Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 8: NGOẠI LỆ


7 tháng

trướctiếp

Sau khi trận đấu so tài kết thúc thì có mười phút nghỉ giải lao, trừ các thành viên câu lạc bộ Taekwondo phải học tiết thứ hai, những người còn lại lần lượt rời đi.

Mã Thiệu Nguyên một mình đi đến nhà vệ sinh, cậu ta nhìn mặt bản thân trong gương, mũi bầm mắt sưng, lộ rõ vẻ thảm hại.

Mắt cậu ta nheo lại, vùi đầu dùng nước sạch rửa mặt.

Xung quanh có mấy nam sinh đi ngang qua, vỗ vai cậu ta, khích lệ: "Đã giỏi lắm rồi."

Lòng tự trọng mãnh liệt dâng lên trong lòng, Mã Thiệu Nguyên cúi đầu không nói gì.

Đến khi người khác đi rồi, cậu ta chậm rãi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi về phía cửa phòng tập.

Tầng một trống rỗng yên tĩnh, cậu ta đi được mấy bước thì nhìn thấy mấy nam sinh dựa vào cầu thang phía trước đang cười đùa vui vẻ.

Cậu ta nhận ra, đây là mấy nam sinh khối 12, ở trong trường học vô cùng khoe khoang kiêu căng.

Mà đứng ở trung tâm nhất, là Lục Kiêu Trần.

Đáy mắt Mã Thiệu Nguyên hơi kích động, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi ngang qua bọn họ, một giọng nam lười biếng gọi cậu ta: "Này."

Mã Thiệu Nguyên dừng lại.

Vân Phong đút hai tay vào túi, đi đến trước mặt cậu ta, cười chế giễu: "Lục Kiêu Trần, tên vừa rồi bị cậu đánh là cậu ta hả?"

Mã Thiệu Nguyên nghe được lời nhục nhã này, lạnh lùng nhìn Lục Kiêu Trần:

"Thi đấu thắng thua là chuyện rất bình thường, đàn anh Lục sao lại nhỏ mọn như vậy, còn kêu người khác đến mỉa mai tôi?"

Mấy nam sinh khác đều bật cười, Vân Phong than nhẹ một tiếng, vỗ bả vai cậu ta: "Mẹ nó ông đây lười mỉa mai cậu, hôm nay đến tìm cậu là vì cậu dám bắt nạt em gái tôi, biết chưa?"

Mã Thiệu Nguyên sững sờ hai giây, Chu Phi Trì ở bên cạnh cười bổ sung: "Vân Nghê, nhớ ra chưa?"

Trong đầu Mã Thiệu Nguyên chấn động.

Vân Nghê là em gái của anh ấy?!

"Cậu rất giỏi mà phải không? Làm lớp phó thể dục nên kiêu ngạo muốn làm trời à? Mấy hôm trước tôi bận nên không rảnh tìm cậu." Vẻ mặt Vân Phong hung ác, nắm lấy cổ áo của cậu ta: "Có phải cậu cảm thấy cuộc sống ở trường trung học số 1 này quá yên bình hay không?"

Sắc mặt Mã Thiệu Nguyên trắng bệch, hoàn toàn bị khí thế của anh ấy đè bẹp.

Giả Phi ở bên cạnh không khỏi mỉa mai: "Đường đường là quán quân Taekwondo cấp thành phố, một tên trai tráng cao 1 mét 8, vậy mà lại không biết xấu hổ bắt nạt một cô gái."

"Người anh em, nhân phẩm của cậu đúng là không tốt."

Mã Thiệu Nguyên cứng họng không trả lời được, hoàn toàn không thể phản bác.

Vân Phong lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn từng chữ nói: "Hôm nay ở trường nên tôi không muốn ra tay. Tôi cảnh cáo cậu, còn dám đến gần em tôi thì đích thân tôi sẽ dạy cậu phải làm người như thế nào, biết chưa?"

Mã Thiệu Nguyên cúi đầu, giọng run nhẹ: "Biết, biết rồi…"

Cuối cùng Vân Phong vẫn thả cậu ta đi.

Cậu ta đi rồi, Vân Phong nói đùa với Lục Kiêu Trần: "Hôm nay cậu xuống tay có chút kiềm chế, không phải phong cách thường ngày của cậu."

Lục Kiêu Trần cười: "Cậu nghĩ là đi đánh nhau à?"

Trên sân đấu Taekwondo không thể vì trút giận mà đánh nhau, nhưng nếu không có dịp hôm nay thì tình huống có lẽ sẽ khác.

Cuối cùng, mấy nam sinh nói muốn đến sân bóng rổ chơi một lát, Lục Kiêu Trần nói anh đi vào trước nói với huấn luyện viên một tiếng.

Anh đi đến phòng tập, vừa vào cửa đã nhìn thấy Mã Thiệu Nguyên đứng ở sau cột đá bên cạnh, dường như là đặc biệt đợi anh.

Mã Thiệu Nguyên đi lên trước, do dự một chút, mấp máy môi: "Đàn anh Lục, hôm nay anh ứng chiến... là vì Vân Nghê phải không?"

Lục Kiêu Trần không nói gì.

"Xin lỗi, lúc trước tôi rất tự phụ, cảm thấy có thể dễ dàng đánh bại anh, bây giờ nhớ lại những lời đó thì cảm thấy như vả mặt vậy, anh thật sự rất giỏi." Mã Thiệu Nguyên thật sự bị đánh phục rồi.

"Tôi không cần lời xin lỗi của cậu."

Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Người cậu nên xin lỗi là em ấy."

Mã Thiệu Nguyên giật mình, vừa hiểu ra thì Lục Kiêu Trần đã đi rồi.

-

Sau khi kết thúc tiết Taekwondo, Vân Nghê thay quần áo xong thì nhìn thấy tin nhắn Vân Phong gửi đến, sau đó nói lời tạm biệt với hai người bạn rồi rời đi trước.

Đi ra khỏi tòa nhà, cô nhìn thấy Vân Phong đang chờ ở cửa, bên cạnh anh còn có mấy nam sinh.

Chu Phi Trì với Giả Phi vẫy tay với cô, cô bước lên phía trước, cười chào hỏi.

Sau đó cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang cầm bóng rổ bên cạnh: "Các anh đi chơi bóng rổ hả?"

Vân Phong nói mới từ sân bóng rổ về, Vân Nghê hiểu rõ, hèn gì vừa rồi cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần tìm huấn luyện viên rồi rời đi.

Mấy người đi về phía trước, Chu Phi Trì hỏi: "Này, Vân Nghê, em vừa mới xem trận đấu so tài, em nói cho bọn anh biết, Lục Kiêu Trần đánh thế nào? Có phải đẹp trai đến mức nổ tung khán giả không?"

Giả Phi: "Anh cũng muốn biết! Có phải rất nhiều nữ sinh đều hò hét cổ vũ cho cậu ta không?"

Lục Kiêu Trần nhìn bọn họ, mắt thoáng qua một đường đen.

Vân Nghê nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của anh trong trận đấu, trong lòng sinh ra sự sùng bái, không khỏi cong mi mắt lên nói: "Vâng, anh Kiêu Trần đánh rất đẹp trai, động tác của anh ấy rất nhanh, đá cũng rất có lực, em không biết hình dung thế nào, dù sao cũng rất lợi hại..."

Giọng nói ngọt ngào của cô gái lọt vào tai khiến cảm xúc của Lục Kiêu Trần dao động trong chốc lát.

Chu Phi Trì cười giật dây Vân Nghê: "Sau này về phương diện Taekwondo, em có thể để Lục Kiêu Trần dạy em, cậu ta đánh giỏi như vậy, để cậu ta dạy em một số động tác cơ bản ha?"

"À... "Vân Nghê hơi giật mình.

"Này, Lục Kiêu Trần, cậu có đồng ý không?"

Vân Nghê theo bản năng muốn từ chối, không dám làm phiền anh, nào ngờ chợt nghe Lục Kiêu Trần cười mỉa mai: "Tôi chỉ biết dạy người khác đánh Taekwondo, không biết dạy người khác đấm bông."

“…”

Mọi người cười ầm lên, chọc cho cả khuôn mặt Vân Nghê đỏ bừng.

Cô nghĩ anh đã nhìn thấy bộ dáng đánh bao cát vừa rồi của cô trong phòng tập.

Sức lực của cô hơi nhỏ thôi, đâu có giống như đang đánh bông QAQ.

Đi ra cổng trường, mấy người rẽ vào cửa hàng tiện lợi mua nước, Vân Nghê không đi vào, bảo bọn họ lấy đại giúp cô một chai.

Một mình cô chờ ngoài cửa hàng, một lúc lâu sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lục Kiêu Trần.

Dưới ánh đèn đường, anh đứng trước mặt cô, bao phủ cô trong bóng tối.

Vân Nghê nhớ đến lời anh vừa nói, trong lòng vẫn còn tức giận, cúi đầu cố ý không nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh, cho đến khi trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chai C100.

"Cầm."

Cô ngẩn ra, cuối cùng chậm rãi nhận lấy.

Lục Kiêu Trần rũ mắt, khuôn mặt trắng nõn của cô gái đập vào mắt, mang theo tức giận với ít biểu cảm nhỏ bướng bỉnh.

Anh lặng lẽ nhếch môi, cuối cùng mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Sau này dạy em."

-

Sau khi cuối tuần qua đi là tuần cuối cùng của tháng 9.

Hai tuần trước cô nhận được thông báo của hội giám sát, cô và Giang Nguyệt đều đậu phỏng vấn, mới bắt đầu bọn họ đi theo bên cạnh cán sự cũ tìm hiểu công việc của hội giám sát, cũng không có quá nhiều nhiệm vụ.

Tuần này là tuần lễ nề nếp tác phong của trường trung học số 1, cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Vân Nghê.

Sáng sớm thứ hai, Vân Nghê đến trường sớm, tập hợp tất cả thư ký.

Hội trưởng phân bổ nhiệm vụ, Giang Nguyệt được phân đến kiểm tra nề nếp tác phong khối 10, mà Vân Nghê với hai bạn học khác được phân đến kiểm tra khối 12, do một nữ hội phó tên là Thượng Duyệt dẫn bọn họ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đám người Vân Nghê đi theo Thượng Duyệt đến tòa nhà khối 12, trên đường chợt nghe cô ấy thở dài: "Phiền nhất là đi kiểm tra khối 12."

Bên cạnh có nam sinh hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Khối 12 đều là một đám lâu năm thành thạo, quản thì quản không nổi, cậu không biết lần trước lúc tôi dẫn người qua kiểm tra, luôn có mấy người như nhận được 258 vạn, hận không thể trực tiếp dụ chúng tôi ra ngoài."

Tóm lại bộ phận này của bọn họ, không được người ta chào đón nhất.

Thượng Duyệt nói với bọn họ nội dung kiểm tra chủ yếu, ví dụ như đồng phục có ăn mặc chỉnh tề hay không, kiểu tóc của nam nữ sinh, còn có nữ sinh có đeo khuyên tai hay trang điểm không, vân vân.

Thượng Duyệt nói xong, nhìn thấy Vân Nghê vừa đi vừa ghi chép, ngạc nhiên vì có cô bé nghiêm túc như vậy, cô ấy nở nụ cười: "Nhìn người ta xem, rất nghiêm túc! Đều học tập cho tôi."

Vân Nghê xấu hổ gãi đầu.

Cô sợ mình quên, đến lát nữa lại xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Đi lên tầng khối 12, tiếng chuông tiết đọc buổi sáng đúng lúc vang lên, Thượng Duyệt dẫn bọn họ bắt đầu kiểm tra từ lớp 12A1.

Mấy lớp trước coi như thuận lợi, gặp phải học sinh không đúng nề nếp thì bọn họ ghi tên, cả nhóm kia tuy rằng khó chịu nhưng cũng không nói gì.

Mấy người cũng gặp phải mấy học sinh lâu năm khó nhằn, Thượng Duyệt cũng có kinh nghiệm, nếu thật sự không được thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Sau đó, bọn họ đến lớp 12A6.

Đây là lớp của Vân Phong.

Đi tới cửa, Thượng Duyệt dặn dò mấy cán sự mới: "Mấy nam sinh hàng sau không quản được thì đừng quản."

"Đã hiểu ạ."

Nhưng mà tiếng chuông tiết đọc buổi sáng to nên Vân Nghê đứng cuối không nghe rõ lời này.

Thượng Duyệt hít sâu một hơi, đi tới cửa, gõ cửa, sau đó thông báo vào bên trong: "Hội giám sát, kiểm tra nề nếp tác phong."

Bên trong vang lên tiếng than vãn khó chịu buồn bực.

Tiết đọc buổi sáng khó khăn dừng lại, mọi người nhanh chóng kiểm tra bản thân, Thượng Duyệt cho bọn họ vài giây chuẩn bị, sau đó mới dẫn người đi vào.

Ánh mắt Vân Nghê lướt nhanh một vòng, vẫn chưa nhìn thấy anh trai cô, hẳn là còn đang huấn luyện ở sân thể dục dưới lầu.

Sau đó cô với một người khác đi đến tổ 3 và tổ 4.

Ánh mắt Vân Nghê nghiêm túc lướt qua từng học sinh, cẩn thận kiểm tra.

Mấy nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng tổ 3 và tổ 4 ném điện thoại vào trong hộc bàn, chậm rãi lấy cà vạt ra thắt lại, phàn nàn: "Tớ phiền nhất chính là nhìn thấy đám người hội giám sát này, con mẹ nó suốt ngày kiểm tra."

"Đây là lần đầu tiên kiểm tra ở trong lớp."

"Tớ nói không phải trong lớp, nghi thức kéo cờ tuần trước bọn họ trực tiếp kiểm tra ở sân thể dục, mẹ kiếp, khó lòng phòng bị."

"Chủ yếu vẫn là do cậu xui xẻo ha ha…"

"Này, các cậu nhìn cô gái kiểm tra kia đi, rất xinh đẹp, da quá trắng, mắt còn to nữa."

Mấy người họ ngẩng đầu nhìn về phía Vân Nghê, đáy mắt nhiều hoặc ít xuất hiện kinh ngạc trong chốc lát, nam sinh vịn hai tay trên ghế, lắc người, cười nói: "Quên đi, có em gái khoá dưới nhỏ như vậy kiểm tra cho tớ, tớ miễn cưỡng có thể đồng ý."

"Cậu mẹ nó, đồ tiêu chuẩn kép…"

"Đừng ồn nữa, nên gọi Lục Kiêu Trần dậy không? Chuẩn bị kiểm tra đến rồi."

Mọi người nhìn thấy nam sinh nằm úp sấp ở bàn cuối cùng của tổ 4, ý bảo người ngồi ở bàn trước đi gọi, nhưng mà một nam sinh xua tay: "Tớ không dám gọi, có lẽ cậu ta đang ngủ say."

Cậu ta vỗ bạn cùng bàn: "Lão Dương, cậu đi đi."

"Cút, tớ không đi đâu, lần trước tớ không cẩn thận đụng phải cái bàn của cậu ta, đánh thức cậu ta, ánh mắt kia suýt nữa hù chết tớ..."

Mọi người ngày thường chơi rất tốt với anh, cãi nhau ầm ĩ cũng không sao, chỉ có một điều duy nhất chính là đừng làm ồn khi anh ngủ, đặc biệt là vào tiết đọc buổi sáng này.

"Không có gì đâu, người của hội giám sát đều biết."

Nếu như chút chừng mực này cũng không có, vậy thì tự cầu phúc đi.

Vân Nghê chậm rãi kiểm tra hàng sau, mấy nam sinh đều đứng đắn hơn một chút, hiếm khi phối hợp với người khác.

Cuối cùng, cô đi đến hàng cuối cùng của tổ 4, nhìn thấy nam sinh nằm sấp trên bàn, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ đeo tay màu đen quen thuộc, vài giây sau cô đoán ra anh là Lục Kiêu Trần.

Bởi vì chỗ ngồi bên cạnh là cặp sách của Vân Phong, cô biết Vân Phong và Lục Kiêu Trần ngồi cùng bàn ba năm.

Vân Nghê cũng không nghĩ đến anh còn đang ngủ, do dự một chút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn của anh.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy, sửa lại xưng hô: "Bạn học, kiểm tra nề nếp tác phong."

Mấy nam sinh xung quanh nhìn qua, lập tức kinh ngạc.

Đậu má, chưa từng thấy nữ sinh nào dũng cảm như vậy!

Vài giây trôi qua, nam sinh cũng không có phản ứng.

"Bạn học…"

Vân Nghê lặp lại một lần nữa, trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử, nhưng trong mắt người ngoài nên cũng không dám bao che, cô giơ tay gõ lên mặt bàn anh, vừa định lặp lại lời vừa rồi lần thứ ba, nam sinh bàn trước vội khuyên Vân Nghê: "Bạn học, sắp xong rồi..."

Nam sinh còn chưa dứt lời thì đã thấy cơ thể Lục Kiêu Trần giật giật.

Mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ôi thôi, toang rồi.

Vài giây sau, Lục Kiêu Trần chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt như mưa đá, đôi mắt đen kịt nhuốm vẻ buồn ngủ, cả người chìm trong áp suất thấp.

Anh ngước mắt lên, ai ngờ khuôn mặt của Vân Nghê đập vào mắt.

Đáy mắt Lục Kiêu Trần hiện lên sự kinh ngạc trong thoáng chốc.

Cô gái cảm nhận được anh bị đánh thức nên tức giận, cô xấu hổ một lát, cuối cùng vẫn duy trì nguyên tắc giải quyết công việc chung, mềm giọng nói: "Bạn học, kiểm tra nề nếp tác phong..."

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì ánh mắt hơi áp sát, sau đó dừng lại trên thẻ tên cô đeo trước người.

Người bên ngoài thấy vậy thì vội làm dịu tình hình: "Anh Trần, tôi vừa nói cô ấy không cần gọi cậu..."

Trong lòng mọi người đang mặc niệm cho Vân Nghê, ai ngờ một lúc sau, Lục Kiêu Trần lười biếng dựa vào chỗ ngồi, giơ tay xoa xoa gáy.

Vân Nghê ngẩn người, chỉ thấy nam sinh ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của cô.

Anh mở miệng nói, giọng nói khàn khàn trầm thấp mê người: "Muốn kiểm tra như thế nào?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp