Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 30 CHUYỂN NHÀ ĐẾN THIÊN KHÔNG THÀNH


6 tháng

trướctiếp

 

Buổi sáng, sau khi Giản Thành Hi nói chuyện lý tưởng sống với bọn nhỏ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Cho dù cảnh trong mơ kia có thể là tương lai, chỉ cần có cậu ở đây, cậu sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cậu không có chí hướng cứu vớt thế giới, nhưng cậu muốn cứu vớt hai đứa nhỏ của mình.

Trên chiếc giường cách đó không xa truyền đến tiếng ho khan.

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, cậu bước nhanh đến bên cạnh giường, quan tâm nhìn bà Lý∶ “Bà tỉnh rồi à.”

Bà Lý từ từ mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Bà đang ở đâu vậy?”

Giản Thành Hi trả lời bà: “Bà cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tối hôm qua quảng trường Thành Ngầm xảy ra chút chuyện, có điều hiện tại đều đã được giải quyết, không có vấn đề gì lớn.”

Bà Lý thở dài nhẹ nhõm, gật gật đầu nói∶ “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật sự làm bà già sợ chết khiếp, bà còn tưởng rằng là Trùng tộc đánh vào…”

Trong lòng Giản Thành Hi cũng có chút buồn bực.

Không phải vì cái gì khác, chỉ là thời gian qua lâu như vậy, chiến tranh vẫn để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người. Người dân sống trong gian khổ, khó được an bình.

“Bà ơi, bà đừng sợ.” Lệ Toái Toái từ bên cạnh bước nhỏ chạy tới, bé dựa vào giường nói: “Cha con đã đánh quân Trùng tộc chạy rồi.”

Bà Lý cười cười nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là Toái Toái của chúng ta thông minh, bà đã già rồi.”

Giản Thành Hi còn đang vui mừng con gái được giáo dục tốt, biết an ủi người già, lại không nghĩ tới, Lệ Toái Toái nhấc cằm, giọng nói trong trẻo mở miệng: “Không phải do tuổi tác, là do bà quá nhát gan thôi. Có điều bà cũng không cần lo lắng, bởi vì ba nói rồi, mỗi người đều có tính cách không giống nhau, cho nên Toái Toái sẽ không cười bà đâu.”

Bà Lý : “…” Cảm ơn, bà đã “được” an ủi rồi.

Giản Thành Hi hoàn toàn không nghĩ tới tiểu ma nữ này sẽ nói như vậy, vội vàng kéo con gái qua, cười nói: “Toái Toái nói đùa thôi, bà đừng để ý, nếu bà thấy không khỏe thì trước hết hãy nghỉ ngơi ở đây đi, cháu mang hai đứa nhỏ đi rửa mặt.”

Bà Lý thật sự cảm thấy hơi mệt, liền gật đầu đồng ý.

Giản Thành Hi dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Thời kỳ thú giai của Lệ Trầm còn chưa hoàn toàn kết thúc, một lát sau lại biến trở về hình thú, Giản Thành Hi lấy quần áo của mình làm túi ngủ cho bé.

Sau khi làm xong, cậu nhỏ giọng nói với Lệ Toái Toái: “Ba xuống lầu nấu bữa sáng, Toái Toái chăm sóc anh trai được không?”

Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Dạ được.”

Giản Thành Hi yên tâm đi xuống lầu, lại không ngờ mới vừa đi đến tầng trệt thì chạm mặt Lệ Lăng Phong vừa từ ngoài cửa đi vào.

Một buổi tối không gặp, người đàn ông đã thay quần áo mới, là bộ quân phục màu xanh biển. Sau khi cởi bỏ bộ áo giáp nặng nề và lạnh lẽo, chiếc áo sơmi và quân phục lại trong anh bớt đi lạnh lùng, nhiều thêm một chút  uy nghiêm của người ở địa vị cao. Huy hiệu quân đội trên vai in hình những ngôi sao đại biểu cho vinh dự, đôi chân thon dài đi giày quân đội màu đen, cúc áo trên cài rất kỹ, rất gọn gàng, chỉ có một phần cổ áo bị kéo ra một chút.

Rất hợp với người này, vừa bảo thủ vừa có chút điên rồ.

Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu vào.

Giản Thành Hi nhìn cảnh tượng này, có chút hoảng hốt, thật lòng mà nói, bề ngoài này chính là gu của cậu, nhưng người đàn ông này thì lại là kiểu người nguy hiểm mà nằm mơ cậu cũng không dám sấn tới.

Lệ Lăng Phong thấp giọng mở miệng: “Nhìn tôi làm gì?”

Giản Thành Hi đang ôm quần áo và tạp dề, nghe vậy thì hồi thần, mở miệng nói: “Công việc của anh hoàn thành rồi ư?”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Người bị ảnh hưởng bởi tai họa đã được sơ tán hết, các sĩ quan bảo vệ trong Thành Ngầm cũng đã bị bắt đi điều tra, hôm nay hẳn là sẽ có phán quyết.”

Giản Thành Hi nghe hiểu tương đối: “Tốt rồi, những người này được Bệ hạ giao trọng trách lại không làm đàng hoàng, dẫn sói vào nhà, đúng là sớm nên bị trừng phạt.”

Lệ Lăng Phong đáy mắt âm trầm: “Bọn họ từng bắt nạt em sao?”

Giản Thành Hi nhớ lại, cậu đúng là đã từng bị Vương Triết uy hiếp, có điều cậu không muốn nhắc đến người này, liền lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ là đã thấy qua mà thôi.”

Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu, cũng không hỏi tới cùng.

Trên lầu truyền đến tiếng động.

Là tiếng của Lệ Toái Toái, cô bé chạy đến đầu cầu thang nói “Baba, Toái Toái đói bụng.”

Giản Thành Hi nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ, vội vàng nói∶ “Trong ngăn tủ còn hai bình dịch dinh dưỡng, để ba lấy cho các con.”

Lệ Toái Toái lắc đầu, nhìn ba mình bằng đôi mắt ngập nước, dè dặt nói: “Toái Toái muốn ăn bánh rau.”

Thứ đó tiện lợi lại không đắt. 

Trong nhà không có tiền, Giản Thành Hi luôn ăn bánh rau, để lại dịch dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ uống, sau này cũng không biết là ai phát hiện chuyện này, hai đứa nhỏ mỗi ngày đều đòi ăn bánh rau.

Giản Thành Hi cười cười nói: “Hôm nay chúng ta không chỉ ăn bánh rau, còn có thể uống dịch dinh dưỡng.”

Lệ Toái Toái trên mặt nở rộ nụ cười: “Thật sao baba? Vì sao vậy?”

Đương nhiên là bởi vì về sau có cha các con, trong nhà không cần tiết kiệm như vậy nữa. Có điều lời này không thể nói thẳng ra.

Giản Thành Hi dừng một chút, hắng giọng nói∶ “Đây là để ăn mừng. Hôm nay là ngày lành để ăn mừng cha các con chiến thắng trở về.”

Ánh mắt Lệ Toái Toái dừng ở trên người Lệ Lăng Phong, trong mắt vẫn là có chút xa cách, bé chạy xuống thang lầu, nhưng không có tới gần Lệ Lăng Phong, mà dựa vào người Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi xoa đầu con gái nói: “Ba đi gấp quần áo, Toái Toái con chờ ở đây nha.”

Lệ Toái Toái gật gật đầu nói: “Dạ.”

Giản Thành Hi ra cửa sân, treo quần áo ngày hôm qua trên giá phơi quần áo để phơi nắng.

Mà ở trong phòng, ánh mắt Lệ Toái Toái nhìn Lệ Lăng Phong không mang theo sợ hãi, chỉ có sự tò mò khi đối mặt với một người lạ. Cha trông rất nghiêm khắc và hung dữ khiến bé hơi e ngại.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Lệ Toái Toái chạy chậm đến trước ngăn tủ, kiễng chân với lấy dinh dưỡng dịch ở trong tủ.

Chiều cao của đứa nhỏ mới ba tuổi vẫn còn có chút không đủ, tay nhỏ non nớt giơ lên cao, chỉ còn một chút nữa là với tới được rồi…

Đúng lúc này, có tiếng bước chân xuất hiện ở phía sau, Lệ Toái Toái còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lơ lửng. Nguyên soái cao lớn bế bé lên dễ như trở bàn tay, thân hình nho nhỏ dựa vào cánh tay mạnh mẽ của Lệ Lăng Phong, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn cha mình.

Lệ Lăng Phong nhìn lướt qua tủ bát: “Con muốn lấy cái gì?”

Lệ Toái Toái hoàn hồn, chỉ chỉ dịch dinh dưỡng bên trong: “Cái này.”

Lệ Lăng Phong mở tủ bát ra, bước lại gần một chút, đến vị trí vừa tầm tay của đứa nhỏ. Lệ Toái Toái duỗi tay cầm lấy hai cái cái bình, trên mặt nở nụ cười.

‘Kẽo kẹt’, cửa được mở ra.

Khi Giản Thành Hi từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc nhìn cảnh này: “Toái Toái?”

Lệ Lăng Phong ôm đứa nhỏ xoay người nhìn cậu.

Giản Thành Hi vội vàng bước tới nói: “Hai người đang làm gì vậy?”

Lệ Toái Toái cầm trong tay hai cái bình nói: “Toái Toái đang lấy dịch dinh dưỡng.”

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, có chút lo lắng nhìn con gái nói: “Sao con lại bắt Lệ tướng quân bế lên vậy?”

Lệ Toái Toái còn chưa mở miệng, Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Là tôi tự mình bế nó lên.”

Giản Thành Hi trong lòng thở phào.

Có điều, khi nghiêng mặt, bỏ qua cảm xúc căng thẳng, lúc này cậu mới phát hiện cảnh tượng trước mắt này vậy mà thật hài hòa. Người đàn ông cao lớn anh tuấn trông rất uy nghiêm lại đang ôm con gái nhỏ trong tay. Từ trước tới nay Toái Toái và Tiểu Trầm đều chưa bao giờ đòi cậu bế, bởi vì thể trạng khiến cậu không bế được lâu. Thế nhưng khoảnh khắc này, ánh mặt trời rơi xuống trên người hai cha con lại ấm áp đến thế.

Có lẽ…

Có lẽ đối với hai đứa nhỏ mà nói, có cha chính là một chuyện rất tốt.

Giản Thành Hi lại gần xoa đầu con gái, tươi cười nhẹ nhàng hỏi bé: “Con có vui không?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu nói: “Toái Toái rất vui.”

Giản Thành Hi cũng muốn mượn cơ hội này bồi dưỡng tình cảm cha con giữa Lệ Lăng Phong và bọn nhỏ, cậu vội vàng hỏi: “Vì sao lại vui nè?”

Vốn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ nói mấy câu cảm động về tình thân.

Lại không ngờ, Lệ Toái Toái đôi mắt sáng ngời, trong tay cầm dịch dinh dưỡng, nghiêm túc nói: “Bởi vì có cha ở đây, Toái Toái được uống dịch dinh dưỡng và ăn bánh rau cùng một ngày.”

“…”

Đúng có chút tình cảm, nhưng thật ít ỏi.

Giản Thành Hi liếc nhìn Lệ Lăng Phong, mỉm cười tiến lại bế Toái Toái và nói: “Toái Toái lên trên lầu cùng uống với anh trai nha, ba làm bánh rau cho các con ăn.”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Dạ.”

Đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót rời đi, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Giản Thành Hi vén tay áo, nói với Lệ Lăng Phong bên cạnh∶ “Anh bận rộn cả đêm không ăn cơm, chắc là đói bụng rồi, vừa đúng lúc tôi làm bữa sáng, cùng nhau ăn đi.”

Lệ Lăng Phong không nghĩ tới cậu sẽ quan tâm tới mình.

Bận rộn suốt đêm, bôn ba khắp nơi, rất nhiều chuyện đều đang chờ hắn xử lý, còn có binh sĩ đang chờ hắn sắp xếp nhiệm vụ. Mọi người đều có việc riêng phải quan tâm, chỉ có Giản Thành Hi sẽ quan tâm hắn ăn cơm chưa.

Hắn trời sinh tình cảm thiếu hụt, thậm chí đến cơ thể của mình cũng không thèm để ý. Hình như chỉ có vợ nhỏ là còn quan tâm tới hắn hơn chính bản thân hắn. 

Giản Thành Hi vừa mặc tạp dề vừa hỏi: “Anh từng ăn bánh rau dại chưa? Trái cây trong nhà đã bán hết rồi, nếu không thì anh đã có thể ăn thử trái cây tôi trồng. Hay là lát nữa tôi ra vườn tìm xem có quả mới hay không rồi hái về cho anh.”

Lệ Lăng Phong nhìn cậu, ánh mắt có chút sâu thẳm, thấp giọng nói: “Không cần, tôi ăn quen rồi.”

Giản Thành Hi cười cười nói: “Tôi còn chưa có đưa cho anh nếm thử mà anh đã ăn rồi sao?”

Lệ Lăng Phong tắm trong nắng sớm ban mai. Người đàn ông đứng quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng dường như bao phủ một tầng bóng tối, khó nhìn ra được cảm xúc.

Lúc Giản Thành Hi chuẩn bị xoay người rời đi, hắn nói: “Ăn quen rồi.”

Giản Thành Hi dừng bước chân lại, ngoài ý muốn ngoái đầu nhìn lại, đối diện một đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói trầm thấp hữu lực của người đàn ông truyền vào tai∶ “Em làm gì tôi cũng ăn.”

Trong nhà bỗng nhiên có chút yên tĩnh.

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn lại tin tưởng cậu như vậy, lông mi mảnh dài chớp chớp, có chút chờ mong khó hiểu: “Thật sao?”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu, hắn cảm thấy cần phải cổ vũ lòng tin cho Giản Thành Hi một chút: “Lúc ở hang ổ Trùng tộc, hoàn cảnh khắc nghiệt, cho dù là thịt bị thối rữa hay thực vật lạ trên mặt đất đều sẽ trở thành tiếp tế cho chúng tôi, cho nên em không cần lo lắng.”

Giản Thành Hi: “…” Cảm ơn.

Cậu đến chỗ bếp ở trong sân, nhóm lửa, thuần thục xắt nhỏ rau dại. Gần đây cậu đã cải thiện công thức làm bánh rau dại, xắt nhỏ rau dại, đầu tiên luộc trong nước để loại bỏ vị đắng, sau đó cho vào một chút dầu mè do cậu tự làm, xào từ từ để thấm gia vị.

Có một chút khói bốc lên.

Trước kia đều là bà Lý nhóm lửa cho cậu, bây giờ bà Lý bị bệnh, nên Giản Thành Hi phải vừa nhóm lửa vừa nấu cơm.

Ngay lúc cậu hơi luống cuống tay chân, Lệ Lăng Phong từ phía sau đi tới, cầm lấy củi nói: “Để tôi.”

Giản Thành Hi không nghĩ tới đối phương sẽ làm vậy, nghi hoặc hỏi∶ “Anh có thể nhóm lửa không?”

Lệ Lăng Phong bình tĩnh mở miệng nói: “Chắc là được.”

Giản Thành Hi cho rằng trước kia đối phương đã từng nấu cơm: “Anh đã từng làm sao?”

Lệ Lăng Phong giết người không chớp mắt, mặt vô biểu tình: “Tôi buông tay cho lửa tự cháy.”

“…” Không hổ là tướng quân.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày khi cậu nấu cơm, sẽ có đế quốc đại nguyên soái giúp cậu nhóm lửa. Giản Thành Hi thấy cảm giác này có chút mới lạ, nhưng khi cậu nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Lệ Lăng Phong làm việc trông rất nghiêm túc, hoàn toàn không có thái độ qua loa lấy lệ hay không kiên nhẫn. Cứ như nhóm lửa cho cậu là một chuyện thực bình thường, cũng không bởi vì thân phận cao thấp mà khác nhau.

Sợ hãi trong lòng của Giản Thành Hi đối với người đàn ông này dường như với bớt.

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu nhìn cậu, gọi một tiếng tên của cậu: “Giản Thành Hi.”

Giản Thành Hi căng thẳng lên: “Sao vậy?”

Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “ Nên lật mặt bánh rồi.”

“… À.”

Một lát sau, bánh rau đã làm xong, khi lấy ra khỏi nồi vẫn còn mùi thơm.

Bởi vì lần này trong nhà nhiều người hơn nên Giản Thành Hi đã nấu nhiều hơn lúc bình thường một chút, cậu đặt bánh vào hai cái bát lớn. Cậu khống chế nhiệt độ khi nấu bánh rau dại cũng càng ngày càng tốt, bánh màu xanh mượt rất đẹp mắt, vỏ ngoài màu vàng nhạt, bên trong mềm mại, còn mang theo mùi thơm của rau dại.

Bây giờ vừa mới buổi sáng, nhiệt độ vừa phải.

Trên chiếc bàn nhỏ trong sân đặt bánh, Lệ Toái Toái từ trong phòng đi ra, bé nhìn thấy bánh đã làm xong thì vô cùng vui vẻ.

Giản Thành Hi đưa một đĩa bánh cho bé nói: “Bà Lý ngày hôm qua bị sợ hãi, Toái Toái mang đĩa bánh này cho bà ăn có được hay không?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu: “Dạ được.”

Cô bé làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu liền bưng đĩa xuống dưới, bé nói: “Toái Toái đưa cho bà, bà rất vui, còn khen Toái Toái.”

Giản Thành Hi nghĩ đây chính là thời cơ tốt để giáo dục đứa nhỏ chân thiện mỹ, vội vàng cười nói: “Cho nên ấy, chỉ cần chúng ta nhiệt tình chia sẻ và giúp đỡ người khác, thì sẽ được khen đúng không?”

Lệ Toái Toái ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Sau khi được khen thì sẽ mất đi một đĩa bánh sao?”

Giản Thành Hi khụ một tiếng, vội vàng nói: “Bà Lý là bạn của chúng ta, bạn bè thì phải chia sẻ với nhau, không cần so đo nhiều như vậy.”

Cậu muốn dạy đứa nhỏ ý nghĩa của tình bạn và sự sẻ chia.

Nào ngờ, Lệ Toái Toái trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nói “Con hiểu rồi.”

Giản Thành Hi mỉm cười, người cha già trong lòng tràn đầy hy vọng: “Con hiểu rồi ư?”

Lệ Toái Toái gật đầu thật mạnh “Dạ, vậy Toái Toái sau này không cần kết bạn, ba hái rau dại rất vất vả, Toái Toái không muốn chia sẻ cùng những người khác, muốn để lại cho baba và anh trai ăn!”

“.....”

Có hiểu một chút, nhưng rất ít ỏi.

Giản Thành Hi trong lòng âm thầm thở dài, cố gắng tự an ủi mình rằng con còn nhỏ, không thể vội vàng được.

Lúc cậu quay trở lại bàn ăn thì thấy Lệ Lăng Phong đang ăn bánh bột ngô, lúc này đã ăn được một miếng. Mặc dù đã bị đả kích một lần, nhưng giờ cậu vẫn có chút căng thẳng, mở miệng dò hỏi: “Thế nào?”

Lệ Lăng Phong cắn bánh bột ngô, gật gật đầu nói: “Cũng được.”

Giản Thành Hi cười cười: “Thật không? Tôi đã nói là ăn được mà, lúc trước tôi làm bánh bột ngô để bán, mới một buổi chiều đã bán hết rồi!”

Lại không nghe thấy lời khen như mong đợi.

Lệ Lăng Phong nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Em ngày nào cũng phải đi bán bánh sao?”

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn lại nghiêm túc như vậy, cậu đành phải nói∶ “Cũng không phải ngày nào cũng vậy, đôi khi tôi cũng sẽ lên núi đi hái rau dại và trái cây, cũng không vất vả lắm.”

Lệ Lăng Phong: “Vì sao?”

Giản Thành Hi chớp mắt: “Vì sao gì cơ?”

Lệ Lăng Phong dò hỏi: “Tôi để lại tiền không đủ sao?”

Giản Thành Hi thở dài nói: “Trước kia tiêu xài phung phí nên đã tiêu hết rồi, sau này mới nhận ra cuộc sống không dễ dàng. Chuyện trong nhà rất nhiều, hai đứa nhỏ cũng phải đi học, dịch dinh dưỡng cũng rất đắt đỏ. Tôi cũng không còn cách nào mới phải như vậy.”

Trong ấn tượng của Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi là một người không dính khói lửa nhân gian.

Khi bọn họ mới kết hôn, người này đừng nói là nấu cơm, thậm chí còn không thể uống được dịch dinh dưỡng.

Thế nhưng bây giờ, người mười ngón tay không dính nước này lại vì con cái mà trả giá nhiều như vậy.

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn những vết sẹo trên đôi bàn tay trắng nõn của Giản Thành Hi, ánh mắt tối sầm∶ “Tôi đã trở về, sau này không cần đi nữa.”

Giản Thành Hi không hiểu sao lại cảm nhận được cảm xúc của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Thật ra tôi cũng không mệt chút nào, cho dù trước kia có khổ, bây giờ không phải là tốt hơn rồi sao.”

Khổ tận cam lai, là chuyện mà bất kỳ ai cũng mong chờ. 

Có điều nếu như những lời này từ một kẻ ham hư vinh như nguyên chủ nói ra sẽ có một ý nghĩa khác. 

Lệ Lăng Phong im lặng một lúc lâu, mở miệng nói: “Con dấu của tân nguyên soái đang ở trong tay tôi, dinh thự tướng quân ở Thiên Không Thành đã được cấp rồi, em đi thu dọn một chút, hôm nay có thể cùng hai đứa nhỏ chuyển nhà.”

Giản Thành Hi kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?”

Cậu cũng đoán được sẽ chuyển nhà nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Lệ Lăng Phong nhướng mi nhìn cậu, ý vị không rõ∶ “Dọn đến Thiên Không Thành em không vui sao?”

Giản Thành Hi nghĩ, tới Thiên Không Thành sẽ có thể nghĩ cách  trị chân cho Lệ Trầm, liền nói: “Không có, chỉ là ở bên này lâu rồi, còn có khu vườn nữa, tôi có hơi luyến tiếc.”

Lệ Lăng Phong nói: “Nhà cây này tôi sẽ phái người trông coi, nếu em muốn thì có thể trở về thăm bất cứ lúc nào.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giản Thành Hi thở phào, nghĩ thầm nếu ngày nào đó tình cảm vợ chồng tan vỡ, cậu muốn chạy trốn, còn có thể về nhà cây.

Có điều chuyển nhà cũng là một công cuộc lớn.

Giản Thành Hi nói: “Vậy hai ngày sau hẳn đi, còn rất nhiều đồ đạc trong nhà.”

Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Thiếu cái gì có thể mua lại ở bên kia, tôi sẽ đưa thẻ và quyền hạn cho em.”

Giản Thành Hi bị sự hào phóng của hắn làm sửng sốt, nhưng vẫn nói: “Không phải, chủ yếu là chuyện chuyển trường cho Toái Toái và Tiểu Trầm, còn có trái cây trong vườn cây và một số đồ đạc trong nhà còn cần phải sắp xếp.”

Lệ Lăng Phong gật đầu nói∶ “Được. Em sắp xếp đi. Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.”

Nói đến việc dọn dẹp, nhà cây nhỏ này trông có vẻ không lớn nhưng thực tế ở đâu cũng có đồ đạc mà cậu không nỡ bỏ lại. 

Quần áo mùa thu may cho bọn nhỏ, chiếc giỏ hái trái cây, tấm rèm do chính tay cậu làm và một chiếc rương lớn đựng đầy những thứ lặt vặt. Vốn cho rằng không có nhiều việc lắm, nhưng làm rồi mới thấy nhiều, rất bận rộn.

Lúc cậu thu dọn đồ đạc, bà Lý bật khóc.

Giản Thành Hi nắm tay bà Lý nói: “Bà, cháu nghe nói lần cháu trai bà cũng đã trở về, cháu tin là sau khi xử lý xong mọi công việc tiếp theo trong Thành Ngầm, anh ấy sẽ trở về chăm sóc bà thật tốt.”

Bà Lý gật đầu nói: “Tiểu Hi, con lần này đi Thiên Không Thành, cần phải tự bảo trọng chính mình.”

Không khí vẫn rất buồn bã.

Giản Thành Hi hốc mắt đỏ hồng, cái mũi đau xót: “Bà cũng vậy.”

Bà Lý vỗ vỗ lưng cậu: “Sau khi Đến Thiên Không Thành làm gì cũng phải cẩn thận một chút. Chồng của con không phải người bình thường. Cậu ta có năng lực, có tiền đồ, đã khác xa những người đàn ông khác ở Thành Ngầm chúng ta. Con đừng giở tính tình, đừng cãi nhau với cậu ta, thành thật sinh hoạt, đừng lại nghĩ đến việc đi tìm tình nhân nữa…”

Giản Thành Hi thiếu chút nữa sặc chết, rưng rưng nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong cách đó không xa, lúng túng nói: “Được rồi, bà đừng nói nữa, bà còn nhắc đến chuyện này thì con thật sự không sống tốt nổi đâu!”

Bà Lý lại ôm cậu khóc.

Buổi tối, Thành Ngầm đặc biệt tổ chức một đêm hội lửa trại ở thành trung tâm để chúc mừng sự trở về của người thân.

Rất náo nhiệt và sống động.

Giản Thành Hi vốn không muốn đi, nhưng mấy đứa nhỏ ba tuổi rất thích những lễ hội náo nhiệt như thế này, từ buổi tối đã bắt đầu ngóng trông nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chữ ‘muốn đi’ viết rõ ở trên mặt.

Lệ Toái Toái nhỏ giọng nói∶ “Baba...”

Giản Thành Hi đang bận rộn việc chuyển nhà, do dự một chút∶ “Bên kia quá đông người, chen vào không lọt, ở bên ngoài cũng không nhìn thấy biểu diễn, hay là Toái Toái ở nhà đi, ba kể chuyện cổ tích cho Toái Toái nghe.”

Lệ Lăng Phong nói: “Tôi dẫn con đi, bế lên là có thể thấy được.”

Lệ Toái Toái nở nụ cười: “Baba, chúng ta cùng đi nha.”

Lệ Lăng Phong và cô bé đều nhìn về phía Giản Thành Hi, dưới ánh mắt của một lớn một nhỏ, Giản Thành Hi cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được rồi.”

Lệ Toái Toái nhẹ giọng hô lên: “Tuyệt vời!”

Đây là lần đầu tiên cả nhà bốn người cùng nhau ra ngoài. Lệ Trầm đã khôi phục hình người, chỉ là còn có chút mệt, nhưng khi nghe thấy có tiệc tối, tinh thần nâng cao không ít.

Vừa ra cửa là có thể nhìn thấy quảng trường Thành Ngầm náo nhiệt phía xa.

Khi Giản Thành Hi tới hội trường chính, chợt nhớ ra lần trước ở bệnh viện vẫn chưa trả tiền chữa bệnh cho Lệ Trầm, liền nói: “Mọi người ở đây trước, tôi đi có việc một chút, một lát sẽ quay lại ngay.”

Lệ Lăng Phong liếc cậu một cái: “Đừng đi xa.”

Giản Thành Hi cười nói: “Yên tâm đi.”

Trên quảng trường rộng lớn có rất nhiều người.

Lệ Lăng Phong đang bế hai đứa nhỏ, cách đó không xa đám đông bỗng nhiên náo loạn, tại Thành Ngầm là rất khó nhìn thấy đại thiên sứ, các thiên sứ thánh khiết đều khinh thường việc đi vào nơi hỗn loạn này.

Thế nhưng đêm nay, Thiên sứ thánh khiết bước trên đường lát đá, công chúa nhìn trái nhìn phải, lúc nhìn thấy Lệ Lăng Phong thì đôi mắt sáng rực lên.

Công chúa bước nhỏ đi tới, mái tóc vàng óng của thiên sứ ở trong đêm trông vô cùng xinh đẹp: “Lệ nguyên soái!”

Lệ Lăng Phong nhíu nhíu mày: “Sao Công chúa lại tới đây?”

Công chúa tươi cười thẹn thùng nhìn người đàn ông anh tuấn kiên định: “Ta nghe vương huynh nói tối hôm qua Lệ nguyên soái đã diệt trừ tội phạm trong Thành Ngầm, nhưng có vẻ như rất nguy hiểm, ngài còn bị thương. Thật ra ta vẫn luôn muốn được trở thành một người có thể bảo vệ chính nghĩa, vì nhân dân trừ ác, cho nên liền lén chạy tới đây, muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng anh dũng chiến đấu của ngài. Nhân tiện… ta cũng lo lắng cho vết thương của nguyên soái.”

Người bình thường nào cũng đều sẽ rung động trước giọng nói nhẹ nhàng của một thiên sứ xinh đẹp, dịu dàng và nhân hậu.

Lệ Lăng Phong mặt không có biểu tình nói: “Công chúa ở đây, nếu có xuất hiện phản tặc, sẽ chỉ liên lụy chúng ta chiến đấu khó khăn hơn mà thôi, vẫn nên trở về sớm chút đi.”

Công chúa: “……” Anh là thật sự đúng là trái tim sắt đá!

Ánh mắt nàng lập tức dừng ở trên người đứa bé trong lòng Lệ Lăng Phong, mắt sáng rực lên, cười nói: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

Lệ Lăng Phong nhìn con của mình, ánh mắt cũng nhu hòa chút.

Công chúa cho rằng hắn đang quan tâm trẻ con dân nghèo, dịu dàng nói: “Ta cũng thích trẻ con.”

Nói xong, Công chúa lấy ra một quả trái cây trong suốt từ trong lồng ngực đưa cho Lệ Toái Toái và Lệ Trầm∶ “Cho hai đứa, cái này là quả một hạt, rất ngọt.”

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm không cầm lấy.

Công chúa có chút xấu hổ, theo nàng nghĩ, trẻ con Thành Ngầm thì hẳn là chưa từng trải đời, sẽ mang lòng biết ơn đối với nàng.

Lệ Lăng Phong nói với đứa nhỏ: “Không có độc, ăn đi.”

Công chúa không nghĩ tới hai đứa nhỏ kia lại thông minh  như vậy, hơn nữa những dân thường khác nhìn đến nàng đến không chớp mắt, bọn chúng lại cơ bản là coi nàng như không khí.

Được rồi, con nít mà thôi, so đo cái gì.

Công chúa hít sâu một hơi, cười nói với Lệ Lăng Phong∶ “Nguyên soái đêm nay đi Thiên Không Thành đúng không? Vậy thì cùng nhau trở về đi, vừa lúc nguyên soái có thể thuận đường đưa ta trở về. Thật ra ta vẫn luôn ngưỡng mộ chiến công của Lệ nguyên soái, vừa lúc chúng ta có thể …”

Đang nói -

Giản Thành Hi cách đó không xa đã đi tới.

Cậu còn chưa hiểu rõ tình huống, cầm hai ba cái bánh rau∶ “Tiệc tối đêm nay còn rất lâu mới xong, nếu đói bụng thì ăn cái này để lót dạ. Anh có mệt không? Nếu mệt thì để tôi bế con cho.”

Lệ Lăng Phong nhìn thấy cậu, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều: “Không mệt.”

Giản Thành Hi cười cười.

Sắc mặt Công chúa biến đổi, ánh mắt nhìn Giản Thành Hi cũng mang theo bất thiện∶ “Cậu ta là ai?”

Bởi vì Lệ Lăng Phong trước nay đều không cho người khác sắc mặt tốt, lại có thái độ ân cần với Giản Thành Hi như vậy, chuông cảnh báo trong lòng Công chúa vang lên, lập tức đề phòng.

Giản Thành Hi ngẩn người.

Nhưng mà, cậu còn chưa mở miệng nói chuyện, Lệ Lăng Phong đã lạnh mặt nhìn thoáng qua Công chúa, thanh âm lạnh nhạt mà hùng hồn∶ “Em ấy là phu nhân của ta.”

Công chúa chấn kinh cả người rồi, nàng trước nay không nghĩ rằng Lệ Lăng Phong vậy mà đã có vợ. Rõ ràng vương huynh đã nói với nàng, lúc Lệ Lăng Phong trở về, bên người cũng không có người nhà đến đón mà!

Giản Thành Hi cũng nghi hoặc nhìn về phía nàng, dò hỏi: “Cô là?”

Công chúa lấy lại tinh thần, thiên sứ mỹ lệ cố gắng nở nụ cười, mở miệng nói∶ “À, chào cậu, ta là Công chúa của tinh cầu này, cũng là người hâm mộ của Lệ nguyên soái. Lần này tới đây cũng là muốn thị sát tình huống của Thành Ngầm một chút, thuận tiện quan tâm đến vết thương của Lệ nguyên soái, không có gì ý khác. Lệ nguyên soái chính là rường cột nước nhà, ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không để ý đâu.”

Giản Thành Hi ∶ “…” Công chúa, cô coi tôi là thằng ngốc đúng không?

Cậu còn chưa nói câu nào, Lệ Toái Toái trong lòng ngực Lệ Lăng Phong đưa lại trái cây cho công chúa nói: “Dì, Toái Toái không ăn quả này đâu, trả lại cho dì.” 

Công chúa lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, không nghĩ tới đồ quê mùa này thế mà từ chối nàng, liền truy hỏi: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì,” khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái nghiêm túc, hồn nhiên vô hại nhìn nàng, âm thanh non nớt trong trẻo mở miệng nói: “Bởi vì nghe lời dì nói Toái Toái thật muốn nhả ra.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp