Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 6: QUAN TÂM


7 tháng

trướctiếp

Đàn anh hô lên một tiếng "tập hợp", các thành viên trong câu lạc bộ nhanh chóng chạy đến phòng tập.

Mọi người vừa nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên thì không khỏi nhỏ giọng nghị luận…

“Hôm nay Lục Kiêu Trần thật sự tới đây để dạy chúng ta huấn luyện à?”

“Nghe nói anh ấy là đai đen tam đẳng, trình độ có thể sánh ngang với huấn luyện viên, lúc trước khi anh ấy vẫn còn trong câu lạc bộ, mọi người thường gọi anh ấy là chân gió lốc…”

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy mặc võ phục, so với đồng phục học sinh thì đẹp trai hơn rất nhiều.”

“Mặc cái gì không quan trọng, chủ yếu phải xem khuôn mặt có đẹp hay không…”

Giang Nguyệt đứng ở hàng phía sau, kích động nắm lấy tay của Biện Mạn Mạn: “Cậu nói ở đây có trai đẹp, đúng thật là không lừa tớ! Chàng trai này đẹp trai quá đi hu hu hu!”

“Tất nhiên rồi, có chuyện tốt như vậy thì sao tớ có thể không dẫn theo cậu được chứ?”

Vân Nghê nhìn về phía Lục Kiêu Trần, trong lòng rất kinh ngạc.

Thì ra anh cũng biết chơi Taekwondo.

Sau khi tất cả các thành viên trong câu lạc bộ tập hợp, một cô gái đứng ở đầu hàng nở nụ cười rạng rỡ, thay mặt cho rất nhiều người ở đây đặt ra câu hỏi: “Huấn luyện viên, xin hỏi hôm nay đàn anh Lục dẫn dắt chúng em cùng nhau huấn luyện phải không ạ?”

Huấn luyện viên Cù Mậu Thực khẽ mỉm cười, nhìn về phía người bên cạnh: “Cậu thấy sao? Có muốn cân nhắc lại không?”

Lục Kiêu Trần quay đầu, tùy ý nhìn về đám người.

Vân Nghê đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô sửng sốt.

Ngay sau đó, khóe môi anh cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Không được, tối nay tôi còn có việc, để hôm khác quay lại đi.”

Mọi người tỏ ra tiếc nuối, Cù Mậu Thực cười nói: “Không sao, vậy thì để hôm khác, tôi biết trong rất nhiều học sinh lớp mười đến đây hôm nay, có không ít người đánh Taekwondo khá tốt, có dáng vẻ của cậu năm đó, chẳng hạn như chàng trai đang đứng ở đầu hàng này…”

Đột nhiên có một nam sinh tiến lên phía trước một bước và nói: “Xin chào huấn luyện viên, em là Mã Thiệu Nguyên, học sinh lớp 10A9, năm trước từng đạt giải quán quân trong một cuộc thi Taekwondo cấp thành phố.”

Những người ở hàng phía sau không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Cmn, giỏi quá vậy…”

Mã Thiệu Nguyên  nhìn về phía Lục Kiêu Trần, cậu ta mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Đàn anh Lục, tôi đã hâm mộ anh từ rất lâu, biết anh đánh Taekwondo rất giỏi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy thực lực của anh, không biết có thể cùng anh so tài một trận được không?”

“Ồ wow!”

Giang Nguyệt nhón chân nhìn người đang nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm: “Ủa, đây không phải là Mã Thiệu Nguyên của lớp chúng ta hay sao?”

Biện Mạn Mạn cười: “Ngoại trừ cái tên hay ra vẻ đó thì còn có thể là ai nữa.”

Phía sau Mã Thiệu Nguyên có người nói:

“Nếu đàn em Mã đã giỏi như vậy, không bằng trước tiên so tài với tôi một chút? Tôi cũng khá giỏi.”

“Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, muốn so tài với đàn em Mã…”

Mã Thiệu Nguyên nghe vậy thì không khỏi nhếch môi, nhún vai: “Xin lỗi, trong mắt của tôi thì cũng chỉ có một mình đàn anh Lục là có chút khiêu chiến, tôi không có hứng thú đi tra tấn những người khác.”

“Chết tiệt, tên này nói chuyện cũng quá phách lối rồi…”

“So tài! So tài! Đàn anh Lục đánh cậu ta!”

Mọi người ồn ào la lối, cuối cùng, Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, thờ ơ liếc nhìn về phía Mã Thiệu Nguyên, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngại quá, tôi cũng không có hứng thú đi tra tấn mấy tên cùi bắp.”

Mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu.

Lời nói này quá tàn nhẫn, cũng chỉ có mình Lục Kiêu Trần dám nói!

Vẻ mặt Mã Thiệu Nguyên lập tức cứng đờ, vừa định phản bác thì nhìn thấy động tác ra hiệu dừng lại của huấn luyện viên: “Buổi tối thứ sáu tuần sau có một cuộc thi khiêu chiến, đến lúc đó mọi người có thể so tài lẫn nhau. Hôm nay chúng ta vẫn tập trung vào việc huấn luyện, Trương Lực, trước tiên em hãy dẫn mọi người xếp thành hàng ngay ngắn, sau đó chạy một vòng.”

“Dạ!”

Mọi người vây quanh phòng tập và bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể.

Cù Mậu Thực nhìn hàng người đang chạy, nói với Lục Kiêu Trần: “Trong lớp học mới lần này có rất nhiều cô bé sẵn sàng đến đây để học Taekwondo, điều này thật sự không tệ lắm.”

Lục Kiêu Trần trả lời, rồi nhìn về Vân Nghê đang chạy ở phía trước đội.

Vóc dáng cô hơi thấp, hai tay đung đưa, lúc chạy tóc đuôi ngựa đằng sau tung bay, khuôn mặt trắng trẻo phúng phính hơi mang nét trẻ con lộ vẻ ửng hồng.

Cơ thể cô mềm như bông, hơn nữa còn rất nhát gan, cô như vậy mà cũng có thể đánh võ sao?

Khóe môi Lục Kiêu Trần cong lên.

“Cậu sao vậy? Đang cười cái gì à?” Huấn luyện viên thắc mắc.

Chàng trai nheo mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Không có gì, như vậy đúng thật là khá tốt.”

Cuối cùng, anh chào tạm biệt huấn luyện viên rồi rời đi trước.

Sau khi mọi người chạy xong một vòng thì bắt đầu tham gia buổi học huấn luyện thân thể, lúc học được hơn nửa thời gian thì huấn luyện viên cho mọi người nghỉ ngơi mười phút.

Ba cô gái cầm lấy ly nước, ngồi vào trong góc.

Biện Mạn Mạn tự đấm vai mình: “Tớ đoán buổi sáng ngày mai sau khi tớ ngủ dậy thì kiểu gì lưng và eo cũng sẽ đau nhức cho mà xem.”

“Mệt mỏi ghê, hôm nay kéo dây chằng khiến tớ cảm thấy rất đau, Nghê Nghê, cậu không thấy đau sao?”

“Tớ cũng thấy rất đau…”

Trong lúc ba người đang trò chuyện thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, cậu ta nói liên tục không ngừng: “Lục Kiêu Trần rõ ràng không dám đấu với tôi, không ngờ chỉ ứng chiến thôi mà anh ta cũng không dám.”

“...”

“Cấp bậc trong Taekwondo chỉ là bài kiểm tra đánh giá về võ quyền, nó chủ yếu chỉ để xem biểu diễn chứ không hoàn toàn thể hiện hết được thực lực chân chính, cậu cho rằng anh ta có đai đen thì đã rất giỏi rồi?”

“...”

Vân Nghê vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Mã Thiệu Nguyên đang dùng vẻ mặt tràn đầy khinh thường mà tán dóc với người khác: “Anh ta còn có mặt mũi mà dám nói tôi cùi bắp? Tôi thấy anh ta vô cùng hèn nhát, không hiểu tại sao các cậu lại khen anh ta giỏi, tôi chắc chắn mình tôi cũng có thể hạ gục được anh ta, đúng là rác rưởi…”

Vân Nghê cau mày, trong lòng không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy tức giận. 

Biện Mạn Mạn ngồi bên cạnh nghe được một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa, dùng vẻ mặt hâm mộ nói với Mã Thiệu Nguyên: “Lớp phó thể dục ơi, cậu giỏi quá đi, tớ thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu đánh bại tất cả các đối thủ bất khả chiến bại trên thế giới này đó!”

Mã Thiệu Nguyên nghe thấy giọng điệu chế nhạo và mỉa mai của Biện Mạn Mạn thì cười nhạt: “Biện Mạn Mạn, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi đúng thật là rất giỏi, cậu không phục ư?”

Biện Mạn Mạn vừa muốn trả lời thì Vân Nghê ngồi bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu đúng là rất giỏi, nhưng với dáng vẻ cao cao tại thượng, hơn nữa còn tùy tiện bình phẩm và châm biếm sau lưng người khác như vậy thì thật không có một tí phong độ nào.”

Da mặt Mã Thiệu Nguyên giống như bị người ta xé toạc ra, chỉ để lại sự dơ bẩn rõ ràng, cậu ta không nghĩ đến bản thân sẽ bị một cô gái công khai nói như vậy trước mặt mọi người, gương mặt cậu ta nhanh chóng không kìm nén được sự tức giận.

Vẻ mặt cậu ta rất khó coi, vừa muốn phản bác lại thì huấn luyện viên đã hô học tiếp.

Ba cô gái đứng dậy rời đi, Giang Nguyệt ôm lấy Vân Nghê: “Nghê Nghê, lúc cậu nói cậu ta như vậy khiến tớ cảm thấy vô cùng sảng khoái! Tớ thấy gương mặt cậu ta xanh mét luôn rồi ha ha ha ha!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Ngày thường Vân Nghê trông rất đáng yêu và mềm mại, không nghĩ đến lúc nói chuyện lại vô cùng sắc bén, trước đây tớ không nghe thấy cậu phàn nàn gì về Mã Thiệu Nguyên, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại một chiêu trí mạng!”

Vân Nghê xấu hổ.

Thật ra cô cũng không biết tại sao, nhưng khi nghe đối phương đánh giá Lục Kiêu Trần như vậy, cô cảm thấy rất tức giận.

Tuy rằng cô không hiểu nhiều về Lục Kiêu Trần cho lắm, nhưng cô tin anh chắc chắn không phải vì sợ nên anh mới không ứng chiến.

Anh không phải người như vậy.

Bởi vì lâu lắm rồi không có vận động với cường độ cao như vậy nên vào thứ sáu sau khi luyện Taekwondo xong, cơ thể Vân Nghê bị đau nhức hết mấy ngày.

Vân Phong cười nhạo cô ngày thường không chịu rèn luyện, nói rằng đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần tập luyện thêm mấy lần là ổn.

Cuối tuần trôi qua, tuần mới lại đến.

Tiết học cuối cùng vào chiều ngày thứ hai là tiết thể dục, sau khi kết thúc tiết học kế cuối, mọi người lập tức thu dọn cặp sách và lục tục đi đến sân thể dục.

Vân Nghê nhận được tin nhắn do Vân Phong gửi đến, anh ấy nói khi tan học sẽ đến sân thể dục tìm cô, tối nay là sinh nhật của Đỗ Cầm, cả gia đình họ sẽ ra ngoài ăn cơm.

Buổi chiều, những đám mây nhỏ trôi trên bầu trời trong xanh, các tia nắng hiện lên ánh vàng rực rỡ.

Đến giờ vào học, giáo viên yêu cầu mọi người chạy chậm hai vòng, Vân Nghê cảm giác bắp chân đau nhức, lúc đưa cánh tay qua lại thì tê rần, Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt cũng cảm thấy như thế.

Ba chị em ‘hoạn nạn’ là ba người chạy xong cuối cùng, vừa định trở về hàng thì Mã Thiệu Nguyên đã đi đến trước mặt các cô: “Ba người các cậu, chạy thêm một vòng nữa.”

“Tại sao?!”

Mã Thiệu Nguyên lạnh lùng nói: “Đây là do giáo viên thể dục nói, ba người các cậu đã chạy chậm lại còn mãi nói chuyện riêng, mọi người đều chờ các cậu rất lâu, chẳng phải các cậu rất thích nói chuyện riêng sao? Vậy cứ tiếp tục đi.”

… Tên này đang trả thù bọn họ!

“Được thôi, chúng tôi tiếp tục nói chuyện.” Biện Mạn Mạn trợn mắt nhìn cậu ta.

Mã Thiệu Nguyên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến họ.

Chạy xong vòng thứ ba, ba người mệt đến nỗi thở hồng hộc, lúc trở về, mọi người gần như đã hoàn thành xong các bước khởi động làm nóng người, giáo viên thể dục nói hôm nay có một bài kiểm tra chạy 50 mét, nhảy xa và đứng nhảy xa.

Sau khi kết thúc hai lần nhảy xa, Vân Nghê đã lấy lại bình tĩnh để tiếp tục thi, nhưng cơ bắp lại bắt đầu đau nhức.

Sau đó mọi người đi đến địa điểm xuất phát của bài kiểm tra chạy 50 mét.

Hai người một nhóm làm kiểm tra, vừa chạy được mấy nhóm thì giáo viên có việc nên đã giao chuyện này cho Mã Thiệu Nguyên phụ trách. Mã Thiệu Nguyên đứng ở đích đến để bấm giờ, còn lớp trưởng thì đứng ở điểm xuất phát để ra hiệu bắt đầu.

Đến nhóm của Vân Nghê, cô đi cùng với một cô gái.

Sau khi hô bắt đầu, cô chạy như bay về phía trước, nhưng vẫn chậm hơn một chút so với cô gái bên cạnh.

Vừa chạy qua vạch đích, hai người chậm rãi dừng lại, sau đó đi đến bên cạnh Mã Thiệu Nguyên để xem kết quả.

Mã Thiệu Nguyên đang nói chuyện với người đăng ký.

“Chuyện gì thế này, sao lại không ghi kết quả chạy vừa rồi của tôi…”

“Hả, tôi không ghi lại kết quả chạy của cậu à?”

Vân Nghê đi lên trước, Mã Thiệu Nguyên vừa đăng ký xong cho một bạn học nữ, cậu ta nhìn Vân Nghê cười nói: “Xin lỗi, vừa rồi lúc cậu chạy qua vạch đích thì tôi nhớ đã có bấm giờ, nhưng không hiểu tại sao lại không có ghi lại.”

Vân Nghê sửng sốt: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Con số này không thể bịa ra để ghi được, chờ người khác chạy xong hết thì cậu chạy thêm một lần nữa đi.”

Vẻ mặt Vân Nghê tối sầm, ngước mắt nhìn Mã Thiệu Nguyên, sau đó im lặng đi về phía khán đài.

Mã Thiệu Nguyên nhìn bóng dáng rời đi của cô thì không khỏi cười thầm một tiếng.

Đi đến khán đài, Biện Mạn Mạn biết được việc này thì không khỏi giận tím mặt: “Cái tên Mã Thiệu Nguyên này tuyệt đối là đang cố ý! Cậu ta cố ý không bấm giờ!”

Biện Mạn Mạn: “Sao cậu ta lại nhỏ mọn như vậy chứ, không phải hôm đó chỉ nói cậu ta có vài câu thôi à! Để tớ đi tìm cậu ta!”

“Được rồi, cậu có tìm cậu ta cũng vô dụng, để tớ chạy thêm một lần nữa vậy.”

Vân Nghê không phải không biết tâm tư của Mã Thiệu Nguyên, chỉ là cô nghĩ cho dù cãi nhau thì cũng không thay đổi được gì.

Trên bầu trời xuất hiện những tia sáng rực rỡ.

Sau khi tan học, tất cả các bạn học kiểm tra xong đều rời đi, cuối cùng chỉ còn một mình Vân Nghê ở lại đây, Giang Nguyệt có mẹ đón ở cổng trường, Biện Mạn Mạn cũng có việc cho nên hai người không thể không rời đi trước.

Vân Nghê đứng tại điểm xuất phát một lần nữa, Mã Thiệu Nguyên đứng từ xa, phất tay ra hiệu cho cô bắt đầu chạy.

Đang chạy sắp đến gần vạch đích thì đột nhiên Mã Thiệu Nguyên kêu cô dừng lại.

“Cậu chạy sớm hơn trước khi tôi bấm giờ, nên kết quả này không tính.”

Nhưng tại sao lúc gần đến vạch đích thì cậu ta mới nói?!

Mã Thiệu Nguyên ra vẻ vô tội nói rằng trước đó bản thân đã ra hiệu, nhưng do cô không nhìn thấy. Vì thế, Vân Nghê chỉ có thể tiếp tục chạy thêm lần thứ ba, thể lực cô cũng dần cạn kiệt, hơn nữa vì đẩy nhanh tốc độ nên chân cô đã bị chuột rút, tốc độ buộc phải chậm lại.

Lúc cô chạy xong, Mã Thiệu Nguyên bình tĩnh nói: “10 giây 82, không đạt tiêu chuẩn.”

Ngày thường Vân Nghê chạy 50 mét chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, chưa bao giờ cô chạy chậm như vậy.

“Trước đó cũng có lỗi của tôi, thế này đi, tôi sẽ ghi kết quả chạy của cậu là 10 giây 6, như vậy thì sẽ đạt tiêu chuẩn.” Mã Thiệu Nguyên ấn bút bi, tựa như bản thân vô cùng cao thượng, sau đó ghi kết quả vào cột điểm của cô.

Vân Nghê lạnh lùng nhìn cậu ta, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cậu đang cố ý có phải hay không?”

“Cái gì?”

“Cái này có thể gọi là quan báo tư thù* không nhỉ?”

(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Mã Thiệu Nguyên cười: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

“Chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Taekwondo vào tuần trước khiến cậu canh cánh trong lòng, còn chờ đợi cơ hội để trả thù tôi, có phải bởi vì ngày đó tôi nói đúng, đã chọc vào chỗ đau của cậu hay không?”

Vẻ mặt chàng trai tối sầm lại: “Cậu có ý gì?”

Vân Nghê không tức giận, ngược lại cô còn cười nhẹ: “Nếu thật sự như thế thì tôi cảm thấy việc tôi đánh giá cậu như vậy cũng không sai, cậu không chỉ tự phụ, ngạo mạn mà tính tình còn rất hẹp hòi.”

Mã Thiệu Nguyên bật cười, nắm chặt tay: “Tùy cậu muốn nghĩ thế nào về tôi thì nghĩ.”

Cậu ta hơi cúi người nhìn cô: “Hơn nữa cho dù là tôi cố ý thì cậu có thể làm gì tôi?”

Nói với giáo viên sao? Nhưng cô có chứng cứ không?

Mã Thiệu Nguyên đóng lại sổ điểm, rồi huýt sáo: “Tôi đi đây.”

Cậu ta ung dung chậm rãi rời đi, mới đi được hai bước thì chân không cẩn thận dẫm phải quả tạ đang lăn trên mặt đất.

Tay không kịp chống xuống đất, chỉ nghe két một tiếng, sau đó cậu ta đã trượt chân té đập mông xuống đất.

Cảm giác được có rất nhiều người đang nhìn, cả khuôn mặt cậu ta trở nên đỏ bừng vì tức giận: “Má nó…”

Vân Nghê bước đến khán đài cầm cặp sách của mình lên.

Gương mặt cô đỏ bừng vì mệt mỏi, chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, phía sau lưng cũng ướt đẫm, tóc tai rối bời, dính vào cổ.

Nhớ đến Vân Phong đã nói sau khi tan học thì bọn họ sẽ cùng nhau trở về, cô lập tức đi về phía bục diễn thuyết trước sân thể dục, mỗi lần có chuyện cần tụ họp thì bọn họ đều gặp nhau ở đây.

Chân đau nhức, cô cúi đầu, bước đi rất chậm.

Lúc gần đến nơi, vừa mới ngẩng đầu thì đột nhiên cô nhìn thấy trước mặt mình có một bóng người…

Lục Kiêu Trần một tay đút túi, một tay khác đang cầm chiếc cặp sách màu đen, nửa người anh dựa vào bức tường phía sau bục, lúc này anh đang nhìn thẳng về phía cô.

Xung quanh đều không nhìn thấy Vân Phong.

Cô sửng sốt trong giây lát, sau đó thấy anh đứng thẳng người, chậm rãi đi đến trước mặt cô.

“Anh Kiêu Trần…”

Chàng trai đi đến trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Anh trai em bị gọi đến văn phòng rồi, cậu ta kêu anh xuống đây tìm em trước.”

“À…”

Cảm nhận được ánh mắt của anh đang dừng trên gương mặt mình, cô không muốn anh nhìn ra manh mối cho nên cúi đầu, xoa chóp mũi đỏ bừng.

Lục Kiêu Trần cụp mi nhìn cô, thấy khóe mắt cô gái rũ xuống, gương mặt không có ý cười, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đáng yêu mềm mại và hay cười của thường ngày, đặc biệt đôi mắt cô ửng đỏ, giống như đã bị người khác bắt nạt.

Anh nhìn ra sự khác thường của cô, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp