Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 46 : CHƯA BAO GIỜ HỐI HẬN


5 tháng

trướctiếp

 

Giản Thành Hi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải chuyện xấu hổ như vậy trong đời.

Nhưng mọi người đều ở đó, cậu cũng không dám từ chối.

Nhưng Bá Ân ở phía sau Lệ Lăng Phong đi tới, anh ta mặc một bộ đồ gọn gàng, trông rất đứng đắn, mỉm cười nói: “Giản tiên sinh, cậu định kiểm tra như thế nào, rơi từ cửa sổ xuống sao?” 

Lời này như hỏi trúng tử huyệt của cậu.

Sắc mặt Giản Thành Hi trắng bệch, có thể nói là hết đường chối cãi

Cậu nhìn thoáng qua Mễ Lạp Kiệt.

Mễ Lạp Kiệt, thân là đồng phạm, vậy mà lại không có nghĩa khí quay mặt đi, để cậu tự sinh tự diệt.

Giản Thành Hi tức giận tới khó thở.

Khi cậu đang vắt óc để tìm cho mình một cái cớ.

Một giọng nói phát ra từ cửa sổ trên tầng bốn: “Ba ơi!”

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên, thấy Lệ Toái Toái khuôn mặt buồn thiu đang đứng trong văn phòng của Mễ Lạp Kiệt, không biết đã đứng đó bao lâu: “Toái Toái?”

Lệ Toái Toái hỏi: “Baba đã giúp Toái Toái nhặt đồ chơi vướng trên cây được chưa?” 

Giản Thành Hi có cảm giác như đã được cứu, vội vàng nói: “Nhặt rồi, con ở yên đó ba lên liền!”

Bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!” 

Vấn đề đã được giải quyết dễ dàng.

Giản Thành Hi quay đầu nhìn Bá Ân, bắt gặp ánh mắt dò xét của  người nọ, liền nói: “Khiến ngài chê cười rồi.” 

Bá Ân xua tay: “Đâu có, tôi chỉ nghĩ rằng Giản tiên sinh rất tốt với đứa nhỏ thôi.” 

Giản Thành Hi cười nói: “Còn không bằng anh, Alice có một người mẹ thương bé còn chưa đủ, anh còn muốn thêm người khác.” 

Nụ cười trên khuôn mặt Bá Ân cứng đờ.

Giản Thành Hi thốt lên một tiếng “à”, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trông rất ngây thơ, nhích lại gần tướng quân nhà mình: “Thật xin lỗi, chuyện này hình như không nên nói ra phải không?”

Bá Ân tức giận tới mức bàn tay run run.

Những người khác ở phía sau mím môi cười.

Bá Ân nuốt xuống cục tức này, nhìn Lệ Lăng Phong nói: “Lệ nguyên soái, nhà ngài đã có hai đứa nhỏ, hiện tại còn chuẩn bị sinh đứa thứ ba, đừng để phu nhân quá mệt mỏi, tôi nghĩ ngài cũng nên thêm một người giúp san sẻ.”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn hắn, nói: “Không cần. Giáo dục và nuôi dạy con cái không phải là việc riêng của một người.” Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp và mạnh mẽ, anh nhìn Bá Ân nói: “Tổng bí thư có thời gian rảnh để quan tâm đến phu nhân nhà tôi, không bằng đến thăm người vợ đang bị bệnh thì hơn.” 

Nụ cười của Bá Ân không giữ nổi, anh ta chỉ có thể nói: “Chuyện đó là đương nhiên.” 

Trong mắt Bá Ân ẩn giấu lạnh lùng.

Tình hình chính trị khó lường, Lệ Lăng Phong nắm giữ gần như toàn bộ sức mạnh quân sự, trên vạn người dưới một người.

Hắn không thể làm gì được đối phương.

Nhưng chỉ cần hắn kết hôn với con gái lớn của Phất Khắc Tư.

Tài phú của đế quốc nằm trong tay hai người bọn họ, hắn ta sẽ không còn phải kiêng dè Lệ Lăng Phong nữa!

***

Buổi chiều, 

Giản Thành Hi dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi trường học.

Bọn họ còn chưa đi được bao xa thì nhìn thấy phó tướng đang đợi ở bên ngoài, người nọ đi tới, nói: “Phu nhân, nguyên soái bảo tôi đến đón ngài.” 

Giản Thành Hi nhìn thấy chiến hạm chuyên dụng của Lệ Lăng Phong, gật đầu: “Cảm ơn anh.” 

Cậu đưa hai đứa nhỏ lên chiến hạm.

Giản Thành Hi để các con chơi trong phòng nghỉ bên ngoài rồi tự mình đi vào  cabin nơi Lệ Lăng Phong đang xem văn kiện.

Giản Thành Hi đi tới nói: “Kiểm tra sức khoẻ hôm nay có vấn đề gì không?” 

Lệ Lăng Phong đặt tài liệu xuống, nói: “Như bình thường thôi.” 

Giản Thành Hi đi đến bên cạnh bình nước, rót một ly nước rồi uống nửa ly. Sau đó quay đầu nghi ngờ nhìn anh: “Anh nói vậy là sao, là kết quả không tốt à?” 

Lệ Lăng Phong đáp: “Đều là vết thương cũ mà thôi. 

Giản Thành Hi cũng đã nhìn thấy người của anh, quả thật có rất nhiều vết thương cũ.

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy những vết sẹo đó trông thật khủng khiếp. Nhưng sau đó nghĩ lại, ở cái nơi mà chim không thèm ị đó suốt ba năm , ai sẽ không mắc bệnh chứ?

Cậu phải tìm cách giúp Lệ Lăng Phong bồi dưỡng thân thể.

Lệ Lăng Phong không tiếp tục nói về vấn đề này, mà chỉ nói: “Hôm nay em ở bệnh viện làm gì?” “

Cậu suýt nữa bị sặc nước chết.

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, quân phục kín đáo và văn nhã, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng đẹp trai, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu: “Đừng nói với tôi, em thật sự có thai.” 

Giản Thành Hi kêu oan: “Làm sao có thể, tôi... chúng ta còn chưa…... làm sao có thể?”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, mặt vô cảm nhưng lời nói chấn động: “Em đang phàn nàn rằng tôi làm việc không đủ nỗ lực sao?” 

Lừa đám người kia thì được. Nhưng chuyện trên giường chỉ có hai người họ biết.

Mặt  Giản Thành Hi ửng đỏ, nói: “Không có!” 

Cậu hoàn toàn không biết, trái nghĩa của ‘không’ chính là ‘có’.

Lệ Lăng Phong thu hồi ánh mắt nói: “Hôm nay không phải là ngày đưa Lệ Trầm đi khám.”

Giản Thành Hi biết rằng mình không thể giấu được đối phương.

Gia đình này không biết làm sao, mọi người đều thông minh hơn cậu!

Trong cabin lâm vào im lặng.

Lệ Lăng Phong nhìn Giản Thành Hi, cậu vợ nhỏ của anh đang cầm cái ly, trông khá xấu hổ, có lẽ chưa ai nói cho em ấy biết là ‘em ấy không giỏi nói dối’.

Có lẽ là vì không tin tưởng anh nên mới không muốn nói.

Tại sao em ấy lại đến Mễ Lạp Kiệt sau lưng anh? Hay là em ấy đang có kế hoạch rời bỏ anh một lần nữa?

Mễ Lạp Kiệt làm sao dám giúp em ấy.

Trong lòng Lệ Lăng Phong lướt qua vô số suy nghĩ, đủ loại tưởng tượng không ngừng tuôn ra, ánh mắt âm u.

Giọng nói yếu ớt của Giản Thành Hi truyền đến: “Nói thì anh không được tức giận đó!”

Anh đã đoán đúng rồi?

Giọng nói của Lệ Lăng Phong mang theo chút nguy hiểm: “Em nói đi.” 

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, nói: “Tôi lén đi thăm mẹ Alice, còn mang Alice theo cùng, suýt chút nữa đã bị quản gia của bọn họ bắt được!” 

“......”

Lệ Lăng Phong mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Giản Thành Hi lo lắng: “Sao anh không nói gì?” 

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Em trèo cây là vì chuyện này sao?” 

“Nếu không thì vì sao chứ?” Giản Thành Hi dường như sợ Lệ Lăng Phong sẽ không biết mình đã phải vất vả như thế nào, lập tức kể khổ: “Anh không biết đâu, cái cây kia rất dễ trèo, nhưng quan trọng là trên cây có rắn. Thật đáng sợ, con rắn to như vậy, nó còn phát ra tiếng, chính là âm thanh này...”

Lệ Lăng Phong ngắt lời cậu: “Em không cần phải miêu tả cái này.”

Giản Thành Hi có chút tiếc nuối: “Ồ.”

Lệ Lăng Phong lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh, Giản Thành Hi chợt nhận ra rằng mình có thể đã gây thêm phiền toái cho đối phương.

Cậu cũng không muốn nhưng ai ngờ mọi chuyện thành ra như vậy đâu?

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ, vừa định nói thì nghe thấy Lệ Lăng Phong lên tiếng: “Có bị rắn cắn không?”

“Không.” Giản Thành Hi vui vẻ nói: “Nó còn chưa kịp cắn, tôi đã ngã xuống rồi.” 

Lệ Lăng Phong: “...”

Đây là một chuyện đáng tự hào sao?

Có điều, dù chuyện có lớn đến đâu, mà xảy ra trên người Giản Thành Hi cũng trở nên bình thường.

Giản Thành Hi dường như cũng hiểu rằng vừa rồi mình thật sự có hơi mất mặt, sờ mũi nói: “Alice, là bạn học của Toái Toái, cô bé rất muốn gặp mẹ, nhưng Bá Ân đã nhốt lại và không cho đứa nhỏ gặp cô ấy. Alice thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải xa mẹ rồi! Không biết người mới của Bá Ân là người như thế nào, vợ cả của Bá Ân đã chịu khổ cùng với anh ta nhiều năm như vậy, mà bây giờ .…” 

Lệ Lăng Phong lại cầm tài liệu lên nhìn, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: “Đây là số mệnh mà cô ấy tự chọn.” 

Giản Thành Hi nghẹn lại, hiểu sâu sắc hơn về mức độ lạnh lùng của chồng mình, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy mà anh vẫn chọn tôi.”  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn cậu.

Người đàn ông không nói nhiều, nhưng vẫn mang cho người khác cảm giác áp bách.

Giản Thành Hi trong lòng có chút hoảng hốt, vừa muốn cứu vãn tôn nghiêm của mình, Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Tôi không hối hận.”

Cậu ngạc nhiên, thậm chí cậu còn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.

Lệ Lăng Phong nói: “Tôi không hối hận vì đã chọn em.” 

Giản Thành Hi trong tiềm thức cảm thấy không thể nào, dù sao nguyên chủ cũng đã làm nhiều chuyện sai trái, cậu đưa mắt nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ bên ngoài, lắp bắp: “Nhưng... Nhưng anh, nhưng tôi...”

Lệ Lăng Phong nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ hối hận vì đã không giết Vương Triết sớm hơn.” 

“......”

Thật cảm động.

Chiến hạm trở về nhà.

Vượng Tài ở trong sân chạy nhảy phấn khích.

Con người chết tiệt, thật sự để gia ở nhà một mình, gia sắp chết đói rồi!

Giản Thành Hi nhìn dáng vẻ hưng phấn của Vượng Tài, cúi người xuống sờ sờ đầu nó: “Không ngờ Vượng Tài bây giờ lại dính người như vậy.”

Toái Toái thò người qua nói: “Có phải vì nó biết rằng chỉ có ba mới cho nó ăn không?” 

Giản Thành Hi nói: “Sẽ không đâu, Vượng Tài không thông minh được như vậy.” 

Long nhãi con: “...”

Sớm muộn gì nó cũng phải khè chín bọn họ.

Lệ Lăng Phong từ sau đi tới. Giản Thành Hi nói với anh: “Anh có muốn sờ Vượng Tài không? “

Lệ Lăng Phong thờ ơ đứng một bên, nhìn con sủng vật, nó liền co rụt lại, phát ra tiếng ư ử sợ hãi.

Từ nhỏ anh đã không được người khác ưa thích, anh cũng không có nhiều tình cảm với động vật nhỏ, nếu không phải cậu vợ nhỏ và con anh rất thích nó, anh đã sớm tiễn nó rồi.

Vượng Tài cảm nhận được sát ý, co rúm người lại.

Giản Thành Hi thấy nó không thích nên không ép buộc, thả đi.

Khi hai đứa nhỏ về đến nhà, chúng liền đi làm bài tập.

Ban ngày, Giản Thành Hi gần như không có ở nhà, nhưng may là ở nhà có sẵn nhiều nguyên liệu nấu ăn, nên cậu làm món mì sợi đơn giản để ăn tối.

Cho một ít bột ngũ cốc từ tinh cầu khác vào máy ép. Bật công suất đến mức tối đa.

Chỉ là bột mì này không đủ mịn, Giản Thành Hi thầm nghĩ nếu có máy xay thì tốt rồi, nhưng bây giờ trên thị trường không có loại máy này, có lẽ cậu phải tự làm một cái

Đang mải suy nghĩ, lúc quay đầu lại thấy Lệ Trầm đang đứng sau lưng.

Giản Thành Hi giật mình vỗ vỗ ngực, đi tới cúi người xuống, giọng dịu dàng nói: “Tiểu Trầm, sao con lại xuống đây.”

Lệ Trầm ngẩng mặt lên, giọng nói của cậu bé rất nhẹ nhàng: “Con khát nước.” 

Sau hơn một tháng điều trị, mặc dù chân của Lệ Trầm vẫn không khỏi hẳn, nhưng bé đã có thể miễn cưỡng đi lại được, Giản Thành Hi luôn khuyến khích bé đi bộ thường xuyên hơn.

Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Máy lọc nước trong phòng học nước rồi, chờ một chút, ba sẽ rót cho con.” 

Lệ Trầm nhìn máy xay bên cạnh Giản Thành Hi nói: “Ba muốn xay bột đúng không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! 

Giản Thành Hi ngạc nhiên, gật đầu nói: “Đúng vậy, mà cái này xay không được mịn lắm, không biết trên thị trường có cái nào tốt hơn không?” 

Thân hình nhỏ bé của Lệ Trầm đứng bên bếp nhìn chăm chú cái máy.

Giản Thành Hi đưa cốc nước cho bé: “Được rồi, con về làm bài tập đi.” 

Lệ Trầm gật đầu.

Giản Thành Hi vốn tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng qua một lúc, khi cậu đang tiếp tục dùng máy xay các loại bột khác, đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng: “Ba.” 

Giản Thành Hi quay lại: “Tiểu Trầm?”

Lệ Trầm cầm một quyển sổ trong tay, cánh tay nhỏ bé giơ lên, đưa bản vẽ cho Giản Thành Hi: “Như thế này sẽ xay bột càng mịn.” 

Giản Thành Hi nhận lấy quyển sổ, ngạc nhiên mở to mắt.

Cậu có thể đảm bảo rằng đứa nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy máy xay, nhưng trên bản vẽ còn chưa hoàn thiện, lại thật sự đang vẽ cấu trúc tương đối hoàn chỉnh của một máy xay!

Giản Thành Hi ngạc nhiên nói: “Đây là máy con thiết kế cho ba xay bột à?”

Wa

Con trai cậu là thiên tài nhỏ!

Người cha già vui mừng đến mức muốn lau nước mắt!

Lệ Trầm đứng bên bếp, khẽ nói: “Không phải.” 

Giản Thành Hi sững sờ: “Thế thì?” 

“Lúc thí nghiệm mô phỏng cuộc sống của chuột hamster, thầy giáo đã hỏi con phải làm gì với xác của những con chuột hamster khác sau khi chúng bị giết.” Lệ Trầm chỉ vào bản vẽ, khoa tay múa chân: “Dùng cái máy này nghiền xác chết thành bùn là được rồi.”

Tay Giản Thành Hi run lên một chút: “Sao con lại muốn nghiền nát, không thể chôn hay sao?” 

Đôi mắt đen láy của Lệ Trầm rất bình tĩnh: “Bởi vì nghiền nát thì thực vật rất dễ hấp thu, trong sân của hamster trồng rất nhiều cây ăn quả.” 

Giản Thành Hi: “...”

Thật biết quan tâm mà.

Cậu sắp không thể nhìn vào bột mì của mình nữa rồi!

Sao con nhà cậu lại hung tàn như vậy?

Không đúng chút nào, những đứa nhỏ ba tuổi khác đều nói ‘chuột hamster thật dễ thương’ sao?!

Cậu run rẩy cầm bản vẽ trong tay, nhìn thấy Lệ Lăng Phong từ trên lầu đi xuống, người đàn ông nhìn thấy hai ba con đang đứng trong bếp, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 

Giản Thành Hi nhìn anh như nhìn một vị cứu tinh, mở miệng nói: “Ừm... Tôi đang xem chiếc máy xay bột mì mà Tiểu Trầm thiết kế.”

Lệ Lăng Phong đi tới, cầm lấy bản vẽ.

Giản Thành Hi nghe thấy anh nhìn đứa nhỏ nói: “Con vẽ sao?” 

Lệ Trầm gật đầu.

Lệ Lăng Phong nhìn bản vẽ, nghiêng mặt nhìn Lệ Trầm: “Cái này không phải để xay ngũ cốc.” 

Giản Thành Hi tò mò hỏi: “Làm sao anh biết?” 

Chẳng lẽ phương pháp nghiền xác chết này là do anh chỉ cho đứa nhỏ sao?

Lệ Lăng Phong đặt lại bản vẽ vào tay đứa nhỏ, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi đã từng thiết kế một cái tương tự.” 

Giản Thành Hi: “...? “

Hai cha con các anh đúng là không lẫn đi đâu được!

***

Lệ Trầm trở lại phòng làm bài tập của mình.

Giản Thành Hi đè nén những lời phun tào trong lòng, tiếp tục nấu ăn.

Mì đã nặn xong, cậu cho một ít nước vào để luộc bột, đây là công việc thủ công.

Lệ Lăng Phong đứng bên cạnh, xắn tay áo lên, lên tiếng: “Em nghỉ đi, để tôi!”

Giản Thành Hi kinh ngạc nhìn đối phương, đôi tay ấy cả ngày trên chiến trường, gần như chỉ cầm súng, cậu nói: “Không, không cần đâu, tôi tự mình làm được rồi.” 

Lệ Lăng Phong đã bưng chậu mì qua, thấp giọng nói: “Đây là bữa cơm của cả nhà, không phải tôi đã nói rồi sao, sẽ không làm em phải mệt đâu.”

Giọng nói của anh trầm thấp và êm ái.

Giản Thành Hi nghe vậy, không hiểu sao lại có chút ngơ ngẩn.

Lời nói của anh vào ban đêm dưới gốc cây trong bệnh viện, cậu chỉ cho rằng anh thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ rằng anh rất nghiêm túc.

Trước kia, cậu thường nghe người khác nói.

Có một số người khi yêu luôn thích nói những lời ngọt ngào dễ nghe.

Lệ Lăng Phong thường không hay nói gì ngọt ngào với cậu, nhưng anh luôn đối xử rất tốt với cậu.

Ánh đèn vàng ấm áp rơi xuống người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh, Giản Thành Hi nhìn anh dùng đôi tay có phần vụng về của mình để giúp cậu nặn bột, không biết tại sao lại cong khóe miệng, bật cười.

Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn cậu: “Có chuyện gì vui mà cười?”

Giản Thành Hi sờ sờ mũi, chột dạ nói: “Không, không có gì.” 

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt càng sâu: “Bột dính trên mặt em kìa.” 

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Thật sao?”

Trong phòng khách không có gương, cậu vội vàng muốn lau mặt, nhưng không biết mình đã lau sạch chưa, vì thế ngẩng mặt lên hỏi đối phương: “Còn dính nữa không?” “

Cậu vừa rồi lau mặt bằng tay áo, khiến mặt dính nhiều hơn trước.

Lệ Lăng Phong nhìn cậu, cong môi.

Giản Thành Hi bị nụ cười của đối phương làm cho bối rối, ngượng ngùng: “Chưa sạch à?” 

Lệ Lăng Phong: “Ừ.”

Giản Thành Hi vốn cũng không nghĩ nhiều, trước kia cậu không phải là người chú ý đến ngoại hình, thế nhưng khi ở trước mặt Lệ Lăng Phong, không biết vì sao cậu rất để ý, vì vậy cậu quay mặt đi: “Trông có buồn cười lắm không?” 

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Không, rất đẹp.” 

Giản Thành Hi quay lại, nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”

Lệ Lăng Phong đặt mì đã làm xong sang một bên, đôi mắt đen sâu thẳm, anh nhìn cậu, giọng điệu chậm rãi ung dung, trêu chọc cậu: “Ừ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” 

Giản Thành Hi sững sờ, đầu tiên là chưa phản ứng kịp, sau khi hiểu ra, vành tai đỏ bừng, đỏ như máu.

Hây da!

Ai có thể trả lại cho cậu tướng quân nghiêm túc ngày xưa được không! 

Có người đang giở trò lưu manh! Ai đến bắt người đi!!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp