Tôi Có Rất Nhiều Tiền

Chương 2


7 tháng

trướctiếp

Hiệu quả của thuốc gây mê dần hết tác dụng, y tá tiến vào rút kim truyền dịch trên tay cô ra, Triệu Dư Chân cũng chỉ uống một chút nước mà không hề đụng vào chén cháo nguội được nữ y tá mang đến.

Mạnh Tinh Hàm thấy sắc mặt cô khó coi như vậy cũng có chút nghi ngờ, nhưng cô ta cũng chỉ cho rằng là do tác dụng của thuốc gây mê hết nên mới khiến cơ thể Tân Tiểu Chân không khỏe như vậy. Mạnh Tinh Hàm còn tưởng là cô sợ nên không ngừng thổi gió bên tai cô: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, Tiểu Chân, lần sau phẫu thuật chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!”

"Sao cô ồn ào thế." Triệu Dư Chân khàn giọng mắng: "Đừng nói nữa, cô không phiền nhưng tôi phiền.”

Mạnh Tinh Hàm khó tin nhìn cô, làm sao Tân Tiểu Chân lại dám nói chuyện với cô ta như vậy?

"Có phải cậu đang trách tớ không? Nhưng mà là do cậu tự mình đòi làm phẫu thuật, sao cậu có thể..."

"Câm miệng lại." Sau khi Triệu Dư Chân cắt ngang lời nói của Mạnh Tinh Hàm thì lại uống thêm một ngụm nước. Hiện tại cổ họng cô rất khó chịu, người khác gây tê toàn thân nhất định sẽ không khó chịu như cô, bởi vì trong quá trình nguyên chủ làm phẫu thuật bị kẹt ở thực quản mới dẫn đến cuộc phẫu thuật đột nhiên gián đoạn, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể không dốc toàn lực cứu cô. Nhưng Triệu Dư Chân đoán rằng hơn phân nửa là chủ nhân của thân thể này đã chết ở trên bàn phẫu thuật… Còn cô đúng lúc có thể mượn thân xác này sống lại.

Triệu Dư Chân yếu ớt mặc quần áo vào nhìn thấy trên ghế đặt một cái cặp sách màu hồng ngây thơ. Quay đầu nhìn lướt qua em gái để mái bằng, em gái này thời thượng hơn nhiều, trên người mang một chiếc túi xách GUCCI giả, cho nên chiếc cặp sách màu hồng này nhất định là của nguyên chủ.

Triệu Dư Chân mở cặp sách ra thấy bên trong có một ít sách giáo khoa mà tất cả đều là sách giáo khoa lớp 12. Vừa mở ra nhìn thấy bên ngoài có viết dòng chữ ngay ngắn ghi ba chữ "Tân Tiểu Chân" cho nên cô đoán chắc là tên nguyên chủ.

Ngoài sách giáo khoa, trong cặp còn có một chiếc điện thoại di động cũ đã hết pin. Triệu Dư Chân tìm được ví tiền, bên trong có một tờ năm mươi nghìn và mấy tờ tiền lẻ, túi đựng thẻ ngoại trừ thẻ xe buýt thì cái gì cũng không có, ngược lại có một tấm ảnh gia đình đã ngả màu vàng, hiển nhiên bé gái đứng ở giữa là nguyên chủ, người đàn ông trong ảnh chắc là ba của nguyên chủ, dáng dấp hai người có chút giống nhau.

Khuôn mặt của người mẹ trong bức ảnh đã bị ai đó dùng bút bôi đen.

Triệu Dư Chân đóng ví tiền lại, kéo khóa cặp xách rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Mạnh Tinh Hàm đuổi theo: "Cậu đi đâu vậy?”

"Đói bụng." Cổ họng cô vẫn rất khó chịu, có thể nói ít được chữ nào thì hay chữ đó.

Từ phòng bệnh đi ra ngoài, cô mới biết được bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này nhỏ đến mức nào! Còn không lớn bằng viện thẩm mỹ bình thường, trong thang máy dán đủ các loại quảng cáo: "Ưu đãi chào mừng ngày Quốc Khánh, cắt mí mắt chỉ với 888 nghìn, tiêm filler giảm béo mặt." Còn có không ít những cô gái đến tư vấn, nhìn một lượt hầu hết đều là những cô gái này còn trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, hiển nhiên vẫn là học sinh chưa đủ tuổi.

Nhưng thẩm mỹ viện này lại thản nhiên tiếp nhận yêu cầu của họ, căn bản không hề quan tâm các cô ấy đã trưởng thành hay chưa.

Đến bước này, Triệu Dư Chân cũng không chú ý nhiều như vậy. Ở bên ngoài thẩm mỹ viện gọi một phần sủi cảo nhanh chóng lấp đầy bụng. Mạnh Tinh Hàm ở bên cạnh nhìn cô ăn thì phát hiện tuy rằng cô đang rất đói ăn rất nhanh nhưng dáng vẻ khi ăn lại rất ưu nhã, thoạt nhìn giống như một đại tiểu thư được nuôi dưỡng từ bé chứ không phải là một sinh viên nghèo khó.

Trong lòng Mạnh Tinh Hàmnih Hàm ghen tị không thôi nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ là một cô bạn thân tốt bụng: "Tiểu Chân, bây giờ cậu định làm thế nào?”

Triệu Dư Chân tao nhã dùng khăn giấy lau khóe miệng, buông tay, ý bảo cô ta đưa điện thoại di động cho mình, sau đó gõ chữ: "Về nhà.”

Cô không biết rõ thân thế của nguyên chủ ra sao nhưng vừa rồi Triệu Dư Chân nhìn thời gian trên điện thoại di động của Mạnh Tinh Hàm biết được hiện tại là ngày 2 tháng 10, ngày thứ hai nghỉ thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, cách bữa tiệc sinh nhật tổ chức trên du thuyền của cô hơn một tháng.

Ngồi trên xe buýt về nhà, Triệu Dư Chân nhìn thấy một số kiến trúc mang tính biểu tượng cho nên đoán rằng nơi này là đế đô.

Nhà Mạnh Tinh Hàm và nhà nguyên chủ ở gần nhau, sau khi đưa cô đến cửa tiểu khu nhưng khi cô ta ngửi thấy mùi rác hôi thôi bốc lên trong tiểu khu vẫn không thể chịu nổi mà lùi về phía sau hai bước, nói: "Chuyện chi phí phẫu thuật cậu không cần lo lắng, chuyện này cậu nhất định không được nhắc đến trước mặt người nhà, đừng để cho bất kỳ kẻ nào biết! Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, có chuyện gì thì gọi cho tớ, tớ đi trước, cậu vào nhà đi.”

"Được." Triệu Dư Chân nhìn Mạnh Tinh Hàm một cái, chút tâm tư này của cô gái nhỏ ở trong mắt cô còn không đáng nhắc đến.

Tiểu khu đã cũ kỹ xuống cấp, người sinh sống ở đây đa phần là người già, không có nhiều chỗ đậu xe ô tô, nhiều nhất là các loại xe điện và xe đạp, thậm chí trong tiểu khu còn có cửa hàng sửa xe điện, mấy ông già ngồi dưới gốc cây lớn đang chơi mạt chược, bên cạnh là mương nước hôi thối cùng đống rác.

Triệu Dư Chân không thể tin vào mắt mình, tại sao chỗ này rác rưởi chất thành núi cũng không ai quản như vậy.

Trong tiểu khu có mấy chục tòa nhà, Mạnh Tinh Hàm chỉ đưa cô đến bên dưới một tòa nhà rồi rời đi mà Triệu Dư Chân căn bản không biết nhà nguyên chủ Tân Tiểu Chân sống ở đâu, không có trí nhớ của nguyên chủ nên cô chỉ có thể tìm một cái ghế dài lót tờ giấy ngồi xuống trước. Bên cạnh siêu thị có bốt điện thoại công cộng nhưng cô lại không nhớ rõ số điện thoại của bốn anh trai trong nhà, điện thoại di động mà nguyên chủ có không chỉ hết pin mà trong đó cũng không có nền tảng mạng xã hội nào có thể đăng nhập được.- Editor: Ang Hà T YT

Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được loại cảm giác một thân một mình này, Triệu Dư Chân ngửa đầu nhìn lá cây bị gió thổi xào xạc, trong lòng  không biết phải làm thế nào, nửa muốn về nhà nửa không muốn về nhà, chủ yếu là trong nhà ép hôn, vị hôn phu theo đuổi cô quá mãnh liệt mà Triệu Dư Chân cô cũng không thích anh ta, thậm chí còn chưa từng gặp anh ta.

“Tân Tiểu Chân!” Một quả bóng đá lăn đến bên cạnh cô, một cậu bé mang một đôi giày mới chạy đến, đặt chân lên quả bóng đá của mình, nhìn cô với vẻ mặt giận dữ: "Chị đã đồng ý mua giày mới cho tôi. Vậy tại sao chị lại không mua?”

Triệu Dư Chân ngẩng đầu, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh giống như là một đoạn ký ức. Cô lắc lắc đầu, ngước mắt đánh giá cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi này, dáng người hơi mập, cao 1m7, quần áo có chút bẩn.

Tăng Tử Y cúi đầu trừng mắt nhìn cô chị gái cùng mẹ khác cha của mình: "Hôm qua tôi giúp chị nói dối ba tôi, kết quả chuyện chị đồng ý với tôi lại không làm được! Chị có tin bây giờ tôi đi nói với ba không…?"

Triệu Dư Chân khó hiểu nhìn cậu bé, đứa trẻ này là em trai của nguyên chủ?

Cổ họng cô khó chịu không thể nói, thiếu niên thấy cô không có phản ứng, vẻ mặt càng khó coi: "Chị không tin đúng không? Được rồi, tôi sẽ cho chị thấy kết cục của việc đắc tội với tôi!”

Tăng Tử Y chạy về nhà, vài phút sau thằng nhóc vui sướng chạy đến trước mặt cô: "Ba bảo chị cút về nhà. ”

Lúc này Triệu Dư Chân đã đoán được quan hệ giữa gia đình và nguyên chủ nhất định rất tệ, cô suy nghĩ một chút rồi bám theo Tăng Tử Y, dù sao hiện tại cô cũng không phải là nguyên chủ.

Chỉ là Triệu Dư Chân thật sự không ngờ được gia đình nguyên chủ lại tệ đến mức này, cô còn đang đoán nhà nguyên chủ ở tòa nhà nào, chỉ là đoán thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nhà bọn họ cũng không thể gọi là nhà, mà là ở dưới đáy tòa nhà dân cư, cách cầu thang hơn mười mét chính là nhà của nguyên chủ.

Ngôi nhà nhỏ đến mức phòng bếp phải nằm ở bên ngoài. Người phụ nữ đang xào rau trên bếp gas ở bên ngoài, hương thơm nức mũi - đoán chừng tay nghề của người này rất tốt.

Người phụ nữ đầu tóc rối bời, trên khuôn mặt dính đầy dầu mỡ mơ hồ có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp khi còn trẻ, Triệu Dư Chân cũng đã đoán được thân phận của người phụ nữ này… bà ấy chắc hẳn là mẹ của nguyên chủ Tân Tiểu Chân.

Vừa bước vào cửa đã thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ chân đi tông lào, râu ria xồm xoàng đang uống rượu. Triệu Dư Chân nhìn thấy ông ta liền cảm nhận được một cỗ tức giận dâng lên, cơn tức giận này xuất phát từ bản năng thân thể uất ức trong ngực của nguyên chủ.

Mà người đàn ông vừa nhìn thấy cô đã cởi dép ném qua, Triệu Dư Chân nghiêng người né tránh, người đàn ông nói: "Cánh mày cứng cáp rồi nên muốn tạo phản có phải hay không? Vừa dám nói dối lại còn dám uy hiếp em trai mày! Ha! Không giúp mày nói dối mày liền không dạy kèm cho em trai mình đúng không. Mẹ kiếp, tao cho mày học hành, cho mày cơm ăn áo mặc, mày báo đáp tao như vậy sao!” Trong chốc lát, người đàn ông đứng lên đi lên phía trước vài bước, giơ tay lên muốn đánh cô.

Lão Tăng! Người phụ nữ đang xào rau không kịp ngăn cản, kêu một tiếng đã nhìn thấy đứa con gái trước đây luôn cam chịu thoáng một cái đã nắm lấy tay người đàn ông, ghét bỏ hất xuống.

Khuôn mặt kia quen thuộc kia là con gái của bà, nhưng vẻ mặt lại không phải, vẻ mặt kia cao ngạo như vậy giống như một nữ vương cao cao tại thượng, không hề thủ hạ lưu tình.

Rõ ràng người đàn ông không nghĩ đến trường hợp cô sẽ phản kháng, tức giận nói: "Chống lại tao!" Lại thêm một cái tát nữa rơi xuống, lúc này, người phụ nữ đang xào rau xông tới, chắn trước người cô: "Đừng đánh Tiểu Chân, Tiểu Hàn đang nhìn!”

Cái tát của người đàn ông đánh vào người phụ nữ, dường như không cam lòng nhưng thoáng nhìn thấy đứa con trai út vẫn dừng tay lại.

Triệu Dư Chân nhìn lướt qua người đàn ông đang lảo đảo này, căn cứ vào ảnh chụp gia đình mà cô nhìn thấy trong ví, người đàn ông này chắc là cha dượng của nguyên chủ.

Lại nhìn căn phòng này, không gian hơn mười mét vuông có một cái giường tầng, còn có một chiếc giường đôi dùng ga trải giường phủ lên, trong phòng không có đồ đạc dư thừa, mấy cái ghế gấp cùng một cái bàn ăn, trên bàn vô cùng lộn xộn. Trên chiếc giường đôi, một cậu bé mới thức dậy đang ôm đồ chơi của mình nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, dường như rất sợ hãi.

Chỗ này, thật sự là rất khủng khiếp.

Chẳng lẽ buổi tối mình phải ngủ ở chỗ này sao? Ngay cả không gian riêng tư cũng không có, đến cả phòng bệnh rách nát cũng tốt hơn nơi này nhiều! Hơn nữa còn phải đề phòng người cha dượng lúc nào cũng có thể xông đến tát mình, nghĩ đến đây, Triệu Dư Chân lập tức buông tha ý định tiếp nhận nguyên chủ nhân.

Đó là một mớ hỗn độn.

Vẻ mặt cô lạnh lùng, xoay người muốn rời khỏi nơi này.

Tiểu Chân! Người phụ nữ đuổi theo, người đàn ông ở phía sau lưng bĩu môi: "Bà cứ để cho cô ta đi, tôi muốn xem cô ta cứng rắn đến đâu, không có tôi cô ta đã sớm bị bán đi rồi! ”

Tiểu Chân! Người phụ nữ nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày lắc đầu.

Triệu Dư Chân nhìn bà, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, chút ý thức còn sót lại của nguyên chủ vẫn ảnh hưởng đến cô, cô mở miệng gọi một tiếng "Mẹ" giọng nói khàn khàn vang lên.

"Con nhẫn nhịn một chút, nếu bây giờ con chạy đi, ai cho con đi học? Con sống ở đâu? Chẳng lẽ con không muốn vào đại học?”

Triệu Dư Chân theo bản năng nghĩ thầm, tôi có mấy chục căn nhà, trong nước và nước ngoài đều có, cô còn có cả một hòn đảo còn sợ không có chỗ để ở?

Đúng rồi!

Ánh mắt Triệu Dư Chân trong nháy mắt liền sáng lên.

Cô còn có mấy căn nhà?

Suy nghĩ một lát, cô cũng không nhớ rõ ràng, tóm lại là có vài căn, bất quá cũng không rõ cụ thể ở đâu. Cháu trai Triệu Thuần học ở đế đô, khi hắn còn nhỏ cha mẹ đã ly hôn, cha, anh cả của cô lại quanh năm ở nước ngoài, không có người làm bạn với cháu trai. Năm ngoái Triệu Dư Chân tới đây cùng anh tổ chức sinh nhật, hào phóng tặng cho Triệu Thuần một căn nhà dưới danh nghĩa của mình.

Nhưng cháu trai lại không chịu chuyển vào ở.

Tên của khu phố đó là gì?

Cô bỗng nhiên nhớ tới … gọi là biệt thự Phỉ Thúy Kim Ngọc. Lần này, Triệu Dư Chân phảng phất như tìm được một đường lui, tự tin tràn đầy, căn bản không để ý tới những lời nói của người phụ nữ, dứt khoát đẩy tay bà ra xoay người rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tú Liên! Thả tay cô ta ra! Tôi không tin là cô ta sẽ không quay lại!”

Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng con gái, lại quay đầu lại nhìn chồng cùng con cái, bỗng chốc cảm thấy vô cùng khó xử, cứ như vậy trong chốc lát Triệu Dư Chân đã đi xa.

Không có điện thoại di động nên không thể tra bản đồ, Triệu Dư Chân từ trong cặp sách lấy ra giấy bút, viết lên mấy chữ " Biệt thự Phỉ Thúy Kim Ngọc" trên đường hỏi mọi người để tìm nơi ấy.

Trời đã tối.

Biệt thự khu Phỉ Thúy Kim Ngọc có an ninh rất tốt, ở khu Triều Dương chính là  tấc đất tấc vàng. Triệu Dư Chân không thể vào khi không có thẻ, sau khi cô báo chính xác số nhà và tên chủ sở hữu, bảo vệ gọi điện thoại cho chủ sở hữu nhưng không có ai bắt máy, vì vậy họ yêu cầu cô ở đây chờ đợi: "Chủ sở hữu không nghe điện thoại, chủ sở hữu là gì của cháu?”

Triệu Dư thật đáng thương nhìn bảo vệ, viết: "Cô ấy là bác của tôi, tôi tên là Tân Tiểu Chân, không tin chú có thể gọi điện thoại hỏi, cô ấy sống ở Mỹ không ở bên này, hiện tại cô ấy hẳn là chưa rời giường, cho nên không liên lạc được. ”

Bảo vệ nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, cô gái mặc áo khoác đồng phục màu trắng, giày thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra cổ thiên nga thon dài. Khí chất trên người cô rất tốt, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.

Chỉ là không biết nói.

"Để con đi vào đi chú, con xin chú."

Nhân viên bảo vệ cảm thấy tội nghiệp khi cô bị câm: "Ghi tên trường học, họ tên và số chứng minh nhân dân của cháu lại rồi có thể đi vào." ”

"Cảm ơn chú." Triệu Dư Chân viết trên giấy.

Cô đã tới nơi này một lần, cho nên mới nhớ rõ tên tiểu khu cùng số nhà, về phần những bất động sản chưa từng đi qua cũng không nhớ rõ. Triệu Dư Chân tìm được phòng, vô cùng chuẩn xác mà nhập mật mã cửa mở đi vào.

"Hazz" Cô thở ra một hơi, rốt cục tìm được chỗ dừng chân.

Xem ra cháu trai Triệu Thuần của cô quả nhiên không có ở đây, ngay cả mật mã cũng không có sửa.

Toàn bộ căn hộ có hai tầng, tổng diện tích hơn ba trăm mét vuông, vị trí nằm ở trên một tòa nhà cao tầng có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Bắc Kinh, cửa sổ sát đất hình vòng cung cho thấy giá cả ở nơi này cũng không hề rẻ. Căn hộ đã trang bị đầy đủ mọi thứ chỉ cần cứ thế dọn vào ở, chỉ là trước nay chưa có người ở nên rất vắng vẻ, hơn nữa đã lâu không có người quét dọn, đồ đạc đều được phủ một lớp vải chống bụi bặm.

Triệu Dư Chân ra huyền quan, tìm được thẻ kiểm soát cửa ra vào, dưới ánh đèn sáng loáng lật từng miếng vải chống bụi ra.

Đồ nội thất đầy đủ, cửa sổ làm bằng kính suốt từ trần đến sàn, còn có một cây đàn piano Steinway. Phòng thay đồ cũng có giường và một số bộ quần áo, thật không may, không có tiền mặt ở đây. Triệu Dư Chân thật sự quá mệt mỏi, đi đường dài như vậy, chân cũng sắp gãy, bụng cũng đói đến dán vào lưng. Đi xuống gọi một bát mì, tiêu sạch mấy chục tệ còn sót lại, sau đó vào phòng tắm ngâm mình.

Rạng sáng, cô ôm chăn thoải mái nằm trên ghế sofa mệt mỏi nhắm mắt ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp