Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

CHƯƠNG 2 HAI ĐỨA NHỎ NÀY DO CẬU SINH


7 tháng

trướctiếp

 

【Tiền bị hắn cầm đi mua tín vật cho tình nhân rồi.】

Cằm Giản Thành Hi thiếu chút nữa rớt xuống, cậu không dám tin: "Cái, cái gì? tình nhân? ”

【Chồng của nguyên chủ từ ba năm trước đã rời nhà gia nhập quân đội, lúc đi để lại một khoản tiền không nhỏ cho nguyên chủ, ít nhất có thể để hắn mấy chục năm sau không cần lo lắng sinh hoạt, nhưng hắn tiêu xài vô độ, hôm qua vì có thể cùng tình nhân bỏ trốn, lại đem số tiền cuối cùng còn lại đi mua ngọc bội rồi.】

Giản Thành Hi theo bản năng mắng chửi thành tiếng: "Hắn quả thực không phải là người mà, hắn mà chạy thì mấy đứa nhỏ phải làm sao? ”

Hệ thống không nói gì nữa.

Giản Thành Hi nhìn bé trai nằm bất tỉnh trên giường cách đó không xa, thân hình nho nhỏ gầy yếu như có thể bị gió thổi tan bất cứ lúc nào, bé gái cũng là đang ở độ tuổi nên được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ trên người dính đầy bùn đất, con cái đều đã thành như vậy, mà nguyên thân lại muốn cùng tình nhân bỏ trốn!!

Giản Thành Hi hỏi hệ thống: "Mi có biết nơi hắn ta cất ngọc bích?" ”

【Rất tiếc, hệ thống không có quyền nói.】

Giản Thành Hi lần nữa nghẹn lại, cậu dường như đang tức giận với ai đó hoặc là với chính mình, hung hăng đập vào tủ một cái.

"Coong"

Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Giản Thành Hi sửng sốt, bước đi tới phía sau tủ, quả nhiên liền nhìn thấy phía sau tủ rơi xuống một miếng ngọc bích được dùng vải bọc lại, thật sự là nãy giờ tìm qua lại cả trăm lần cũng không thấy, đến cuối cùng lại lấy được không tốn chút sức nào. 

Phía sau truyền đến giọng nói yếu đuối của bé gái: “ Ba?”

Giản Thành Hi đứng dậy, nói: "Ba đã tìm thấy tiền rồi, chúng ta mau đưa anh con đến bác sĩ thôi.”

Đôi mắt của bé gái sáng rực, lóe lên tia hy vọng, ba thực sự không lừa dối mình.

Giản Thành Hi đi đến bên giường đá, cõng cậu bé lên: "Toái Toái, con dẫn đường được không?" ”

Cô bé gật đầu, nói: "Vâng! ”

Từ cửa chính của căn nhà này đi ra ngoài, Giản Thành Hi mới càng có thể thấy rõ thế giới này, nhà của bọn họ thế mà lại ở trên cây, phòng ốc ở thế giới này đều là túp lều tương đối thấp, màu sắc sặc sỡ như nấm. Hai bên đường đều là các loại cây cối kỳ lạ phát ra ánh sáng, khắp nơi đều là một màu xanh mơn mởn. Nếu như bây giờ là buổi tối thì có chút dọa người.

Cuối cùng, sau khi đi bộ một qua một con phố, họ dừng lại ở phía trước của một cơ sở y tế.

Cửa đang đóng.

Thân hình nhỏ bé của Toái Toái nhào tới vừa gõ cửa vừa khóc: “ Bác sĩ, bác sĩ ơi, mở cửa. ”

Không có động tĩnh trong phòng.

Giản Thành Hi nói: “ Toái Toái, con đứng sang bên cạnh đi!” 

Bé gái không hiểu vì sao nhưng ba đã nói, bé vẫn ngoan ngoãn lui sang một bên.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, lớn giọng la to: "Bác sĩ có ở đây không, mạng người quan trọng, mau mau mở cửa!”

......

Cả ngôi nhà im ắng trong một khoảng thời gian khá lâu. 

Mãi sau, cửa được người mở ra, bên trong đi ra một người phụ nữ mặc áo trắng, trong tay cô còn cầm cây gậy: "Giản Thành Hi cậu muốn chết phải không, tôi đã nói chỗ này của tôi không có cho vay, cậu còn dám đến!”

Giản Thành Hi không cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trực tiếp chen đi vào qua khe cửa và nói: "Đứa nhỏ bị gãy chân, mau kiểm tra đi!”

Bác sĩ ngẩn người.

Cô thế mà thấy được sự quan tâm dành cho đứa nhỏ trên mặt của  Giản Thành Hi?

Thật hay giả, cô đang nằm mơ phải không?!

Giản Thành Hi đi vào phòng khám, cẩn thận đặt đứa bé lên giường, sau đó cầm ngọc bích đưa cho bác sĩ, nói: "Cái này có đủ tiền thuốc men không?"

Bác sĩ cầm lấy miếng ngọc trong tay cậu, lật đi lật lại dưới ánh mặt trời, xác định là hàng thật rồi mới nói: "Đủ thì đủ, có điều cậu chắc chưa, cũng đừng đến lúc đó lại một hai đòi ngược lại?”

Giản Thành Hi nhìn về phía bé gái còn đang khóc xụt xịt ở cửa, gật gật đầu nói: "Chắc rồi. ”

Bác sĩ lập tức cất miếng ngọc đi: "Thành giao. ”

Thu tiền thuốc xong, bác sĩ cũng không làm khó người nữa, sau khi treo biển hiệu ghi ‘đang khám bệnh” ở cửa, cô đi tới trước giường bệnh bắt đầu kiểm tra tình trạng vết thương cho cậu bé đang hôn mê, vừa cởi vải quần ra, liền hít sâu một hơi. Cá mặn thời @ t-y-t

Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán: "Có ổn không? ”

Bác sĩ thở dài bất đắc dĩ: "Nói đơn giản là, vết thương này để thêm hai ngày nữa, chân này liền bị phế rồi. ”

Giản Thành Hi nhìn đứa bé trên giường, trong lòng cậu cũng không dễ chịu, vội vàng nói: "Vậy bây giờ còn kịp không? ” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“ Tôi sẽ cố gắng hết sức” Bác sĩ xoay người bắt đầu nhanh nhẹn xử lý vết thương cho bé trai, lại nói: "Cô bé nhà anh, tôi thấy cũng ngã không nhẹ, cậu đưa bé ra phía sau, tôi bảo trợ lý kiểm tra cho bé một chút. ”

Giản Thành Hi lập tức nắm bàn tay của Toái Toái nói: "Vậy... làm phiền rồi. ”

Bác sĩ trông như thể vừa nhìn thấy ma vậy.

Giản Thành Hi nói với cô bé: “ Toái Toái, con đi kiểm tra với bác sĩ đi.” 

Bé gái khóc sưng mắt, quần áo rách rưới lấm lem bùn đất, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay Giang Thừa Hi, nhỏ giọng nói: “Con không đi.”

Giản Thành Hi sửng sốt: "Vì sao? ”

Chẳng lẽ đây chính là sự nổi loạn và tùy hứng của đứa nhỏ sao?

Cậu cho tới bây giờ cũng không có kinh nghiệm chăm sóc con nít, đang nghĩ có nên dỗ dành một chút hay không.

Giọng nói Toái Toái mang theo chút nghẹn ngào: “ Con sợ đi xong sẽ không gặp được ba nữa!” 

Tim Giản Thành Hi đau xót, cậu vội vàng an ủi vỗ vỗ lưng cô bé: "Không, làm sao có thể chứ, baba làm sao có thể làm chuyện như vậy. ”

Bác sĩ cười khẩy ở phía sau.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô.

"Lần trước cậu mang theo hai đứa nhỏ này đi mua đồ ăn,  kết quả tiền không đủ, cậu nói để hai đứa nhỏ ở lại, cậu bảo sẽ nghĩ biện pháp lấy tiền thế mà cậu đi cả buổi chiều cũng không trở về." Bác sĩ vừa cầm dao xử lý vết thương, vừa chậm rãi nói, "Toàn bộ người trong thành đều biết hết. ”

“......”

Nguyên chủ, anh vẫn là người sao?

Giản Thành Hi mím môi, rưng rưng nước mắt cũng phải cõng cái nồi này, cậu an ủi bé gái, nhẹ giọng nói: "Ba cam đoan với con, nhất định sẽ ở chỗ này chờ con, nếu con không tin, có thể gọi ba bất cứ lúc nào. ”

Toái Toái bây giờ mới ngừng khóc, bé nhỏ giọng hỏi: “ Thật ư?” 

Giản Thành Hi nhìn ánh mắt đầy tín nhiệm của bé gái lộ ra nụ cười, mang theo ôn nhu mà mình cũng không nhận ra: "Ừm. ”

Lúc này trợ lý mới đưa đứa bé vào bên trong kiểm tra.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng bé gái rời đi, lúc này mới yên tâm một chút, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nói ở phía sau: "Nếu bây giờ cậu chuẩn bị chạy, tôi sẽ không giúp cậu lừa dối trẻ em." ”

Giản Thành Hi xoay người có chút ngoài ý muốn ngẩn người, tiếp theo cười khẽ nói: "Ai nói là tôi muốn chạy chứ, tôi cũng không có chuẩn bị chạy. ”

Bác sĩ đưa mắt nhìn cậu một cái, quan sát kỹ người đứng ở giữa phòng, ngày thường bọn họ nhìn thấy Giản Thành Hi đều là ăn mặc tinh tế xinh đẹp, cho dù con mình mặc xiêm y vải thô rách rưới cậu ta cũng nhất định phải sáng sủa, giống như sợ người khác không thấy được cậu ta khoe khoang, nhưng hôm nay có thể là bởi vì quá sốt ruột cõng đứa nhỏ đi bác sĩ, đúng là khó có được vài phần chật vật.

Chồng mình không có ở đây, liền con cái cũng mặc kệ, hàng xóm láng giềng kỳ thật đã sớm âm thầm xem thường cậu ta.

Nhưng cũng chính là vài phần chật vật này, hình như liền khiến cậu bỏ đi lớp son phấn hào nhoáng kia, không hiểu sao làm cho người ta nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Bác sĩ nói: "Có nước ở đằng kia, có thể tự mình lấy uống”

Lúc này Giản Thành Hi mới phản ứng lại mình thật sự có chút khát, nhưng cậu vẫn là bước tới trước nhìn đứa nhỏ nói: "Chân của nó thế nào, có thể giữ được không? ”

Bác sĩ đứng trong phòng vô trùng, có màn che bao phủ cô và giường bệnh, sau khi cô xử lý sạch sẽ vết thương, đặt tay lên đùi cậu bé, một luồng ánh sáng ấm áp vừa tỏa ra từ tay cô, đó chính là ánh sáng xanh có khả năng chữa trị, Giản Thành Hi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với cậu nghĩ.

Trên trán bác sĩ đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, cô nói: "Cậu có muốn nghe sự thật?"

Giản Thành Hi gật đầu: "Cô nói đi. ”

"Vết thương của nó kỳ thật không quá nghiêm trọng, nhưng nó còn quá nhỏ, trẻ con đang phát triển thân thể, nếu dùng chân quá mức sẽ dễ bị thương. Nó mới chỉ có ba tuổi, luôn nhặt rác với nhặt trái cây, ôm những vật nặng kia, vốn đã tạo áp lực lên chân, hiện tại lại bị gãy, tôi cũng không dám cam đoan nhất định không có việc gì, rất có thể sau này sẽ tàn tật, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi. ”

Trái tim Giản Thành Hi trầm xuống.

Bác sĩ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, mở miệng nói: "Tôi biết anh nuôi hai đứa con một mình không dễ dàng, nhưng nếu đã sinh ra chúng, làm cha mẹ, dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm, có lương tâm chút, nếu không, cho dù luật pháp không trừng phạt, ông trời cũng sẽ không buông tha.”

Trong lòng Giản Thành Hi thầm nghĩ nói vậy rất đúng.

Nguyên chủ mất hết thiên lương bị trừng phạt, bằng không nào có chuyện cậu ở đây.

Giản Thành Hi nhìn đứa con trai nhỏ nằm trên giường bệnh, thấp giọng mở miệng nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. ”

Bác sĩ có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không biết vị này hôm nay đã uống nhầm thuốc gì, hay là có mưu đồ mới nào khác, bất quá có thể nhìn thấy cậu ta hiện tại đối với đứa nhỏ có hơi để ý một chút, coi như là chuyện tốt.

Giản Thành Hi chủ động đi sang một bên hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?" ”

Bác sĩ cũng không coi trọng người không có nghề, xua tay nói: "Cậu thì có thể giúp cái gì? Đi qua đó nghỉ ngơi đi."

Giản Thành Hi trước kia từng làm bác sĩ, tuy rằng sau đó bởi vì một số nguyên nhân nên không làm nữa, nhưng vẫn sẽ theo bản năng muốn hỗ trợ, nghe bác sĩ nói như vậy liền đành phải bỏ cuộc, chủ động đi sang một bên chờ đợi.

Trong phòng yếu ớt truyền đến giọng nói non nớt của bé gái, mang theo sự không chắc chắn: "Baba? ”

Giản Thành Hi ngay lập tức mở miệng: "Ba đang ở đây." ”

Bé gái lúc này mới yên tâm, xác định không bị bỏ lại, liền tiếp tục làm kiểm tra thân thể.

Giản Thành Hi nhìn hai đứa nhỏ đáng thương âm thầm thở dài một hơi.

【Kí chủ, xem ra cậu thích ứng với thân phận mới này rất nhanh】

Hệ thống vẫn lặn lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện nói một câu như vậy, Giản Thành Hi bất đắc dĩ nói: "Được làm cha thì còn có chuyện gì đáng mừng hơn nữa chứ!”

【Làm sao biết đó không phải là phúc cho kí chủ.】

Giản Thành Hi vẫn tương đối cá mặn: "Tai nạn xe cộ không chết nhặt được một mạng ta cũng thỏa mãn rồi, bất quá tình huống vừa rồi khẩn cấp, ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng, hai đứa nhỏ này hình như là sống trong gia đình đơn thân sao, mẹ của tụi nhỏ đâu?” 

Một sự im lặng như chết.

Giản Thành Hi có chút không nhịn được: "Mi nói chuyện đi chứ! ”

【Hai đứa nhỏ này không có mẹ.】

Giản Thành Hi nhíu mày: "Mi đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ hai đứa nhỏ chui ra từ khe đá? ”

Hệ thống im lặng trong chốc lát.

Ngay khi Giản Thành Hi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thế giới này chẳng lẽ thật sự thần kỳ như vậy, cậu liền nghe được thanh âm của hệ thống rõ ràng từ trong đầu truyền đến, làm cho cậu muốn xem nhẹ cũng khó: 【Cậu không phải là người sao?.】

【Hai đứa nhỏ này là do cậu mang thai mười tháng sinh ra.】

“......”

Giản Thành Hi ngồi trên ghế, cái ly trong tay lạch cạch rơi xuống đất một cái, vỡ vụn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp