Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Danh Rồi

Chương 13: Nhà đầu tư


7 tháng

trướctiếp

 

Khi còn nhỏ cha mẹ của Diệp Nhàn Dương ly hôn, cô đã sớm hình thành thói quen tự lập, tự bảo vệ bảm thân cho nên luyện được kỹ năng nhanh mồm dẻo miệng, không cần cô ra tay thì cũng có thể làm cho đối phương khó chịu muốn chết.

Diệp Nhàn Dương có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cô, hoặc kinh ngạc hoặc tìm tòi nghiên cứu.

Người phụ nữ tức giận đến mắt đỏ lên, năm ngón tay cuộn chặt vào trong lòng bàn tay.

Chỉ tiếc nơi này là giới giải trí theo đuổi danh lợi, không có ai cảm thấy cô ta đáng thương mà chỉ biết cảm thấy cô ta không biết lượng sức.

Dù sao thì giới giải trí là một nơi thích sự giả tạo, không nên để thù hận không thể đưa ra ánh sáng đặt ở trước mặt công chúng.

Mặc dù người phụ nữ tức giận đến cực điểm nhưng cô ta cũng biết không thể xảy ra xung đột ở chỗ này, chỉ có thể hung dữ trừng nhìn Diệp Nhàn Dương vài lần sau đó xoay đầu cố gắng làm cho hô hấp của mình bình tĩnh lại.

Diệp Nhàn Dương không hề để ý chút nào, cô di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giống như chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy. Mỗi khi có người nhìn thẳng vào mắt của cô thì cô nhất định sẽ mỉm cười lễ phép đáp lại.

Vài phút sau, cánh cửa lớn phía sau mở ra, có vài người mặc đồ vest bước vào. Trong đó bao gồm Đường Diệc và cậu nhỏ của hắn —— Thịnh Yến.

Sau khi bọn họ xuất hiện hầu như hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, trong nháy mắt căn phòng chứa đựng hơn trăm người lập tức trở nên yên tĩnh.

Diệp Nhàn Dương giống như phần lớn mọi người, ánh mắt một đường nhìn theo bọn họ đi về phía cái bàn ở phía trước.

Thịnh Yến mặc một bộ vest màu xanh đang nhỏ giọng nói chuyện với người đàn ông trung niên đi bên cạnh, hắn có bóng dáng cao lớn và hai chân thon dài. Trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ ưu nhã và kiêu ngạo.

Diệp Nhàn Dương đột nhiên ý thức được hình như mỗi một lần nhìn thấy Thịnh Yến đều có thể mang cho cô cảm giác khác biệt.

Trên người Thịnh Yến có một loại mị lực rất đặc biệt, trưởng thành, trầm ổn; ưu nhã và hiền hòa.

Đường Diệc yên tĩnh đi theo phía sau hắn, thiếu niên đứng bên cạnh là người lúc trước Diệp Nhàn Dương đã đụng phải trên hành lang.

Bọn họ quen biết nhau sao?

Trong lòng Diệp Nhàn Dương kêu lộp bộp một tiếng, chắc thiếu niên kia không phải người bên cạnh Đường Diệc đâu đúng không? Vừa rồi cô không nhận ra đối phương cũng không biết có bị lộ không nữa?

Nhóm người của Thịnh Yến lần lượt ngồi xuống, cách chỗ ngồi của Diệp Nhàn Dương một cái bàn.

Không biết Tống Dực nhảy ra từ chỗ nào, hắn đi đến bên cạnh Đường Diệc lặng lẽ nói hai câu.

Ngay sau đó, Đường Diệc dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Diệp Nhàn Dương.

Cuộc nói chuyện vừa rồi cũng không hề nhỏ, chắc chắn đã bị Tống Dực nhìn thấy, cái tên nhóc này còn mách lẻo lại với anh họ của hắn!

Diệp Nhàn Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không có việc gì xảy ra.

Nhưng mà không chờ Diệp Nhàn Dương thả lỏng lại, Tống Dực đột nhiên đi đến bên cạnh cô cong lưng rồi nhỏ giọng nói: “Anh họ kêu cô đi qua đó một chút, chào hỏi một tiếng với nhà đầu tư.”

Diệp Nhàn Dương kinh ngạc ngẩng đầu, “Tại sao?”

Loại trường hợp này không đến lượt cô chào hỏi đâu đúng không?

Tống Dực nói với vẻ mặt phức tạp: “Vừa rồi người phụ nữ cãi nhau với cô là người tình nhỏ của nhà đầu tư.”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Có lẽ Tống Dực cho rằng cô sợ hãi, hắn có lòng tốt mà an ủi nói: “Yên tâm……”

“Tôi từng học tán thủ.” Diệp Nhàn Dương nghiêm túc, “Nếu bọn họ động tay động chân thì tôi sẽ đánh trả.”

“Ngu ngốc.” Tống Dực trợn trắng mắt, “Anh của tôi và cậu nhỏ đều đang ở đây đấy.”

Diệp Nhàn Dương vẫn cứ không yên tâm, dặn dò nói: “Nếu một lúc nữa thật sự đánh nhau thì cậu đừng chạm vào tôi mà hãy kéo đối phương, làm tôi nhân cơ hội đá thêm hai cái nữa.”

Tống Dực: “……”

Rốt cuộc thì người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy?

Khi Diệp Nhàn Dương đứng dậy rời đi, người phụ nữ khoanh tay lại đặt trước ngực lộ ra vẻ mặt “Chờ xem”.

Diệp Nhàn Dương căn bản không để cô ta vào mắt, lười phản ứng đến cô ta, cô trực tiếp đi theo phía sau Tống Dực đi về phía bàn của Đường Diệc.

Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Nhàn Dương chuẩn bị xem trò hay sắp xảy ra.

“Đường tổng.”

Dù sao Đường Diệc cũng xem như kim chủ của cô, Diệp Nhàn Dương an phận thủ thường một chút ở trước hắn. (An phận thủ thường: giữ đúng phận mình, không làm điều gì vượt quá.)

Đường Diệc và thiếu niên lúc trước gặp ở trên hành lang đang ngồi ở hai bên trái phải Thịnh Yến.

Diệp Nhàn Dương ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy Thịnh Yến đang nhỏ giọng trò chuyện với thiếu niên, dưới sự phản xạ của ánh sáng thì gọng kính vàng giống như được nạm kim cương trong vừa loá mắt vừa đẹp.

Cho dù gặp qua nhiều như vậy nhưng Diệp Nhàn Dương vẫn bị vẻ bề ngoài của hắn hấp dẫn.

Tại sao lại có người đàn ông đẹp như vậy? Sườn mặt sắc bén như đao, hàm dưới hoàn mỹ và thân hình cao lớn. Dưới chiếc áo vest có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong của cơ bắp, cả người lộ ra mị lực người đàn ông trưởng thành không giống với người thường. Ôn Hiểu từng thích hắn cũng không phải là điều gì rất kỳ quái!

Có lẽ Diệp Nhàn Dương nhìn quá tập trung, Thịnh Yến giống như cảm nhận được ánh mắt của cô nghiêng đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt của Diệp Nhàn Dương run lên, chột dạ trước rồi dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.bản edit được thực hiện bởi t-y-t, vui lòng không re-up thu phí. 

Thật ra Thịnh Yến cũng không có phản ứng gì, sau khi cô dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác thì hắn quay đầu tiếp tục nói chuyện với thiếu niên.

Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới nhớ tới hình như Đường Diệc vẫn luôn không nói chuyện. Cô khó hiểu nhìn về phía đối phương, phát hiện Đường Diệc đang dùng một loại ánh mắt nhìn xem người chết mà nhìn cô. 

Diệp Nhàn Dương vô tội chớp mắt, cô cũng đâu có mê đắm hắn. Hắn có vẻ mặt gì vậy?

“Vị này chính là Diệp Nhàn Dương, Diệp tiểu thư đúng không?”

Một người đàn ông trung niên đầu trọc ngồi cách đó không xa dùng một loại ánh mắt rất ghê tởm đánh giá Diệp Nhàn Dương từ trên xuống dưới.

Diệp Nhàn Dương chạm vào ánh mắt của ông ta, cả người lập tức nổi da gà. Người này chắc không phải là kim chủ của người phụ nữ kia chứ?

Đường Diệc nói: “Vị này chính là Hoàng tổng của công ty giải trí Đại Phong.”

Hoàng tổng trông khoảng 40 tuổi, trên đầu có kiểu tóc địa trung hải, gương mặt đầy dầu mỡ, miệng đầy răng vàng, còn có một cái bụng phệ.

“Xin chào Hoàng tổng.”

Diệp Nhàn Dương nhớ tới người phụ nữ vừa rồi cãi nhau với cô, nghĩ đến bộ dáng hai người bọn họ đứng chung một chỗ thì trong lòng cảm giác khó chịu nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra.

Diệp Nhàn Dương biết quy tắc ngầm trong giới giải trí, thật sự có một số người nổi tiếng dùng thủ đoạn không chính đáng để có được tài nguyên. Tuy rằng Diệp Nhàn Dương cảm thấy đây là lựa chọn của cá nhân, thân thể của mình do bản thân làm chủ. Nhưng nếu có người chú ý đến trên người cô, cô không ngại cho hắn một cú đá đoạn tử tuyệt tôn.

Ánh mắt của Hoàng tổng không ngừng đảo quanh ở trên cánh tay trắng nõn của Diệp Nhàn Dương, cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng lay động ở giữa không trung. Nếu đổi thành người khác thì hình ảnh này có thể coi như là cảnh đẹp ý vui, nhưng đặt ở trên người ông ta thì Diệp Nhàn Dương chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Tôi đã sớm nghe nói qua tên của cô, không ngờ gặp mặt còn đẹp hơn trong lời đồn.” Hoàng tổng cố tình kéo dài âm cuối, giọng nói ghê tởm dính nhớp.

Người phụ nữ kia không biết khi nào đã đến bên cạnh bàn, đi đến phía sau Hoàng tổng, nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai Hoàng tổng làm nũng gọi một tiếng: “Anh Hoàng.”

Diệp Nhàn Dương quả thật cảm thấy khiếp sợ. Hai người bọn bọn đứng chung một chỗ, cô kêu ông ta một tiếng chú là đã là nể mặt ông ta rồi.

Những người khác có vẻ như đã nhìn thấy loại trường hợp này rất nhiều lần nên không hề ngạc nhiên và cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Hoàng tổng không phản ứng đến người phụ nữ phía sau, ánh mắt của ông nhìn thẳng về phía Diệp Nhàn Dương. Nếu không phải ở đây có nhiều người, Đường Diệc còn đang ngồi ở bên cạnh, Diệp Nhàn Dương không cam đoan bản thân có thể trong một lúc xúc động móc đôi mắt của ông ta ra không?

“Anh Hoàng, anh đang nhìn cái gì vậy?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người phụ nữ như không hài lòng lực chú ý của Hoàng tổng ở trên người Diệp Nhàn Dương,  cô ta cúi nửa người trên xuống,nửa người đều dựa vào trên vai của Hoàng tổng.

Nói xong còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, giống như sợ Diệp Nhàn Đương cướp kim chủ của cô ta vậy.

Diệp Nhàn Dương cảm thấy rất ghê tởm, người phụ nữ thích ganh đua này không cần kéo theo cô, còn cả người đàn ông xấu như vậy nữa! Cô không muốn bị kéo xuống nước nên dứt khoát không để ý đến bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Đường Diệc.

Thật sự nhìn qua rất nhiều thứ đồ xấu làm bẩn mắt, bây giờ cô nhìn Đường Diệc đã cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

“Đường tổng, anh kêu tôi lại đây có gì không?” Diệp Nhàn Dương hỏi, cô không muốn bị phạt đứng ở bên cạnh thế này.

Tuy rằng tính cách của Đường Diệc hơi thẳng thắn lại có chút không hiểu phong tình, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một người đàn ông chính trực. Có lẽ nhận ra ý định của Hoàng tổng, hắn thản nhiên ngước mắt nhìn đối phương rồi nói: “Tôi kêu cô lại đây để chào hỏi với các ông chủ một tiếng. Tuy nhiên từ trước đến nay cô cũng chẳng có đầu óc gì mấy, đừng gây phiền phức cho mọi người. Cô quay về chỗ của mình đi.”

Diệp Nhàn Dương vội vàng gật đầu, quyết định không oán hận việc Đường Diệc nói cô không có đầu óc, “Tôi đi trước đây……”

“Aiz! Đường tổng nói gì vậy? Tôi và Diệp tiểu thư vừa gặp như đã quen, còn muốn nói thêm hai câu với cô ấy đó.” Hoàng tổng đẩy người phụ nữ ở phía sau ra, “Đường tổng không có ý kiến gì đúng không?”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp