Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 7: CƯỠI TỐNG LIỆT NHƯ CƯỠI NGỰA


7 tháng

trướctiếp

7 rưỡi tối, xe tiến vào thôn Hoa Sen. Ở đây không tối sớm giống như các thành phố phía Bắc, càng về phía Nam thì tối càng muộn, lúc này trời vẫn còn tờ mờ, có lẽ gần 8 giờ mới tối hẳn.

Vài người lần lượt xuống xe, tài xế cũng tắt máy, ông ta nóng lòng muốn xuống xe để hóng gió, thời tiết oi bức, bắt đầu chạng vạng trời mới mát mẻ, Tạ Tịch Trạch chờ tài xế xuống xe rồi mới xuống, hôm nay cậu ngồi cứng trên xe, cả người và sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi, cậu chóng mặt, bước đi cũng xiêu vẹo.

Tạ Tịch Trạch xuống xe, tựa vào phía sau để nghỉ ngơi, đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh làm cậu giật mình.

Là thanh niên vừa mới nói chuyện trên xe cùng cậu, tính cách Tạ Tịch Trạch rất rõ ràng, ai đối tốt với cậu cậu đều nhớ rất kỹ, ai chọc cậu, đắc tội với cậu, cậu đều để trong lòng, người này đã giúp cậu, nên cậu không cho anh sắc mặt khó coi, chỉ an tĩnh nhìn anh, chờ anh nói chuyện.

Thanh niên nhếch môi cười, anh nói tiếng phổ thông, trộn với giọng địa phương, hơi khó nghe nhưng rất thân thiện, “Xin chào.”

Tạ Tịch Trạch gật đầu, không lạnh không nhạt nói: “Cảm ơn vừa nãy anh đã giúp tôi.” Nói xong cậu lấy tiền lẻ vừa mua nước còn thừa, đưa cho anh đồng mười tệ.

Cậu không mang theo nhiều tiền mặt, chỉ muốn có cuộc sống ổn định ở thôn Hoa Sen, nếu không có tiền phòng thân thì cuộc sống sẽ khó khăn, Tạ Tịch Trạch đã tính toán tiêu tiền, không thể tiêu xài hoang phí như trước nữa.

Trương Văn liền đẩy tiền qua, giống như phương thức đưa tiền của Tạ Tịch Trạch làm anh thấy xấu hổ, “Không cần đâu, vừa rồi chị Bảy cũng không đúng, biết cậu từ bên ngoài về đây liền muốn bắt nạt.”

Tạ Tịch Trạch yên lặng thu tiền lại, không nói thêm gì.

Chẳng bao lâu trời đã tối, Tạ Tịch Trạch muốn đến nhà bà nội.

Hai người đi dọc theo đường làng, bốn phía đều là núi non, ven đường còn thấy được cả phân bò, nên phải cần thận tránh đi. Nhà ở quê khác với trên thành phố, tuy chưa tối đen nhưng trên trời đã có không ít những ngôi sao lấp lánh, bầu trời bao la vô tận, không khí trong lành mang theo hương vị mộc mạc thư thái. Từ nhỏ Tạ Tịch Trạch đã sống ở thành phố cũng bố mình, sau đó lại được Tống Liệt chăm sóc, cậu rất ít khi tiếp xúc với hoàn cảnh thế này.

Cậu cẩn thận tránh những đống phân ở ven đường, quay đầu nhìn biểu tình Trương Văn nhịn cười, cho dù anh không có ác ý gì nhưng từ trước tới giờ cậu rất cần thể diện trước mặt người ngoài, cậu thấy bị Trương Văn cười như vậy rất ngượng, lập tức lạnh mặt lại: “Buồn cười lắm à?”

Trương Văn xấu hổ vò tóc: “Ngại quá, tôi không cười cái đó.”

Cậu ồ một tiếng, đi lang thang trong đường làng một lúc, sau đó lại hỏi: “Anh có biết Hứa Quế Hoa không? Bà ấy sống ở đâu?”

Thôn Hoa Sen là một nơi lớn như thế, tất cả lực lượng lao động đều ra bên ngoài làm việc, chỉ còn lại người già sinh sống ở đây, mọi người đều quen biết nhau, quả nhiên, Trương Văn vừa nghe thấy liền hỏi: “Cậu nói bà Quế Hoa?”

Tạ Tịch Trạch gật đầu: “Bà chính là bà nội tôi, nếu không phiền, anh có thể dẫn tôi tới đó không?”

Trương Văn lịch sự cười, xoa xoa tay: “Không phiền, thôn này không lớn, vài bước là tới, để tôi dẫn cậu đi.”

“Cảm ơn.”

Đây là câu cảm ơn thứ ba trong ngày mà Tạ Tịch Trạch nói ra, tình tình cậu kiêu ngạo, nhưng cũng không keo kiệt, vẫn biết phải cảm ơn người khác, Trương Văn dẫn đường đi ở phía trước, một bên dẫn cậu vào vừa giới thiệu, vào trong được vài phút, Trương Văn dừng chân ở trước một cánh cổng nhỏ, chỉ vào: “Đây chính là nơi ở của bà Quế Hoa.”

Anh nhìn thấy Tạ Tịch Trạch lại làm ra động tác muốn rút tiền, liền vội vàng lùi hai bước, “Anh bạn nhỏ, cũng muộn rồi, tôi về trước đây.”

Tạ Tịch Trạch yên lặng thu tay lại, “Không được gọi tôi là anh bạn nhỏ, tôi tên là Tạ Tịch Trạch.”

Cậu gõ cửa, một phút sau mới có người ra mở cửa.

Tạ Tịch Trạch gặp bà nội, bà đã lớn tuổi, cũng may đầu óc vẫn còn minh mẫn, Tạ Tịch Trạch có bốn năm phần giống bố, đặc biệt là đôi mắt, thế nên Quế Hoa vừa nhìn thấy cậu đã buột miệng thốt lên: “Ngôn Tử.”

Bà cụ nói tiếng địa phương, vừa nghe đã hiểu được, Tạ Tịch Trạch nhìn bà, sau đó nói: “Bà nội, con là Tiểu Trạch.”

Hứa Quế Hoa cả đời cũng không rời khỏi trấn Ô Nam, bà bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ lạc hậu, tư tưởng phong kiến, tuổi trẻ là một người phụ nữ nông thôn bảo thủ, từ khi sinh Tạ Ngôn, chỉ muốn cùng con trai giữ khuôn phép sinh hoạt trong thôn, thời đại dần phát triển, người trẻ tuổi muốn ra ngoài đi làm, nhưng Hứa Quế Hoa lại không muốn con trai mình ra ngoài, nhưng Tạ Ngôn dần trưởng thành luôn muốn ra ngoài kiếm tiền, bà lão đã tức giận mắng ông là đồ bất hiếu, mãi tới khi Tạ Ngôn kết hôn, có con trai, ông đã đưa vợ cùng con về thăm bà vài lần, thế nên bà lão mới đỡ tức giận một chút.

Đã hai năm bà Quế Hoa chưa gặp Tạ Tịch Trạch, đột nhiên gặp mặt cháu trai, mới đầu còn không nhận ra cậu, bà cũng nhớ con trai mình đã qua đời nhiều năm rồi, lâu tới nỗi bà chẳng còn nhớ rõ thời gian nữa.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tạ Tịch Trạch biết bà cụ đang suy nghĩ, liền nói: “Bà nội, con trở về chăm sóc bà.”

Bà Quế Hoa rất vui vẻ mang cậu vào trong nhà, vừa lúc bà đang chuẩn bị đi ngủ, bởi vì đột nhiên Tạ Tịch Trạch tới, nhưng cũng rất vui vẻ thu dọn cho cậu, Tạ Tịch Trạch cũng không muốn làm phiền bà, nửa giờ sau bà cụ thu xếp xong xuôi, liền thấy mệt mỏi, Tạ Tịch Trạch liền dìu bà về phòng nghỉ ngơi. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Trong nhà có hai phòng, một phòng của Tạ Ngôn, Tạ Tịch Trạch cố nhịn mệt nhọc quét tước một lần, lúc đi ngủ đã hơn 10 rưỡi.

Ở quê không có hoạt động vui chơi giải trí gì, 9 giờ tối trong thôn đã tắt đèn, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, bốn phía rất an tĩnh, trong bụi cỏ truyền tới tiếng côn trùng kêu, Tạ Tịch Trạch lẳng lặng nằm nghe, đột nhiên nhớ tới Tống Liệt.

Đêm nay, Tạ Tịch Trạch trằn trọc mãi không ngủ được, cuộc sống thay đổi đột ngột làm cậu chưa kịp thích nghi, rạng sáng 3, 4 giờ, cậu quá mệt, tinh thần cùng với thân thể đều uể oải, không gì có thể làm cậu thư giãn.

Cuối cùng đành thò tay vào trong quần, kích thích bộ phận mà con trai yêu thích, chờ tới khi cậu thả lỏng, có thể ngủ thiếp đi.

Nghĩ như vậy, đầu óc Tạ Tịch Trạch hỗn loạn, lộng càng nhanh, tới khi phát tiết, cậu nằm trên chiếu trúc lạnh lẽo thở dốc, đến khoảnh khắc cuối cùng phóng thích, đầu óc trống rỗng đột nhiên lại hiện lên bóng dáng Tống Liệt.

Cậu ra sân lấy nước lau người, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi còn mắng hắn một câu là lão già khốn nạn.

Vốn dĩ Tạ Tịch Trạch tưởng mình có thể quên Tống Liệt, đến khi phát hiện ra, thời điểm kích thích nhất lại không thể không nhớ tới hắn.

Lão già khốn nạn Tống Liệt đã trên đường chạy tới thôn Hoa Sen, hắn xử lý xong tài liệu công việc, liền mở một thư mục riêng ra, bên trong chính là ảnh chụp của hắn cùng với Tạ Tịch Trạch.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tống Liệt không thích chụp ảnh, những ảnh chụp này đều là do Tạ Tịch Trạch năn nỉ ỉ ôi ăn vạ muốn hắn chụp cùng, trong ảnh Tống Liệt đang thay quần áo, nhưng sau lưng hắn lại là một thiếu niên trắng trẻo cười vô cùng vui vẻ, chẳng khác gì con khỉ, tay chân đu ở trên người hắn, dựa vào khẩu hình miệng có thể đoán được cậu đang hô một tiếng “giá”.

Từ nhỏ Tạ Tịch Trạch đã quen với việc được Tống Liệt nuông chiều, lúc cậu còn nhỏ còn quấn lấy không cho hắn tới công ty, còn đu ở sau lưng hắn đòi cưỡi ngựa.

Tống Liệt nhìn nó, đôi mắt tràn ngập ý cười, hắn chăm chú nhìn cửa sổ tối đen như mực, hy vọng thời gian mau một chút, hắn đã gấp tới nỗi không chờ nổi muốn nhìn thấy Tạ Tịch Trạch, chạm vào cậu, cảm nhận sự tồn tại của cậu.

Tạ Tịch Trạch ngủ không ngon, đến 6 giờ đã tỉnh lại. Buổi tối vì không đi tắm, cũng chẳng có quần áo để thay, ở bẩn một đêm, bây giờ cả người đều nhớp nháp khó chịu.

Cậu định đi ra ngoài mua vật dụng sinh hoạt, nên đã nói với bà nội, sau đó giúp bà quét sân, còn đồ thừa tối qua cho thêm nước sôi để hâm lại ăn sáng.

Tạ Tịch Trạch không biết làm, đành ngồi một bên quan sát bà nội nhóm lửa nấu cơm, sau đó nói: “Bà nội, từ ngày mai cứ giao cho con, hôm nay con phải ra ngoài mua đồ, khả năng giữa trưa đến chiều mới về.”

Bà nội nghe cậu nói phải ra ngoài, còn lo lắng cháu trai không có tiền, liền về phòng lấy mấy tờ tiền cũ màu đỏ ra, Tạ Tịch Trạch cười không nhận: “Bà nội, con có tiền, bà không cần đưa, con muốn tiêu tiền của con trước, bà cất đi.”

Bà Quế Hoa không vui, bà còn đang rất thích cho tiền cháu nội ngoan của mình, Tạ Tịch Trạch vì dỗ bà, đành phải nói: “Chờ tới lúc con tiêu hết tiền bà mới cho con có được không?”

Bà cụ thấy thế cũng rất hợp lý, bèn cất tiền đi, phải để dành cho Tạ Tịch Trạch.

Tạ Tịch Trạch mỉm cười, giúp bà làm việc, công việc không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bắt tay vào làm, có hơi mệt, mặt trời lúc 9 rưỡi sáng cũng rất nóng.

Đến mười giờ trưa, Trương Văn đi vào sân nhà họ.

“Anh bạn Tiểu Tạ à, cậu có cuộc gọi từ thôn trưởng, một người là Tống tiên sinh gọi tới, hắn nói muốn đón cậu về, cậu mau qua nghe điện thoại.”

Trong thôn rất ít nhà có điện thoại, người ngoài muốn gọi tới phải thông qua trưởng thôn.

Tạ Tịch Trạch lau nước trên tay, không có ý định tới, cậu nhìn Trương Văn, lạnh nhạt nói: “A Văn ca, tôi muốn đi ra ngoài mua đồ cho bà nội, làm phiền anh nói với người kia tôi không ở đây.”

Tống Liệt nghe thấy Trương Văn trả lời, khóe miệng cong lên mà cúp điện thoại. Hắn nhất định phải tới thôn Hoa Sen, suy nghĩ bao lâu nay, đứa trẻ vẫn luôn tìm cớ trốn tránh hắn, Tống Liệt không tức giận, mà còn mỉm cười, hắn rất muốn ôm Tạ Tịch Trạch vào lòng, một bên dung túng yêu thương cậu, một bên đánh mông cậu một trận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp