Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 17 BABA LẠI NGỐC NỮA RỒI


1 tháng

trướctiếp

 

Giản Thành Hi giúp hai đứa nhỏ mặc quần áo xong liền chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay là ngày trường mẫu giáo khai giảng. Trong Thành Ngầm có rất nhiều người ra vào, nhiều phụ huynh đưa con đến trường đăng ký, rất náo nhiệt.

Giản Thành Hi đang cùng các con điền đơn thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ầy, đã lâu không gặp!”

Cả A Hổ và ba nó đều cao to, bước chân của bọn họ vang dội, thậm chí cử động cũng gây ra tiếng động lớn, A Hổ năm nay mười tuổi, dáng người cao gấp đôi so với Lệ Toái Toái và Lệ Trầm. 

Giản Thành Hi khẽ nhíu mày. Nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn gật đầu với hai người bọn họ xem như chào hỏi.

A Hổ đi tới, ỷ vào chiều cao của mình nên nó từ trên cao nhìn xuống Lệ Trầm, sắc mặt không hề thân thiện.

“Thành Hi, cậu cũng đưa con đi học à?” Ba của A Hổ nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt khinh miệt: “Chân Lệ Trầm nhà cậu đã bình thường lại chưa? Đi đứng cũng không xong mà cũng có thể đi học sao?” 

Lệ Trầm đứng bên cạnh Giản Thành Hi.

So với A Hổ cao lớn khỏe mạnh, Lệ Trầm ba tuổi tuy gầy yếu nhưng sống lưng thẳng tắp, khí chất ưu tú, không hề thua kém một chút nào.

Giản Thành Hi nắm tay Lệ Trầm, không hề tức giận mà lại cười: “A Hổ nhà anh lớn tuổi như vậy mà không phải cũng được nhà trường cho vào học sao?”

Vẻ mặt của ba A Hổ thay đổi: “Ý cậu là gì?”

“ Ý của anh sao thì ý của tôi như vậy đó” Giản Thành Hi nhìn ba của A Hổ không hề sợ hãi, trên khuôn mặt thanh tú của cậu không trang điểm, nhưng lại có vẻ xinh đẹp thoát tục của  tộc Tinh Linh: “Đều như nhau đó thôi”.

Ba A Hổ tức giận trừng mắt nhìn Giản Thành Hi, nhưng đây là cổng trường, hắn không thể làm gì, chỉ có thể cười gằn, giận dữ nói: “Cậu đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo mà, trước kia tôi không nhìn ra cậu ngoại trừ có bản lĩnh quyến rũ đàn ông khắp nơi, còn mồm mép như vậy.” 

Giản Thành Hi cười tủm tỉm nói: “Quá khen, so với anh thì kém xa. “

Ba A Hổ tức giận đến nghẹt thở: “Cậu ! !”

Người vây xem trước cổng trường càng ngày càng nhiều, chủ yếu là vì dung mạo của Giản Thành Hi thật sự rất chói mắt, tuy rằng cậu mặc quần áo cũ kỹ nhưng ở thành ngầm này, khuôn mặt kia vẫn là xinh đẹp quá mức, khiến người ta muốn dừng chân thưởng thức.

Ba của A Hổ không chịu được mất mặt, chỉ có thể hậm hực chịu đựng, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, nhỏ giọng: “Cậu chờ đó cho tôi.”

Giản Thành Hi chẳng buồn quan tâm.

Chờ bọn A Hổ đi rồi, Giản Thành Hi mới mang theo hai đứa nhỏ đi đến.

Phụ huynh đều chỉ có thể đưa con đến cổng trường, đoạn đường còn lại đều phải dựa vào các bé tự đi. Trước kia cậu chưa từng làm cha mẹ, chỉ là nhìn những phụ huynh khác đưa con đến trường mẫu giáo lúc đi sẽ khóc, cậu cảm thấy cái đó thật không cần thiết, tan học thì bọn nhỏ sẽ về, có cái gì đáng để khóc đâu. Hiện tại mình cũng làm ba rồi, nhìn hai đứa con nhỏ trước mặt, trước kia mỗi ngày đều ở bên nhau, giờ tự nhiên đưa con đi cả ngày không gặp, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn. 

Giản Thành Hi giúp Lệ Toái Toái thắt chặt chiếc nơ trên tóc một chút.

Sau đó lại giúp Lệ Trầm chỉnh lại cúc áo.

“Ở trường phải hòa đồng với các bạn cùng lớp, phải nghe lời cô giáo.” Giản Thành Hi nắm đôi tay lạnh lẽo của Lệ Trầm, cẩn thận dặn dò: “Nếu có bạn học bắt nạt con, thì nhất định phải tìm cô giáo, nhất định phải nói cho ba biết không?”

Lệ Trầm nhìn cậu, không nói gì.

Hốc mắt Giản Thành Hi đỏ lên, cậu ôm đứa bé luôn trầm mặc ít nói vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tan học ba sẽ đến đón các con.”

Ánh mắt Lệ Trầm thay đổi, bé và Lệ Toái Toái được Giản Thành Hi ôm, tự nhiên có thể nhận thấy được tâm tình ba không hề bình tĩnh, thậm chí còn có chút run rẩy, đây cũng là lần đầu tiên, hai bé cảm nhận được ba đang không nỡ.

Ba không nỡ để bọn chúng đi học. 

Đây là một loại tình cảm chưa bao giờ có.

Dù sao trước kia ba rất ghét bỏ bọn chúng, ước gì bọn chúng không được sinh ra, như vậy thì có thể sớm đi theo tình nhân rồi. 

Không chỉ một lần, bọn chúng trốn ở cửa, nghe ba oán trời trách đất nói mình mang theo hai bình xăng.

*Ý là vật cản á .

Vô số lần, bọn họ đều thấy được sự lạnh lùng trong mắt ba, lạnh lùng đến mức hận không thể khiến bọn chúng biến mất, không bao giờ gặp lại.

“Ba.”

Tiếng trẻ con non nớt lại có chút trầm vang lên.

Lệ Trầm hiếm khi nói chuyện, cũng rất ít gọi Giản Thành Hi là ba, như thể tất cả các cảm xúc đều đã bị khóa lại.

Giản Thành Hi buông đứa nhỏ ra, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Lệ Trầm nâng bàn tay nhỏ bé có chút gầy yếu lên, ngón tay của bé giúp Giản Thành Hi lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói của trẻ con là thẳng thắn không vòng vo nhất, bé nói: “Ba bị ba của A Hổ dọa khóc sao? “

“......”

Giản Thành Hi có chút mất mặt nói: “Làm gì có, ba làm sao có thể sợ anh ta được chứ. “

Lệ Trầm nói: “Nhưng ông ta cao hơn ba.”

Giản Thành Hi dừng lại.

Lệ Toái Toái ở bên cạnh tiến lại gần nói: “Giọng của ông ta cũng to hơn ba nữa!” 

“......”

Giản Thành Hi bị hai đứa nhỏ đâm tới đâm lui, bầu không khí buồn bã, không nỡ đã hoàn toàn biến mất, cậu đẩy đẩy hai tiểu ma vương vào trong nói: “Mau đi học đi, chiều cao và giọng của ba cũng đủ giải quyết hai đứa rồi.” 

*

Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường, Giản Thành Hi trở về nhà.

Đợt trái cây trước đó đã bán hết, tuy rằng bán trái cây có vị ngọt kiếm được tiền nhiều hơn loại bình thường, tiền vốn cũng thu hồi lại nhanh nhưng mà nhược điểm cũng cực kỳ rõ ràng, chu kỳ trưởng thành của loại cây này thật sự là quá chậm. Hiện tại hai đứa nhỏ chính là thời kì phát triển, nếu chỉ trông cậy vào cây này, khẳng định là dựa vào không được bao lâu. 

Giản Thành Hi nhìn vườn cây ăn quả, trong lòng có chút lo lắng: “Làm sao bây giờ. “

Hệ thống nói:【Thực vật có thể ăn được trên hành tinh này quá ít. 】

Giản Thành Hi gật gật đầu. 

Trên đường trở về, tâm trạng cậu rất tệ.

Hệ thống hỏi: 【Ký chủ, tâm tình không tốt sao?】

“Ta muốn trị chân cho Tiểu Trầm.” Giản Thành Hi lục lọi ngăn tủ trong nhà: “Tiểu Trầm đã uống thuốc bác sĩ kê toa cả tháng nay, nhưng chân của nó vẫn không có tiến triển gì. Nó còn nhỏ, ta không muốn nó cả đời không thể đi lại hay chạy nhảy như đứa nhỏ bình thường. Nếu như không phải vì chăm sóc em gái, vì hái trái cây, tiểu Trầm cũng sẽ không bị tật ở chân như vậy. “ 

Hệ thống nói:【Đây là sai lầm của nguyên chủ, kí chú đừng tự tạo áp lực cho mình.】

Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Nếu hiện tại Tiểu Trầm gọi ta là ba, vậy ta chính là ba của nó. Nguyên chủ không cần đứa con này nhưng ta cần, chân đứa của nhỏ này ta nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi, mi đừng quên, kiếp trước ta cũng là bác sĩ đó!”

Hệ thống hỏi: 【Kí chủ định làm gì?】

Giản Thành Hi lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ .

Sau khi vẽ xong bộ ngân châm và dụng cụ đốt ngải cứu, cậu mang chúng ra đường hỏi thăm ở đâu có thể làm được. Cuối cùng cậu tìm được một tiệm rèn do thú nhân mở nhận làm. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng về chi tiết thì hẹn chủ tiệm mười ngày sau quay lại lấy. 

Giản Thành Hi sau khi về nhà lại cầm lấy giỏ rau, nói với hệ thống: “Trước tiên lên núi xem có thể tìm được ngải cứu hay không, sau khi trở về ta sẽ thử xoa bóp cho Tiểu Trầm. Dù sao cũng còn tốt hơn là ngồi yên không làm gì. Chờ đến khi có tiền rồi ta sẽ đưa Tiểu Trầm đi Thiên Không Thành khám bệnh” 

Hệ thống nói:【Kí chủ còn tốt hơn ba ruột của bọn nhỏ.】

Giản Thành Hi cười cười nói: “Ta chính là ba ruột của bọn nhỏ!”

......

Lần này lên núi tìm thảo dược, Giản Thành Hi vốn chỉ định tìm chút ngải cứu hoặc là các loại thảo dược khác cũng được.

Nhưng không nghĩ tới còn có thu hoạch bất ngờ khác.

Ở một sườn đồi vắng vẻ, cậu phát hiện có rất nhiều rau dại, đây đều là  những loại mà khi ở địa cầu cậu đã ăn. Lúc đó cậu và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, mỗi khi nhà hết đồ ăn bà đều mang cậu lên núi đào rau dại ăn qua ngày. 

Giản Thành Hi đào không ít rau dại, nói: “Trở về làm bánh rau dại cho bọn nhỏ ăn. “

Hệ thống nói:【Những loại rau dại ở đây đắng lắm.】

“Rau dại vốn là vị này.” Giản Thành Hi trả lời: “Nhưng thực ra nó rất bổ dưỡng, hơn nữa nấu lên ăn rất ngon.”

Khi cậu về thì đã là buổi chiều.

Sau khi rửa sạch rau dại, Giản Thành Hi mới phát hiện trong nhà không có nồi.

Bà Lý ở nhà cây bên cạnh đang ngồi sưởi nắng trước cửa, nhìn thấy vậy liền chỉ về phía bên hông nhà mình và nói: “Ở đây, bà có một cái.”

Giản Thành Hi vô cùng vui mừng, từ trong sân đi tới, cách bà Lý không xa có một cái nồi, cậu hỏi bà: “Trong nhà bà sao lại có nồi vậy?”

Bà Lý trả lời: “Những thứ này đã được sử dụng từ nhiều năm trước, trước khi nơi này xảy ra chiến tranh.”

Trong lòng Giản Thành Hi bỗng cảm thấy có chút nặng nề.

Ảnh hưởng của chiến tranh đối với một hành tinh rất lớn. Động vật và thực vật trở nên đắng nghét khó ăn, con người ở thời đại này thực sự khó sống.

Bà Lý nhìn cậu: “Món này không thể nuốt được, quá đắng.”

Trước kia Giản Thành Hi ở nhà cũng từng ăn qua rau dại đắng, nhưng khi đó bà nội cậu rất biết nấu, có nhiều cách hay có thể loại bỏ vị đắng, cậu nói: “Để con thử xem” 

Có nồi, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Sau khi rửa sạch nồi, Giản Thành Hi dùng dao băm nhỏ rau dại rồi cho vào nước đun sôi lên.

Cậu tìm một miếng gạc sạch sẽ lọc hết lần này đến lần khác, sau khi lọc xong liền đặt xác rau dại sang một bên. Mọi người ở đây đều không nấu cơm, cho nên thiếu dầu và gia vị. Hôm nay khi Giản Thành Hi đi khu trung tâm làm dụng cụ chữa trị cho Lệ Trầm, đã thuận tay mua một miếng thịt heo từ thợ săn. Thịt động vật trên hành tinh này cũng rất đắng, nhưng mà cậu cũng không định ăn mà thay vào đó cắt miếng thịt thành từng khúc nhỏ rồi vào trong chảo ép lấy dầu. 

Đây là một việc rất tốn thời gian nhưng cậu không ngại vất vả. 

Bà Lý nhìn cậu bận rộn tới lui, một khối thịt ép thật lâu cuối cùng cũng có chút dầu.

“ssss...”

Lúc Giản Thành Hi vắt dầu bị một giọt dầu nóng văng lên cánh tay, rõ ràng là chuyện nhỏ xí thế mà cảm giác đau đớn trên người cậu thật giống như bị phóng đại vô hạn.

Toàn bộ cánh tay đau đến mức như có cái gì đó nổ tung, đau đến mức cậu mím môi nói không nên lời, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cậu lấy mu bàn tay lau nước mắt, khóc đến mức không thở nổi, nhưng vẫn cố tiếp tục đem rau nặn thành hình. 

Bà Lý mở miệng hỏi: “Chuyện gì xảy vậy? “

Giản Thành Hi lắc đầu trả lời: “Không sao đâu, chỉ là con bị bỏng chút thôi!”

“Bỏng mà khóc thảm như vậy?” Bà Lý như thấu hiểu sự đời, cảm khái nói: “ Thân thể của con thật sự quá yếu ớt” 

Giản Thành Hi đồng ý.

Thân thể này giống như có bệnh công chúa gì đó vậy.

Có điều cậu cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, dầu đã vắt xong, thừa dịp dầu còn nóng, Giản Thành Hi đem rau dại đã nặn thành hình cho vào chiên, dầu bốc khói, mùi rau dại toả ra, thơm ngào ngạt.

Giản Thành Hi cảm thấy có chút cảm động.

Từ khi đến thế giới này cậu đã uống dịch dinh dưỡng và ăn trái cây đến phát ngán, hiện tại cực kỳ thèm đồ chiên!

Một lúc sau, món bánh rau dại trong nồi đã chín.

Giản Thành Hi gắp bánh rau ra để nguội, cậu thử gắp một miếng cho vào miệng ăn thử. Vốn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng khi bắt đầu nhai, mùi thơm của rau dại lại  ngập tràn trong miệng, chẳng những không có cảm giác đắng chát, ngược lại còn giòn tan, đặc biệt ngon!

Không ngờ được lại thành công.

Giản Thành Hi cười tủm tỉm đưa vài miếng bánh đến trước mặt bà Lý nói: “Bà ơi, bà nếm thử đi. “

Bà Lý là một bà lão có phần bướng bỉnh, quay mặt sang hướng khác rồi nói : “Nó đắng lắm, bà không ăn đâu”.

Giản Thành Hi dỗ dành bà: “Không đắng chút nào, thật đó, bà nếm thử đi, nếu đắng thì nhổ ra là được mà!”

Bà Lý nghe thế có chút động lòng, bà nhìn Giản Thành Hi, cuối cùng chút do dự đưa tay cầm một viên bỏ vào miệng, chuẩn bị nhíu mày lại đột nhiên nhận ra mùi vị của bánh rất ngon.

Giản Thành Hi cười tủm tỉm nói: “Thế nào, ngon không ạ?”

Bà Lý nhìn cậu, trầm mặc một lát, thành thật nói: “Cho bà thêm cái nữa nào!” 

Nụ cười của Giản Thành Hi càng sâu hơn: “Được ạ. “

*

Buổi tối khi tan học, phụ huynh có mặt rất đông ở cổng trường.

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm đứng trong đội ngũ của lớp, các bạn nhỏ trong lớp đều được đón đi, chỉ có Giản Thành Hi còn chưa tới. Sắc trời đã chuyển tối, mấy đứa nhỏ còn chưa được đón đều nhịn không được khóc lên. Dù sao cũng là mấy đứa nhỏ ba tuổi, ngày đầu tiên rời nhà đến trường, khóc lóc là chuyện rất bình thường.

Cô giáo dỗ dành, nhìn thấy hai anh em đứng phía sau thì ngạc nhiên. 

Quá yên tĩnh. 

Con nít thấy một đứa khóc thì những đứa khác sẽ bắt đầu khóc theo nhưng hai đứa trẻ này này cứ như đứng ở ngoài, không nhìn thấy những bạn nhỏ khác khóc. 

Cho đến khi những đứa trẻ khác lần lượt được đón đi hết, Cô giáo đi đến hỏi: “ Lệ Trầm, Lệ Toái Toái, sao ba của các con chưa đến? Có khi nào ông ấy đã quên không?” 

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái đều không nói gì.

Đổi lại là những đứa trẻ khác trong lớp có thể đã khóc từ lâu, nhưng chúng thì không.

Đây không phải là lần đầu tiên bị ba bỏ lại.

Mặt trời di chuyển về phía tây từng chút một, cũng làm trái tim của chúng từng chút chùng xuống.

Lời hứa buổi sáng hình như vẫn còn gần bên tai, nói cái gì sẽ đến đón, tất cả đều là giả. Trường học ở phía nam Thành Ngầm, nhà ở phía bắc Thành Ngầm, nghĩ rằng đường phố ở khu này bọn chúng chưa từng tới, cho nên mới đem bọn chúng ném ở trường học, để hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng sao? Ba cũng thực sự quá ngây thơ rồi, mặc kệ đường đi có phức tạp như thế nào, bọn chúng chỉ cần đi một lần là nhớ. 

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái liếc nhau một cái.

Sắc mặt hai bé đều rất nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé đặt bên cạnh cũng không tự giác nắm thành quyền.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng không phải là lần đầu tiên bị ba bỏ lại, nhưng vì sao... Chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt buồn như vậy

hmmm.

Bọn họ quả nhiên không nên ôm chờ mong gì với người ba này. 

Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa lo lắng: “Cô ơi!”

Một bóng dáng chạy như bay tới, Giản Thành Hi đang thở hổn hển, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng đi tới,  nói: “Tôi tới rồi.”

Ánh chiều tà cuối cùng rơi trên người Giản Thành Hi, cực kì chói mắt.

Người đến giống như mang theo ánh sáng cuối cùng của thế giới này vậy.

Giản Thành Hi đi tới ôm hai đứa nhỏ, vui vẻ nói: “Tiểu Trầm, Toái Toái có nhớ ba hay không! “

Cô giáo tiến đến hỏi: “Anh Giản, tại sao anh đến muộn như vậy, lại còn thở dốc nữa?”

“À cái này hả?” Giản Thành Hi vừa thở hổn hển, cười ngại ngùng, thật sự là đường ở phía nam các cô cũng lạ lắm, đường lớn ngõ nhỏ cứ như mê cung. Quy hoạch và thiết kế đường phố quá bất hợp lý, không có ai báo cáo hay đưa ra ý kiến gì sao?”

Cô giáo có chút sững sờ: “Cho nên anh…” 

Giản Thành Hi có chút xấu hổ nhìn hai đứa nhỏ một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi không cẩn thận bị lạc.”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái : “...”

Baba ngốc như vậy thì chỉ số IQ của tụi nó là ai gánh?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp