Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 5: MỀM MẠI


7 tháng

trướctiếp

Cái gì gọi là “Ai nói anh là người tốt”?

Vân Nghê không hiểu ý anh, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Đôi mắt ngây thơ của cô gái mở to đến mức tròn xoe.

Dáng vẻ trông thật thuần khiết.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, tính cách buông thả trong người được khơi dậy, một lúc sau anh cúi mặt xuống che giấu một cảm xúc nào đó, anh dập tàn thuốc, nhả ra làn khói thuốc cuối cùng.

Anh hơi vươn người, tùy ý nhặt một chiếc mũ bảo hiểm khác trên xe máy lên đưa cho cô, giọng anh có chút khàn khàn: “Đội vào.”

“Hả?”

“Không phải em nói anh là người tốt sao?”

Lục Kiêu Trần nhướng đôi lông mày, thản nhiên nhìn cô: “Bây giờ người tốt sẽ đưa em về nhà.”

Vân Nghê sửng sốt, không ngờ tới anh lại muốn đưa cô về, cô xấu hổ từ chối: “Không cần phải phiền phức vậy đâu, thật ra anh chỉ cần đặt cho em một chuyến xe hay chỉ đường cho em thôi cũng được…”

Lục Kiêu Thần lười biếng nói: “Không có phần mềm đặt xe.”

“...”

“Không biết đường.”

Anh đối diện với ánh mắt cô, nhàn nhã hỏi: “Sợ anh lừa bán em à?”

Vân Nghê vội vàng lắc đầu.

Anh đã nói đến vậy rồi, cô cũng không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm.

Cô đội mũ vào, chiếc mũ bảo hiểm lỏng lẻo to hơn đầu cô rất nhiều, thậm chí nó còn che mất một nửa tầm nhìn của cô, cô phải lấy tay giữ chiếc mũ mới có thể nhìn thấy đường đi.

Lục Kiêu Trần giơ tay giúp cô gặt kính mũ bảo hiểm xuống, nhẹ giọng nói: “Đầu nhỏ.”

“...”

Lẽ nào không nên nói là mũ bảo hiểm quá to hay sao?

Anh vặn chìa khóa xe, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn thoại cho Chu Phi Trì: “Tôi đi trước đây.”

Đầu bên kia: [Chết tiệt, tôi sắp làm xong việc rồi, cậu đợi tôi một lúc thì chết hả.]

Lục Kiêu Trần trả lời: [Đúng vậy, vậy nên đi trước đây.]

Chu Phi Trì: “...”

Lục Kiêu Trần cất điện thoại vào túi, quay ra nhìn Vân Nghê: “Lên xe.”

Vừa nãy khi anh đang nhắn tin, Vân Nghê đứng bên cạnh, cô nhìn thấy vài cô gái đứng ở cửa quán bar đang nhìn về phía cô, ánh mắt trắng trợn phán xét cô và Lục Kiêu Trần, như thể vẫn còn đang thảo luận vấn đề gì đó.

Cô bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ, nghe thấy lời nói của anh, cô nhanh chóng lên xe.

Sau khi ngồi lên xe, cô nói gì đó, Lục Kiêu Trần đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu lại nhìn cô, từ mũ bảo hiểm truyền ra một giọng nói trầm trầm: “Bám chặt áo vào.”

“Ồ...”

Cô nhìn xuống vòng eo thon gọn của chàng trai, lúng túng bám vào góc áo ngắn tay màu đen của anh.

Chàng trai khởi động xe, Vân Nghê hơi nghiêng người về phía trước một chút, nói to: “Nhà em ở khu buôn bán...”

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy anh nói: “Biết rồi.”

Điều này không có gì khó hiểu, Lục Kiêu Trần và Vân Phong quen biết nhau nhiều năm như vậy nên đương nhiên là anh biết địa chỉ nhà cô rồi.

Chiếc xe phát ra tiếng động cơ lớn, lao về phía đường cái rồi nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Mặt khác, tài xế xe ôm vừa dừng lại ở trạm xe nhìn Vân Nghê ngồi trên xe, vẻ mặt khó hiểu.

Sao vậy nhỉ, do mình không đủ đẹp trai sao?

-

Chiếc xe phóng như bay trên đường. Tốc độ và cảm xúc mạnh mẽ của phiên bản đời thực này khiến cho Vân Nghê bất ngờ, cô hoảng sợ đến mức đầu óc quay cuồng, tay nắm chặt lấy áo của Lục Kiêu Trần, sợ bản thân sẽ ngã xuống đất khi chiếc xe đi vào góc cua.

Dừng lại trước một cái đèn đỏ 60 giây, Vân Nghê hít một hơi thật sâu, không nhịn được nữa mà nói với anh: “Anh lái xe chậm lại được không, lái nhanh quá không an toàn chút nào...”

Đối phương hơi quay đầu lại nhìn, nhưng không có chút phản ứng nào. Đèn chuyển sang màu xanh, chiếc xe lại tiếp tục chạy, có điều tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, không làm cô choáng váng như lúc vừa nãy nữa.

Lục Kiêu Trần lái xe, cảm nhận được cô gái phía sau đã dần dần thả lỏng.

Có mấy lần anh buộc phải phanh gấp, lưng áp vào thân hình mềm mại của cô gái, thoang thoảng mùi vải thiều ngọt ngào.

Lục Kiêu Trần cụp mi mắt, yết hầu bắt đầu lên xuống không theo quy luật.

Mà Vân Nghê ngồi đằng sau, tay vô tình chạm vào eo anh, khiến mặt cô xấu hổ đỏ ửng lên.

Đêm muộn vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe của một người con trai về nhà.

Từ nhỏ tới lớn, trừ anh trai ra, cô chưa bao giờ tiếp xúc với một chàng trai cùng độ tuổi với cô ở một khoảng cách gần như vậy.

Ban đêm gió thổi vào mặt có hơi lạnh.

Ánh đèn huỳnh quang lập lòe phía sau.

Vân Nghê ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Rất nhiều năm sau khi nghĩ lại, cô vẫn nhớ như in buổi tối hôm nay, cô ngồi trên chiếc moto của Lục Kiêu Trần, cùng anh ngắm cảnh đêm lộng lẫy như dải ngân hà, đẹp không gì sánh bằng.

Mười phút sau, xe đã đến gần nhà, cô vẫn không để Lục Kiêu Trần lái xe đến tận cửa nhà mình: “Anh thả em ở lối vào phía trước kia là được, em muốn đi siêu thị mua vài thứ.”

Ở nhà vừa hết một số đồ dùng hằng ngày, vừa rồi Đỗ Cầm gửi tin nhắn cho cô bảo cô lúc nào về thì tiện mua luôn.

Sau khi xe dừng, cô bước xuống xe rồi cởi mũ bảo hiểm trả cho anh, sau đó cười với Lục Kiêu Trần: “Em cảm ơn anh Kiêu Trần, tối nay làm phiền anh rồi ạ.”

Lục Kiêu Trần cầm lấy mũ treo nó lên gương, xoay người nhảy xuống xe. Vân Nghê khó hiểu nhìn anh, sau đó thấy anh rũ mắt xuống nhìn cô: “Tôi cũng muốn đi siêu thị.”

“Ồ...”

Cô đi theo anh vào siêu thị.

Hai người tự mình đi tìm đồ cần mua, Vân Nghê đi mua sữa tắm và dầu gội.

Cô phải tính xem cô có đủ tiền để mua không. Từ nhỏ điều kiện kinh tế của cô khá bình thường, mỗi một đồng tiền đều được chi tiêu rất cẩn thận.

Cô đã so sánh qua tất cả các siêu thị gần đây, đây là siêu thị rẻ nhất trên con phố này, hơn nữa thỉnh thoảng còn có khuyến mãi.

Mua xong, cô nhanh nhẹn đi tới khu đồ uống.

Lục Kiêu Trần mua một chai nước khoáng, thấy cô gái đã lâu không ra, cho nên đi tới liền thấy cô đang chọn sữa chua.

Vân Nghê vừa cầm mấy hộp sữa chua lên thì nghe thấy bên cạnh phát ra giọng nói nhàn nhạt: “Loại này sắp hết hạn rồi.”

Vân Nghê sửng sốt quay đầu nhìn anh rồi mỉm cười: “Cái này mua hai tặng một vô cùng có hời, em xem rồi, còn ba ngày nữa mới hết hạn, em có thể uống hết được mà.”

Lục Kiêu Trần cúi xuống nhìn thấy trong giỏ hàng của cô hầu hết toàn là đồ khuyến mại.

Lần đầu tiên anh thấy có cô gái lại tính toán tỉ mỉ đến vậy.

“Anh có muốn lấy không?” Vân Nghê cầm hộp sữa chua hỏi anh.

“Không cần.”

Lục Kiêu Trần không nói gì nữa, quay người rời đi.

Sau khi Vân Nghê mua đồ xong, cô đi đến quầy thu ngân, Lục Kiêu Trần cũng vừa tính tiền xong.

Người thu ngân quét đồ xong, Vân Nghê đang cúi đầu lấy tiền trong túi thì nghe thấy Lục Kiêu Trần nói: “Tính cùng đi.”

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang giơ điện thoại ra quét mã.

“Không cần đâu mà...”

Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng tích, thanh toán thành công.

Ra khỏi siêu thị, Vân Nghê đưa tiền cho anh: “Em trả lại anh tiền lúc nãy.”

“Không cần.”

“Lúc nãy em cũng mua gần một trăm…” Số tiền này không hề nhỏ, sao cô có thể nhận được.

Lục Kiêu Trần nhàn nhã bước đi, quay đầu nhìn cô: “Em biết tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời anh là gì không?”

“Hả?” Vân Nghê bối rối trước câu hỏi đột ngột này: “Là gì ạ?”

Chàng trai đút một tay vào túi quần, lười nhác nhìn cô: “Tiếc nuối lớn nhất trong đời anh là không thể tiêu hết tiền trong nhà.”

Vân Nghê: “...”

Hay lắm, đang khoe giàu đúng không?

Cô nhất thời không nói nên lời, nhưng cô vẫn kiên trì với lập trường của mình, kiên quyết muốn trả lại anh số tiền vừa nãy, đi theo anh ra chỗ đỗ xe: “Mặc dù anh có tiền, nhưng em cũng không nên tiêu tiền của anh, hơn nữa tối nay là em nhờ anh giúp đỡ mà.”

Lục Kiêu Trần ngồi lên xe, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, sau đó nói: “Anh không nhận tiền mặt.”

“Nhưng em vẫn chưa có điện thoại thông minh.”

“Sau này có thì trả.”

“Được rồi...” Vân Nghê lúc này mới đồng ý.

“Thế em về đây.” Trước khi đi, Vân Nghê lấy ra từ trong túi đồ hai hộp đồ ăn mà hằng ngày cô thích nhất, để vào tay anh: “Cái này… cho anh, cảm ơn anh hôm nay đưa em về nhà. Em đi đây, tạm biệt.”

Cô vẫy vẫy tay rồi quay người rời đi.

Nhìn cô đi vào tiệm gà rán, Lục Kiêu Trần mới thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn hai hộp đồ ăn trong tay.

Một hộp sữa bò Vượng Tử. Và một hộp bánh orion.

Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được mấy món đồ này.

Khóe miệng anh nhếch lên, cổ họng bật ra một tiếng cười nhẹ.

-

Thời gian sắp sang một tuần mới, vào thứ năm, Vân Phong tham gia một cuộc thi thể thao ngoài thị trấn trở về, hai bộ môn anh ấy tham gia đều giành giải nhất, trường trung học số 1 Hoài Thành cũng giành được giải nhất bảng thi đấu.

Buổi tối thứ năm, Vân Phong nhắc nhở cô ngày mai đi tham gia câu lạc bộ Taekwondo của trường.

Khi năm học vừa bắt đầu, Vân Phong khuyên cô nên tham gia lạc bộ Taekwondo của trường học, có thể rèn luyện sức khỏe, vào trong đó học Taekwondo có thể làm thân thể khỏe mạnh hơn, ba Vân cũng cảm thấy khá tốt.

"Ngày mai câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên, đến lúc đó em đến đó nhìn thử xem, anh đã đăng ký giúp em rồi."

"Nhất định phải đi sao..." Từ trước đến nay cô đều sợ kiểu hoạt động này.

Vân Phong lườm cô một cái: "Học Taekwondo không đáng sợ như tưởng tượng của em đâu, không có kêu em vào đó đánh nhau, chỉ học để rèn luyện sức khỏe thôi, nếu không muốn tham gia cũng được, sau này tan học thì đến sân thể dục tìm anh, anh đưa em đi huấn luyện."

… Vậy vẫn nên thôi đi.

Tập thể dục bình thường thì không vấn đề gì, nhưng mà tập với anh trai thì không khác gì bị tra tấn hết.

Cuối cùng Vân Nghê đành chấp nhận số phận mà đăng ký học Taekwondo, Vân Phong nói cô có thể rủ bạn học chung cho vui.

Sáng hôm sau đến lớp, Vân Nghê hỏi Giang Nguyệt có muốn tham gia cùng cô hay không.

"Cậu muốn tham gia câu lạc bộ Taekwondo á? Người cậu nhỏ gầy như vậy có thể đánh được hả?"

"Tớ muốn thử xem sao..."

Bàn trước là nữ sinh tên Biện Mạn Mạn, nghe được cuộc trò chuyện của hai bọn cô thì kích động quay xuống: "Câu lạc bộ Taekwondo? Các cậu cũng muốn tham gia à?"

"Không phải cậu cũng tham gia đó chứ?"

"Đương nhiên rồi! Thứ tư tuần trước tớ đã đăng ký rồi!"

Giang Nguyệt ngây ngốc: "Ôi vãi, hóa ra bên cạnh tớ ẩn giấu tận hai người yêu thích võ thuật ư?"

Vân Nghê giải thích rằng cô bị anh trai ép tham gia, Biện Mạn Mạn cười: "Tớ học Taekwondo chỉ là phụ, ngắm trai đẹp mới là chính! Tớ nghe nói đàn anh khối 11, 12 của câu lạc bộ Taekwondo trường mình đều rất đẹp trai. Nhìn trai đẹp mặc bộ đồ trắng, nhấc chân đá gió thật sự rất thích mắt đó!"

Giang Nguyệt tưởng tượng ra hình ảnh này, sau đó nắm chặt tay thành quyền trước mặt cô: "Chị em tốt, tớ cũng muốn tham gia."

Vân Nghê: ?

"Cậu vừa mới nói cậu không muốn tham gia mà?"

"Không đi ngắm trai đẹp thì có phải là phí của trời không, phải rồi, người của câu lạc bộ Taekwondo rất giỏi đúng không?"

Nam sinh ở tổ bên cạnh đột nhiên cười nhạo: "Mấy người khối 11, 12 của trường chúng ta mà giỏi cái gì? Toàn là một đám nghiệp dư."

Nam sinh vừa nói chuyện tên Mã Thiệu Nguyên, dáng người to lớn cường tráng, là lớp phó thể dục của lớp, Biện Mạn Mạn nhìn dáng vẻ khinh thường của cậu ta thì buồn bực: "Sao cậu biết? Cậu biết đánh à?"

"Tôi đai đỏ đen, cậu nghĩ sao?"

"Đai đỏ đen rất lợi hại à?" Giang Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Biện Mạn Mạn gật đầu: "Rất lợi hại, trước đai đen chính là đai đỏ đen. "

Mã Thiệu Nguyên tốt bụng phổ cập kiến thức về các đai trong Taekwondo cho ba người các cô nghe, sau đó nói: "Tôi đoán trong trường này không có mấy người có cùng đẳng cấp với tôi đâu, phần lớn đều chỉ học cho vui mà thôi, từ khi mười tuổi tôi đã bắt đầu học, sợ rằng trong trường không có đối thủ ngang tầm."

"Ồ, vậy cậu giỏi quá đi."

Biện Mạn Mạn âm thầm trợn mắt, nhỏ giọng nói: "Nói xạo quá đi."

-

Cuối cùng ba cô gái quyết định cùng nhau tham gia câu lạc bộ Taekwondo.

Buổi tối, sau khi ăn xong, ba người cùng đi đến câu lạc bộ.

Câu lạc bộ Taekwondo của trường là câu lạc bộ được thành lập bởi Hội trưởng Taekwondo Hoài Thành Lệ Giang ở trường trung học số 1 Hoài Thành. Trường trung học số 1 Hoài Thành rất coi trọng việc nuôi dưỡng sở thích đa dạng của học sinh nên việc thành lập Câu lạc bộ Taekwondo cũng là mở rộng cuộc sống thời gian rảnh rỗi của sinh viên.

Các cô đi đến câu lạc bộ Taekwondo, trước mặt là một khu nhà riêng biệt, đi vào bên trong là một sảnh lớn, bên cạnh có một phòng luyện tập rất lớn.

Hôm nay có hơn 50 người đến, dưới sự sắp xếp của các thành viên câu lạc bộ, trước tiên mọi người đều đến phòng thay đồ để thay đồng phục.

Trong lúc thay quần áo, Vân Nghê nghe được vài nữ sinh nói chuyện với nhau.

"Hôm nay anh ấy cũng đến?!"

"Đúng vậy, vừa rồi tớ nhìn thấy anh ấy so tài với huấn luyện viên, giờ đang uống trà ở phòng trà đó."

"Ngày đầu tiên huấn luyện anh ấy sẽ chỉ dẫn chúng ta sao? Ôi má ơi tớ hưng phấn quá!"

"Chuyện này khó mà nói được, anh ấy làm gì có thời gian, cũng không biết huấn luyện viên có thể giữ anh ấy lại hay không."

"Tớ ra ngoài xem trước đây!"

Mấy cô gái hừng hực khí thế ra ngoài, Biện Mạn Mạn nghe lén đủ rồi, trưng ra vẻ mặt tò mò, hỏi: "Các cô ấy đang nói ai thế? Ai mà được săn đón vậy nhỉ?"

Vân Nghê lắc đầu tỏ vẻ không biết, Giang Nguyệt nhíu mày lại: "Chắc là rất giỏi, tớ cũng muốn đi nhìn một cái!"

"Đúng ý tớ! Đi, đi ra nhìn một cái!"

Hóng chuyện là bản chất của con người.

Vân Nghê thay đồng phục xong cũng bị lôi ra ngoài.

Lúc ba người các cô đến phòng tập, xung quanh chỉ có vài người.

Trong lúc đang mơ màng thì phòng tập truyền ra tiếng vang, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên và một chàng trai vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Thiếu niên cao gầy, mặc bộ võ phục màu trắng, mang giày võ, chiếc đai đen ở bên hông hơi lay động theo làn gió ùa vào qua cánh cửa, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Mọi người xung quanh kinh ngạc: “Lục Kiêu Trần thực sự tới rồi…”

Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần đang đi về hướng của các cô thì đột nhiên ngẩn ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp