Giang Triết phô diễn kỹ thuật lái xe ưu tú, bá đạo, nhanh mà vẫn đảm bảo an toàn của mình để đưa cô đến chỗ cần đến. Trần Niệm ở bên cạnh không có nửa phần hứng thú, thậm chí cúi đầu muốn ngủ.
Kỹ thuật lái xe chưa cho Giang Triết thêm điểm, cũng may nhân viên của cửa hàng quần áo làm việc hiệu quả. Lúc này trong phòng khách VIP được trang trí phong cách có phần hiện đại đã treo đầy quần áo, giày, túi và trang sức phối hợp theo kích cỡ của Trần Niệm. Nhân viên phục vụ còn nhiệt tình giới thiệu dịch vụ trang điểm và làm tóc ở trên tầng năm. So với Linda một mình hăng hái chiến đấu, nơi này đúng là chu đáo hơn nhiều. Giang Triết đưa Trần Niệm đến chỗ cô nhân viên chỉ, sau đó ngồi trên ghế sô pha uống trà.
Trần Niệm nhìn nụ cười chuyên nghiệp của cô nhân viên, cũng yên lòng giao phó bản thân cho đội ngũ của cửa hàng. Ban đầu nhân viên còn cẩn thận từng li từng tí một, đặc biệt là thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Trần Niệm, mỗi khi chuẩn bị làm gì đều nhỏ giọng hỏi cô có thích hay không. Trần Niệm ngáp một cái: "Cô cứ phối ba bộ đồ mà cô cảm thấy thích hợp nhất là được, sau đó tôi mặc vào, anh Giang ở bên ngoài kia sẽ chọn, đến lúc đó để tùy anh ấy quyết định."
Trần Niệm để Giang Triết quyết định, lòng tự tin của Giang Triết tăng lên rất nhiều. Anh cam tâm tình nguyện, mặt mày hớn hở đảm nhận công việc lựa chọn đồ mà trước đây mình khịt mũi coi thường. Khi nhìn thấy Trần Niệm ăn mặc xinh đẹp xoay vòng trước mắt anh, cảm giác bạn gái tăng lên làm anh cảm thấy hết sức vui mừng.
Cả hai người đều lựa chọn đồ rất nhanh, phụ kiện trang sức và kiểu tóc cũng được quyết định mau chóng. Trần Niệm và Giang Triết sửa soạn đồ xong xuôi, bước ra khỏi phòng dành cho khách VIP thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ quyết định cùng nhau đi ăn cái gì đó để lót dạ, những đến tận lúc họ ăn xong rồi mà vẫn còn chưa đến giờ xuất phát, hai người lại cùng nhau đi xem phim. Trong lúc xem phim, Trần Niệm ngủ thiếp đi, đầu còn xiêu vẹo nghiêng sang bả vai của người bên cạnh, Giang Triết mặt tối sầm đẩy đầu cô trở về. Cô cũng rất biết nghe lời, đầu hơi dịch chuyển rồi tìm vị trí thích hợp dựa vào anh ngủ say như chết.
Hai người quay qua quay lại một hồi, cuối cùng lại đến muộn thời gian diễn ra lễ kết hôn. Lúc hai người bước vào, một đôi trai tài gái sắc đã đứng trên khán đài, người chủ trì đang cảm thán tiết trời hôm nay tốt thế nào, cô dâu chú rể cảm ơn mọi người đến tham dự ra làm sao. Ánh mắt của mọi người đều ở trên sân khấu, bọn họ đến muộn cũng không muốn gây sự chú ý.
Trần Niệm ngồi xuống, nhìn vị trí bàn chính cách đó không xa. Cha mẹ Cảnh Dung không có ở đó, trên bàn chính chỉ có một hai người của IT Tân Quý nhìn khá quen mắt, còn lại tất cả đều là người xa lạ. Cảnh Dung hăm hở đứng trên sân khấu, anh ta nở nụ cười, người ưỡn lên thẳng tắp, từ đầu đến chân hoàn hảo đến mức không bới ra được một điểm xấu nào. Anh ta nắm tay Tạ Vân, tay cô ta rất đẹp, cô ta mặc bộ váy dài lộng lẫy, thân hình yểu điệu, dung mạo thanh tú. Giờ khắc này bởi vì ý cười dịu dàng bên môi hoà với tia sáng của đèn treo thuỷ tinh mà cả người như được phủ một lớp hào quang. Người chủ trì nói bọn họ là trai tài gái sắc, thật sự không phải là nói quá chút nào.
Mấy ngày nay Trần Niệm từng tưởng tượng trong đầu tình cảnh này rất nhiều, hiện thực cơ bản cũng tương tự. Cô cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt, ít nhất là thời điểm nhìn hai người ở trên đài, nhìn bọn họ trao nhẫn cưới, nói ra lời thề yêu thương, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng mà, thời điểm bọn họ chân thành đi chúc rượu cảm ơn khách mời đến dự tiệc, lòng bàn tay Trần Niệm bắt đầu đổ mồ hôi, bản thân cô cũng không hiểu rõ lý do.
Tạ Vân đi tới trước mặt Trần Niệm, kéo Cảnh Dung qua chào hỏi: "Tổng giám đốc Giang, Giám đốc Trần, lúc bắt đầu buổi lễ không thấy hai người, tôi còn lo hai người không đến."
Trần Niệm mím môi không nói lời nào, Giang Triết thì cười, tay đặt lên eo Trần Niệm đáp lời: "Làm sao vậy được! Hai vị đều là bạn bè tốt của chúng tôi. Chúng tôi chỉ là có việc nên chậm trễ một chút. Thật xin lỗi, Tiểu Niệm nhà chúng tôi không uống rượu, tôi cạn ly tạ lỗi trước."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cảnh Dung nhìn về phía Trần Niệm, cô mặc chiếc váy viền ren màu đỏ, tóc đen uốn thành lọn sóng buông xuống bả vai, anh ta chưa từng nhìn thấy cô quyến rũ như vậy. Dường như sau khi Giang Triết xuất hiện, cô cũng không còn đứng yên tại chỗ nữa rồi.
“Đã khá lâu rồi tôi không gặp Tiểu Niệm nên không biết chuyện, hai người là..." Cảnh Dung cười nhạt nhìn về phía Trần Niệm.
Bàn tay Giang Triết đặt ở eo Trần Niệm nắm chặt, Trần Niệm theo bản năng giãy giụa. Cô nhìn thấy ý cười trên mặt Cảnh Dung tăng thêm, ý tứ đại khái là đã hiểu mọi chuyện thông qua hành động của cô, Trần Niệm lập tức mở miệng cứu vãn: "Chúng tôi đang hẹn hò."
Cảnh Dung ngẫm nghĩ nói một câu: "Thật sao? Vậy thì chúc mừng."
Cảnh Dung vừa rời khỏi bàn bọn họ không lâu, Giang Triết lập tức đứng dậy cầm áo khoác đi ra bên ngoài. Trần Niệm tức khắc theo sau. Bước chân của anh rất dài, Trần Niệm mang giày cao gót cao bảy phân vất vả đuổi theo sau. Cô hiểu rõ anh đang tức giận, cô cũng hận không thể vả miệng mình. Ban đầu là cô nhát gan muốn anh đi cùng mình, hiện tại lại tránh né tay anh ra ngay trước mặt Cảnh Dung, ở trong mắt anh cô nhất định là người cực kỳ vô liêm sỉ.
"Giang Triết, anh nghe em nói!" Cô vừa chạy vừa gọi anh. Anh giống như không nghe thấy, nhanh chóng đi xuống dưới lầu. Trần Niệm thấy không đuổi kịp, cởi giày cao gót của mình ra, đi chân trần chạy theo anh.
Rốt cuộc cũng đuổi kịp, cô bắt tay áo của anh: "Vừa nãy em không biết tại sao lại như vậy, anh đừng tức giận."
"Em không biết nguyên nhân?" Giang Triết nghe xong lời giải thích của cô, tức giận đến bật cười. Anh xoay người nhìn cô: "Anh biết nguyên nhân. Nguyên nhân là đến bây giờ em vẫn thích Cảnh Dung. Chính là bản thân anh tự chuốc lấy nhục."
Anh trừng mắt, mạnh mẽ nói từng chữ, như thể muốn trút hết sự giận dữ thông qua lời nói của mình. Có điều Trần Niệm biết rõ suy nghĩ của cô không phải như anh nói. Trong lòng cô căng thẳng muốn chết, liều mạng muốn nói gì đó để anh thay đổi suy nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói được một câu: "Anh hiểu lầm rồi."
Giang Triết cười nhạo lắc đầu, hất tay cô ra: "Chính em tự suy nghĩ kỹ càng đi. Anh không có nhiều thời gian chơi đùa với em như vậy đâu."
Trần Niệm ủ rũ đứng tại chỗ, thấy anh rảo bước đi không hề quay đầu lại. Dường như cô đã khiến anh tổn thương thật rồi.
Giang Triết ra ngoài lập tức bắt xe, tài xế hỏi anh đi đâu, anh không có điểm đến nhất định, để bác tài cứ chạy xe đi lòng vòng khu phố xá sầm uất không có mục đích như vậy. Trời dần về khuya, Giang Triết xuống xe ở gần khu nhà mình, sự tức giận đã bị gió thổi bay không ít, lúc này mới cảm thấy đói bụng, ăn định ở gần đây lót bụng rồi mới về khu chung cư.
Vừa vào đại sảnh, anh đã nhìn thấy một cô gái váy đỏ ngồi thu mình một góc. Cô ôm đầu gối, tóc đen xoã ra. Gió đêm lạnh lẽo thổi tới khiến người ta không khỏi run lập cập.
"Đêm khuya ngồi ở đây làm gì? Doạ người sao?" Trên đỉnh đầu truyền tới một câu hỏi lạnh lùng, Trần Niệm nghe tiếng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Trần Niệm đứng dậy, nhìn anh chăm chú: "Anh còn đang giận em."
Giang Triết quẹt thẻ và ấn số tầng lên thang máy, bỏ lại hai chữ: "Vào đây."
Trần Niệm nghe theo lời anh đứng dậy tiến vào thang máy, cô yên lặng đứng bên cạnh anh. Giang Triết nhìn cô một chút, nhíu mày: "Giày đâu?"
Trần Niệm quơ quơ giày cao gót trong tay: "Em sợ anh thấy em thì lại bước đi nhanh hơn, đi giày sẽ đuổi không kịp."
"Mang vào, anh không đi nhanh nữa."
"Dạ..."
Qua quãng thời gian vừa rồi, trong lòng Trần Niệm cuối cùng cũng sắp xếp được câu từ, mở miệng giải thích: "Em đã suy nghĩ kĩ càng, những lời kia anh nói không đúng. Em đã từng thích Cảnh Dung không sai, bây giờ thấy anh ta vẫn còn chột dạ, nhát gan, xấu hổ cũng không sai. Chuyện này cũng là nguyên nhân hôm nay em làm ra hành động mất khống chế kia, không phải vì còn thích Cảnh Dung hay còn lưu luyến anh ta, mà là bởi vì em bị căng thẳng theo quán tính. Hơn nữa còn vì đây là lần đầu tiên chúng ta nói cho người khác biết quan hệ giữa chúng ta. Em đã biểu hiện không tốt, em xin lỗi, làm anh mất mặt, em xin lỗi. Em đảm bảo lần sau sẽ tiến bộ, vậy nên anh có thể đừng tức giận nữa không?"
Cô nói liền một mạch cho đến khi thang máy lên đến tầng tám, cửa thang máy mở, Giang Triết đi thẳng ra ngoài, Trần Niệm đi theo sau anh, lo sợ bất an: "Anh có điều gì không hài lòng cũng có thể nói cho em biết, chỉ là đừng im lặng không nói lời nào như vậy có được không? Anh không nói em thật sự không biết anh nghĩ gì, anh giận đến mức nào."
Giang Triết mở cửa căn hộ: "Vào nhà rồi nói tiếp."
Trần Niệm vừa bước vào nhà, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng lần trước mình say rượu thổ lộ với Cảnh Dung, hơi có cảm giác nơi này dường như không phải nơi thích hợp để giải quyết vấn đề. Giang Triết không nghĩ nhiều như vậy, ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cô qua ngồi cạnh anh. Trần Niệm ngoan ngoãn làm theo.
"Anh chỉ hỏi một câu. Em thẳng thắn nói cho anh biết, khoảng thời gian thử nghiệm này, em có thích anh hay không?"
Trần Niệm cắn môi, cô đoán được anh sẽ hỏi vấn đề này, đáp án cô cũng nghĩ ra rồi, nhưng khi thực sự cần hồi đáp thì cô vẫn còn lúng túng.
"Được rồi, nhìn bộ dáng này của em là anh biết rõ câu trả lời rồi. Tất cả đều là anh đơn phương mong muốn, làm khó em phải phối hợp với anh. Hai chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, em đi đường của em anh đi đường của anh. Cửa lớn ở kia, anh không tiễn." Giang Triết giơ giơ tay xem như là hạ lệnh đuổi khách.
Trần Niệm nhào tới nắm lấy tay anh, sốt ruột nói: "Em không có ý này! Em thích anh, em thích anh!"
Giang Triết liếc cô một cái: "Thương hại anh à? Anh không cần, đi đi."
"Thật sự không phải." Trần Niệm khóc không ra nước mắt, ôm lấy cánh tay anh vô cùng thành khẩn: "Mấy chuyện thổ lộ tình cảm như vậy nói ra miệng đều sẽ bị xấu hổ mà. Anh không cho em chút thời gian để bớt ngại ngùng đã định tội em rồi! Hơn nữa còn không cho kháng án, không thể như vậy được!"
Giang Triết híp mắt: "Vậy nên thật sự chỉ là vì em thẹn thùng thôi sao?"
Trần Niệm gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Người đàn ông vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Trần Niệm ôm lấy cổ anh như để thể hiện sự kiên định của mình: "Em nói thật lòng đó."
Đầu Trần Niệm tựa lên vai của Giang Triết, lúc nói chuyện hơi nóng phả vào tai anh khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy.
"Em học chiêu này ở đâu ra đấy?" Anh hỏi.
"Cho nên anh không tin em sao?"
"Tiếp tục tức giận hình như là sẽ có rất nhiều lợi ích, vậy nên anh lựa chọn tiếp tục không tin em."
Trần Niệm buông tay, liếc mắt: "Anh nằm mơ đi. Em đến đây vì muốn xin lỗi anh, vẫn còn chưa bỏ được cái gì vào bụng..."
Cô vừa mới đứng dậy đã bị người đàn ông kéo một cái. Anh một tay ôm eo cô, một tay khác đặt sau gáy kéo cô lại và hôn cô. Trần Niệm lần đầu tiên trong đời tiếp xúc thân mật môi mình với người khác, liên tục chớp mắt, cả người cứng đờ như cọc gỗ.
"Hừm…" Giang Triết cũng không hôn sâu, sau khi lướt qua liền kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Trần Niệm, vẻ mặt của em bây giờ thực sự quá mất hứng."
"Anh anh anh... Anh tập kích bất ngờ. Em em em… chưa chuẩn bị."
"Chuyện như vậy đều là nước chảy thành sông, lẽ nào mỗi lần anh hôn em đều phải dặn em là anh chuẩn bị hôn đấy em chuẩn bị đi ư? Em có hiểu cái gọi là thời cơ hay không?"
"Không hiểu..."
"Được, vậy anh hỏi em, hiện tại anh có thể hôn em không? Bây giờ em có thể biểu hiện bình thường chút không?"
"Có... thể... chứ…"
Giang Triết chậm rãi tới gần cô, Trần Niệm nhắm chặt mắt lại. Hai tay đặt bên người nắm thành quả đấm, vẻ mặt như đang đợi hành hình. Giang Triết giơ tay, gõ lên trán cô một cái: "Hôm nay coi như bản nháp thử thôi, em về nhà nhìn vào gương luyện tập thật giỏi đi."
Trần Niệm xoa trán, nhấc chân đạp Giang Triết: "Tạm biệt! Em và anh không có lần sau đâu."
Giang Triết nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô ngã thẳng xuống ghế sô pha, còn anh thì nghiêng người qua đè lên, nhìn cô từ trên cao xuống: "Em lặp lại lần nữa xem?"
"Em và anh! Không có... aaa…"
Ai vừa ghét bỏ cô không thèm hôn môi? Hiện tại lại hôn hăng say như thế là muốn thế nào đây?