫn kết hôn của tôi, cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người giúp tôi với!”

Cô gái khóc trông rất đau khổ, Diệp Nhàn Dương nhịn không được nhìn qua thì mới phát hiện đùi phải của cô gái là chân giả, đã rơi xuống trong quá trình đuổi theo.

“Đồ chó! Đứng lại!”

Diệp Nhàn Dương dồn khí đan điền, ném điện thoại vào trong lòng ngực của Ôn Hiểu, “Báo cảnh sát đi!”

Nói xong còn chưa cho hai người Ôn Hiểu thời gian phản ứng thì Diệp Nhàn Dương lao đi giống như một cơn lốc.

May mà hôm nay Diệp Nhàn Dương mặc quần soóc ngắn và giày thể thao, cô giống như một con báo con xuyên qua đám người đang ngơ ngẩn. Hai bảo vệ trẻ tuổi nhìn cô chạy lướt qua hai người bọn họ, trong một lúc đều trợn tròn mắt.

Diệp Nhàn Dương hoàn toàn bất chấp hình tượng, tốc độ rất nhanh hầu như chỉ còn lại một dư ảnh.

“Đứng lại!” Diệp Nhàn Dương vừa tức giận kêu vừa đuổi theo.

Trước kia Diệp Nhàn Dương vì bảo vệ bản thân nên cố ý học tán thủ*, luyện tập điền kinh. Tốc độ chạy của cô không phải người bình thường có thể keo kịp.

* Tán thủ là một môn võ chiến đấu tay không tự do, tập trung vào các kỹ thuật đối kháng tự do thực tế. Để trở thành một võ sĩ tán thủ giỏi, người ta cần phải thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa, thường được gọi là kungfu.

Ăn trộm bị tiếng kêu đầy giận dữ của cô làm cho sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống trên lề đường.

Khi hắn phản ứng lại thì đã chui vào trong dòng đường xe cộ, những chiếc xe chạy tới chạy lui không thể không ngừng lại để tránh tạo thành tai nạn giao thông.

Diệp Nhàn Dương canh đúng thời gian, trực tiếp dẫm lên hòn đá ven đường nhảy lên trên mui xe của chiếc xe gần nhất. Cô nhanh chóng đuổi tới phía sau lưng người đàn ông và mạnh mẽ nhào lên ấn hắn xuống mặt đất.

Diệp Nhàn Dương biết sức mạnh của nam và nữ khác xa nhau cho nên cô dùng một chút kỹ xảo. Đầu gối chống lên trên ngực của hắn và đôi tay chặt chẽ khóa chặt cổ của hắn, đầu gối và khuỷu tay không thể tránh được mà cọ xát lên trên mặt đường. Đau đớn bén nhọn truyền đến nhưng cô lại không hề quan tâm, tức giận quát lên: “Trả lại đồ đây!”

Hai người Ôn Hiểu tới trễ, quần chúng đang vây xem đều nhìn thấy cảnh tượng mạo hiểm kích thích này, khi ăn trộm bị Diệp Nhàn Dương bắt lại thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô:

“Oa woa!”

“Làm rất tốt!”

“Chị gái rất xinh đẹp nha!”

“Chỉ có một mình tôi cảm thấy…… Cô ấy trông giống Diệp Nhàn Dương thồi sao?”

===

TN Team: Bấm tag TN Team để đọc thêm nhiều truyện khác của nhà nhé!!

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp