Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Danh Rồi

Chương 10: Bước đầu thành công


7 tháng

trướctiếp

 

Diệp Nhàn Dương lướt một vòng, phần lớn vẫn là chống đối cô tham gia chương trình thực tế. Không biết cuối cùng công ty và tổ chương trình sẽ quyết định như thế nào?

Diệp Nhàn Dương lại tìm kiếm một chút lịch sử đen tối lúc trước của nguyên thân. Phần lớn đều là bệnh ngôi sao và không hợp với vị nghệ sĩ nào đó, cùng với khi tiếp thu phỏng vấn thì nói ra những lời thiểu năng trí tuệ kia.

Ví dụ như phóng viên hỏi cô: “Sau khi quay xong bộ phim của đạo diễn Trần cô có cảm nghĩ gì không?”

Cô trả lời: “Không có gì cảm nghĩ gì cả, cốt truyện không hấp dẫn tôi.”

Phóng viên: “Vậy cô có cảm nghĩ gì với nhân vật không?”

Cô trả lời: “Tôi cảm thấy cô ấy hơi ngốc một chút. Nam chính đã nói muốn nuôi cô ấy  và kêu cô ấy từ chức về nhà, vậy mà cô ấy lại giận dỗi với nam chính.”

……

Mọi chuyện nói như vậy, cơ bản mỗi một đoạn phỏng vấn đều có thể nhìn thấy.

Hệ thống nói cho Diệp Nhàn Dương biết nguyên thân chỉ là một chuỗi số liệu được cài đặt sẵn và nghiêm khắc hành động dựa theo cốt truyện trong sách gốc. Cho nên không gì đáng trách.

“Nếu nguyên thân chỉ là một chuỗi số liệu, vậy những người trên thế giới này cũng là số liệu sao?” Diệp Nhàn Dương tò mò hỏi.

Cũng không đến mức trên thế giới này chỉ có một mình Diệp Nhàn Dương cô là người sống duy nhất chứ.

【Đều không phải là như vậy, cô có thể hiểu hệ thống chủ là thần của vận mệnh. Mà nguyên thân chính là công cụ do thần vận mệnh tạo ra để điều khiển vận mệnh của người khác. Hầu như mỗi một không gian khác đều có một chuỗi số liệu như vậy.】

“Thế giới ban đầu đầu của tôi cũng có sao?”

【Đúng vậy.】

Diệp Nhàn Dương không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao chỉ cần mọi người đều là người thường có máu có thịt là được, không có gì khác với thế giới ban đầu của cô.

Sau hai ngày chờ đợi công ty thông báo, Diệp Nhàn Dương không liên lạc với những người khác. Trên cơ bản cô đều ở yên trong nhà, có khi thì trò chuyện với hệ thống nhưng hệ thống không phải lúc nào cũng xuất hiện. Chờ sau khi Diệp Nhàn Dương hoàn toàn vượt qua thời kỳ thích ứng thì nó mới có thể rời đi.

Sáng sớm hai ngày sau, Diệp Nhàn Dương bị một cú điện thoại của Tống Dực gọi đến công ty.

Cô tùy tiện trang điểm rồi vội vàng chạy tới công ty, ở trên đường lớn gặp được người phụ nữ lôi kéo đầu tóc của cô khi cô mới xuyên qua ngày đầu tiên.

Tuy rằng nguyên thân đánh cô ta nhưng dù sao cũng là một cô gái nên không có nhiều sức lực lắm. Bây giờ trên mặt của người phụ nữ đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết.

Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, đối với người thích nói xấu người khác thì cô luôn căm thù đến tận xương tuỷ.

Đối phương nhìn thấy cô thì cúi đầu xuống một cách không được tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác không dám thở mạnh.

Diệp Nhàn Dương đi ngang qua từ bên cạnh cô ta, cô nghe thấy cô ta nhỏ giọng kêu một tiếng: “Chào chị Diệp.”

Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nhướng mày, hai ngày trước còn mắng cô là kỹ nữ. Tại sao thái độ hôm nay lại dịu ngoan như vậy?

“Ừ.” Diệp Nhàn Dương cũng không hề để ý, hơi gật đầu với cô ta rồi đi vào thang máy.

【Sau khi số liệu biến mất thì đường dây của thế giới này sẽ không bị hệ thống chủ thao tác nữa.】

Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Đã biết.”

Dù sao thì điều đó có nghĩa là cô có thể dựa vào năng lực của mình thay đổi cốt truyện được hệ thống chủ sắp xếp.

Vài phút sau, khi bước vào văn phòng giám đốc thì Diệp Nhàn Dương đã biết tại sao người phụ nữ kia thay đổi thái độ lớn như vậy với cô.

“Tổ chương trình đã chuẩn bị ký hợp đồng với cô. Bọn họ sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn vào tối hôm nay.” Đường Diệc nói với cô bằng vẻ mặt vô cảm.

Đôi mắt của Diệp Nhàn Dương sáng ngời, “Cảm ơn Đường tổng!”

Đường Diệc cười lạnh, “Thu hồi vẻ mặt dương phụng âm vi của cô đi.” (Dương phụng âm vi: trước mặt phục tùng sau lưng chống lại.)

Diệp Nhàn Dương vô tội chớp mắt, “Đường tổng nói cái gì vậy, ngài và công ty chính là cha mẹ tái sinh của tôi!”

Đường Diệc tiếp tục cười lạnh.

【Chúc mừng ký chủ, dựa theo cốt truyện bây giờ phát triển thì sau này nam chính sẽ không đuổi cùng giết tuyệt cô nữa.】

Hệ thống nói chuyện ở trong đầu cô.

Diệp Nhàn Dương vui vẻ ra mặt, lập tức cảm thấy gương mặt lạnh lùng kia của Đường Diệc trông thuận mắt hơn rất nhiều.

“Đường tổng, trong bữa tiệc có người nào……”

Diệp Nhàn Dương còn chưa dứt lời thì đột nhiên yết hầu căng thẳng, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của bản thân: “Bọn họ có cấp bậc gì mà cũng xứng dùng bữa với tôi?”

Đường Diệc: “?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Khi nào thì cái thời gian thích ứng này mới trôi qua chứ!!!

【Không biết.】

Diệp Nhàn Dương: Chờ một chút, cậu có phát hiện mỗi lần có loại tình huống này đều là sau khi cậu xuất hiện không?

【Cô đang nói cái gì vậy? 9958 nghe không hiểu QAQ.】

Cuối cùng  Diệp Nhàn Dương bị Đường Diệc nói một câu “Đầu óc có bệnh thì nhân lúc còn sớm mà đi bệnh viện đi” đuổi ra khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Đường Diệc, Diệp Nhàn Dương khôi phục bình thường. Cô gọi hệ thống hai tiếng nhưng đối phương giả chết không chịu trả lời.

“Vậy cậu tốt nhất đừng xuất hiện thêm lần nữa!” Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng uy hiếp.

【Đừng hung dữ với người ta mà QAQ】

“Ha ha.” Diệp Nhàn Dương cười lạnh.

Xong việc, Diệp Nhàn Dương không trực tiếp về nhà.

Bữa tiệc buổi tối tương đối quan trọng, Tống Dực dẫn cô đến một cửa hàng quần áo cao cấp mua một quần áo. Sau đó lại mời một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp thiết kế tạo hình cho cô.

Nhà tạo mẫu giống như không phải lần đầu tiên phục vụ cho cô, mỗi lần làm xong một bước đều sẽ dừng lại dò hỏi Diệp Nhàn Dương có cảm thấy vừa lòng không?

Trợ lý của nhà tạo mẫu là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, cô không biết bao nhiêu lần lén trợn trắng mắt với Diệp Nhàn Dương. Trong miệng luôn thì thầm hai câu giống như không sợ Diệp Nhàn Dương nghe thấy vậy, giọng nói cũng không nhỏ.

“Diệp tiểu thư, cô có hài lòng với cái vòng cổ này không?” Nhà tạo mẫu đặt một sợi dây chuyền có trái tim bằng bạc lên trên cổ của Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi.

Diệp Nhàn Dương nhìn bản thân trong gương. Cô mặc một chiếc váy nhung dài màu đen, bên phải được xẻ một nửa và lộ ra cẳng chân có đường cong trắng nõn. Trên chân mang đôi giày cao gót màu đen hình thành đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Không đeo dây chuyền có được không?” Diệp Nhàn Dương nói.

Cổ của chiếc váy không thấp nên không cần phải phải đeo trang sức, quan trọng nhất chính là Diệp Nhàn Dương không thích đeo trang sức. t-y-t

Nhà tạo mẫu gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Trợ lý đang sắp xếp đồ vật trên mặt đất ở phía sau Diệp Nhàn Dương, sau khi nghe vậy thì trợn trắng mắt, nói thầm: “Người gì mà rắc rối nhiều như vậy.”

Âm lượng giọng nói của cô ta không hề nhỏ, Diệp Nhàn Dương muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.

“Cô này, cô là một người rất tốt đấy.” Diệp Nhàn Dương cảm thán nói.

Nhà tạo mẫu sửng sốt cười gượng một tiếng: “Có, có sao?”

Diệp Nhàn Dương mỉm cười nói: “Có chứ, trông trợ lý của cô thật sự hơi có vấn đề nhưng cô cũng không chê một chút nào mà còn giữ cô ấy ở bên cạnh.”

Vẻ mặt của nhà tạo mẫu và trợ lý trở nên cứng đờ cùng một lúc.

Diệp Nhàn Dương giống như không phát hiện, nhìn vào gương chỉnh sửa lại tóc mai của mình, giọng nói không hề có bất kỳ gợn sóng nào: “Nhanh dẫn cô ấy đến bệnh viện khám bệnh đi, mắt cũng sắp bị chuột rút rồi.”

Nhà tạo mẫu cong lưng, trong mắt hiện lên một tia kinh thường không dễ phát hiện, có lẽ cô ta rất chướng mắt với loại người chiếm đoạt tài nguyên như Diệp Nhàn Dương. Nếu không thì cũng sẽ không tùy ý để trợ lý giương oai ở trước mặt cô.

“Diệp tiểu thư, xin lỗi. Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, cô ấy mới ra xã hội nên cô đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Diệp Nhàn Dương nói: “Tôi ở chỗ này làm tạo hình, cho tiền nên các người phải cung cấp dịch vụ tương ứng. Nếu không muốn thì có thể không nhận đơn đặt hàng này, không cần phải vừa làm vừa khó chịu.”

Sau khi nghe những lời cô nói thì vẻ mặt của nhà tạo mẫu trở nên khó coi, cô ta lôi kéo trợ lý xin lỗi với Diệp Nhàn Dương.

Trợ lý nhỏ có lẽ cảm thấy bản thân bị ấm ức, hốc mắt đỏ lên cứng cổ rồi không tình nguyện nói: “Diệp tiểu thư, thật sự xin lỗi.”

Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Cô cảm thấy ấm ức cái gì?”

“Tôi tốn tiền còn bị mắng, người nên cảm thấy ấm ức phải là tôi mới đúng chứ?”

Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn về phía Tống Dực đang ngồi trên sô pha giống như chuyện này không hề liên quan đến hắn, cô mím môi nói: “Tống Dực, tôi thật sự rất ấm ức đó.”

Tống Dực: “……”

Tống Dực liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha.

Diệp Nhàn Dương lên án nói: “Từ sau khi tôi vào đây thì cô ấy đã liếc mắt xem thường tôi mười hai cái. Tôi không muốn đeo dây chuyền thì cô ấy lập tức tôi nhiều chuyện.”

Đôi mắt của Diệp Nhàn Dương ngập nước nhìn hắn, không thể không nói, thật sự có hơi đáng thương thật.

Khóe miệng của Tống Dực run rẩy, hắn đi đến trước mặt mấy người họ, vẻ mặt lười biếng khi nhìn hai người nhà tạo mẫu thì hoàn toàn lạnh lùng lại.

“Trông cô có vẻ rất không hài lòng với nghệ sĩ của công ty tôi đúng không?” Giọng điệu của Tống Dực vẫn lười biếng như cũ nhưng lại lộ ra một cảm giác nguy hiểm.

===

Tên truyện: SAU KHI KÝ THỎA THUẬN LY HÔN CÙNG VAI ÁC CỐ CHẤP

Tác giả: Ôn Sơ Cửu

Editor: Team TN

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Sảng văn, 1v1, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu:

Cố Từ Dư xuyên đến một quyển truyện ngôn tình, trở thành nự phụ pháo hôi…. Vợ vai ác, lại còn mơ ước đám đàn ông của nữ chính, cuối cùng bi thảm đi nhận cơm hộp. 

Xuyên qua chưa được một ngày, vai ác trực tiếp đưa một tờ hiệp nghị ly hôn đặt trước mặt cô. Cố Từ Dư nhanh chóng liếc sơ một lần, sau đó vô cùng vui sướng, tiêu sái ký tên mình vào. 

“Ba ba giàu sụ thật hào phóng, hợp tác vui vẻ!”

Vai ác · anh chồng được hời của cô: Hửm???

Trong sáu tháng sau đó, cô trêu chọc em gái chồng, trêu đùa trai trẻ, về đến nhà còn có thể xem anh chồng vai ác tuấn mỹ dưỡng mắt, Cố Từ Dư quả thật là vô cùng sung sướng. 

Sau khi Cố Từ Dư tiêu sái đi qua quãng thời gian sáu tháng làm vợ hiền chốn hào môn, đến thời hạn kết thúc hiệp nghị hôn nhân, Cố Từ Dư dứt khoát lưu loát đưa đơn ly hôn, dứt khoát trực tiếp ném trên bàn.

“Ngày mai chúng ta đi đi làm thủ tục.”

Người đàn ông đối diện đột nhiên khựng lại một chút, bộ dáng hờ hững bình tĩnh ngày xưa rốt cục cũng vỡ nứt, để lội ra cảm xúc chân thật mà hắn luôn che giấu. 

“Nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?”

P/s: Về sau nam chính có theo đuổi vợ nhưng không hề cưỡng ép nữ chính, có một loại tình yêu gọi là tôn trọng và chấp nhận buông tay nếu cần. 

And truyện này 1000% là HE.

​Tag: Nữ phụ hào môn thế gia xuyên sách.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp