Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

CHƯƠNG 5 NGHE NÓI TÔI ĐÃ CHẾT


7 tháng

trướctiếp

 

Giản Thành Hi xách theo một rương quần áo đi ra, bảo hệ thống chỉ đường cho cậu đến nơi có thể cầm đồ. Hệ thống ngày thường không có tác dụng gì, nhưng ngẫu nhiên làm bản đồ sống ngược lại không có vấn đề gì, rất nhanh chỉ cho Giản Thành Hi tới một căn nhà nấm nhỏ, nơi đó là tiệm cầm đồ duy nhất ở thành ngầm.

Có rất nhiều người bên ngoài cửa hàng.

Chủ tiệm kiểm tra rương của cậu, sau khi thấy quần áo bên trong liền lộ ra vẻ ghét bỏ, hắn ta nói: " Cậu Giản, quần áo của cậu chúng tôi không có cách nào để nhận." ”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: "Tại sao?" 

Vì để bán được mọi thứ nhanh hơn.

Giản Thành Hi nhặt lên một cái áo, khoa tay múa chân nửa ngày: "Đây không phải là rất đẹp sao, hơn nữa còn rất mới, ông thu đi, trong nhà tôi còn có hai đứa nhỏ đói bụng đang chờ, ông xem như là đang giúp đỡ chúng tôi cũng được !”

Chủ tiệm bất đắc dĩ thở dài: "Không phải tôi không muốn giúp anh, chỉ là chúng tôi cũng không có tiền thu mua số quần áo này. Hiện tại chiến sự phía trước căng thẳng, hoàn cảnh của chúng tôi cũng rất khó khăn. Từ mười mấy năm trước Đại thiên sứ nhất tộc bỗng nhiên diệt vong, cây Mẫu thụ khô kiệt, tinh cầu của chúng ta không còn được hưởng sự che chở của cây thần nữa, thỉnh thoảng lại xuất hiện tình huống thú nhân tinh thần bị bạo tẩu, trùng tộc bên ngoài nhân cơ hội tấn công. Hiện tại tôi nhận được tin tức nội bộ,  nghe nói có ngoại tộc gần đây vẫn vòng vo bên ngoài tinh cầu chúng ta, chuẩn bị tấn công chúng ta! ”

Giản Thành Hi hỏi: "Vậy chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?" ”

“ Đúng vậy!” Chủ tiệm có chút u sầu mở miệng nói: "Nhưng có thể làm sao bây giờ, tôi cũng muốn giúp cậu lắm Giản tiên sinh, nhưng nhà chúng tôi cũng khó khăn, mẹ già tôi bệnh nằm liệt giường, vợ con thì đều bị bệnh nặng, ngay cả chân tôi cũng bị tàn tật, hiện tại ngoại trừ dựa vào làm chút việc làm ăn nhỏ này, cũng chỉ có thể lĩnh một chút tiền trợ cấp sinh hoạt mới có thể sống qua ngày”

Giản Thành Hi ngẩn người: "Còn có thể nhận tiền trợ cấp sinh hoạt sao”

Chủ tiệm liếc nhìn Giản Thành Hi một cái, nói: “ Nếu hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn, anh có thể nộp đơn tại văn phòng của thành ngầm ..."

Sau đó, 

Hắn liền nhìn thấy mắt Giản Thành Hi sáng lên, cậu đã xách vali chạy ra ngoài: "Cảm ơn anh đã chỉ cách! ”

......

Trên đường phố của thành ngầm

Văn phòng nằm ở trung tâm của thành ngầm, là một cây cổ thụ ngàn năm tuổi, cây này nở rộ cành lá tươi tốt, có không ít người ra vào, nếu ở hiện đại chính là tương tự như là ủy ban thành phố.

Giản Thành Hi nắm tay Toái Toái, trên lưng cõng Lệ Trầm.

Lệ Toái Toái nhìn đại sảnh phía trước, ánh mắt người qua lại đều dừng trên người ba người bọn họ, mang theo thăm dò cùng đánh giá, cô bé có chút khẩn trương dựa sát vào Giản Thành Hi: "Ba..."

Giản Thành Hi an ủi cúi đầu nói: "Không sao Toái Toái không sợ, chúng ta chỉ đến đây làm chút việc, chỉ cần điền vào mẫu đơn ở chỗ này, xin trợ cấp, là chúng ta có thể lấy được tiền cơm. ”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé cùng anh trai mình liếc nhau một cái, cũng không biết lần này trong hồ lô của ba lại muốn bán gì.

Cả gia đình bước vào.

Chịu trách nhiệm tiếp đón bọn họ là một bà lão đã có tuổi.

Khi bà lão nhìn thấy Giản Thành Hi, liền lật tờ giấy trên bàn và nói: "Cậu làm gì?" 

Giản Thành Hi trả lời: “Chúng tôi muốn nộp đơn xin nhận tiền trợ cấp. ”

“Tiền trợ cấp?” Ánh mắt của bà lão dừng lại ở Giản Thành Hi cùng bọn nhỏ, sau khi phát hiện bọn nhỏ ăn mặc rách rưới, thở dài nói: "Không được. ”

Giản Thành Hi trợn tròn mắt: "Vì sao? ”

Bà lão đẩy kính và nói: " Trợ cấp là dành cho gia đình cực kỳ khó khăn đó. ”

Giản Thành Hi lập tức tiến lên nói: "Chúng tôi đặc biệt khó khăn, nhà chúng tôi còn không khó khăn sao, bà có thể đến nhà tôi xem một chút, mạng nhện đều có thể xếp mấy vòng, tuyệt đối tìm không ra một hạt gạo, bà nhìn xem hai đứa nhỏ nhà tôi đều gầy thành cái dạng gì, chân con trai tôi còn bị thương, hiện tại thiếu tiền chữa bệnh, cái này cũng không tính là khó khăn sao? ”

......

Bà lão không đồng tình: "Nhưng cậu vẫn là một người khỏe mạnh, phải không?" 

Giản Thành Hi dừng lại.

"Nếu cậu đã có tay có chân, có thể chăm sóc tốt hai đứa nhỏ." Bà lão xua tay nói: "Không đủ điều kiện để nộp đơn xin tiền trợ cấp. ”

Giản Thành Hi khiếp sợ, cậu không ngờ tới xin tiền trợ cấp còn phải nghĩ biện pháp đánh tàn phế bản thân nữa mới được.

Nhưng muốn để cho cậu mà thật sự ra tay với mình, cậu cũng... Không thể xuống tay!

Lệ Toái Toái nhìn bà lão có chút hung dữ, có chút sợ hãi lôi kéo Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi an ủi sờ sờ đầu con gái, trong lòng cũng rất rối rắm, cậu vừa mới đến thế giới này làm sao có thể có tiền tiêu, nếu như không nhận được tiền trợ cấp, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Bà lão thúc gục họ nói: “ Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau đi nhanh lên!" 

Giản Thành Hi cũng không có cách nào, đành dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Nhưng ngay khi cậu xoay người, lại nhìn thấy điều khoản để được cấp phí trợ cấp treo trên tường cách đó không xa, ở phía dưới cùng có một dòng chữ nhỏ: [Thân nhân liệt sĩ hoặc người có đóng góp lớn cho xã hội có thể nộp đơn xin cấp trợ cấp. ứ n g d ụ n g t.y.t]

Trên bàn bà lão vẫn còn một tách trà chuẩn bị cầm lên uống. 

Đột nhiên 

Giản Thành Hi xoay người lại, khí thế cả người khác hẳn lúc nãy, bây giờ cậu đi tới trước bàn vỗ một cái: “ Tôi muốn xin tiền trợ cấp. ”

Ly trà trong tay bà lão run rẩy, bà nói: “ Tôi đã nói không được” 

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Chồng tôi là liệt sĩ. ”

Bà lão sửng sốt: "Hả? ”

Giản Thành Hi vì tiền trợ cấp cũng liều mạng, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, hốc mắt chậm rãi chuyển đỏ, chợt ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa nhỏ, diễn kịch: "Chồng tôi ba năm trước đã đi tòng quân, anh ấy đi sớm, để lại con nhỏ nheo nhóc và một góa phụ ở nhà bơ vơ, cả đời anh ấy chỉ có hai đứa con này, đáng tiếc anh ấy đã chết trong trận chiến, bọn trẻ và tôi không có chỗ dựa, hiện tại muốn nhận tiền trợ cấp cũng không nhận được a..."

Trong căn phòng chìm vào trong im lặng. 

Bà lão trợn mắt há hốc mồm.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm: "..."

Ba vì có thể lấy tiền để cùng tình nhân bỏ trốn, thật sự là bất chấp tất cả mà.

......

Hố đen vũ trụ

Khắp nơi một màu xanh biển mênh mông, trong một trùng động tối đen cả ngày không thấy ánh mặt trời.

Thiên thạch thỉnh thoảng rơi xuống, phát ra tiếng động lớn, mặt đất nứt ra từng mảnh, nguy hiểm rình rập xung quanh.

Lệ Lăng Phong nằm ở phía sau một tảng đá lớn, trên áo giáp màu bạc của hắn còn sót lại một chút vết máu màu xanh của Trùng tộc, khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông lạnh lùng như lưỡi dao, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt vô tình lạnh như băng đó không có chút cảm xúc nào.

Xung quanh hắn là những tàn tích và những bức tường đổ nát, tất cả đều chứa đầy xác chết của quân Trùng tộc.

Người đàn ông chịu đựng cơn đau nhức thấu xương lan khắp cơ thể vì tinh thần bạo tẩu, không ai có thể chịu đựng được nỗi đau như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.

Lệ Lăng Phong chậm rãi giơ tay lên, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình tin nhắn, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười có chút tàn nhẫn.

Không thể tưởng tượng được, hắn thế mà lại trọng sinh.

Kiếp trước hắn vì đế quốc dốc sức, phải tốn mất năm năm mới hoàn toàn tiêu diệt trùng động, mang theo một thân nhiệt huyết trở về.

Lại không nghĩ tới, vợ của hắn hồng hạnh xuất tường cùng người bỏ trốn, hai đứa nhỏ của hắn thân bị tàn tật, ở khu ổ chuột trong thành ngầm chịu hết lăng nhục cùng tra tấn, đã không còn hình người, đế vương kiêng kỵ sức mạnh của hắn, sau khi lợi dụng hắn để diệt những kẻ phản đồ liền trở mặt vô tình, thay thuốc của hắn làm hại hắn tinh thần bạo tẩu mà mất mạng.

Hắn thân mang quân công, là nguyên soái chiến công hiển hách.

Nhưng hắn lại không thể bảo vệ tốt con của mình, thậm chí chết trong tay quân vương mình dốc sức phục vụ.

Số phận dường như lại trêu đùa hắn, cho hắn trọng sinh trở về quá khứ. 

Lúc này là năm tinh nguyên thứ 39, kiếp trước còn hai năm nữa là  hắn có thể tiêu diệt hoàn toàn trùng tộc, bây giờ thời gian sớm hơn rất nhiều, hắn có được ký ức kiếp trước, nên sẽ không cần lâu như vậy.

Có thuộc hạ nhanh chóng chạy tới: "Tướng quân! ”

Lệ Lăng Phong thu lại suy nghĩ, liếc mắt nhìn người kia một cái: "Nói. ”

Thuộc hạ thở hổn hển bẩm báo: "Chúng ta đã kiểm kê xong, trùng tộc phương bắc gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, hiện giờ phía nam còn sót lại chắc chắn chính là Trùng Vương ở sâu trong trùng động, chỉ cần tiêu diệt nó, chúng ta có thể mở hắc động về nhà! ”

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt gật đầu, mở miệng nói: "Đại bản doanh của trùng tộc không ở phía nam, tiếp tục đi về phía bắc. ”

Tất cả mọi người đều ngẩn người, không rõ.

Lệ Lăng Phong nhìn lướt qua bọn họ một cái, thấp giọng nói: " Là thủ pháp che mắt mà thôi, đám quân trùng tộc vây chúng ta tại đây chẳng qua chỉ là lính cảm tử, mục đích chính là vì dẫn chúng ta đi hướng nam. ”

Phó tướng có chút xúc động nói: "Điều đó có nghĩa là chúng ta đã đến rất gần sào huyệt của bọn chúng, nếu chúng ta có thể tìm được sào huyệt, giết chết Trùng Vương, liền có thể về nhà!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kích động.

Ba năm rồi, lúc bọn họ vừa mới bị hút vào đều cho rằng sẽ sống không nổi, không nghĩ tới thật sự có một ngày có thể đi ra ngoài.

Phó tướng ngồi xuống bên cạnh, nói: "Ba năm, liên lạc của chúng ta với thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt, không biết ở nhà như thế nào." ”

Một người lính khác cũng phụ hoạ: "Đúng vậy. ”

Bên trong sa mạc của trùng động, trong lòng mỗi người đều là nỗi nhớ người thân và người yêu ở nhà.

Mọi người mỗi người một câu nói. 

Phó tướng liếc nhìn Lệ Lăng Phong một cái, cho rằng hắn cũng nhớ người nhà, liền tiến lại gần an ủi nói: "Tướng quân, phu nhân  của ngài khẳng định cũng rất nhớ ngài, chờ lần này trở về thấy ngài lập chiến công, không biết sẽ vui mừng thế nào nữa! ”

Lệ Lăng Phong nhếch môi, đáy mắt xẹt qua châm chọc.

Giản Thành Hi sẽ nhớ hắn?

Nếu như là kiếp trước lúc vẫn còn yêu cậu vợ nhỏ thì có thể hắn sẽ tin, nhưng hiện giờ hắn cũng không còn suy nghĩ ngây thơ nữa.

Nói không chừng lúc này, Giản Thành Hi đang bận đi hẹn hò với tình nhân rồi!

Phó tướng ngồi bên cạnh Lệ Lăng Phong, nhiều lần mở cổ tay liên lạc của mình ra, thở dài nói: "Chúng ta chỉ có thể nhận được tin nhắn từ người của mẫu tinh, nhưng bởi vì ở trong hắc động của trùng tộc bị che chắn tín hiệu, không có cách nào trả lời. Mấy năm nay vợ tôi vẫn gửi cho tôi những bức ảnh của các con, bọn chúng đều lớn như vậy rồi, tôi rất muốn trở về ôm bọn họ. ”

Lệ Lăng Phong nghĩ đến hai đứa nhỏ của mình, mím môi, tay đặt ở một bên bất giác siết chặt.

Phó tướng nhỏ giọng nói: "Tướng quân, phu nhân khẳng định cũng gửi ảnh cho ngài đi, bọn họ vốn là tộc tinh linh, ba năm thôi, bộ dáng chắc hẳn sẽ không biến hóa gì..."

Lệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, phó tướng liền thấy sau lưng phát lạnh. Biết là hắn đang không vui, phó tướng lập tức câm miệng không dám nói chuyện nữa mà lập tức bỏ chạy. Hắn mới không dám chọc vị Diêm vương sống này.

Bốn phía đều là niềm vui của các tướng sĩ đối mặt với cơ hội sắp trở về gặp lại người thân.

Lệ Lăng Phong trong lòng lại một mảnh tĩnh mịch, mấy năm nay, đừng nói là gửi ảnh, Giản Thành Hi thậm chí ngay cả tin nhắn, tin tức giả vờ quan tâm một chút cũng không chịu gửi cho hắn!

Chết tiệt.

Cậu ta không quan tâm đến hắn chút nào sao?

Quên đi, đã sớm biết cậu ta là loại người gì rồi không phải sao.

Có gì phải thất vọng.

Con ngươi Lệ Lăng Phong âm trầm, đang nghĩ, bỗng nhiên tin tức vang lên một tiếng, nam nhân sửng sốt, bởi vì đây không phải là thanh âm khác, chính là tin tức đến từ đế quốc, ngoại trừ Giản Thành Hi không có khả năng sẽ có người khác.

Chẳng lẽ...

Trong lòng của cậu ấy kỳ thật vẫn có mình?

Lệ Lăng Phong cúi đầu, khôi giáp màu bạc xẹt qua ánh sáng lạnh như băng, chiến thần khát máu chậm rãi mở thiết bị thông tấn ra, trong mắt là sự chờ mong mà mình cũng không phát hiện ra.

【Công dân 9087 Lệ Lăng Phong Xin chào, người nhà của ngài đã đăng ký xác nhận tử vong cho ngài, trải qua thủ tục phán đoán của chúng tôi, đơn này được chấp thuận, từ nay trở đi có thể được hưởng phúc lợi tiền trợ cấp như sau xxxxx】

“......”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp