Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

CHƯƠNG 13 KHÔNG GHÉT BA


6 tháng

trướctiếp

 

Một đêm giông bão cuối cùng đã trôi qua trong một cuộc trò chuyện về cổ tích ‘ấm áp’.

Hai đứa nhỏ ngủ, nhưng Giản Thành Hi lại không ngủ được, cậu rón rén xuống lầu thay chậu nước, sợ đánh thức đứa nhỏ dậy nên dứt khoát khoác một bộ quần áo ngồi ở dưới lầu luôn cho đến khi bình minh, giông bão rốt cục cũng kết thúc, quang não nhận được nhận được tin tức:

【Chào toàn thể người dân, mấy ngày gần đây trùng động ở vòng ngoài tinh tế xuất hiện biến động và sóng. Để chuẩn bị cho chiến đấu và ngăn chặn trùng tộc ẩn nấp, từ hôm nay thành ngầm  sẽ tăng cường binh lính tuần tra. Mọi người cần chú ý để phòng chống. 】

Thông báo mang theo dấu chấm than màu đỏ khiến người xem giật mình.

Giản Thành Hi thở dài một hơi: "Có phải thật sự xảy ra chiến tranh không?

Hệ thống trả lời:【Chiến tranh không bao giờ dừng lại, và những người đau khổ luôn luôn là người dân.】

Cuộc sống kiếp trước của Giản Thành Hi coi như tương đối hòa bình, bất quá cậu cũng hiểu được, cuộc sống nên sống vẫn phải hiểu qua chút đạo lý, bảo vệ hòa bình thế giới cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề mà loại cá muối như cậu có thể suy nghĩ, vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ là làm thế nào để nuôi sống hai đứa con, làm thế nào để sửa chữa mái nhà cũ nát, ăn no như thế nào, mới là điều quan trọng.

......

Sáng sớm, có ánh sáng ban mai chiếu vào từ cửa sổ.

Giản Thành Hi đẩy cửa phòng ngủ trên lầu ra, nâng cao giọng nói: "Lợn con nên thức dậy rồi! ”

Hai đứa nhỏ ngủ say trên giường đắp chăn của Giản Thành Hi ngủ rất ngon, bởi vì đây là nơi Giản Thành Hi thường ngủ, chăn và gối đều có mùi thơm thoang thoảng, là của ba. Đối với đứa nhỏ không có cảm giác an toàn mà nói, núp ở trong không gian nhỏ như vậy chính là bến cảng tốt nhất.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm chậm rãi mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài tràn vào.

Giản Thành Hi đứng trên tay cửa sổ mang theo hai bộ quần áo nói: "tang tang tàng! Nhìn này, cái gì đây? ”

Lệ Toái Toái chậm rãi chớp mắt, ngập ngừng nói: “Quần áo.”

“Đúng là quần áo!” Giản Thành Hi cầm quần áo mùa thu lắc lư trên tay nói: "Thích không? ”

Hai bộ quần áo này đều là cậu dùng quần áo của mình sửa lại, trước kia Giản Thành Hi là cô nhi, nhưng cũng bị coi là trái bóng đá tới đá lui, bình thường đổi mùa đương nhiên cũng không có quần áo mới, rất nhiều quần áo của cậu đều là kích thước lớn, những đứa nhỏ khác không mặc nữa cho cậu, cho nên cậu liền tự mình học may vá đi sửa quần áo, không nghĩ tới ở chỗ này cũng dùng.

Lệ Trầm ngẩng đầu im lặng hỏi: "Ba lấy đâu ra tiền mua quần áo. ”

Giản Thành Hi đi tới nói: "Là ba tự sửa đó dùng đồ củ của ba sửa lại. Toái Toái và ca ca mặc dù có quần áo mùa đông, nhưng lúc này thời tiết còn chưa lạnh nên hai đứa mặc cái này trước nha!” 

Mặc dù là dùng quần áo cũ sửa lại nhưng nguyên chủ là một người rất xa hoa.

Nhiều quần áo của nguyên chủ là gần như hoàn toàn mới.

Bộ quần áo có bông hoa nhỏ trên tay đã được Giản Thành Hi chỉnh sửa lại, trông rất đẹp, khó có thể nhận ra đó là quần áo cũ.

Lệ Toái Toái chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy, nàng cúi đầu, đôi mắt lấp lánh ánh trăng lưỡi liềm: “Đẹp quá.”

Giản Thành Hi cười nói: "Toái Toái mau đi thử xem? ”

Lệ Toái Toái gấp quần áo lại, nhưng động tác tay nhỏ nhắn của bé rất trịnh trọng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Giản Thành Hi nghi hoặc nói: "Tại sao không mặc? ”

"Đẹp quá, Toái Toái phải để dành." Rõ ràng chỉ là quần áo cũ sửa,bé lại giống như giữ trân bảo: "Nếu làm bẩn thì không tốt. ”

Giản Thành Hi sửng sốt.

Đứa nhỏ ngồi trên giường dù có trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng cũng chỉ có ba tuổi, quần áo màu xám vàng mặc trên người bé sớm đã có lỗ thủng, thậm chí ngay cả vải vóc cũng là vải lanh kém nhất, mép quần áo cũng được giặt trắng, trong tủ quần áo nguyên chủ đều là vải vóc thượng hạng, dùng quần áo cũ của nguyên chủ sửa thành đồ trẻ em, mà đứa nhỏ cũng coi như bảo bối.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy mũi chua chua.

Giản Thành Hi ngẩng đầu ngửa mặt lên trời giảm bớt cảm xúc, đi tới giúp Toái Toái buộc tóc lại nói: "Không có việc gì, con đi mặc, làm bẩn thì bẩn, ba lại mua cho con cái mới. ”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu, theo ánh mắt này, bé nhìn thấy tay Giản Thành Hi.

Đôi tay trắng như ngọc kia, trên ngón tay phiếm những giọt máu màu đỏ, tất cả đều là dấu vết bị kim đâm trúng, nguyên bản miệng vết thương đều rất nhỏ, nhưng trên bàn tay trắng nõn của Giản Thành Hi lại có vẻ nhìn thấy mà giật mình, cậu không biết là bị đâm bao nhiêu cái mới may xong quần áo, ngay cả đáy mắt hình như cũng có chút quầng thâm, baba trước kia xem trọng bề ngoài nhất. 

Lệ Trầm cũng nhìn thấy.

"Baba." Dường như cậu bé im lặng ít nói này lần đầu tiên mở miệng gọi ba mình.

Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn về phía Lệ Trầm.

Trước đây cậu bé không bao giờ gọi ba mình, cực kì ít mở miệng nói chuyện.

Tưởng có chuyện gì, Giản Thành Hi vội vàng nói: "Làm sao vậy, quần áo không vừa người sao? ”

Lệ Trầm rũ mắt xuống, trên gương mặt non nớt của cậu bé giống như thiếu đi vài phần lạnh nhạt trước kia, con ngươi ngăm đen của cậu bé nhìn Giản Thành Hi: "Tay ba làm sao vậy. ”

Giản Thành Hi cúi đầu nhìn thoáng qua mình, nơi đó đều là lúc may quần áo không cẩn thận đâm trúng, cậu  nhanh chóng nắm tay mình, ánh mắt chột dạ nhìn chung quanh, vui vẻ cười ngây ngô nói: "Cái này a, đây chính là baba hôm qua không cẩn thận ngã một cái, đụng phải. ”

"Nhìn thì hơi ghê." cậu nhéo ngón tay mình: "Baba là siêu nhân, con xem, vết thương nhỏ mà thôi. ”

Không bóp còn tốt, đắc ý vênh váo quên mất thể chất của nguyên chủ.

Cơn đau dữ dội đột ngột ập đến khiến cậu nhăn mặt và hít một hơi thật sâu.

Giản Thành Hi mạnh mẽ nặn ra một nụ cười mặt quỷ, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi: "Một chút cũng không đau. ”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái: "..."

Ba thực sự không thể nói dối.

Ánh nắng bên ngoài dần dần ló dạng, người đàn ông đứng bên cửa sổ cười vụng về và ngốc nghếch, giống như trước đây, lần này cũng nói dối, hơn nữa còn là loại lời nói dối rất vụng về.

Nhưng không giải thích được 

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái liếc nhau, giống như đều hiểu được tâm tư của nhau.

Họ dường như không ghét một người ba như vậy.

Chuẩn bị xong xuôi Giản Thành Hi dẫn hai đứa nhỏ đi hái trái cây ở sau núi.

Sau cơn mưa trên núi xuất hiện rất nhiều thực vật sinh trưởng tươi tốt, lúc này chính là thời điểm thu hoạch tốt, cậu vừa hái trái cây, một bên phát hiện nơi này có rất nhiều thực vật không khác gì trái đất, làm bác sĩ, cậu hiểu rõ tác dụng của những loại thực vật này. 

Giản Thành Hi vừa hái trái cây, vừa giải thích cho đứa trẻ: "Trái này có thể ăn được, cái kia cũng có thể, nhưng phải nhớ rằng chúng ta không thể trộn lẫn với nhau để ăn." 

Lệ Toái Toái ngồi xổm bên cạnh ba nghe rất nghiêm túc.

Giản Thành Hi không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ hứng thú với chuyện này, vì thế dứt khoát nói nhiều hơn một chút: " Kỳ thực ăn riêng mỗi cái thì không có vấn đề gì, nhưng nếu hai thứ trộn lẫn với nhau sẽ sinh ra độc tố, đối với thân thể con người không tốt. ”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu hỏi: "Vì sao vậy? ”

Giản Thành Hi là một giáo viên rất giỏi, cậu trực tiếp nhặt những viên đá trên mặt đất: " Nhìn xem, hòn đá này không nguy hiểm, hòn đá này cũng không nguy hiểm, nhưng nếu chúng chạm vào nhau thì sao?”

"Lạch cạch"

Dưới tác động của lực hai hòn đá va chạm, vỡ vụn. 

Giản Thành Hi mỉm cười giải thích: "Nhìn xem, đây chính là nguyên nhân.”

Cậu muốn con của mình học những điều mới.

Nhân tiện, có thể hiểu được một số đạo lý từ đây.

“Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở chúng ta không nên đối đầu trực diện với bất cứ điều gì, nếu không chúng ta có thể bị tổn thương." Giản Thành Hi hy vọng bọn nhỏ có thể bình yên lớn lên: "Giống như hai hòn đá này, con có thấy không?"

Thật sự là giáo dục hoàn mỹ, cậu ở đáy lòng tự khen ngợi mình.

Lệ Trầm ngồi trên tảng đá bên cạnh, sắc mặt đứa nhỏ bình tĩnh, con ngươi ngăm đen, nhà chế tạo cơ giáp mạnh nhất toàn vũ trụ tương lai giờ phút này mở miệng tổng kết: "Nếu bằng vào lực lượng của bản thân không cách nào phá hủy một tảng đá, liền lợi dụng ngoại lực, để nó cùng một tảng đá khác đụng vào nhau. ”

?

Giản Thành Hi sửng sốt.

Hình như rất đúng, nhưng có chỗ nào không đúng.

Giản Thành Hi ho khụ cổ họng cố gắng trở lại quỹ đạo, mỉm cười quay mặt lại: "Chúng ta vẫn nên tiếp tục học nhận biết các loại trái cây đi, khóa học của thiên nhiên có phải rất thần kỳ hay không, Toái Toái  thích tìm hiểu về thực vật đúng không?”

“ Dạ, con nhớ rồi baba” Lệ Toái Toái gật gật đầu, trên khuôn mặt non nớt của bé giống như mang theo ý cười, hắc dược sư mạnh mẽ ác danh vang xa nhất, nhất giờ phút này đang nói bằng giọng nói ngây thơ nhất của một đứa trẻ: “Hóa ra những chất độc có thể được tạo ra bằng chính đôi tay của mình.”

“......”

Giỏi lắm, lần sau hai đứa đừng học nữa.



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp