Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 7: XẢ GIẬN


7 tháng

trướctiếp

Vân Nghê ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt đang nhìn chăm chú của anh.

Cô chột dạ phủ nhận: “Không có gì ạ, chỉ là trong tiết thể dục vừa rồi em phải chạy nên cảm thấy có hơi mệt…”

Cuối cùng Lục Kiêu Trần đứng lên, liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người đi về phía khu dạy học của khối 12, Vân Nghê im lặng đi theo phía sau anh, cô cố gắng bước đi nhanh nhất có thể, nhưng đôi chân giống như bị một sợi dây kéo căng, chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ rất đau.

Lục Kiêu Trần nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn dáng vẻ lúc này của cô.

Vân Phong vẫn chưa xuống dưới, hai người đi đến vườn hoa trước khu dạy học của khối 12, lúc đi ngang qua một chiếc ghế gỗ, anh nói: “Ngồi ở đây chờ anh của em một lát.”

Vân Nghê đồng ý, khi ngồi xuống, cơn đau nhức ở chân của cô dường như đã đỡ hơn một chút.

Lục Kiêu Trần quay người rời đi, cô nghĩ chắc anh đã đi về nên từ trong cặp lấy khăn giấy ướt ra lau mồ hôi trên mặt.

Vài phút sau, đột nhiên trong lồng ngực cô xuất hiện một chai nước.

Cô ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn Lục Kiêu Trần đứng trước mặt, anh đang mở nắp của một chai nước khác, sau đó ngửa đầu uống nước, hầu kết lên xuống, không nói chuyện cũng không nhìn cô.

Trong lòng Vân Nghê ấm áp, nhẹ nhàng nói với anh: “Cảm ơn anh…”

Một lúc sau, bóng dáng Vân Phong đã xuất hiện dưới khu dạy học.

Lục Kiêu Trần đi qua, Vân Phong nhìn thấy anh và Vân Nghê cách đó không xa thì cười nói: “Cảm ơn nhé người anh em, thầy Trương lải nhải nhiều quá, tôi nghe xong mà lỗ tai muốn bỏ đi cmnl.”

“Hình như chân của em gái cậu bị thương.” Lục Kiêu Trần nói.

“Hả? Bị thương?!”

“Cậu đi xem em ấy đi.”

Chàng trai nói xong câu này thì lập tức quay người rời đi.

Bên kia, Vân Nghê vừa thu dọn cặp sách xong thì thấy Vân Phong chạy chậm đến trước mặt mình, cúi đầu đánh giá chân của cô, đôi lông mày nhíu lại: “Lục Kiêu Trần vừa nói với anh chân của em bị thương, xảy ra chuyện gì sao?”

“À, không có gì, chỉ là bắp chân của em hình như bị căng cơ thôi…”

Vân Phong kêu Vân Nghê ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra cho cô, may thay tình trạng vẫn chưa nghiêm trọng lắm: “Tự nhiên đang êm đẹp sao em lại bị thương? Có phải vừa mới bị trong tiết học thể dục lúc nãy không? Em thấy sao rồi, có đau không?”

Tuy rằng từ trước đến nay dáng vẻ của Vân Phong trông có vẻ vô tâm, bình thường cũng hay bắt nạt cô.

Nhưng khi Vân Nghê thật sự gặp phải vấn đề gì đó, anh ấy lập tức trở nên nhẹ nhàng và trưởng thành, trở thành một  người có thể gánh vác tất cả vì cô.

Vân Nghê nhìn anh ấy, chóp mũi có chút chua xót, dường như những cảm xúc uất ức đang dâng trào, cô cúi đầu đáp lời, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Vân Phong hiểu rất rõ cô nên đã lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Vân Nghê mím môi: “Không có gì đâu…”

Vân Phong nhíu mày, đứng dậy rồi ngồi bên cạnh cô: “Em đừng khóc, anh ở đây, nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra có được không? Hay là có ai bắt nạt em hả?”

Cuối cùng, Vân Nghê vẫn kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra giữa cô và Mã Thiệu Nguyên.

Vân Phong nghe xong, gương mặt trở nên tối sầm, không nghĩ tới em gái của mình lại bị bắt nạt như vậy, anh ấy tức giận đến mức chửi bậy: “Con mẹ nó, thằng nhóc đó có bị ngu không? Chỉ bởi vì em nói cậu ta có một câu mà cậu ta đã ức hiếp em như vậy?”

Vân Phong lập tức nổi giận: “Em nói cho anh nghe xem, cậu ta tên là gì?”

“Anh, anh đừng…”

Vân Nghê hiểu rất rõ tính tình của anh trai mình, nếu anh ấy biết tên của cậu ta là Mã Thiệu Nguyên thì chắc chắn sẽ đi tìm cậu ta tính sổ.

Cũng không phải cô sợ Mã Thiệu Nguyên, mà do bây giờ Vân Phong đã là học sinh lớp 12, cho nên cô không muốn anh ấy gặp thêm rắc rối nào chỉ vì cô.

Vân Nghê nói Vân Phong không cần phải xen vào việc này, cô sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.

Cô thuyết phục anh ấy một lúc lâu, cuối cùng giữ chặt tay anh ấy, nũng nịu nói: “Anh, em đói bụng quá, em muốn ăn cơm, chúng ta đi tìm ba mẹ được không? Hôm nay chúng ta còn phải chúc mừng sinh nhật cho mẹ nữa đó.”

Vân Phong nheo mắt, cuối cùng chỉ có thể kìm nén cơn giận: “Được rồi, đi ăn cơm trước.”

Vân Phong đỡ cô đứng dậy, sau đó điện thoại của ba mẹ gọi đến, nói rằng họ đã đến cổng trường.

Sau khi cúp điện thoại, Vân Nghê nói với anh ấy: “Anh ơi, tí nữa nếu ba mẹ có hỏi thì anh cứ nói do em không cẩn thận nên bị thương, đừng khiến ba mẹ lo lắng, có được không anh?”

Vân Phong nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô, cuối cùng xoa đầu cô và nói: “Anh biết rồi.”

Buổi tối, bốn người nhà họ Vân ăn sinh nhật ở bên ngoài, hơn 8 giờ tối mới về đến nhà.

Hơn 9 giờ, Vân Phong làm bài tập xong thì hẹn Chu Phi Trì đi chơi bóng rổ, đối phương kêu anh ấy gọi thêm vài người nữa đến để thi đấu.

Vân Phong chậm rãi ra cửa, sau đó gọi điện thoại cho Lục Kiêu Trần.

“Công viên Khê Dương, chơi bóng rổ, cậu có tới hay không?” Anh ấy đi thẳng vào vấn đề.

“Không tới.”

“Cậu đang làm cái gì đó?”

“Ngủ.”

Vân Phong chậc lưỡi, biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh rất có quy luật: “Chúng tôi còn thiếu một người đó, nếu không hay là cậu đến đây chơi với chúng tôi một lát, rồi đợi chút nữa về nhà tiếp tục ngủ một giấc, có được không?”

Lục Kiêu Trần mặc kệ anh ấy, cuối cùng Vân Phong đành bỏ cuộc: “Quên đi, tôi gọi người khác vậy, cúp máy đây.”

Anh ấy vừa muốn cúp điện thoại, Lục Kiêu Trần đã hô lên một tiếng.

Im lặng hai giây, chàng trai lên tiếng: “Em gái cậu không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là bị căng cơ thôi.”

Vân Phong nghĩ đến cái gì, hừ lạnh nói: “Nghĩ đến cái tên khốn kiếp đã ức hiếp em gái tôi thì tôi lại càng tức giận.”

“Hả?”

“Chẳng phải thứ sáu tuần trước em gái tôi có đến câu lạc bộ Taekwondo sao, có một nam sinh muốn so tài với cậu, cậu không đồng ý, cậu còn nhớ rõ chuyện này không? Lúc sau nam sinh kia mắng cậu là tên hèn nhát, em gái tôi nói lại cậu ta có hai câu, tên nhóc đó cũng rất giỏi, vậy mà cậu ta lại là lớp phó thể dục, hôm nay trong tiết thể dục cậu ta cố ý lợi dụng chức vị của bản mình để ức hiếp em gái tôi…”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lục Kiêu Trần im lặng lắng nghe, ánh mắt mờ mịt khó phân biệt.

“Cuối cùng nam sinh kia còn vô cùng kiêu ngạo, cậu ta hỏi em gái tôi có thể làm gì cậu ta.”

Lục Kiêu Trần khẽ cười: “Như vậy rất ngầu nhỉ?”

Vân Phong cũng cười: “Mấy ngày nay khoa thể dục của trường có việc cần làm nên tôi rất bận, sau khi rảnh rỗi tôi phải đi tìm tên ngu ngốc đó tính sổ một trận mới được.”

Lục Kiêu Trần không nói gì, cuối cùng cúp điện thoại.

Lấy điện thoại ném trên mặt bàn, anh thuận tay cầm hộp thuốc lên, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc.

Ánh sáng màu đỏ tươi dần dần lụi tàn.

Anh ngồi ở mép giường, cúi người về phía trước, bàn tay đặt trên đùi, cúi đầu hút điếu thuốc, chậm rãi thổi ra làn khói trắng.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh đêm tối ngoài cửa sổ trông vô cùng rực rỡ, bỗng nhiên hình ảnh đôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ im lặng không nói của Vân Nghê lại một lần nữa hiện lên trong đầu của anh.

Nhẹ nhàng lôi kéo cảm xúc trong lòng anh.

Lúc lâu sau, anh lại cầm lên điện thoại và gửi đi một tin nhắn.

Mặt trời vẫn theo quy luật của tự nhiên mọc ở phía Đông và lặn ở phía Tây.

Sau khi mối quan hệ giữa Vân Nghê và Mã Thiệu Nguyên trở nên bất hòa, cậu ta còn cố ý gây khó dễ cho cô ở trong lớp, đáng tiếc Vân Nghê không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, Mã Thiệu Nguyên dần dần cảm thấy nhàm chán nên tạm thời dừng lại.

Mấy ngày sau, vào buổi tối ngày thứ sáu, hôm nay là ngày diễn ra trận đấu so tài đầu tiên trong lớp học mới của câu lạc bộ Taekwondo.

Trận thi đấu tối nay được rất nhiều người quan tâm, khán giả bao gồm các cựu thành viên câu lạc bộ và rất nhiều học sinh không phải thành viên câu lạc bộ trong trường.

Nhóm ba người Vân Nghê tới sớm nên ngồi được ở chỗ tốt nhất.

Giang Nguyệt: “Đây là lần đầu tiên tớ xem thi đấu, thật sự mong chờ quá đi, có phải mọi người đều rất giỏi không?”

“Chắc hẳn trận đấu hôm nay sẽ rất đặc sắc.” Biện Mạn Mạn chống cằm: “Nhưng mà điều tớ chờ mong nhất vẫn là được nhìn thấy mấy anh chàng đẹp trai đánh Taekwondo.”

“Đồ mê trai… Tớ nói cậu nghe, trai đẹp không chắc sẽ có, nhưng trai hay ra vẻ thì chắc chắn sẽ có một người.”

Giang Nguyệt nói xong, lén chỉ tay về phía Mã Thiệu Nguyên đang đi vào phòng tập.

Biện Mạn Mạn trợn mắt không nói nên lời.

Bên kia, Mã Thiệu Nguyên đi tới, từ xa nhìn thấy đám người Vân Nghê, trong lòng không khỏi cười thầm.

Chẳng phải lúc trước còn nói cậu ta không có bản lĩnh?

Chờ hôm nay sau khi cậu ta đánh thắng tất cả mọi người ở đây, ba người các cô lập tức biết được họ đã sai lầm cỡ nào.

Người dự thi và khán giả lần lượt đến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, lúc chuẩn bị bắt đầu thi đấu, đột nhiên cửa phòng tập truyền đến từng đợt xôn xao.

Mọi người vội vàng quay đầu, thấy rõ người đang đi vào thì lập tức phát ra tiếng hét chói tai và tiếng reo hò.

Vân Nghê nghe thấy tiếng la hét ồn ào nên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa có đến bốn năm người thuộc thành viên câu lạc bộ Taekwondo đang bước vào, đi đầu là Lục Kiêu Trần đang mặc một bộ võ phục màu đen, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng ngời, đường nét khuôn mặt sắc bén, phong thái lười biếng, như thể anh đang đi tham gia một buổi tọa đàm.

Sau khi Mã Thiệu Nguyên đứng ở xa nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thế mà Lục Kiêu Trần cũng đến?

Sự xuất hiện của anh lập tức khiến mọi người càng có thêm hứng thú đối với trận so tài này.

Thật ra Lục Kiêu Trần cũng không phải là người đánh Taekwondo chuyên nghiệp, rất hiếm khi anh tham gia thi đấu, nhưng bất kỳ ai đã từng đấu qua với anh thì đều biết trình độ của anh.

Sau khi anh ngồi xuống, rất nhiều bạn bè đều tiến đến chào hỏi, Vân Nghê nhìn bóng dáng của anh, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hôm nay anh cũng muốn thi đấu sao?

Không biết tại sao nhưng nếu như hôm nay anh cũng lên sân đấu thì cô rất mong chờ.

Cuối cùng huấn luyện viên xuất hiện, cuộc thi đấu chính thức được bắt đầu.

Trận thi đấu áp dụng hệ thống tính điểm, người tham gia sẽ thi đấu theo cặp và ghi điểm bằng cách dùng chân đá vào phần thân và phần đầu của đối thủ trong một khoảng thời gian nhất định, người đạt điểm cao hơn sẽ thắng, đấu ba trận, thắng hai trận thì coi như chiến thắng đối thủ.

Đến nhóm thứ ba là đến lượt của Mã Thiệu Nguyên.

Lúc trước bởi vì Mã Thiệu Nguyên đã khiêu chiến với Lục Kiêu Trần nên trong câu lạc bộ có chút nổi tiếng, hôm nay có rất nhiều người đặt kỳ vọng vào cậu ta, sau khi trận đấu bắt đầu, khí thế mạnh mẽ và phương pháp tấn công của cậu ta quả thật khiến người xem rất ấn tượng.

Không thể không thừa nhận, người này đúng là có chút tài năng.

Trong lúc cậu ta đang thi đấu, huấn luyện viên nói với Lục Kiêu Trần ở bên cạnh: “Tuy rằng đứa nhỏ này có hơi kiêu ngạo, nhưng quả thật rất giỏi, chút nữa cậu có muốn so tài với cậu ta không?”

Lục Kiêu Trần không nói gì.

Sau khi Mã Thiệu Nguyên đánh thắng một trận, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay rất nồng nhiệt, cậu ta vui vẻ mỉm cười, liếc nhìn về phía Lục Kiêu Trần ở khán đài.

Lục Kiêu Trần đối diện với ánh mắt của cậu ta, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Đến trận đấu cuối cùng, Mã Thiệu Nguyên lại lần nữa lên sân khấu và đánh thắng được một đàn anh rất giỏi.

Sau khi kết thúc thi đấu, mọi người có mặt tại hiện trường đều rất kích động hô tên của Mã Thiệu Nguyên, hào quang rực rỡ, nhưng chàng trai vẫn không đi xuống sân đấu mà đi thẳng về phía Lục Kiêu Trần.

Cuối cùng dừng ở trước mặt anh, Mã Thiệu Nguyên cười nói: “Đàn anh Lục, tôi cảm thấy bản thân đã hoàn toàn chứng minh được thực lực của mình rồi, cho nên tôi hy vọng anh có thể so tài với tôi một trận, có phải đang tra tấn một kẻ cùi bắp hay không thì đánh xong một trận mới biết, hơn nữa cuối cùng ai tra tấn ai thì cũng chưa xác định mà nhỉ?”

Mùi thuốc súng ngay lập tức bùng nổ.

Mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi ồn ào và la hét.

Vài giây sau, Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Mã Thiệu Nguyên cười: “Đàn anh Lục không sợ là được rồi.”

Vài giây sau, Lục Kiêu Trần đứng lên, thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái: “Vậy đến đây đi.”

“Wow!”

Giữa tiếng vỗ tay, Mã Thiệu Nguyên nhìn anh một lúc, sau đó quay người đi về phía giữa sân đấu.

Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, trong lòng thấp thỏm, vừa mong chờ lại vừa lo lắng.

Anh…Sẽ thắng sao?

Sau khi xem xét những trận đấu vừa rồi thì có thể thấy Mã Thiệu Nguyên thật sự là một đối thủ đáng gờm, chắc có lẽ hai bên ngang tài ngang sức đi?

Mấy phút sau, cả hai lên sâu đấu.

Đây là trận đấu cuối cùng đáng xem nhất trong buổi tối hôm nay.

Sau khi thực hiện hết các nghi thức, trọng tài hô bắt đầu.

Sau ba phút đếm ngược bắt đầu, Mã Thiệu Nguyên nắm chặt nắm đấm, chủ động tấn công Lục Kiêu Trần.

Cậu ta giống như sấm sét, ra đòn mạnh mẽ, nhanh chóng đá chân, nhưng dường như Lục Kiêu Trần hoàn toàn đoán được ý đồ của cậu ta, anh dễ dàng né tránh toàn bộ, qua vài lần, Mã Thiệu Nguyên có chút ngơ ngác.

Vừa mới hơi ngẩn người thì đột nhiên có một cổ lực lượng hướng về phía thắt lưng khiến cậu ta không kịp phòng ngừa…

Lục Kiêu Trần giơ chân lên, một cước đá vào bên hông khiến cậu ta lảo đảo lui ra sau hai bước.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Kiêu Trần, Mã Thiệu Nguyên hét lên một tiếng rồi tiếp tục xông lên, nhưng Lục Kiêu Trần lại chuyển từ phòng thủ sang tấn công, liên tục ghi điểm.

Cuối cùng khi Lục Kiêu Trần né tránh một đòn tấn công của cậu ta, Mã Thiệu Nguyên thấy anh nghiêng người thì dùng hết toàn lực lao tới phía trước.

Nhưng lúc này Lục Kiêu Trần lại giơ chân lên và thực hiện một cú đá sau, hành động mạnh mẽ, phát ra âm thanh tiếng gió vù vù như muốn xé rách bầu không khí, Mã Thiệu Nguyên còn chưa kịp đụng vào anh thì bất ngờ bị một chân đá mạnh vào đầu, như một luồng sấm sét to lớn nổ tung, cả người bị đá bay, ngã mạnh trên tấm đệm mềm.

Trọng tài thổi còi, người bên dưới sôi nổi đứng dậy vỗ tay:

“Chết tiệt, Lục Kiêu Trần quá xuất sắc! Sức lực của cái chân đó có thể đá cho tôi hôn mê nhập viện luôn quá…”

“Thì ra những trận đánh vừa rồi của chúng ta chỉ được xem là món khai vị, trận đấu này mới được xem là bữa ăn chính!”

“Anh Trần đúng là anh Trần! Cách biệt về thực lực quá lớn.”

Trên khán đài, sau khi Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn nhìn thấy Mã Thiệu Nguyên bị đánh thành dáng vẻ như vậy thì không khỏi kích động đến mức suýt nữa muốn bay lên trời, ngay lúc Vân Nghê cảm thấy không thể tin được thì bắt gặp ánh mắt thờ ơ đang liếc nhìn về phía cô của Lục Kiêu Trần, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người cô một giây.

Vân Nghê ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra…

Hai người không phải ngang tài ngang sức, thực lực của Lục Kiêu Trần vượt xa Mã Thiệu Nguyên.

Trên sân đấu, Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt Mã Thiệu Nguyên, anh cười nhẹ rồi nói: “Không phải rất có bản lĩnh sao?”

Mã Thiệu Nguyên đứng lên, tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không phục, đấu lại lần nữa.”

Ván thứ hai bắt đầu.

Lúc này Lục Kiêu Trần chuyển thành người tấn công, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, âm thanh đánh đấm trên người Mã Thiệu Nguyên vang lên rõ ràng, Mã Thiệu Nguyên khó lòng phòng bị, cơ thể bị đá đến choáng váng.

Tuy Mã Thiệu Nguyên rất giỏi, nhưng cho dù xét về sức mạnh hay khả năng kiểm soát chân một cách ổn định thì cậu ta đều bị Lục Kiêu Trần vượt xa hoàn toàn.

“Thì ra ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, đàn anh Lục vẫn chưa dùng hết toàn lực…”

Sau khi tỷ số trên sân hiện là 5:0, trong mười lăm giây cuối cùng, Lục Kiêu Trần bay lên không trung, thực hiện một cú lộn người rồi chạm chân xuống đất, tiếp theo anh nâng lên chân phải, trên không trung xoay người, hành động mang theo tiếng gió thổi nhanh, tựa như tia chớp đá trúng đầu của Mã Thiệu Nguyên.

Mã Thiệu Nguyên bị đá bay ra ngoài, ngã mạnh trên tấm đệm mềm.

Trước mắt cậu ta trời đất quay cuồng, trong ánh mắt như xẹt qua đầy sao, cảm giác buồn nôn trong bụng đang dâng trào khiến cậu ta không thể nào đứng dậy.

“Mười, chín, tám… Ba, hai, một!”

Lục Kiêu Trần được tuyên bố chiến thắng.

Mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi vỗ tay hoan hô.

Lục Kiêu Trần chậm rãi đi đến trước mặt của Mã Thiệu Nguyên, người này vẫn đang nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, há to miệng thở phì phò.

Cậu ta ngẩng đầu một cách khó khăn, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Khí chất của Lục Kiêu Trần lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống cậu ta, dáng vẻ lười nhác nhếch môi: “Phục chưa?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp