Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 33 SINH THÊM EM CHO TỤI NHỎ.


6 tháng

trướctiếp

 

Khi bà Lý xuất hiện, những người ở đây đều kinh ngạc.

Ở trong khu, bà Lý có thể nói là lớn tuổi nhất, cũng coi như là người già có uy tín nhất, Bà lão đã nhiều năm chưa từng xen vào bất cứ việc gì trong khu, không ai ngờ bà vậy mà sẽ xuất hiện vào lúc này. 

Bà Lý chống gậy đi tới, đầu tóc bạc phơ, giọng nói già nhưng đầy vang dội: "Thời gian qua, Giản Thành Hi là người thế nào, các ngươi đều là rõ như ban ngày, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm ra phố bán hàng, nếu đứa nhỏ này cùng Vương Triết kia thật sự có cái gì, chẳng lẽ còn phải vất vả như vậy sao?"

Giản Thành Hi có chút cảm kích nhìn về phía bà lão: "Bà……"

Bà Lý lại nói tiếp: "Bà không phải thiên vị con, cũng không phải nói chuyện giúp con, bà chỉ là không quen nhìn một số người làm những chuyện bất nhân bất nghĩa còn chẳng biết xấu hổ mà la làng!"

Ba A Hổ sửng sốt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Có bà Lý đi đầu, những người dân khác  cũng mở miệng nói:

"Tôi tin tưởng Thành Hi."

"Ngày đó tôi với Thành Hi bày quán cạnh nhau, Vương Triết tới tìm cậu ấy, bị cậu ấy từ chối." 

"Hai người bọn họ chắc chắn là không có tư tình gì." 

"Chắc chắn là có hiểu lầm rồi."

Giản Thành Hi nhìn về phía dì Lưu, dì ấy vậy mà lại nói giúp cậu. Hai người trước kia vẫn luôn bày quán cạnh nhau,  nhưng cũng không có nói chuyện gì mấy, không nghĩ rằng ở lúc quan trọng sẽ lên tiếng nói giúp cậu.

Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình.

Giản Thành Hi nhìn về phía dì Lưu.

Dì Lưu quăng cho cậu một ánh mắt yên tâm, nói ∶ "Cho dù bọn họ thật sự từng có cái gì, Tiểu Hi dù có đi tìm tình nhân lại làm sao! Con người không phải thánh nhân, ai mà không có sai lầm, đương nhiên cũng nên lựa chọn tha thứ cho cậu ấy không phải sao!"

Giản Thành Hi ∶ "……" Câu này cũng không cần nói đâu.

Ba A Hổ thấy tình thế bắt đầu chuyển biến xấu, chửi ầm lên nói "Các người, các người có phải hay không thấy chồng tôi bị bắt, cho nên liền bắt đầu một đám không nói tình nghĩa, lật mặt không nhận người đúng không? Các người đã quên lúc trước đều nịnh bợ nhà chúng tôi như thế nào sao!"

Mọi người nhìn nhau, đều không nói chuyện.

Dì Lưu mở miệng nói: "Ba A Hổ, lời này của cậu không đúng rồi, nói cứ như là chúng tôi bắt nạt cậu vậy, chồng cậu tham ô vật tư, vốn chính là tội không thể tha, sao lại là chúng tôi sai rồi"

Ba A Hổ phỉ nhổ nói: “Thôi đi, cô thì biết cái gì mà nói !"

Dì Lưu cười nhạt một tiếng nói: "Tôi có nói bậy hay không, thử đi lục soát nhà chẳng phải sẽ biết sao?"

Một từ làm bừng tỉnh người trong mộng.

Ba A Hổ như là nhớ tới cái gì, lảo đảo đứng dậy, đẩy đám người ra liền hướng về nhà mà chạy.

Nhưng mà, còn không có chạy được vài bước. 

"Đoàng"

Một tiếng súng nổ qua phía chân trời. Ba A Hổ ngã gục trên mặt đất.

Súng trong tay Lệ Lăng Phong không có khói bụi, kỹ năng bắn súng tinh chuẩn gọn gàng không một động tác thừa. Người đàn ông mặc quân trang nâng lên hạ xuống cánh tay, chậm rãi thu súng.

Quản lý vật tư Tiết mở to hai mắt nhìn, kêu rên ra tiếng: "Lệ Lăng Phong, ngài làm gì, ngài vẫn là người sao, lại dám giết vợ tôi, cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, tôi hôm nay phải……"

Giày quân đội lạnh băng nặng nề dẫm lên cánh tay đang múa may.

Lệ Lăng Phong trên cao nhìn xuống gã, gương mặt lạnh lùng không có bất luận biểu tình gì, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Ngài Tiết không cần cánh tay này nữa đúng không?"

Quản lý vật tư Tiết lập tức ngậm miệng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Rõ ràng là một người đàn ông, lúc này vậy mà lại bị dọa tiểu ra quần, chật vật nằm trên mặt đất tràn đầy bùn hôi.

Binh lính tới mang Ba A Hổ đi.

Mọi người đều đứng xa xa mà nhìn, không ai dám phản kháng, không ai dám nhúc nhích.

Gió lạnh gào thét xuyên qua, lạnh lẽo, người dân trong khu đứng cạnh nhau, nhìn bá chủ trong khu đang nằm ở trên mặt đất.

Quản lý vật tư Tiết rơi lệ mở miệng nói: "Ngài rốt cuộc muốn làm gì, tôi chẳng qua là tay sai thôi, có thể lấy bao nhiêu chứ? Có bản lĩnh ngài đi tìm Bệ Hạ đi, tôi là quản lý vật tư do Bệ Hạ đích thân phong, đây là lệnh bài của tôi, tôi được bảo vệ, ngài không thể đụng đến tôi!"

Lệ Lăng Phong ánh mắt lạnh lẽo: "Là ai chỉ thị ngươi đổi vật tư"

Quản lý Tiết cắn răng không nói lời nào, chỉ giơ ra lệnh bài trên tay. Như thể làm vậy thì người khác không có cách nào làm gì được gã vậy.

"Vèo"

Một âm thanh sắc bén truyền vào màng nhĩ.

Con dao lạnh băng sắc bén xuyên qua lệnh bài, chém lệnh bài thành hai khối, lưỡi dao lạnh lẽo thẳng tắp cắm vào mặt đất.

Khoảng cách với mặt của quản lý Tiết chỉ có gang tấc. Con dao kia giống như vẫn còn mang theo lệ khí.

Quản lý Tiết trừng lớn đôi mắt, không dám tin nhìn đối phương ∶ "Ngài, ngài lại dám giết người được Bệ Hạ thân phong, ngài không sợ chết sao?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

" Ike kia ta còn dám giết." Lệ Lăng Phong ánh mắt ngăm đen mà thâm thúy, như là một bức họa cực kỳ đẹp, giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo: "Hay là ngươi muốn đi xuống đó chào hỏi với người đó?"

Có một tia máu đỏ thắm chảy xuống từ trên mặt quản lý Tiết, mang theo mùi máu tươi.

Một luồng khí lạnh thấu xương toát ra từ trên người.

Quản lý Tiết lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, loại sợ hãi làm hắn trở nên vô lực, không dám nhúc nhích.

Gã trừng lớn đôi mắt nhìn Lệ Lăng Phong, như là nhìn một  quái vật khủng bố và điên cuồng.

"Xin, xin đừng giết tôi mà!" quản lý Tiết âm thanh run run rẩy rẩy: "Tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả mà. Thật ra, khoản vật tư này đến tay chúng tôi thì đã không đủ, tôi thề, thật sự không đủ, vốn phải là năm mươi vạn tinh tệ, vậy mà chỉ tới một nửa. Đám người Thiên Không Thành kia không có coi binh sĩ Thành Ngầm là con người, đến trong tay chúng tôi đã ít ỏi không có mấy…"

Quản lý Tiết nước mắt giàn giụa: "Tôi không có cách, tôi thật sự không có cách nào. Không lấy hàng kém thay hàng tốt, tôi làm sao đi báo cáo kết quả công tác!"

Phó tướng nhịn không được xông tới nói: "Vậy vì sao lại không báo cáo lên!"

"Báo cáo?" quản lý Tiết cười khổ: "Báo đi nơi nào? Ngài cho rằng một nửa kia đi đâu, binh sĩ Thành Ngầm trở về có khoảng chừng mười mấy vạn người, mà binh sĩ Thiên Không Thành thì chỉ có hơn hai vạn. Thế nhưng hơn hai vạn người này lại được chia hơn một nửa vật tư, tôi phải đi nơi nào báo cáo đây!!"

Kể từ khi hoàng thất Y Lan được thành lập, trên thành lập, tinh cầu này liền phân chia cấp bậc rõ ràng.

Chín đại chủng tộc ở Thiên Không Thành được xưng là ‘quý tộc cao quý’, mà người Thành Ngầm được gọi là ‘tàn phế phẩm, bỏ đi’ là dân thường khó khống chế tinh thần lực, không thể hoàn toàn hóa hình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo tẩu. 

Thiên Không Thành hưởng thụ phần lớn tài nguyên trên tinh cầu này.

Tiền tài, danh tiếng.

Bọn họ trời sinh liền có thể có được những thứ tốt nhất.

Ngay cả vật tư lần này đều có thể đúng lý hợp tình mà được chia nhiều hơn!!

Sau khi nói xong, quản lý Tiết khóc thút thít nói: "Căn bản không có nơi để báo, tôi phải đi đâu đây, mục nát, từ trên xuống dưới đều mục nát cả rồi…"

Lệ Lăng Phong chậm rãi ngồi xổm xuống.

Quản lý Tiết có chút hoảng sợ nhìn hắn, muốn lui về phía sau, lại tránh không khỏi cánh tay hữu lực của người đàn ông nắm lấy cánh tay vô lực của hắn: "Đừng, Đừng mà, a……"

Cánh tay bị Trật khớp được chỉnh lại đúng vị trí.

Lệ Lăng Phong đứng dậy, nói với phó tướng phía sau "Đi liên lạc với người quản lý binh sĩ ở Thiên Không Thành, Trương Hạo."

Phó tướng dò hỏi nói: "Ngài là muốn hắn ta……"

"Số tiền bị nuốt vào như thế nào, thì nhổ ra như thế ấy." Lệ Lăng Phong liếc nhìn phó tướng, trầm giọng nói ∶ "Trong vòng ba ngày dựa theo số lượng đầu người đem tất cả khoản tiền đổi thành vật tư hoàn thành phát cho toàn quân, nếu không, cách chức tại chỗ."

Quản lý binh sĩ Thiên Không Thành vốn là đại thiên sứ Ike.

Quản lý Tiết kinh ngạc nói "Ngài điên rồi sao, tài nguyên phân phối của binh sĩ Thiên Không Thành và Thành Ngầm là quy định từ trước tới nay! Dân thường chúng ta không có tư cách cùng bọn họ……"

Trên mảnh đất thê lương và cằn cỗi.

Người dân cách đó không xa quần áo đơn bạc, bọn họ đứng cạnh nhau, đều nhìn người mặc áo giáp, đứng thẳng tắp giữa  một vũng máu.

Lệ Lăng Phong đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: "Hiện tại tôi là nguyên soái, quy định tự nhiên là do tôi quyết."

Quản lý Tiết chần chờ nói: "Nhưng cái quy định này đã tồn tại hàng trăm năm nay, hiện tại nếu lại sửa đổi, đám người Thiên Không Thành sẽ đồng ý sao?"

Lệ Lăng Phong nhướng mày, trên cao nhìn xuống hắn, âm thanh lãnh đạm ∶ "Ta hỏi ngươi, nếu không tuân thủ quy định của Thiên Không Thành thì ngươi sẽ chết sao"

Đây là vị đại nguyên soái đầu tiên và duy nhất xuất thân từ Thành Ngầm xóm nghèo bọn họ. Lời đồn nói hắn tàn nhẫn khát máu, cực kỳ đáng sợ.

Quản lý Tiết quỳ trên mặt đất lâu rồi liền quên mất phản kháng, có chút hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng, run run nói∶ "Nếu tôi không tuân thủ quy định của Thiên Không Thành, sẽ phải chịu tra tấn, còn có thể sẽ phải ngồi tù, sau đó……"

Tiếng nói của gã dừng lại khi thấy của Lệ Lăng Phong khóe môi cười lạnh.

"Nếu không tuân thủ quy định do tôi định ra."

Lệnh bài đại biểu quyền uy của Thiên Không Thành bị giày quân đội màu đen không chút lưu tình dẫm dưới chân.

Lệnh bài bị nghiền nát trong đất.

Quản lý Tiết ánh mắt hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong, bên tai là giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, rõ ràng bình tĩnh lại giống như là ác ma: "Ngươi sẽ chết ngay bây giờ."

"……"

***

Chạng vạng

Cổng khu lại trở nên yên tĩnh.

Giản Thành Hi mang đứa nhỏ về nhà, tiếp tục chuẩn bị cho việc chuyển nhà.

Trong khu lời đồn nổi lên bốn phía, đã không thích hợp bọn nhỏ sinh hoạt, cậu đem đồ vật trong nhà đều thu dọn xong, khi tất cả đều sắp xếp tốt, xe tới đón cậu cũng tới rồi.

Lệ Lăng Phong từ trong xe bước xuống.

Khi Giản Thành Hi nhìn thấy anh thì hơi ngẩn người.

Lệ Lăng Phong đi đến trước mặt cậu nói: "Đã thu dọn xong rồi sao?"

Lệ Lăng Phong duỗi tay cầm lấy đồ vật trong tay cậu.

Giản Thành Hi theo bản năng rụt rụt, cậu không muốn làm phiền đối phương, chính là lúc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người đàn ông lại có chút hoảng hốt.

Lệ Lăng Phong con ngươi trầm trầm, thấp giọng nói: "Em sợ tôi."

Giản Thành Hi lắc lắc đầu.

Lệ Lăng Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hình như hiểu ra cái gì, mở miệng nói: "Chuyện lúc trưa dọa em sao?"

Rốt cuộc hắn trước nay đều không có ở trước mặt cậu thẩm vấn người khác, mà cậu vợ nhỏ của hắn thật sự là quá mức yếu đuối, bị dọa cũng là bình thường.

Giản Thành Hi nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Không có."

Lệ Lăng Phong ngoài ý muốn nhướng mày.

"Tôi cảm thấy anh làm rất đúng, cũng đòi lại công đạo cho những người khác." Giản Thành Hi nghiêm túc nói: "Sợ hãi khẳng định là có một chút, nhưng là tôi biết anh không có sai."

Lệ Lăng Phong nhìn mặt cậu, muốn tìm được chút lời giả tạo trên gương mặt đó.

Nhưng mà đôi mắt kia là như vậy sạch sẽ, thuần túy.

Cách đó không xa, hai đứa nhỏ từ trong phòng đi tới, vừa lúc đi đến bên cạnh hai người.

Giản Thành Hi nhìn con, tiếp tục giải thích nói: "Tôi không nhờ anh hỗ trợ là bởi vì tự tôi có thể giải quyết, tôi cũng không có yếu đuối như thế, dù sao tôi cũng là đàn ông mà, không tin anh xem, mấy cái này nhẹ như bỡn đó mà!"

Túi trong tay bị cậu xách lên.

Bởi vì quá nặng, khiến tay cậu run run, Giản Thành Hi âm thầm mắng một chút nguyên chủ thân thể không biết cố gắng.

Lệ Toái Toái giọng non nớt vang lên:  "Baba, trông mệt quá nha."

Giản Thành Hi sao có thể chịu thua trước mặt đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã nghẹn đỏ cũng muốn mạnh miệng ∶ "Ba không có mệt, đây là hưng phấn vui sướng, lao động là vinh quang mà."

Lệ Lăng Phong gật gật đầu nói: "Tôi vốn muốn nói với em, tôi có mang theo vài binh sĩ giúp em dọn đồ, nhưng nếu em đã vui như vậy thì……"

Giản Thành Hi ngạc nhiên∶ "Cái gì?"

Túi đồ kia nháy mắt bị ném vào trong tay Lệ Lăng Phong.

Giản Thành Hi mỉm cười đi đến trước mặt mấy binh sĩ phía sau Lệ Lăng Phong: "Làm phiền mọi người rồi, còn lại đều ở trong phòng, từ từ làm, không vội không vội."

Lệ Toái Toái và Lệ Lăng Phong "……" 

Baba/ em ấy đúng là biết cách lật mặt mà.

……

Toàn bộ đồ vật cần mang theo cơ bản đều được các binh sĩ chuyển đến trên phi thuyền, chuẩn bị dọn vào trong nhà mới.

Khi ngồi trên phi thuyền, hai đứa nhỏ đều rất kích động!

Toàn bộ phi thuyền thật sự rất lớn, bên trong có lưu quang cabin đầy cảm giác khoa học kỹ thuật. Phi thuyền mỏng như cánh ve nhưng không gian bên trong lại rất lớn, điện tử bình trên khoang điều khiển biểu hiện các loại số liệu và nút bấm xem không hiểu, ghế dựa hình vòm được thiết kế phù hợp hoàn mỹ với cơ thể con người.

Sau khi phi thuyền cất cánh, Lệ Toái Toái ghé vào cửa kính cảm khái ∶ "Oa… Thật là cao!"

 Giản Thành Hi đứng ở bên cạnh Lệ Lăng Phong, cậu đi qua ngăn con gái ∶ "Toái Toái, không được tới gần như vậy, baba đã dạy con rồi, chuyện gì cũng phải thành thục ổn trọng giống ba ……"

Khi đến gần bên cửa sổ.

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua cửa kính, cả người ghé sát lại, ngắm nhìn cảnh đêm hoa mỹ của Thành Ngầm từ trên cao, nhịn không được cảm khái ∶ "Oa…… Thật là đẹp."

Hai ba con động tác giống nhau như đúc.

Lệ Trầm ngồi bên cạnh Lệ Lăng Phong im lặng nhìn hai người, đồng thời thở dài.

……

Toàn bộ phi thuyền đều rất lớn, nơi chốn đều là sự vật mới mẻ.

Đến từ thế kỷ 21 liền phi thuyền cũng chưa thấy Giản Thành Hi rốt cuộc từ hưng phấn bình tĩnh lại, cậu bảo hai đứa nhỏ đi xem bản đồ rồi đi vào khoang điều khiển.

Lệ Lăng Phong liếc hắn một cái: "Xem đủ rồi sao?"

Giản Thành Hi cảm thấy cậu như đồ nhà quê, sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói ∶ "Là con gái anh muốn nhìn, tôi chẳng qua là cùng xem thôi……"

Nói ra lời này chính cậu đều chột dạ.

Lệ Lăng Phong nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Giản Thành Hi có chút bực, nhưng là cậu đúng là tiểu nhà quê không sai, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng: "Nhà của chúng ta ở đâu vậy?"

Lệ Lăng Phong chỉ một chỗ trên bản đồ: "Ở chỗ này."

Giản Thành Hi thò đầu qua, phát hiện đây là một hòn đảo độc lập ở Thiên Không Thành. Ở trên hòn đảo, nhà bọn họ là lớn nhất, mà ở chung quanh cũng có một ít dinh thự khác.

"Những nhà này là ai ở?" cậu hỏi: "Cũng giống như anh sao?"

Lệ Lăng Phong nhàn nhạc mở miệng nói ∶ "Phó tướng của tôi, còn có một ít binh sĩ có chiến công, có lẽ cũng sẽ có một ít đại thần trong hoàng tộc."

Quần đảo độc lập do đồi núi lớn lớn bé bé tạo thành, nhìn từ xa thì trông như là vật thể bay hình chùy khổng lồ, khu dân cư trên đảo có thể là nhà quý tộc ở nhiều đời, gia đình nguyên soái ở dinh thự có diện tích lớn nhất, có cả vòng phòng hộ, cũng coi như là một loại bảo vệ.

Giản Thành Hi nhìn cái tên trên nhà bọn họ, như là phát hiện chuyện gì kinh hỉ lắm: " Tướng quân, anh xem trên nhà của chúng ta có chữ nè." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lệ Lăng Phong gật gật đầu.

Kỳ thật những thứ này hắn đã sớm quen thuộc.

Chính là cậu vợ nhỏ của hắn lại như là phát hiện sự vật mới lạ mà vui vẻ.

Nếu như là người khác hắn chỉ cảm thấy ồn ào, nhưng nhìn bộ dáng Giản Thành Hi lải nhải nói về tương lai của nhà bọn họ, hắn không hiểu lắm nhưng vẫn tình nguyện lắng nghe.

Rốt cuộc ———sau khi Giản Thành Hi nói xong, Lệ Lăng Phong mở miệng nói: "Tới bên kia em không thể tiếp tục gọi tôi là Lệ tướng quân."

Giản Thành Hi ngẩn người: "Vì sao?"

Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: "Em là vợ của tôi, ngày mai còn phải cùng tôi tiến cung gặp mặt Bệ hạ, nếu em nói chuyện với tôi xa lạ như thế, những người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

Giản Thành Hi cũng nghĩ đến chuyện này, đúng là không thể gọi như vậy.

Có điều……

Cậu có chút chần chờ nhìn về phía Lệ Lăng Phong: "Vậy tôi phải gọi như thế nào?"

Cậu còn đang nghĩ ngợi, hai đứa nhỏ đang chơi đùa phía sau cabin đã xuất hiện ở cửa. Lệ Toái Toái búi tóc kiểu natra nhìn qua ánh mắt sáng lấp lánh.

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn: "Toái Toái"

Lệ Toái Toái chạy tới, Lệ Trầm đi theo phía sau.

Giản Thành Hi kéo tay bé nói "Toái Toái không phải đang chơi à, sao lại tới đây?”

Lệ Toái Toái dựa vào Giản Thành Hi, bé gái đôi mắt long lanh, mở miệng nói: "Toái Toái biết ba nên gọi cha là gì."

Giản Thành Hi sửng sốt: "Con biết ư?"

Cô bé gật đầu nói "Ba nên gọi cha là xãaa ơi……"

Giản Thành Hi nhanh chóng che miệng đứa nhỏ, đầu tiên là cười cười với Lệ Lăng Phong, sau đó cúi đầu nhìn con gái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con học ai đó!"

Lệ Toái Toái vô tội nói: "Ở tiệc tối hôm trước Toái Toái nghe thấy cô bác sĩ chính là gọi chú phó tướng như vậy."

Giản Thành Hi "……"

Hình như Lệ Lăng Phong bên cạnh có chút vừa lòng, nhướng mày nhìn con gái: "Toái Toái thật thông minh."

Giản Thành Hi hít một hơi thật sâu, vừa thẹn vừa bực ∶ "Tướng quân!"

Lệ Lăng Phong hình như cũng cảm thấy đùa quá mức cũng không tốt, chậm rì rì mở miệng nói: "Em cứ gọi như trước kia là được!"

Giản Thành Hi nghẹn.

Làm sao cậu biết nguyên chủ gọi thế nào? Cậu nói không ra lời a!

Bên này Giản Thành Hi lâm vào rối rắm, Lệ Lăng Phong nhưng thật ra rất thản nhiên, không chút hoang mang, thậm chí còn bớt chút thời gian nhìn văn kiện!!

"Tích"

Phi thuyền truyền ra âm thanh của máy móc.

"Sắp tới Thiên Không Thành, khoảng cách vị trí mục tiêu còn tám trăm mét."

Toàn bộ phi thuyền hạ xuống, theo khoảng cách kéo gần, mọi người đều thấy rõ bộ dạng dinh thự trên đảo nhỏ, đó là một tòa lầu các vô cùng xinh đẹp được xây dựng ở giữa sông núi, tòa nhà to như vậy tổng cộng chia làm ba tầng, mỗi một tầng đều có cửa sổ có thể nhìn toàn cảnh mặt đất, mặt đất sạch sẽ ngăn nắp, quan trọng nhất chính là, ở trong sân còn có suối nước nóng!

Giản Thành Hi mở to hai mắt.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong vang lên bên tai: "Chính là nơi này."

Giản Thành Hi cùng hai đứa nhỏ đều ghé vào cửa sổ phi thuyền nhìn xem, tâm tình của cậu sung sướng, kích động tới hồn nhiên quên mình, quay đầu lại cười nói ∶ " Phong ca, anh xem, ở đó còn có xích đu."

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu nhìn cậu.

Giản Thành Hi chính mình cũng sững sờ ở tại chỗ, cậu sao lại …… sao lại đột nhiên gọi lên cái tên này?

Phi thuyền dừng lại trên mặt đất.

Lệ Lăng Phong đứng lên bế Lệ Trầm, Lệ Toái Toái chạy xuống khoang phi thuyền, ở dưới kêu ∶ "Baba, mau lại đây, Toái Toái muốn cùng ba cùng đi ngồi xích đu!"

Giản Thành Hi hoàn hồn từ trong tự mình ngây người.

Trong nháy mắt, có một cảm xúc khác thường xẹt qua trong lòng, có điều đã bị cậu cứng rắn xem nhẹ.

Người một nhà ở cửa nhìn thấy nhà phó tướng cũng đang dọn tới đây, hai nhà khoảng cách không xa, phó tướng giơ tay hành lễ rồi mới nâng hành lý đi.

Bác sĩ chậm rì rì đi phía sau phó tướng mỉm cười nói ∶ "Tiểu Hi à, hai nhà chúng ta về sau cũng coi như là hàng xóm, người đàn ông của tôi mấy ngày hôm trước phụ trách mua một ít cơ sở nội thất cho hai nhà, tôi cũng chọn một ít lễ vật nhỏ tặng cho cậu, hy vọng cậu sẽ thích."

Giản Thành Hi nghi hoặc dò hỏi nói: "Lễ vật gì vậy?"

Bác sĩ nhếch môi nói: "Cậu sẽ biết ngay thôi!"

Giản Thành Hi luôn cảm thấy không phải là chuyện tốt, bất quá cũng không muốn xem nhẹ ý tốt của người ta, liền gật gật đầu nói ∶ "Cảm ơn."

Bác sĩ ý cười càng thêm mờ ám:"Không cần khách khí."

Dọn đến nhà mới mọi người tự nhiên đều là vui vẻ, tuy rằng Giản Thành Hi trong lòng có nghi hoặc cũng thực mau liền vứt ra sau đầu.

Đi cùng Lệ Lăng Phong và con vào nhà mới, tất cả sự vật mới mẻ trên thế giới này đều lọt vào tầm mắt, thang máy và cửa sổ công nghệ cao, phòng trẻ em cũng rất lớn, ngay cả giường cũng từ giường đá đổi thành chiếc giường mềm mại như đám mây.

Bọn nhỏ có phòng mới vô cùng vui vẻ.

Giản Thành Hi mỉm cười, sờ sờ đầu hai đứa nói ∶ "Vui không?"

Lệ Toái Toái gật gật đầu "Vui ạ!"

Giản Thành Hi trong lòng cũng rất chờ mong, cậu mong bọn nhỏ sẽ tràn ngập hy vọng đối với tương lai, liền mở miệng nói: "Chúng ta dọn đến nơi đây, về sau Toái Toái liền có thể cùng anh trai đi học trường học càng tốt. Lúc đó liền có thể học được càng nhiều tri thức, cũng không cần tiếp tục ngủ giường đá nữa, đổi phòng mới, có thích không?"

Hai đứa nhỏ gật gật đầu.

Giản Thành Hi rất kiên nhẫn dò hỏi nói: "Toái Toái thích phòng này sao"

Giản Thành Hi cho rằng cô bé sẽ nói giống như công chúa.

Không nghĩ tới Lệ Toái Toái kích động nói: "Toái Toái rốt cuộc giống hoàng hậu ở trong lâu đài, sau này Toái Toái cũng muốn nỗ lực chế tạo ra quả táo và……"

Giản Thành Hi vội vàng nói sang chuyện khác, cậu không muốn xem nhẹ con trai, kiên nhẫn dẫn đường đứa nhỏ nói chuyện ∶ "Tiểu Trầm thì sao, con thích phòng mới này không?"

Tính cách Lệ Trầm luôn rất trầm mặc, thấp giọng nói "Con càng thích trường học mới."

Giản Thành Hi mắt sáng rực lên, con trai thật là có chí khí, cậu khó nén kích động nói: "Tiểu Trầm muốn đi trường học mới để kết thêm bạn mới sao?"

"Không phải." Lệ Trầm đôi mắt bình tĩnh nâng lên, không chút nào che giấu mở miệng ∶ "Tới trường học mới hẳn là có thể học được càng nhiều tri thức, đến lúc đó con liền có thể nghiên cứu ra cơ giáp lợi hại hơn……"

Giản Thành Hi da đầu tê dại, vội vàng nói: "Đồ vật chuyển nhà tới đều đặt ở cửa, ba đi sắp xếp lại một chút, các con ngoan ngoãn tự đi tắm rửa, lát nữa ba sẽ tới được không?"

Hai đứa nhỏ rất nghe lời, cậu dặn dò xong liền đi.

Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu dọc theo thang lầu đi vào tầng cao nhất, phát hiện nơi này là phòng ngủ lớn, cũng chính là phòng ngủ chính.

Đây hẳn là chính là phòng ngủ của cậu và Lệ Lăng Phong, không nghĩ tới chính là, nơi này vậy mà lớn vô cùng, đêm nay chính là cậu và Lệ Lăng Phong cùng nhau trải qua đêm đầu tiên sao, lại nói tiếp cậu thật sự chưa từng cùng Lệ Lăng Phong cùng nhau ngủ a……

Được rồi.

Chỉ là đơn thuần ngủ mà thôi, có thể có chuyện gì đâu

Giản Thành Hi đi tới, bỗng nhiên phát hiện giường trong phòng ngủ chính hình như cùng phòng trẻ em không giống nhau, trên  chăn còn đặt một cái cái nút, mặt trên dán tờ giấy có chữ viết của bác sĩ : "Ngạc nhiên chưaaaa~~"

Đây là cái gì?

Giản Thành Hi hơi nghi ngờ  món quà bất ngờ của bác sĩ, nhưng vẫn là nhịn không được lòng hiếu kỳ mà ấn xuống.

Bỗng nhiên ————

Theo cái nút ấn xuống, màu sắc trong phòng đã biến thành bảy màu, ngay cả trần nhà đều xuất hiện một chiếc gương, hoàn chỉnh chiếu lên giường. Không chỉ có như thế, thậm chí cách đó không xa ngăn tủ bắn ra tới hoa hoè loè loẹt món đồ chơi nhỏ. Còn có cơ quan không biết từ nơi nào đến rải cánh hoa.

Giản Thành Hi: "..."

Liền ở lúc cậu còn đang khiếp sợ trừng lớn mắt, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Lệ Lăng Phong chậm rãi bước tới cửa phòng ngủ, đem mọi thứ trong phòng thu vào trong mắt, ánh mắt người đàn ông dừng ở trên người cậu.

Điều khiển từ xa trong tay Giản Thành Hi rớt xuống đất, hết đường chối cãi ∶ "Tôi… tôi, anh nghe tôi giải…"

"Không ngờ." Lệ Lăng Phong âm thanh trầm thấp mà có chút khàn khàn, nhướng mi, ý vị thâm trường nhìn cậu: "Em rất muốn cho bọn nhỏ thêm hai đứa em sao?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp