BỊ BUỘC ÂN ÁI CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN TRÊN GAMESHOW

CHƯƠNG 4: MR.JANE: SỰ IM LẶNG CỦA TÔI THẬT CHÓI TAI——


7 tháng


Tác giả: Tuyệt Tình Tiểu Miêu Mê 
Edit: TYT Bao Han Vo Ngoc 
 ____________________
 

Xung quanh an tĩnh, trong lòng Giản Minh Hi thả lỏng, nước mắt dần dần thấm ướt mảnh vải nơi bả vai của Ngu Bạch Đường.

Ngu Bạch Đường chào hỏi với chủ nhân, rồi đi dạo vòng quanh phòng. Đồ đạc bên trong tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ.

Giường là giường sưởi thường thấy ở miền Bắc, thông với ống khói, có thể dùng để nhóm lửa sưởi ấm, vài chiếc chăn bông được gấp gọn gàng, tỏa ra mùi bột giặt cùng cảm giác của hương nắng.

Dạo một vòng xong, anh nói với Giản Minh Hi những gì mình nhìn thấy, “…Giường còn rộng và to hơn so với ở nhà, nệm êm ái, lăn lộn thế nào cũng không sợ ngã đâu rơi... Nhà chú Biện có hai tầng, nhà mình cũng nè.”

“Con nhìn xem, con có thể leo lên cầu thang dọc theo bức tường phía đông ra sân thượng rộng rãi, có thể nhìn thấy ngôi nhà của những bạn khác, còn thêm dòng sông uốn khúc. Chờ đến tối, chú Dư sẽ dẫn con đi ngắm sao, kể chuyện cổ tích, đến mệt rồi thì về phòng, được không.”

Ngữ điệu của anh nhẹ nhàng, không nhanh không chậm dỗ dành đứa bé đang buồn bã trong lòng, không vội vàng dỗ dành, trong lòng có dụng ý, cũng có chút trìu mến.

Giản Minh Hi chậm rãi ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực Ngu Bạch Đường, ngừng khóc thút thít: “Hình như cái gì chú Ngu cũng biết hết, lợi hại quá.”

Ngu Bạch Đường khẽ mỉm cười, rũ mắt xuống, lông mày nhu hòa.

Lúc sức khỏe bà ngoại còn tốt, bà thường đưa anh về quê tham gia hội chợ cuối năm, những chiếc áo khoác bông xanh đỏ lòe loẹt nhưng rất ấm áp, chăn bông được khâu từng mũi một, đã tạo thành những kỷ niệm ấm áp nhất trong tuổi thơ của anh.

Trong trí nhớ của Giản Nhiên khuôn mặt của Ngu Bạch Đường hoặc là lạnh lùng còn không là cười như không cười lộ vẻ giễu cợt, chưa bao giờ có lúc dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy sửng sốt.

Từ đôi môi ẩm ướt, khóe môi hơi nhếch lên, đến hàng mi dài rung rinh, ngay cả những bông hoa hải đường rơi xuống cũng như gãi đúng chỗ ngứa, như một con bướm đậu trên trái tim cậu.

Trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy tham gia chương trình cùng Ngu Bạch Đường cũng không tệ lắm.

Nhưng mà giây tiếp theo vẻ mặt cậu lập tức thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Hai người các người, đang làm gì sau lưng tôi đấy!"

Hóa ra Giản Minh Hi đã cầm một bông hoa hải đường rơi xuống, ghim nó vào microphone cài áo của Ngu Bạch Đường, người sau cũng học theo, cũng gắn cho cậu bé một bông.

Chú thì tốt bụng, cháu thì hiếu thảo.

Trong lòng Giản Nhiên cảm thấy chua lòm, không biết là do Giản Minh Hi khuỷu tay hướng ra ngoài xum xoe bám lấy đối thủ một mất một còn, hay là khó chịu vì có một tên đối thủ tiêu chuẩn kép.

Một lớn và một nhỏ đứng trên lầu bị giật mình, đồng thời nhìn sang. Ngu Bạch Đường cúi đầu nhìn cậu, không nhịn được cười nói: "Minh Hi, mau gắn cho chú nhỏ của con một bông, coi chừng bị trở mặt."

"?"

"Ai, ai thèm quan tâm cái chuyện này!" Giản Nhiên siêu lớn tiếng phản bác.

Thật ngu ngốc, Ngu Bạch Đường nghĩ.

Giản Nhiên rõ ràng là một tờ giấy trắng, toàn bộ suy tư đều viết hết lên mặt, suốt ngày bày ra vẻ thâm tàng bất lộ*, khiến người ta không nói nên lời lại đồng thời xuất hiện cảm giác vui vẻ không giải thích được.

*Thâm tàng bất lộ: ẩn giấu tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.

【Có bạn nào làm việc trong Cụ Hưng Entertainment đứng ra chia sẻ kinh nghiệm của bản thân không? Tổng giám đốc của mấy bạn thường ngày cũng nhỏ mọn như vậy hở? Ngay cả trẻ con mà cũng ăn giấm Σ(⊙▽⊙"a】

【Giơ tay! Tui may mắn được làm thực tập sinh ở Cụ Hưng, nghe được rất nhiều tin đồn, một trong số đó là có một vài chị em đang xem ảnh sân khấu của Đường Đường thì bị Mr. Jane bắt gặp, lúc đó vẻ mặt giám đốc Tiểu Giản rất bình tĩnh, kết quả là sau khi trò chuyện vài câu, con người thật đã lộ diện. 】

【Chỉ thấy anh ấy cố tình làm bộ lỡ chạm phải điện thoại di động...】

【Mắt hai chị em tui xanh lét khi bức hình cận cảnh Đường Đường đang ngủ hiện lên, sau đó Mr. Jane mỉm cười rồi tắt màn hình ngay lập tức, trên đường đi về văn phòng có cảm giác gió bay bay (mong mọi người tự tưởng tượng)】

【Hahahahahahaha, có ảnh! 】

【Ô ô ô ô Baby Minh Hi ngoan quá à, ngọt ngào và dịu dàng ảnh khiến người ta muốn khóc, nếu là mẹ tui chắc chắn là chửi ngập đầu [đổ mồ hôi hột]】

【Đúng đúng, kiểu như “mày thích ở thì ở” “không được thì biến” (buồn)】

Chủ nhân của ngôi nhà này họ Từ, là một bà lão đã ngoài bảy mươi, con cái của bà đến nơi khác làm việc, đến lúc nghỉ Tết mới trở về.

Trong làng có rất nhiều người lớn tuổi như bà, may mắn là bà lão tuy đã già, đầu bạc trắng, nhưng sức khỏe vẫn còn cường tráng, lúc này bà bưng ra với một cái lu tráng men, dùng tiếng phổ thông pha lẫn giọng địa phương hỏi bọn họ có đói không.

“Trứng gà mái mới đẻ, ba đứa bé ngoan đến ăn đi, lót bụng nhé.”

Bà vừa nói xong, dạ dày Giản Minh Hi thầm kêu lên hai tiếng, khiến Ngu Bạch Đường bật cười. Bản thân cậu bé cũng rất xấu hổ vùi mặt vào trong ngực Ngu Bạch Đường, ôm lấy cổ không chịu buông.

"Được được, chú không cười con nữa." Ngu Bạch Đường vỗ vỗ lưng cậu nhóc.

Năm quả trứng gà, Ngu Bạch Đường bóc hai quả trứng cho Giản Minh Hi, còn anh và Giản Nhiên mỗi người một quả, còn lại để cho bà Từ: “Bà ơi, trong nhà có cần tụi cháu giúp gì không?”

Bà Từ xua tay nói: “Đều là con cái trong nhà, không cần làm gì đâu chỉ là mấy quả trứng không đáng tiền thôi mà?”

Sau khi bị người quay phim nhắc nhở, bà mới ngập ngừng nói: “Heo con mới cai sữa vẫn chưa được cho ăn”.

“Để tụi cháu giúp bà”, Ngu Bạch Đường đồng ý, quay sang thương lượng với Giản Nhiên: “Tụi mình chia việc đi, anh cho heo ăn, em nấu cơm.”

Cho lợn ăn vừa nghe là biết không tốt lành gì, Giản Nhiên bị điên mới đồng ý, nhìn về phía anh trong ánh mắt viết dòng chữ 'Mày muốn chỉnh tao đó à', "Tại sao anh phải cho heo ăn?"

Ngu Bạch Đường cũng làm theo, nói: "Được rồi, tụi mình đổi lại."

Xem như mi thức thời.

Giản Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng hài lòng.

Fans chứng kiến toàn bộ quá trình bình luận lấp đầy màn hình với biểu tượng hahaha.

【Hôm nay hai người xảy ra chuyện gì vậy? Đạo diễn sắp xếp kịch bản là oan gia đúng không? Cứ dò trúng mìn nổ trên người Mr.Jane [Thăm dò]🧐】

【U là trời, tui nhìn thấy gì thế này? Không phải Giản Nhiên là sát thủ phòng bếp à, sao tự nhiên lại chủ động đòi nấu ăn! 】

【Đối với những người lần đầu sử dụng bếp đất, nhóm lửa để nấu ăn cũng thực sự khá khó, Tiểu Giản đang sợ Đường Đường mệt hở? [Cười khóc]😂】

【Hy vọng nhà bếp không có việc gì [chắp tay nhau]🤝】

【Hy vọng mọi người không sao [chắp tay nhau]🤝】

Khóe môi Giản Nhiên chỉ nhếch lên trong hai giây, thì lập tức tụt xuống khi nhìn thấy hai chiếc nồi sắt lớn và cái bếp lò.

Suốt 18 năm qua, không, có lẽ là 23 năm, cậu còn chưa bao giờ bước vào bếp, chứ đừng nói đến một nơi thô sơ cần củi như vậy.

Bước đầu tiên trước khi nấu ăn là gì nhỉ, rửa rau? Nhóm lửa? Đun dầu?

Đôi mắt to của Giản Nhiên tràn đầy nghi hoặc, cái củi bị gì mà sao mà nhóm hoài không được?

Cậu lau mồ hôi trên trán, lặng lẽ liếc nhìn Ngu Bạch Đường.

Ngu Bạch Đường đang chuẩn bị thức ăn cho heo.

Cà rốt, bí ngô, cà chua, cả bắp cải cũng được cắt thành từng dải dài cho vào nồi hấp, toàn bộ căn bếp tràn ngập tiếng xắt rau đều đặn.

Hình ảnh nhục nhã trong tưởng không hề xảy ra, thay vào đó là cảm giác như đã bước nhầm vào phim trường của một bộ phim.

Giản Nhiên liếc nhìn hai lần, không rời mắt được.

Kỳ lạ thay, trên người Ngu Bạch Đường giống như đang tỏa sáng, dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của người khác.

Bất kể đó là một căn bếp lộng lẫy hay một ngôi nhà đơn sơ, dù anh ở đâu, trong mắt mọi người chỉ còn lại bàn tay thon dài khỏe khoắn đang nắm con dao làm bếp, những đường cong cơ bắp mịn màng của cẳng tay, lớp vải dệt kim màu trắng nhạt chạm đến khuỷu tay.

Giản Nhiên giật mình hoàn hồn, hậu tri hậu giác* có chút hối hận.

*Hậu tri hậu giác: Từ quá trình nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Sớm biết trước đã không đổi rồi, ai có thể ngờ rằng Ngu Bạch Đường thật sự sẽ giao nhiệm vụ đơn giản nhất cho cậu...

Đổi thành cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào khiến đối phương xấu mặt, so ra giữa hai người cậu có vẻ nhỏ mọn hơn.

Vì đối thủ là người tỏ ra thiện chí trước, mà tính cách của Giản Nhiên cũng không phải người hay ngượng ngùng, sải bước đến trước mặt anh: "Này... Ngu Bạch Đường, em dạy anh nấu ăn đi."

“…Anh định nấu món gì?”

Dáng vẻ khiêm tốn học hỏi đó thật sự khiến Ngu Bạch Đường lắp bắp kinh hãi, nhưng cảm xúc của anh lại rất nhẹ nhàng, ánh mắt lưu chuyển không còn dấu vết, chỉ dư lại chút ý cười.

Giản Nhiên nghĩ đến một số món ăn sở trường của đầu bếp ở nhà, ngập ngừng hỏi: “Cánh gà hầm bào ngư?”

"..." Ngu Bạch Đường nhìn thẳng vào cậu im lặng không nói gì.

Hay là Ngu Bạch Đường không biết nấu món này?

Giản Nhiên tự nhận mình đã get ý anh, nên cân nhắc đổi vài câu đơn giản hơn: “Sườn heo xào tỏi?”

"Gà chiên xốt?"

Khóe miệng Ngu Bạch Đường hơi giựt giựt, uyển chuyển gợi ý: "Đối với người mới, nên bắt đầu với món đơn giản nhất trứng xào cà chua đi."

"Em chỉ anh làm. Bước đầu tiên, đập trứng vào tô, đánh đều lên."

Giản Nhiên lấy hai hột gà từ trong giỏ ra đập mạnh, vỏ trứng vỡ vụn, rơi khắp nơi, một số rơi xuống bàn xi măng, một số trượt vào tô đựng trứng. "Đánh xong rồi, đánh kiểu gì?"

Động tác tùy tiện khiến lông mày Ngu Bạch Đường nhảy dựng lên.

Quả nhiên, trời sinh tử vi của anh không hợp với Giản Nhiên.

Tay cầm dao của Ngu Bạch Đường siết chặt, trong đầu thầm niệm câu "Xúc động là ma quỷ" vài lần mới bình tĩnh nói: "Anh nhặt vỏ trứng ra trước đã."

"Hả? Ồ ồ——"

Giản Nhiên dùng đũa gắp hơn nửa ngày, những mảnh vỏ trứng nhỏ xíu giống như cá bơi lội, trơn trượt không thể kiểm soát, ngày tháng tư oi bức đến toát mồ hôi vì nóng.

Giản Nhiên thở dài, nhân lúc Ngu Bạch Đường không để ý trực tiếp dùng tay vớt lên.

Người sau biết mình đang làm gì, nhưng lười so đo, "Bây giờ có thể cắt cà chua."

"Bỏ cuống... đừng cắt thành miếng lớn như vậy. Được rồi, bắt nồi đun dầu."

Mỗi lần nói một câu, sắc mặt Giản Nhiên càng tối sầm hơn, môi mím lại, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi.

Cậu ghét nhất là lúc mình đang làm việc có người khác đứng cạnh lải nhải không yên, ước chừng trong lòng nghẹn một đống, nhưng lúc này không trả treo với anh, yên lặng tăng tốc động tác trên tay.

“Anh không thể nhóm như thế được.”

Yêu cầu Giản Nhiên nhóm lửa, căn bếp tràn ngập khói trắng. Ngu Bạch Đường nghẹn ngào ho khan hai tiếng, không khỏi nhắc nhở: “Dùng rơm khô nhóm lửa, sau đó thêm cành khô, cuối cùng thêm củi vào.”

Bụp.

Giản Nhiên dùng lực một phát, vô tình bẻ gãy cành cây.

Giản Minh Hi đang ngồi trước cửa vừa rửa rau vừa nghịch nước thì động tác hơi dừng lại, cau mày như người lớn, gương mặt nghiêm túc nhìn sang: "Chú nhỏ ơi, chú đừng lo lắng, chú Ngu với con sẽ giúp chú."

Trong lòng người quay phim cũng tự nhủ, chắc cặp nọ sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau đâu nhỉ, có nên cắt cảnh tạm thời không?

Trong những người này chỉ có Ngu Bạch Đường vẫn giữ sắc mặt bình thường, lẳng lặng chờ người nào đó phát tác.

“Còn gì cần chú ý, nói hết với nhau luôn đi.” Giản Nhiên đột nhiên đứng dậy, giữa lông mày dồn nén tức giận.

Vốn cậu định bỏ của chạy lấy người, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu cậu đi rồi, chẳng phải tương đương với trực tiếp thừa nhận bản thân không bằng Ngu Bạch Đường sao?

Làm vậy không ổn!

Ngu Bạch Đường gật đầu, "Làm nóng chảo, đánh trứng lên, cho dầu vào tráng chảo sau đó đổ ra. Bỏ hành lá cắt nhỏ vào cho thơm, sau đó đổ cà chua vào xào với lửa nhỏ cho đến khi thành màu sẫm, cuối cùng thêm trứng vào xào, là có thể bắt nồi xuống."

“OK, anh hiểu rồi.” Giản Nhiên bình tĩnh gật đầu, trông cũng có vẻ đáng tin cậy.

Ngu Bạch Đường có chút không tin tưởng nhìn cậu một cái, cầm thùng plastic đi ra ngoài.

Khi anh quay về, liền thấy một lớn một nhỏ hai mặt nhìn nhau với vẻ khó tin trước đĩa gì đó không nhận ra: "Đã xào xong đồ ăn chưa?"

"Rồi, là cái này nè."

"?" Ngu Bạch Đường cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía đống đồ màu đen.

“Ánh mắt đó của em là có ý gì?” Giản Nhiên không vui, “Tuy trông hơi xấu nhưng vẫn ăn ngon, đúng không Minh Hi?”

Giản Minh Hi nhớ lại cái vị vừa nhão vừa đắng đó, nhìn ánh mắt tràn ngập áp bức của chú nhỏ, che dấu lương tâm gật đầu.

Ngu Bạch Đường cạn lời thêm lần nữa, xoa xoa đỉnh đầu Giản Minh Hi, đứng dậy nói: “Một đĩa đồ ăn thì ít quá, chú làm thêm hai món nữa nhé. Minh Hi muốn ăn món gì?”

【Ăn một đống vật thể lạ này vào bụng không biết có bị ngộ độc không nữa? 】

【Lần đầu tui nấu ăn suýt đốt cháy nhà bếp, anh Đường của tui vì bảo vệ lòng tự trọng của Tiểu Giản nên không vạch trần. Ảnh thực sự khiến tui khóc thét! 】

【Ha ha ha ha ha tỷ tỷ biết làm ngọt đấy. 】

Ngu Bạch Đường xuống bếp nấu ba món, thịt heo xé với ớt xanh, đều là món ăn cùng với cơm, hương thơm nồng đậm tỏa ra ở trong sân cũng có thể ngửi được, ăn với cơm rất hợp.

Trong khi anh đang nấu ăn, một lớn một nhỏ động tác nhất trí tụ tập quanh bếp vây xem.

Đứa lớn trong lòng tò mò hơn, Giản Nhiên cũng giống trùng chỉ đi theo đuôi, đi đâu là theo đó, Ngu Bạch Đường không thể chửi người trước ống kính, đừng nói đến chuyện khó chịu đến thế nào.

“Rõ ràng các bước đều tương tự, sao mà khó ăn…” Giản Nhiên nói thầm, dùng đũa gắp một miếng cà chua lên.

Mặn, đắng, đủ loại hương vị khác nhau hội tụ thành một kết cấu ăn mòn vị giác, Giản Nhiên theo phản xạ có điều kiện muốn phun ra ngoài, thấy Ngu Bạch Đường tựa như nhìn lướt qua bên này, chỉ biết nghiến răng nuốt xuống: “Rõ là ăn rất ngon."

Nói xong thì mặc kệ vẻ mặt đang quan sát của Ngu Bạch Đường, uống ực ực hai ngụm nước lớn, mới áp được mùi hương kỳ lạ kia xuống.

Giản Minh Hi bưng chén cơm, dùng muỗng múc đồ ăn đặt vào chén, nhỏ giọng phá đám nói: "Nhưng chú nhỏ... con thấy cơm chú Ngu nấu càng ngon hơn."

“Hừ”, Giản Nhiên dùng đũa gắp một miếng ớt xanh thái sợi lớn cùng thịt heo đặt lên trên cơm, rõ ràng ngon hơn so với lúc nãy, nhưng ngoài miệng lại phản bác: “Ngon lắm, nhưng so với tay nghề của anh còn kém một chút xíu.”

Giản Minh Hi liếm khóe miệng, lướt một vòng chung quanh hai người, quay đầu an ủi Ngu Bạch Đường: "Chú Ngu, ý của chú nhỏ là chú nấu ăn ngon nhất, tụi con siêu thích!"

Giản Nhiên: "..."

Anh trai mình với chị dâu làm sao nuôi ra được thằng nhóc xui xẻo này vậy?

Trước mặt là đồng đội heo, trước màn hình là một đám quỷ tha ma bắt cười haha :

【Mr. Jane: Tôi im lặng, sao mà chói tai vậy——】

【Mong muốn chiến thắng đã gia tăng rồi. 】

【Phải nói chứ, anh Đường tốt tính thật, Tiểu Giản làm như vậy thật sự sẽ không bị đánh sao? [Mèo con nghi ngờ]】

【Hahahahahahaha con nhà ai vậy, sao mà nói chuẩn thế! (Nói hay lắm lần sau nói nhiều hơn nha)】

--------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Giản Nhiên: Thật ra con người Ngu Bạch Đường cũng khá tốt...

Ngu Bạch Đường: (* ̄︶ ̄)

_____________________
 Xưng hô:

Ở riêng: Tao - mày ( chưa yêu )
                Anh <Đường> - em <Nhiên> (đã yêu)

Trên chương trình: Em <Đường> - anh <Nhiên> ( tại bạn Đường đang make color😅)

Ủng hộ 1❤️ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người 
 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play